Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
do Tiểu (Hủ) Nam biên dịch và hiệu chỉnh.
Tôi là một người đàn ông, người yêu của tôi cũng sẽ là một người đàn ông. Và, tôi gọi đó là một phép màu.
Tôi im lặng, nhìn ra ngoài cửa “Vậy, anh có đồng ý đưa em đi ngắm biển mùa đông không?”
(¯`·.º-:¦:- -:¦:-º.·´¯)
Ba năm sau.
Mùa đông.
Đại Liên.
Tiểu Tuấn bưng một ly cà phê cho tôi, rất đắc ý “Anh, uống thử đi, ngon lắm đấy!” Khuôn mặt điển trai của nó tràn ngập chờ mong.
Tôi mỉm cười, nhấp một ngụm, nhăn mày ngay lập tức. Thấy vậy, cái mặt của nó dài ra “Lại thất bại ạ?”
Tôi chưa trả lời nó đã mang cái chén đi. Tôi biết, nó chưa chịu bỏ cuộc đâu. Từ khi tới đây, Tiểu Tuấn luôn cố gắng pha chế thứ cà phê Espresso thuần khiết của Italia nhưng chưa thành công lần nào. Tôi chỉ nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vầy, không biết mình sẽ tốn bao nhiêu cà phê đây! Nó luôn cố chấp như vậy, không biết là di truyền từ ai?
Tôi đã đến Đại Liên được ba năm, đây là quê hương của Vũ. Mùa đông năm ấy, khi tới đây, tôi đã bị mê hoặc bởi sự yên lặng tới sâu thẳm của biển cả nơi này. Thế là ở lại. Mở quán cà phê, mỗi ngày làm bạn với thức uống, âm nhạc, sách truyện và một mảng trời lam nhạt bên ngoài cửa sổ.
Tiểu Tuấn giờ đang học đại học ở Bắc Kinh, lúc này đang nghỉ đông nên nó tới đây chơi với tôi, nó định ở lại qua tết âm lịch, mẹ tôi bận quá nên lần này không tới được.
Cuộc sống vẫn bình thản, và đôi khi rất im ắng. Tôi có cảm giác mình lại già đi nhiều rồi. Thường xuyên nhớ tới quá khứ, hồi tưởng lại những người từng đi qua đời tôi. Vũ, Hải và Khải, Tư Nặc, Tống Tống và tất nhiên là cả anh nữa.
Khó có thể tưởng tượng.
Nhớ nhung trong lòng sẽ được mở ra vào một ngày.
……………
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc, trời lạnh nên chẳng có ai muốn ra khỏi nhà.
Quán vắng.
Có mấy người khách sau khi đứng ngoài ngắm cảnh thì vào đây tìm một cái gì đó cho ấm bụng.
Tôi tự pha cho mình một ly cà phê đặc, ngồi bên cửa sổ. Nhìn từ khung cửa xuống con đường nhỏ heo hút cỏ may.
Bỗng dưng ngây người.
“Anh Tiểu Thất!” Có người kéo kéo tay, tôi mới tỉnh lại.
Vừa nhìn xuống thấy được khuôn mặt be bé quen thuộc, tôi không nói được lời nào.
Nó lớn hơn, cũng cao hơn trước nhiều, trông lại còn khỏe mạnh hơn nữa chứ. Chỉ có đôi mắt đen nháy kia là vẫn không thay đổi gì. Làn da nó trắng hồng, tôi vẫn không thể quên cảm giác thích thú khi bẹo má nó.
“Tống Tống!” Tôi ôm lấy nó, xoay hai vòng liền trên không, nó vui sướng cười rộ lên “Ha ha ha ha”
Cách đó không xa, anh cũng đang cười nhìn chúng tôi.
“Sao anh tìm được nơi này?” Tôi đưa cho anh một ly cà phê nóng.
“Tư Nặc nói cho anh biết.” Anh đáp. Ánh mắt anh đầy yêu thương nhìn tôi chan chứa.
Tôi cười “Nhất định là anh đã truy hỏi khiến cậu ấy phát hoảng!”
“Đúng, liên tục trong ba năm.” Anh khoa tay múa chân, đắc ý “Cho tới khi biết được em ở đâu mới thôi!”
Tôi không nói gì.
Anh đến nắm tay của tôi, hỏi nhỏ “Giờ em có định yêu anh không?”
Tôi im lặng, nhìn ra ngoài cửa “Vậy, anh có đồng ý đưa em đi ngắm biển mùa đông không?”
Ánh mắt giao hòa, chúng tôi nhìn nhau, cùng cười.
(¯`·.º-:¦:- Hết chương -:¦:-º.·´¯) HOÀN