Editor: Kẹo Mặn Chát
Lúc tan học, Sầm Nhạc liếc mắt một cái đã nhìn thấy Giang Cẩn Hành. Anh đứng dưới ánh đèn đường bên ngoài phòng bảo vệ trước cổng trường, trong tay xách theo một hộp bánh ngọt, cực kỳ dễ thấy, không một học sinh nào đi ngang qua mà không nhìn anh.
Sầm Nhạc không ngờ Giang Cẩn sẽ đến đón mình, lập tức vui vẻ chạy tới: "Anh, sao anh lại đến đây?"
Giang Cẩn Hành lấy khăn giấy ra, lau mồ hôi trên trán Sầm Nhạc rồi dắt cậu ra ngoài cổng trường: "Vừa lúc tan làm đến đón em về nhà."
"Oa, chẳng lẽ đây chính là đãi ngộ ngày sinh nhật sao? Vậy thì em muốn mỗi ngày đều là ngày sinh nhật!" Mắt Sầm Nhạc sáng lấp lánh nhìn Giang Cẩn Hành, dắt xe đạp cũng không nhìn đường, suýt chút nữa đụng phải một ông chú.
"Chú ý nhìn đường." Giang Cẩn đi tới bên cạnh chiếc xe đạp của mình ở ven đường, lên xe, khẽ cười với Sầm Nhạc, "Kể cả không phải sinh nhật, anh cũng có thể đến đón em mỗi ngày."
"Tốt vậy sao?!" Sầm Nhạc đang định đồng ý, thì ý nghĩ trong đầu chợt thay đổi, "Mà thôi, tiết trời nóng lắm, muỗi lại nhiều, em tự mình về nhà là được rồi."
Giang Cẩn Hành cười cười không nói gì nữa, đặt bánh ngọt vào giỏ xe, cùng Sầm Nhạc đạp xe chầm chậm đi về phía trước.
Sầm Nhạc nhạy cảm nhận ra Giang Cẩn Hành đang không vui, cậu kiềm chế bản thân đừng hỏi ra miệng, nhưng một lúc sau vẫn không nhịn được mà hỏi: "Anh ơi, hôm nay anh không vui sao?"
Giang Cẩn Hành đạp xe song song với Sầm Nhạc trên làn đường không dành cho xe cơ giới, anh bảo cậu tập trung đạp xe để ngăn việc Sầm Nhạc cứ nhìn anh mãi như vậy, sau đó nói: "Không, anh chỉ đang nghĩ, tuy rằng em đã mười bảy tuổi, nhưng vẫn là học sinh cấp ba, tất cả đều phải lấy học tập làm chủ, cho nên chẳng hạn như, ít chơi điện thoại hơn..."
Giang Cẩn Hành hiếm ít dạy bảo Sầm Nhạc, nhưng một khi mở miệng nói thì sẽ hết sức nặng nề, Sầm Nhạc lập tức kiểm điểm lại mình. Gần đây vì nói chuyện phiếm với Giang Cẩn Hành mà quả thật cậu thường xuyên chơi điện thoại, phải sửa đổi.
"Hoặc là không thể yêu sớm..."
Về điểm này, Sầm Nhạc không khỏi phản bác lại: "Em sẽ không yêu sớm đâu."
Sầm Nhạc âm thầm bổ sung một câu, anh không thích em, vậy em yêu sớm với ai đây?
"Không phải thì tốt rồi." Giang Cẩn Hành nói xong thì luôn giữ im lặng.
Sầm Nhạc trở nên lo lắng trong sự trầm mặc ấy, chẳng mấy khi cậu và Giang Cẩn Hành không nói lời nào với nhau như thế này. Dường như chỉ cần hai người họ ở cùng một chỗ thì sẽ nói mãi không hết chuyện, Giang Cẩn Hành tùy ý cho một đề tài, cậu đều có thể triển khai thành một bài tiểu luận dài cả ngàn chữ.
Tại sao Giang Cẩn Hành lại đột nhiên nhắc tới chủ đề "yêu sớm" này chứ?
Sầm Nhạc bắt đầu suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ anh ấy nhận ra điều gì rồi? Đây có phải là một kiểu tín hiệu ngầm không? Tín hiệu ám chỉ Sầm Nhạc đừng có những suy nghĩ không an phận nữa?
Sầm Nhạc không muốn nghĩ về điều đó, vì thế cậu ép mình mở đề tài, kể cho Giang Cẩn Hành chuyện hôm nay các bạn cùng lớp tổ chức sinh nhật cho cậu ở căng tin, nhưng rõ ràng là Giang Cẩn Hành không hứng thú, vở kịch một vai của Sầm Nhạc không thể tiến hành được nữa, cậu buồn bã ngậm chặt miệng lại.
Sao Giang Cẩn Hành lại không vui nhỉ?
Sầm Nhạc muốn hỏi vấn đề này, nhưng lại không muốn mình trông thật phiền phức, nói cho cùng, cậu chỉ là em trai hàng xóm nhà bên của Giang Cẩn Hành, cậu lấy thân phận nào để quan tâm đến anh đây?
Phía trước chính là sân nhà họ Giang và nhà họ Sầm, Sầm Nhạc đột nhiên giảm tốc độ, nói với Giang Cẩn Hành: "Chúng ta đừng về nhà, đi vào đình nghỉ mát bên kia rồi ăn bánh ngọt nha anh."
Hôm nay là sinh nhật Sầm Nhạc, Sầm Nhạc có lý do để tùy hứng, cậu muốn ở một mình với Giang Cẩn ít nhất trong khoảng thời gian một miếng bánh ngọt.
Dường như Giang Cẩn Hành đang thất thần, anh sửng sốt hai giây rồi mới dừng xe lại, xách bánh ngọt đi cùng Sầm Nhạc về phía đình nghỉ mát.
"Thật sự không về nhà ăn bánh sao? Ở đây có rất nhiều muỗi." Giang Cẩn Hành đặt bánh ngọt lên bàn đá trong đình.
Nghe vậy, Sầm Nhạc lập tức lấy một bình xịt muỗi từ trong cặp ra rồi xịt thật nhiều vào không khí. Nương theo ánh đèn đường, Giang Cẩn Hành nhận ra đó chính là bình xịt lần trước mình đưa cho cậu.
Tâm trạng tồi tệ suốt một đêm được xoa dịu một chút, nhưng cơ bản vấn đề vẫn chưa được giải quyết, phiền muộn còn đang tích tụ trong lồng ngực, Giang Cẩn Hành lại có lúc không cười nổi.
Tin đồn Sầm Nhạc thích cô gái khác tất nhiên khiến Giang Cẩn Hành không vui, nhưng điều khiến anh phiền lòng hơn chính là anh không thể trực tiếp mở miệng hỏi Sầm Nhạc về chuyện này.
Có một số việc một khi đã bắt đầu thì chắc chắn không không thể thu hồi lại được.
Đương nhiên Giang Cẩn Hành có thể nói thẳng cho Sầm Nhạc rằng, em đừng thích người khác, em chỉ thích anh có được không? Nhưng hậu quả là gì đây? Năm sau Sầm Nhạc sẽ thi đại học, Giang Cẩn Hành phải giải thích với ba mẹ Sầm Nhạc thế nào?
Trong lúc Giang Cẩn Hành đang ngẩn người, Sầm Nhạc đã mở hộp bánh ngọt ra, cắm nến lên, cậu bất giác phát hiện không có nguồn lửa, nên không thắp nến được.
"Dùng cái này." Giang Cẩn Hành lấy bật lửa từ trong túi ra.
Sầm Nhạc quan sát cái bật lửa, tò mò hỏi: "Sao anh lại mang theo cái này bên người?"
Bàn tay còn lại của Giang Cẩn Hành đút vào túi cầm nửa hộp thuốc lá, lừa gạt Sầm Nhạc: "Tiện tay cầm về từ tiệm."
"À." Sầm Nhạc không nghi ngờ gì, nhanh chóng thắp ngọn nến mang số "", hai tay đan vào nhau, nghiêm túc ước nguyện, sau đó thổi tắt ngọn nến, "Được rồi, có thể ăn bánh ngọt rồi!"
Giang Cẩn Hành bị dáng vẻ nghiêm túc của Sầm Nhạc chọc cười, anh hỏi: "Ước gì mà nghiêm túc như vậy? Thi đậu đại học A sao?"
Không ngờ Sầm Nhạc lại lắc đầu nói không phải: "Em có thể tự mình thi đại học A, loại chuyện này không cần làm phiền thần tiên đâu."
Trong đôi mắt của thiếu niên lóe lên ánh sáng tự tin, giống như ngọn đuốc không bao giờ tắt trong đêm tối, giờ khắc này Giang Cẩn Hành không thể khống chế trái tim đang đập mạnh của mình.
Anh nhướng mày giật mình hỏi: "Vậy còn có chuyện gì mà cần thần tiên phù hộ cho em mới có thể hoàn thành?"
Ánh sáng trong mắt Sầm Nhạc bỗng nhiên phai nhạt đi, nhưng trên mặt cậu vẫn tươi cười, cậu nói: "Em hy vọng anh sẽ luôn vui vẻ."
Vài giây sau, Giang Cẩn Hành đột ngột đứng lên, anh lạnh mặt đậy hộp bánh ngọt lại, cài nắp và buộc lại dải ruy băng đỏ.
Động tác của anh rất gấp gáp, thậm chí còn không rút ngọn nến kia ra, từ một bên mặt nhựa trong suốt của hộp bánh, Sầm Nhạc trơ mắt nhìn ngọn nến đâm sâu vào chiếc trong bánh ngọt, nghiền nát một miếng dâu tây.
"Em nên về nhà rồi."
Sầm Nhạc nghe thấy Giang Cẩn Hành nói như vậy.
- -------------------