Ô.
- Tôi làm ông tỉnh hả?
Phương Uyên cười tươi rói đi lên trước nắm lấy tay An.
Cậu ta cũng không phản kháng mà đáp lại, môi nở ra nụ cười biết bao là vui vẻ.
Riêng tôi, có chút thẫn thờ, bất động đứng yên một lát.
- An này!
Tôi khẽ nói, tay đưa đưa về phía trước như muốn ôm lấy cậu ta, tuy nhiên, cậu ta lại chặt chém cảm xúc của tôi bằng một câu nói khiến tôi chết lặng.
- Ai vậy Uyên?
Ai.
vậy? Tôi ngỡ ngàng buông tay xuống, hờ hững nở một nụ cười.
Quả nhiên, suy nghĩ của tôi lại không sai, nhìn là hiểu liền, cậu ta mất đi toàn bộ trí nhớ và có lẽ người duy nhất cậu ta còn nhớ là Uyên.
Tôi tự hỏi, tại sao người để cậu ta nhớ lại không phải là tôi?
- Ông.
- À, đó là bạn của ông đó!
Tôi chưa kịp lên tiếng, Uyên đã cắt ngang lời nói.
Tay cô ta đỡ An ngồi dậy, mắt nhìn tôi mang theo ý giễu cợt.
- Bạn hả, sao tôi không nhớ?
- Chỉ là bạn bình thường thôi, ông nhớ làm sao được!
- Ông nghỉ đi, tôi đưa bạn ý về, dù sao bạn ý cũng ốm như ông.
- Ừm, vậy nhanh lên!
Nói rồi An quay mặt đi, Uyên nhanh chóng tới bên tôi, mạnh tay kéo tôi ra ngoài rồi đẩy tôi ngã nhào xuống hàng ghế ngoài đó!
Giờ sao đây.
Tôi cũng chẳng biết phải làm sao nữa.
Cả người thẫn thờ dưới ghế.
đến một chút để ý tới xung quanh cũng chẳng còn.
- Hoàng Khánh Linh! Tao cảnh cáo mày lần nữa, tránh xa An ra.
Bây giờ tao với An đang rất vui, mày mà yêu An thì để cho An yên.
- An.
không còn nhớ gì về mày nữa đâu!
Uyên hắng giọng mắng mỏ rồi quay lưng đi.
" An.
không còn nhớ gì về mày nữa đâu"
" về mày.
"
" không còn nhớ gì.
"
Thực sự.
cậu ta chẳng còn nhớ gì nữa, thứ cậu ta nhớ chỉ có Hạ Phương Uyên mà thôi! Cuối cùng, trong lòng cậu ta tôi là cái gì? Cuối cùng, vị trí của tôi trong lòng cậu ta vẫn không thể bằng Hạ Phương Uyên, mãi mãi.
không thể!
Nắng vàng ngả nhẹ nhàng trên từng cung đường nhỏ.
Tôi huơ huơ tay hớt giọt nắng cuối cùng của mùa đông, giọt nắng vàng nhạt, buồn lẻ loi, lạc lõng! Tiếng bước chân tôi vang lên giữa vô vàn người cất bước, nhưng sao cái cảm giác cô đơn cứ bủa vây tâm trí tôi đến như vậy? Tiếng bước chân cứ vang lên khắc khoải, nặng trĩu.
Cõi lòng tôi cũng như vậy, rối hơn cả lúc mà tôi đứng giữa ranh giới mong manh của sự sống lẫn cái chết!
- Linh!
Tiếng gọi vang lên sau lưng, tôi vô hồn quay đầu lại, anh hai tôi mau chóng chạy tới, chẳng hiểu sao anh vứt luôn túi đồ trên tay mà đỡ lấy tôi.
- Mày.
làm sao vậy?
Tôi chẳng nói chẳng rằng, cứ đần đần im lặng.
Anh hai khó hiểu nhìn tôi rồi xách túi đồ lên kéo tôi một mạch về phòng!
- Uống đi!
Cốc sữa nóng hổi được đưa đến trước mắt tôi.
Hương lúa mạch thơm ngát dậy mùi nhưng tôi chẳng mảy may để ý, anh hai cả giận, đặt cốc sữa lên mặt bàn rồi ngồi xuống vùng vằng.
- Rốt cuộc mày làm sao?
Tôi vẫn thẫn thờ không nói, một lát sau, anh nuốt một ngụm nước lớn rồi thở dài.
- Mày đi thăm thằng An rồi à!
Mí mắt tôi giật giật một chút, cảm xúc trên mắt thay đổi thoáng qua, anh hai tôi bấu chặt cốc nước, chậm rãi nói
- Tạm thời thôi, nó sẽ nhớ lại!
Bất giác khóe môi tôi nhếch lên, nước mắt không tự chủ mà lăn dài, giọng tôi lạc đi, nghẹn ngào trả lời.
- Cậu ta.
nhớ.
Hạ Phương Uyên!
Lông mày anh tôi cau lại, ngay lập tức ảnh vội vã hỏi.
Tôi chỉ biết nuốt nước mắt gật đầu rồi kể lại toàn bộ mọi thứ tôi trông thấy cho anh.
Lúc lâu sau, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn vài ba tiếng nấc lên của tôi.
Đột nhiên, anh hai khoát tay đứng dậy đi ra ngoài, tôi gọi lại không được đành lẽo đẽo chạy theo sau!
- Hạ Phương Uyên.
- Cô ra đây cho tôi!
Anh hai tôi hung hăng xông vào bên trong mặc cho tôi ngăn cản.
Vừa vào đến nơi, Phương Uyên đang gọt hoa quả cho An thì bị anh tôi thẳng tay lôi ra ngoài.
Cánh cửa đóng rầm lại để trong phòng còn tôi mắt ngân ngấn nước cùng Hoàng An ngơ ngác không hiểu gì.
- Bạn học này, cho mình hỏi, đó là ai vậy?
An vỗ vỗ nhẹ vào vai tôi lên tiếng, tôi hoàn hồn vội vã lau đi nước mắt, nhưng hai tiếng " bạn học" cứa vào lòng tôi đau điếng
- Đó là anh trai mình!
- Anh trai bạn quen với người yêu mình à?
- Ừm.
Ừm.
Ừm.
- Ông vừa nói cái gì!
Tôi sốt sắng quay lại hỏi, An nhìn tôi có chút lo lắng, lắp bắp nhắc lại.
- A.
anh trai bạn, quen người yêu mình.
?
Người.
yêu.
, người yêu ha! Tôi cười lên điên dại rồi quay mặt đi, vừa ra đến cửa, An bỗng hỏi tôi
- Mà bạn tên gì?
Cánh tay tôi bất động đặt trên cửa, trước mặt đã cơ hồ là nước mắt chẳng thể nhìn, giọng tôi đầy chua xót vang lên
- Đỗ Hoàng An, cậu nhớ cho kĩ, tôi- Hoàng- Khánh- Linh!
Nói rồi tôi vung tay đóng cửa lại, chạy một mạch ra ngoài.
Vừa ra đến hành lang thì gặp anh tôi cùng Phương Uyên với đôi mắt đỏ hoe quay trở lại.
Anh đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt tôi, nhỏ giọng nói gì tôi cũng chẳng nghe rõ.
Tôi cũng không muốn hỏi lại anh, mọi thứ hiện tại tôi đều không quan tâm, thứ duy nhất tôi để tâm đến là món nợ này: Đỗ Hoàng An, nhớ lấy, tôi tên Linh, sẽ có một ngày tôi cướp cậu khỏi tay Hạ Phương Uyên, có một ngày, cậu phải trở lại bên tôi!