Giọng hát của Bối Nhĩ Đóa trong trẻo mượt mà, hát đến đoạn dịu dàng sẽ rất ngọt ngào, lại không điệu đà, rất hợp hát những bài tình ca đơn giản.
Âm thanh của cô khiến Diệp Trữ Vi nghĩ đến dòng suối trong dưới ánh mặt trời, một chén trà nóng giữa ngày đông, một con mèo lang thang lim dim ngủ gật ven đường.
Lúc cô hát, mỗi một sự thay đổi rất nhỏ trên gương mặt đều bị anh ta thu vào đáy mắt.
Mỗi lần hát xong một bài hát, Bối Nhĩ Đóa lại mất tự nhiên khi nhìn vào mặt Diệp Trữ Vi... Ánh mắt đó khiến cô có cảm giác như anh ta đã im lặng nhìn cô rất lâu, nhìn chằm chằm như muốn nhìn thấu linh hồn cô.
Cô cúi xuống xem giờ, nhắc Diệp Trữ Vi một câu: “Lát nữa anh có phải về Viện nghiên cứu không?”
Diệp Trữ Vi bình tĩnh thu ánh mắt lại: “Để xem đã. Chắc có”.
“Thế anh còn muốn ăn dưa hấu không?” Thời tiết bên ngoài rất nóng, ăn một chút đồ mát sẽ rất tốt cho việc xoa dịu tâm tình.
“Không cần”. Anh ta đứng dậy: “Tôi đi giải quyết một việc, xong việc sẽ về”.
“Việc gì?” Bối Nhĩ Đóa đi theo.
Sau đó cô nhìn thấy một cảnh tượng rất khó tin. Diệp Trữ Vi rửa bát trong bồn, lau kệ bếp sáng bóng như gương, sắp xếp gọn gàng chai lọ trên kệ bếp, nhân tiện bỏ gia vị anh ta mang đến vào tủ lạnh.
“Làm bất cứ việc gì cũng phải kết thúc công việc, đây là nguyên tắc của tôi”. Anh ta đóng tủ lạnh: “Xong rồi, tôi về đây”.
Bối Nhĩ Đóa đưa anh ta ra cửa, anh ta ra hiệu cho cô chờ, cho tay vào túi quần lấy ra một chiếc hộp màu xanh lam đưa cho cô: “Cô ăn đi, bảo vệ cổ họng”.
Bối Nhĩ Đóa nhận lấy, nhìn những chữ tiếng Anh trên hộp, đó là một hộp kẹo ngậm vị việt quất.
“Anh mua cho tôi à?”
“Ờ, có thể nói vậy”.
“Cảm ơn”. Không nghĩ tới anh ta lại chu đáo như vậy, biết mua kẹo ngậm cho cô ngậm sau khi hát.
“Tôi đi đây”.
“Tạm biệt anh”.
“Đến đây thôi à?”
“Thế anh còn muốn thế nào nữa?”
Hai người nhìn nhau năm giây, cuối cùng Bối Nhĩ Đóa phải đầu hàng vì không chịu được áp lực: “Tôi đưa anh xuống lầu”.
Thế là đến lúc xe của Diệp Trữ Vi biến mất trong tầm mắt, Bối Nhĩ Đóa mới quay lên nhà.
Vào nhà mở tủ lạnh ra xem, Diệp Trữ Vi để lại cho cô bốn gói gia vị, trên mỗi gói đều dán nhãn hiệu, ghi rõ “Chua ngọt”, “Dầu hào”, “Cà ri”, “Nước tương”, đều là do anh ta tự làm. Xem đĩa cơm om sườn thơm nức vừa rồi thì biết mùi vị chắc chắn rất ngon, cô có thể dùng để trộn mì, trộn cơm hoặc là chấm thịt lúc ăn lẩu.
Anh ta thật sự rất chu đáo. Lúc đầu cô không cảm thấy như vậy, nhưng càng tiếp xúc càng có thể phát hiện ra một mặt hoàn toàn trái ngược với bề ngoài lạnh lùng của anh ta.
Một người đàn ông như vậy, cho dù người nào tiếp xúc với anh ta một thời gian dài cũng sẽ sinh ra thiện cảm.
Vừa rồi cô suýt nữa đã nói ra miệng những lời trong lòng, bây giờ nghĩ lại đúng là quá kích động. Nếu nói ra rồi bị từ chối, sau này gặp nhau sẽ rất khó xử. Bây giờ anh ta tốt với cô như vậy có lẽ là bởi vì giữa hai người có một bản hợp đồng, hai người cần hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi.
Anh ta chính là dạng đàn ông đã làm gì đều sẽ làm rất nghiêm túc.
Bối Nhĩ Đóa uống một cốc sữa chua, quay lại bàn máy tính, mở weibo đăng một trạng thái.
“Buổi chiều có ánh nắng rất hợp để hát, đặc biệt là hát cho người bên cạnh nghe”.
Phía dưới nhanh chóng có cả trăm phản hồi.
“Bạn vừa đăng trạng thái, tôi đã ngửi được mùi Diệp Trữ Vi”.
“Nhĩ Đóa của Trữ Vi, bạn đổi tên với ngụ ý từ xưa tới nay phụ nữ vẫn là một khí quan trên người đàn ông sao?”
“Không có ảnh anh ấy, dislike!”
“Tôi vẫn cảm thấy giọng bạn rất ngọt, nếu tiện, bạn có thể đăng một bài do chính bạn hát được không? Đương nhiên nếu có thể cùng hát với anh ấy thì càng tốt, rất nhớ giọng nói của các bạn”.
“Hai bạn còn tham gia chương trình nữa không? Hi vọng là có, còn nếu không cũng hi vọng bạn đăng nhiều ảnh”.
“Bây giờ hai bạn đã tiến triển đến đâu rồi? Sao vẫn có cảm giác rất kín đáo vậy?”
“Buổi chiều có ánh nắng thích hợp để hôn nhau, đặc biệt là hôn người bên dưới”.
“...”
Mỗi lần Bối Nhĩ Đóa đăng weibo đều bị dân mạng trêu đùa, ban đầu cô còn không dám đọc kỹ một số bình luận, nhưng sau một thời gian dài cũng quen dần.
Huống hồ ngay cả nickname cũng đã đổi thành “Nhĩ Đóa của Trữ Vi”, còn chuyện gì cô không thể đối mặt nữa?
Có điều sau khi phim tuyên truyền được tung ra, dư luận trên mạng có lẽ còn ồn ào gấp mấy lần bây giờ.
“Nghe nói Diệp Trữ Vi nấu nướng rất giỏi, có thật không?”
Bối Nhĩ Đóa đọc được một bình luận.
Cô trả lời: “Đúng, anh ấy nấu cơm om sườn rất ngon”.
Rất nhiều người phát hiện trả lời của cô.
“Cơm om sườn rất khó nấu, khống chế mức lửa không tốt sẽ khô khốc hoặc nát nhừ”.
“Các bước làm cơm om sườn: Một, thái nhỏ nấm hương, cà rốt. Hai, rửa sạch xương sườn cho vào trần qua cho sạch. Ba, sau khi trần xương sườn...”
“Tôi cũng biết làm, con gái ba tuổi rất thích ăn”.
“Anh ấy không bón cho bạn từng thìa một đấy chứ?”
“Diệp Trữ Vi cũng biết nấu cơm sao? Tôi cho rằng đàn ông biết nấu cơm đều là người đầu chum cổ vại, giống như con heo mập nhà tôi. Đúng là bất công hết sức”.
“Đủ rồi đấy, cơm om sườn là cái quái gì?”
“Trong nhà có một thằng bé to xác chỉ biết õng ẹo làm nũng đòi ăn đúng là mệt thật. Lại đến giờ cơm rồi, tôi phải đi nấu cơm đây, bái bai”.
“...”
Sự thật chứng minh, đông đảo dân mạng đều không tiếc lời khen Diệp Trữ Vi về mọi mặt, còn đối với cô lại có ý chê trách. Có người ghen ghét nói cô quá thấp, sẽ ảnh hưởng đến chiều cao của con cái. Cũng có người ngang nhiên chất vấn, rốt cuộc Diệp Trữ Vi thích cô ở điểm gì, điều kiện không tương xứng, tình yêu sẽ không duy trì được bao lâu...
Đương nhiên những âm thanh phản đối đó tương đối nhỏ, đại bộ phận dân mạng vẫn rất thiện ý và đáng yêu.
Cô đóng weibo, tắt máy tính, bên tai lại trở nên yên tĩnh.
Từ thế giới ảo náo nhiệt trên mạng trở lại thế giới hiện thực cô đơn lạnh lẽo, sự khác biệt tâm lí thật sự nằm ở chỗ, trong thế giới hiện thực này Diệp Trữ Vi không phải thuộc về cô.
Anh ta ưu tú, lạnh lùng, đối với tất cả mọi người đều duy trì một khoảng cách nhất định, cô cũng không phải ngoại lệ.
Nếu không có chương trình này, cô đã không có duyên quen biết Diệp Trữ Vi, cũng không thể tiếp cận anh ta.
Sự thật này khiến cô hơi khó chấp nhận.
Dù là tối thứ bảy, tòa nhà trụ sở trang video youguo vẫn đèn đuốc sáng choang.
Tổ sản xuất mất nguyên một đêm hoàn thiện đoạn phim tuyên truyền cho chương trình “Chuyện động lòng nhất”, phải chỉnh sửa vô số lần vì sự xét duyệt nghiêm khắc của Úc Thăng, đến lúc ông chủ phê duyệt thì cả tổ đều đã mệt phờ râu trê.
Úc Thăng ngồi một mình trong văn phòng, sau khi xem lại đoạn phim tuyên truyền một lần nữa liền gửi cho Diệp Trữ Vi một tin nhắn.
“Phim tuyên truyền đã làm xong, hai người nhìn rất xứng đôi”.
Diệp Trữ Vi nhắn lại sáu chữ: “Chuyện trong dự liệu của tôi”.
Úc Thăng lắc đầu, bật cười nhắn lại: “Được rồi, bây giờ tôi phải dẫn Đường Lật và mọi người đi ăn đêm, ngày mai nói chuyện cụ thể hơn”.
Thông thường khi anh ta nhắn như vậy, Diệp Trữ Vi sẽ không trả lời nữa. Nhưng tình hình lần này lại ngoài dự liệu của anh ta.
“Ngày nào cũng tiếp xúc với một phụ nữ, anh sẽ tự nhiên sinh ra thiện cảm với cô ấy đúng không?”
Úc Thăng hoàn toàn sững sờ, sau một lúc lâu mới bật cười. Diệp Trữ Vi làm sao vậy? Tự nhiên lại chuyển sang đề tài tình cảm? Nửa đêm nửa hôm rồi, đừng dọa người khác như vậy được không? Anh ta và Diệp Trữ Vi hoàn toàn không hợp nói những chuyện này, chỉ một hai câu là sẽ tẻ ngắt.
“Đây thật sự không giống những gì anh sẽ nói với tôi. Sao vậy? Anh muốn thảo luận về đề tài phụ nữ với một người đang đói meo, bụng sôi ùng ục vào giờ này à?” Úc Thăng trêu đùa.
“Tôi chỉ cảnh báo anh một câu, nếu thích thì nói thẳng, nếu không có ý khác thì không được thể hiện sự quan tâm ngoài công việc để chứng tỏ cái gọi là phong độ lịch lãm quý ông của anh”.
Ánh sáng xanh từ màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt trắng trẻo nhẵn nhụi của Úc Thăng. Nụ cười bên khóe môi từ từ tắt ngấm, dòng suy nghĩ trong đầu dừng lại một lát. Đến lúc phản ứng được ý Diệp Trữ Vi là gì, Úc Thăng liền đáp trả không hề khách khí: “Bây giờ anh đang đứng ở lập trường của bạn trai Bối Nhĩ Đóa để đưa ra lời cảnh báo thân thiện đối với tôi à?”
“Không cần phải phức tạp như vậy, tôi đang lấy thân phận bề trên trong nhà để dạy bảo anh”.
“...”
Diệp Trữ Vi lớn hơn Úc Thăng một tuổi lần đầu tiên dùng đến quyền lợi của một ông cậu vì cô bạn thân của Bối Nhĩ Đóa.
Úc Thăng hạ điện thoại di động xuống ném sang bên cạnh, cười nhạt một cái, cầm chiếc bật lửa bên cạnh gạt tàn lên xoay xoay trong tay.
Lúc này những di chứng của bệnh cuồng công việc mới ập tới, anh ta cảm thấy mệt mỏi, ngỡ ngàng, trống rỗng, thậm chí dạ dày khó chịu.
Anh ta nhắm mắt lại, cố gắng trầm tĩnh suy nghĩ.
Anh ta tự phụ là một lãnh đạo công tư phân minh, nhưng trong đối xử với Đường Lật hiển nhiên vẫn có chút công tư không rõ ràng. Ngay cả một người không màng thế sự như Diệp Trữ Vi cũng nói anh ta, anh ta không còn mặt mũi nào tiếp tục trốn tránh vấn đề này nữa. Đặc biệt là trong nháy mắt biết tin Đường Lật xảy ra tai nạn giao thông, trong lòng anh ta đã có một đáp án nhạt nhòa.
Nhưng anh ta thật sự chưa chuẩn bị tốt cho chuyện yêu đương, đặc biệt là mối tình công sở tuyệt đối không phải một lựa chọn sáng suốt, sẽ làm cả hai bên đều tổn thương.
Động lòng là chuyện đơn giản, nhưng giữ gìn một tình cảm lại rất phức tạp.
Anh ta, Úc Thăng, không phải Diệp Trữ Vi. Trong vấn đề tình cảm, Diệp Trữ Vi chỉ tin vào cảm giác của mình. Úc Thăng tinh tế, chu đáo hơn Diệp Trữ Vi nhưng lại không quyết đoán gọn gàng bằng Diệp Trữ Vi.
Một lát sau, Úc Thăng nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
“Sếp Úc? Mọi người đang đợi anh đi ăn khuya”. Cách một cánh cửa, âm thanh của Đường Lật vẫn như trước đây, nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua hệ thần kinh uể oải của anh ta.
Úc Thăng đi ra mở cửa, gật đầu: “Ừ, đi thôi”.
“Đi ăn đồ nướng à? Nếu ăn đồ nướng thì đến quán lần trước em với sếp đi ăn đó? Quán đồ nướng đó làm ngon lắm”. Đường Lật đề nghị.
“Không, ăn chút đồ nhẹ thì tốt hơn”. Úc Thăng suy nghĩ một lát: “Dẫn mọi người đến Phẩm Kí ăn cháo nhé”.
Đường Lật vâng một tiếng, thầm nghĩ sếp Úc cũng không phải người sắt, ba ngày liên tục chỉ ngủ bốn tiếng một ngày, anh ta cũng phải mệt.
Đêm lạnh như nước.
Buổi tối hôm đó có người mơ một giấc vui vẻ, có người trắng đêm mất ngủ. Đến lúc tia nắng đầu tiên xuất hiện phía chân trời, rất nhiều chuyện đã khác đêm qua.
Bối Nhĩ Đóa đang ăn sáng thì nhận được điện thoại của Đường Lật, Đường Lật thông báo một kết quả rất trực tiếp.
“Nhĩ Đóa, tớ bị sếp Úc từ chối rồi”.
Bối Nhĩ Đóa sững người, hỏi ngược lại: “Cậu tỏ tình rồi à?”
“Không tỏ tình, là anh ấy chủ động ám chỉ, không, là anh ấy đã nói thẳng”.
“Nghĩa là sao?”
“Tối qua đi ăn đêm xong anh ấy lái xe đưa tớ về. Tớ và anh ấy ngồi trên ghế đá công viên trước cửa nhà nói chuyện một lát. Anh ấy khẳng định những thành tích của tớ trong công việc, khen ngợi thái độ của tớ đối với công việc, còn đưa ra rất nhiều phúc lợi liên quan đến công việc. Sau một hồi vòng vo, anh ấy nói với tớ anh ấy tạm thời không có dự định yêu, còn nói tình công sở quá vất vả đối với tớ, hi vọng tớ có thể suy nghĩ lại”.
“Ý là anh ta từ chối à?” Bối Nhĩ Đóa xác nhận.
Đường Lật cười gượng: “Ờ. Cậu biết đấy, anh ấy là một quý ông, sẽ không từ chối người khác một cách tàn nhẫn, chỉ nói bảy phần là đủ rồi”.
“Nhưng tớ cảm thấy anh ta không phải không có ý gì với cậu, hôm quay phim tuyên truyền anh ta còn đến hỏi tớ về chuyện của cậu mà”.
“Chuyện đó không thể đại diện cho điều gì. Văn hóa công ty của bọn tớ là cởi mở, tự do và cùng hưởng, cấp trên cấp dưới không có phân chia cấp bậc rõ ràng, lãnh đạo quan tâm đến đời sống riêng tư của nhân viên là chuyện quá bình thường, không có gì là khó hiểu”.
“Nhưng anh ta còn thuê nhà giúp cậu, lại ở ngay đối diện nhà mình, vậy là ý gì?”
“Cũng không có ý gì đặc biệt. Đại khái là trước đó có lần tớ đã nhắc tới yêu cầu thuê nhà của tớ, anh ấy cảm thấy vừa khéo phù hợp với điều kiện của khu nhà đối diện chỗ anh ấy nên tiện thể giúp tớ thôi”. Đường Lật nói: “Tất cả đều là tớ tự tưởng tượng ra”.
“Tóm lại là...” Bối Nhĩ Đóa không dám tự ý kết luận.
“Tớ lại một lần nữa yêu thầm thành công, yêu công khai thất bại”.
“Cậu vẫn ổn chứ?”
“Chưa đến nỗi nào. Đối với tớ đây chưa phải là tận thế, tớ chỉ muốn tìm một người để nói chuyện thôi”.
“Ờ, cậu nói đi, tớ nghe”.
Bối Nhĩ Đóa với Đường Lật nói chuyện rất lâu. Chấm dứt cuộc trò chuyện, tâm tình cô cũng bị ảnh hưởng. Chuyện Đường Lật thất tình khiến cô đồng cảm, một đám mây mờ che phủ trên đỉnh đầu cô.
Câu cuối cùng Đường Lật nói trong điện thoại là may mà mình không tỏ tình nên bây giờ có thể tiếp tục ở lại công ty như thường, tốt xấu cũng không vỡ mất bát cơm. Sau này cô sẽ coi Úc Thăng là cấp trên, sẽ không còn có một ý nghĩ không an phận nào nữa.
Yêu thầm bao giờ cũng vậy, thông thường thì quá trình luôn làm người ta xúc động hơn là kết quả.
Tốt nhất là người bạn yêu thầm cũng thích bạn, sự trùng hợp như vậy thật tuyệt vời, nhưng tỉ lệ rất thấp.
Một tuần sau đoạn phim tuyên truyền ngắn cho chương trình “Chuyện động lòng nhất” được phát hành trên mạng, lượt xem ngày đầu tiên đã vượt qua một trăm ngàn.
Khi Bối Nhĩ Đóa xem xong, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên bốn năm độ...
Lúc ghi hình không cảm thấy kích thích bao nhiêu, nhưng sau khi được cắt xén, biên tập lại thành đoạn phim dài năm phút rưỡi, toàn bộ những cảnh tượng trong phim đều dễ dàng làm người xem hòa mình vào trong đó, tất cả đều ngập tràn yêu thương nồng nhiệt.
Bất kể là tắm mình trong ánh mặt trời, nhàn nhã ngồi trên bãi cỏ hay là tự do tự tại trên một chiếc xe, cảnh tượng thân mật hàng ngày trước ngôi nhà gỗ nhỏ, chiều cao chênh lệch ba mươi xen ti mét của họ luôn là tiêu điểm vĩnh hằng. Vì vậy cảnh cuối cùng là hai người đứng đối diện nhau, một cao một thấp.
Cô đi chân đất nhìn anh ta một hồi, sau đó đột nhiên tinh nghịch lao vào trong lòng anh ta. Anh ta chỉ dùng một tay đã ôm lấy thân thể cô, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta và ánh nắng cùng chiếu vào mắt cô. Khi đó anh ta dường như là người thống trị cả thế giới của cô.
Phụ đề trên màn hình hiện lên: Điều chúng tôi theo đuổi không phải là sự động lòng nhất thời mà là cố gắng hết sức ở bên nhau suốt cuộc đời.
Cố gắng hết sức, bốn chữ này thừa nhận tình yêu có nhân tố dễ thay đổi, nhưng đồng thời cũng thể hiện quan điểm về tình yêu của thời đại mới. Chúng tôi sẽ nghiêm túc vun đắp, cố gắng giữ lửa.
Bối Nhĩ Đóa còn chưa kịp hạ nhiệt, Diệp Trữ Vi đã gọi điện thoại đến.
“Đã xem phim tuyên truyền chưa?” Anh ta hỏi.
“Xem rồi, còn anh?”
“Úc Thăng đã gửi cho tôi xem từ trước”.
“Thế anh có hài lòng không? Ý tôi là hiệu quả tổng thể”.
“Đại khái không khác tưởng tượng của tôi là mấy, không có gì quá mức ngạc nhiên”. Anh ta nói chậm rãi: “Có một số chi tiết cô nên vào vai hơn một chút”.
“...”
Sao? Ý anh ta là gì?
“Cô có thể xem lại một lần nữa, xem biểu hiện của cô trong một số cảnh thế nào. Như ánh mắt lúc nhìn tôi, đụng chạm tay chân với tôi, cả biểu cảm khi thì thầm nói chuyện với tôi nữa, tôi cảm thấy tương đối xa lạ”. Anh ta nói.
“... Nhưng tôi lại cảm thấy không tồi”.
“Úc Thăng nói tổng cộng sẽ có hai đoạn phim tuyên truyền. Để bảo đảm phần tiếp theo được chân thực tự nhiên hơn, chúng ta nên luyện tập riêng với nhau”.
“Chuyện này không thành vấn đề, nhưng mà luyện tập thế nào?”
“Đầu tiên là...” Anh ta bắt đầu chỉ đạo: “Vấn đề xưng hô, cô đừng gọi đầy đủ họ tên tôi”.
“Chỉ gọi tên thôi à?”
“Cô muốn gọi thế nào cũng được, chỉ cần không phải họ tên đầy đủ”.
“Thế... Trữ Vi?” Cô thử gọi, âm thanh rất nhỏ.
“Có thể thêm một chút tình cảm nữa”.
“Trữ... Vi?” Cô gọi khẽ.
“Dịu dàng hơn một chút nữa”. Anh ta chỉ dẫn.
“Trữ... Vi”. Cô điều chỉnh âm thanh.
“Âm cuối cần điều chỉnh, không được dừng âm quá nhanh, có thể mang một chút dựa dẫm và muốn chiếm hữu”.
“Trữ... Vi”
“Lại một lần nữa”. Anh ta tạm hài lòng.
“Trữ Vi...”
“Lại lần nữa”. Anh ta cảm thấy còn thiếu một chút gì đó.
“Trữ Vi”. Chính cô cũng không chịu nổi âm thanh này của mình, cảm thấy rất kỳ quái, giống một số phụ nữ làm nghề nghiệp đặc thù qua điện thoại...
Anh ta dừng lại một lát, hưởng thụ tiếng vọng của cô. Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng thở kìm nén của anh ta, lọt vào tai cô trầm trầm như tiếng cộng hưởng thanh nhã của nhạc cụ cao cấp nào đó, như ẩn như hiện, như một dòng suối trong chảy giữa khe núi sâu.
“Nhĩ Đóa”.
Tim Bối Nhĩ Đóa suýt nữa ngừng đập. Đây thật là âm thanh của anh ta hay sao? Tại sao lại khác hẳn bình thường như thế? Quá mức dịu dàng và thân thiết.
“... Anh gọi tôi là Nhĩ Đóa?” Cô hoài nghi mình đã nghe nhầm.
“Cô không phải được gọi là Nhĩ Đóa sao?”
“Vâng, bố mẹ, họ hàng, bạn bè đều gọi như vậy”.
“Nếu thế, tôi là bạn trai cô nên có quyền tăng thêm một chữ”. Anh ta suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc thử nghiệm, gọi bằng giọng thấp hơn vừa rồi, lại hơi suồng sã như có như không: “Tiểu Nhĩ Đóa”.
“...”
“Thế này có vẻ xuôi tai hơn nhiều rồi”. Anh ta lại cảm nhận hiệu quả của ba chữ này: “Cứ quyết như vậy đi”.
Cứ quyết như vậy đi? Chiếc điện thoại Bối Nhĩ Đóa áp vào tai suýt nữa trượt xuống...
Cô thật sự không dám nghe nữa... Có rất ít, rất ít người gọi cô như vậy.
Lần trước Vương Hách Xuyên cố ý gọi cô là Tiểu Nhĩ Đóa, cô chỉ cảm thấy cực kỳ phản cảm. Bây giờ đối tượng đổi thành Diệp Trữ Vi, cảm giác của cô lại hoàn toàn khác hẳn. Chẳng những cô không thấy phản cảm mà còn hoàn toàn bị âm thanh của anh ta mê hoặc. Nếu anh ta thì thầm vào tai cô, có lẽ cô sẽ chủ động đẩy ngã anh ta...