- Ừ, tao ghen, rồi sao?
Tôi thản nhiên đáp lại, tôi cứ ghen vậy đó.
Nhưng trái ngược với thái độ của tôi hắn liền phì cười rồi cốc một cái vô trán tôi.
- Đồ ngốc, Phương Uyên chỉ là bạn tôi, còn người tôi yêu là bà!
- Thật không?
Tôi ngây ngốc hỏi.
- Thật!
Hắn kéo câu trả lời thật dài, bất giác đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Cái sức cám dỗ nóng bỏng cháy rực trên trán khiến tôi thất thần một hồi.
- Bà yên tâm!
Hắn thủ thỉ nhỏ rồi ôm tôi vào lòng, tôi ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ.
Tình yêu là đây ư? Ngọt chết tôi mất thôi, thế là từ nay tôi thoát kiếp FA rồi!!
Hơn tháng trôi qua, tôi đã quen với sự tồn tại như không thể thiếu của hắn.
Thay vì mỗi sáng nhắn tin gọi nhau dậy thì hắn chui luôn vô chăn của tôi chọc tôi dậy.
Thay vì chúc nhau ăn sáng thật ngon thì hắn tự tay làm bữa sáng cho cả hai gia đình.
Thay vì dành tặng cho nhau một ngày tốt lành thì hắn đồng hành cùng tôi cả ngày trời!
Cũng là những nụ hôn ngọt ngào lên trán tôi thế chỗ cho những lời ngủ ngon nhé!
Càng ngày tôi càng dựa dẫm vào hắn, càng yêu hắn mất thôi.
Từ khi hắn học cùng tôi, điểm số của tôi cao chót vót, vì sao ư?
Đơn giản thôi! Ví dụ như sáng hôm nay- một buổi sáng trong vô vàn buổi sáng có tiết kiểm tra.
Tôi thì lúi húi học bài, còn hắn áp vô má tôi ống sữa milo rồi châm chọc nói.
- Bà học chi cho nhiều, tý vẫn phải hỏi bài tôi mà thôi.
Tôi đưa mắt lên trừng hắn, cứng rắn nói.
- Nếu tôi không hỏi ông thì sao?
- cốc trà sữa?
- Thành giao!
Tôi chắc như đinh đóng cột ngoắc tay với hắn.
Ấy vậy mà.
giờ kiểm tra Hóa vèo đến, mọi kiến thức trong đầu tôi không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi chỉ chuyển nơi cư trú từ não tôi mà bốc hơi đi đâu tôi cũng chẳng rõ.
Còn mấy phút nữa hết giờ, tôi loay hoay quay lên quay xuống, gào thét điên loạn, cầu cứu quay cuồng.
- Đũy Nam, nhanh lên mài, lẹ lên cho tao chép.
- Con mắm, bảo tao câu đề coi.
- .
" Reng.
reng"
Tiếng chuông reo lên làm tim tôi dựng đứng, còn hơn phân nửa tôi chưa khoanh.
Tôi nhắm mắt nhắm mũi nộp bài nhưng ô, kìa! Tất cả các câu đều đã được khoanh lại.
Tôi đưa mắt sang nhìn hắn, hắn ngồi vắt vẻo đắc ý nhìn tôi.
- cốc trà sữa.
Hắn châm chọc, tôi hừ lạnh rồi móc túi, nhưng túi tôi lòi ra trống không.
Hắn cười lên như được mùa rồi kéo tay tôi đi xuống căng tin.
- Bà ăn gì gọi đi, bà đói tôi thương.
Nói rồi hắn ta hôn nhẹ lên trán rồi vuốt vuốt tóc tôi khiến tôi đỏ ửng mặt lên, xung quanh, tôi nghe thấy vài tiếng gào hét cuồng nhiệt.
- Ối dồi ôi, cơm chó kiàaa
- Dễ thương quá, fan couple này mất thôi.
- .
Lòng tôi rung lên bồi hồi, môi mấp máy không thành lời, là quá đỗi hạnh phúc chăng? Cái mối quan hệ giữa tôi với cậu ta chẳng cần nói ra thì cả trường đều đã định hình cả, lại còn liệt vô list couple ngọt nhất trường.
- Sau không phải học nhiều như vậy, bà mệt tôi xót lắm.
- Hả?
Tôi giương đôi mắt tròn xoe nhìn cậu ta, cậu ta hạ tay xuống nắm lấy tay tôi rồi nhìn chằm chằm vô mắt tôi.
- Ngốc ạ, một nhà không cần hai người giỏi, sau này tôi nuôi bà!
- Thật không đây?
Tôi nghi hoặc hỏi.
- Điêu làm chó!
Hắn tự tin vỗ ngực trả lời đầy kiêu hãnh.
Tôi mỉm cười hạnh phúc, miệng cắn chặt lấy ống hút, trong lòng cảm giác vui sướng nói không thành lời.
- Úi giời, bắt gặp hai con đũy đang ngược cẩu này!
Tiếng nói vang lên, đó là giọng của con mắm Nam, tôi giận dỗi nhìn hắn.
- Ai da, bà giận tôi làm gì, tôi ngu Hóa trường kì, bà cũng biết mà!
Biết là thế nhưng tôi vẫn cứ tức.
- Thôi, không giận nữa, lớp mình có thêm bạn mới này.
- Hửm?
Tôi tò mò hỏi hắn một tràng.
- Tên gì? Ở đâu? Nam hay nữ? Là nam có đẹp trai không?
Là trai đẹp càng tốt a, tôi có thêm mỹ nam để ngắm.
Nghĩ đến đã thấy sướng cả người.
- Linh.
- Hở?
- Có tôi chưa đủ sao mà bà còn tìm thằng khác, hức, huhuhuhu.
Đột nhiên hắn khóc lớn, ai nấy xung quanh cũng nhìn vào khiến tôi ái ngại vô cùng, tôi liền ôm lấy hắn nhỏ tiếng dỗ dành.
- Thôi thôi mà, tôi thương ông nhứt rồi, làm gì thương ai hơn ông.
- Xạo làm chó?
Tôi gật đầu.
Tuy thích ngắm trai là vậy nhưng người tôi thương cũng chỉ có một người mang tên Đỗ Hoàng An.
- Thôi, còn con cẩu cô đơn như tui này, ông bà bớt rắc cơm chó đi.
Bạn mới chuyển vô là nữ, ông khỏi lo mất vợ nha An.
Nghe Nam nói, hắn lia lịa gật đầu, trong lòng tôi có chút không vui nhưng vẫn nghe thằng Nam nói tiếp.
- Hình như bạn mới chuyển tới từ trường cũ của thằng An.
Là con gái, tên Hạ Phương Uyên gì đó, nghe nói cũng xinh đẹp dữ lắm.
Lần này thì bà Linh lo mà giữ chồng!
Mí mắt tôi giật giật, cái tên này nghe quen lắm.
Một hồi suy nghĩ tôi cũng nhớ ra người bạn thân khác giới của An tên Phương Uyên.
Vừa quay đầu sang định nói chuyện nhưng Hoàng An đã chạy tít ra ngoài về phía lớp.
Tôi đưa tay giữ lại nhưng không kịp, đành ngơ ngác nhìn theo bóng cậu ta khuất xa, trong lòng bộc phát cảm giác không an lành!
- Hoàng An cậu ta làm sao vậy.
Thằng Nam đờ đẫn hỏi, tôi khẽ nhếch môi đang tê dại một chút mỉm cười, tự trấn tĩnh bản thân.
- Phương Uyên là bạn thân của cậu ta, chắc cậu ta vui mừng quá ấy mà.
- Ồ, ra là vậy, bà cũng lên lớp đi, sắp vào học rồi.
Tôi gật đầu đứng dậy, dọc con đường lên lớp luôn có thứ cảm giác bất an kì lạ đeo bám tôi dai dẳng: Hai người họ chỉ là bạn, sẽ không có chuyện gì! Bản thân tôi tự nhủ.