Editor: Kẹo Mặn Chát
Ngay từ đầu không ai đã biết mình thích soda chanh.
Khi bạn đứng trong cửa hàng tiện lợi, lần thứ ba bỏ qua soda vị đào và chọn một chai soda chanh, bạn sẽ biết thì ra mình thích hương vị này.
Lúc mới lên trung học, đám con trai xung quanh đã bắt đầu thảo luận xem trong lớp cô bạn nào xinh nhất, và khi họ nói đến chuyện muốn theo đuổi ai làm bạn gái, thì không hiểu sao trong đầu Sầm Nhạc lại hiện lên gương mặt của anh trai nhà bên.
Giang Cẩn Hành lớn hơn Sầm Nhạc hai tuổi, cho nên đọc sách cũng nhiều hơn cậu hai năm, đẹp trai tốt bụng lại học giỏi, là "con nhà người ta" tiêu biểu.
Sầm Nhạc cũng không biết vì sao mình lại nhớ tới Giang Cẩn Hành khi bạn học thảo luận về chủ đề ấy.
Sau đó trong lớp bí mật lưu truyền những tấm hình và vài clip ngắn, nhưng không một cô gái nào trong số tư liệu đó có thể khiến Sầm Nhạc cảm thấy đẹp mắt, thậm chí cậu còn cảm thấy buồn nôn.
Lần đầu tiên cậu phát hiện mình có gì đó không ổn là vào kỳ nghỉ hè năm lớp , Sầm Nhạc nhớ rõ thời gian là : chiều, cậu đang nằm sấp trên bệ cửa sổ đọc sách thì bất chợt nghe thấy có tiếng người trở về từ nhà bên.
Là Giang Cẩn Hành về nhà, hình như anh vừa chơi bóng rổ xong, bởi vì rất nóng cho nên anh cởi hẳn áo thi đấu ra, trực tiếp để trần nửa người quay về nhà. Đường cong gầy gò của anh lập tức đập vào mắt Sầm Nhạc, đêm đó Sầm Nhạc liền mơ thấy một giấc mơ khá là gay go, sau khi tỉnh lại thì quần ướt sũng một mảng, làm cậu sợ muốn chết.
Suốt một năm sau đó, Sầm Nhạc tự mình thù địch với Giang Cẩn Hành, mỗi ngày đi học mà tình cờ gặp anh thì không khác gì gặp kẻ thù, cậu trừng mắt một cái rồi bỏ chạy, làm cho Giang Cẩn Hành cảm thấy vô cùng quái lạ.
Mãi đến khi lên cấp ba, trong lễ khai giảng nhìn thấy Giang Cẩn Hành mặc đồng phục màu xanh trắng khoan khoái nhẹ nhàng, lên đài phát biểu khai giảng với tư cách là đại diện học sinh, lúc ấy trong lòng Sầm Nhạc chợt rung động, cậu mới mơ hồ ý thức được, có thể mình đã thích Giang Cẩn Hành rồi.
Sau đó, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, Sầm Nhạc không thể khống chế bản thân mỗi ngày đều nằm sấp trên cửa sổ nhìn trộm Giang Cẩn Hành.
Tiết tự học buổi tối của lớp muộn hơn nhiều so với lớp , nhưng dù cho có buồn ngủ đến đâu, Sầm Nhạc cũng phải đợi đến khi tận mắt nhìn thấy Giang Cẩn Hành về nhà mới yên tâm đi ngủ, thỉnh thoảng còn học những cô bạn kia lén lút đạp xe ở đằng xa đi theo phía sau anh, hệt như một tên biếи ŧɦái.
Nhưng Sầm Nhạc xin thề, cậu chưa từng có quá nhiều vọng tưởng, có thể ngày ngày nhìn thấy Giang Cẩn Hành một chút thôi là đủ rồi, tất cả đều là kịch bản của một mình cậu, không cần Giang Cẩn Hành tham gia.
Tuy nhiên, nếu Giang Cẩn Hành có thể ngẫu nhiên đóng vai khách mời trong kịch bản này thì Sầm Nhạc cũng không phản đối, à không, đâu chỉ là không phản đối, mà còn vui mừng phấn khởi luôn kìa.
Cho nên để báo đáp bữa sáng hôm nay của Giang Cẩn Hành, lúc tan học Sầm Nhạc đến cửa hàng tiện lợi mua hai chai soda vị chanh, một chai giữ lại cho mình uống, còn một chai thì tính toán tìm cơ hội đưa cho Giang Cẩn Hành.
Mà cơ hội này đến rất nhanh, xuất hiện ngay trong đêm ngày diễn ra "sự kiện muộn học".
Bởi vì chỉ là học thêm hè nên tiết tự học tối không quá muộn, do vậy khi Sầm Nhạc về đến nhà, cậu ngạc nhiên phát hiện Giang Cẩn Hành cũng vừa đạp xe từ bên ngoài về, hơn nữa còn không vội vàng vào nhà mà là mở đèn, ngồi xổm trong sân lau xe.
Sầm Nhạc không suy nghĩ nhiều, cầm chai nước ngọt chạy nhanh xuống lầu, nôn nóng vọt tới nhà bên cạnh, trong ánh mắt mang theo nét cười của Giang Cẩn Hành, đưa chai nước cho anh.
"Cho anh..." Sầm Nhạc vừa mở miệng liền thấy giọng nói của mình có hơi khàn khàn, thế là cậu lúng túng hắng giọng một tiếng.
Giang Cẩn Hành không nhận mà hỏi lại: "Tại sao lại cho anh soda?"
Sầm Nhạc lập tức cảm thấy mình quá đột ngột, cậu bắt đầu hối hận vì sao mình lại lỗ mãng như vậy, ngộ nhỡ Giang Cẩn Hành không thích uống soda, ngộ nhỡ anh ghét vị chanh thì sao bây giờ? Hơn nữa giá của một chai soda vốn không thể so với một túi bánh bao...
Sần Nhạc nghĩ như vậy, mắt thường có thể thấy cậu dần trở nên ủ rũ.
"Đây là quà cảm ơn cho bữa sáng, nếu anh không thích..."
Cậu đang định thu hồi chai nước về thì sức nặng trong tay bỗng nhiên nhẹ đi, chai soda kia tự mình dài chân chạy vào trong tay Giang Cẩn Hành.
"Anh thích." Giang Cẩn Hành nhìn Sầm Nhạc, vặn mở nắp chai, ngửa đầu uống một ngụm.
Sầm Nhạc nhìn chằm chằm yết hầu trượt lên trượt xuống của anh, không nhịn được nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc của mình.
"Soda vị chanh." Giang Cẩn Hành quan sát thân chai, sau đó lại dùng ánh mắt ấy quan sát Sầm Nhạc.
Trong giây phút đó Sầm Nhạc cảm thấy mình đã biến thành chai nước ngọt trong tay Giang Cẩn Hành, cậu bị Giang Cẩn Hành nắm trong tay, không thể nhúc nhích, còn bị anh vặn ra dùng môi lưỡi nhấm nháp...
"Ngủ ngon!"
Sầm Nhạc bỏ chạy trối chết.