Đứa Trẻ Hư

chương 29: sao chân anh lạnh thế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vài ba câu cộng thêm mấy cái kẹo, Nghiêm Việt đã đào tận gốc mọi chuyện của Nguyễn Tri Mộ.

Bố mẹ Nguyễn làm trang trí công trình, tính cách khá tốt, nhà không nghèo cũng không khắt khe với Nguyễn Tri Mộ.

Mỗi tháng bọn họ đều gửi tiền sinh hoạt cho Nguyễn Tri Mộ, ít thì hai ba nghìn, nhiều có lúc đến năm sáu nghìn.

Nhưng Nguyễn Tri Mộ đã đi làm thuê từ rất nhỏ, từ chối nhận tiền của gia đình, quan hệ với bố mẹ và em trai rất vi diệu.

Những chuyện này đương nhiên bố mẹ Nguyễn sẽ không kể cho Nguyễn Nghệ nhưng Nguyễn Nghệ sinh ra đã thông minh, lanh lợi, nhớ được đôi câu vài lời lúc bố mẹ Nguyễn gọi điện cho anh trai.

Mấy chuyện này nằm ngoài dự đoán của Nghiêm Việt.

Hắn nhìn dáng vẻ kẹt sỉ mê tiền của anh, cứ nghĩ gia đình phải nghèo khổ lắm nên mới cật lực kiếm tiền.

Nhìn thái độ Nguyễn Tri Mộ đối xử với Nguyễn Nghệ, cũng tưởng quan hệ gia đình không tốt.

Vậy mà hình như hồi trước xảy ra chuyện gì đó không hay, dẫn đến thái độ lạnh nhạt của Nguyễn Tri Mộ, gia đình phải vội vàng lấy lòng anh.

Nguyên nhân cụ thể là gì, Nghiêm Việt không hỏi ra được.

Dù gì Nguyễn Nghệ cũng kém Nguyễn Tri Mộ mười tuổi, không rõ ngày trước xảy ra điều gì.

Nguyễn Nghệ nhỏ tiếng hỏi Nghiêm Việt: "Có phải anh cũng thấy, anh trai ghét em không."

Nghiêm Việt: "Anh trai em tính cách rất tốt, trừ khi người khác chọc giận anh ấy, nếu không anh ấy sẽ không chủ động ghét người khác."

Nguyễn Nghệ nhớ lại xem mình đã từng khiến anh trai không vui chưa.

Nghiêm Việt: "Anh thấy, anh trai em rất thích em. Chỉ là anh ấy ở một mình lâu quá, có vài chuyện chưa sáng tỏ, cần người khác giúp đỡ."

"Có phải em muốn bày tỏ tình cảm của mình với anh trai không?"

Nguyễn Nghệ gật đầu.

Nghiêm Việt ngẫm nghĩ: "Vậy nghe anh, mai đưa em đến nơi này, đừng nói cho anh trai em biết."

——

Buổi tối chia phòng lại thành vấn đề nan giải.

Nhà có hai phòng, hai chiếc giường cũng không lớn.

Nguyễn Tri Mộ bảo Nguyễn Nghệ ngủ phòng mình, còn bản thân ra sô pha ngủ, nhưng Nguyễn Nghệ bám lấy đòi ngủ cùng anh.

Nguyễn Tri Mộ thuần thục viện cớ "anh ngủ ngáy" để từ chối.

Nói ra thì, sô pha trong nhà thực ra khá bé.

Phòng khách vốn nhỏ, sô pha cũng không phải kiểu mềm mại đàn hồi, mà là ghế gỗ, Nguyễn Tri Mộ trải mấy lớp chăn nhung thật dày bên trên, nhưng vẫn thấy cấn người.

Nguyễn Tri Mộ nằm một lúc, trở mình mấy lần.

Nghiêm Việt vừa tắm xong, lau nước trên tóc: "Không thoải mái à?"

Nguyễn Tri Mộ khó chịu: "Cứng quá, xương đau."

Nghiêm Việt sảng khoái đứng trước cửa phòng ngủ: "Thế thì chi bằng ngủ phòng tôi, tôi có thể miễn cưỡng chia cho anh một nửa."

Nguyễn Tri Mộ quả quyết từ chối: "Không cần, chắc chắn sáng mai cậu lại chế giễu tôi chảy nước dãi ngáy ngủ nghiến răng đánh rắm."

Nghiêm Việt: "Tôi khắt khe thế sao? Vậy tôi đảm bảo, sáng mai không nói một câu."

Nguyễn Tri Mộ vẫn từ chối.

Hai gay ngủ cùng một giường, Nghiêm Việt vẫn là trẻ vị thành niên, cho dù anh không có suy nghĩ gì khác vẫn cảm thấy kỳ kỳ.

Nghiêm Việt cũng không miễn cưỡng anh, về phòng đi ngủ.

Kết quả mắt Nguyễn Tri Mộ thao láo đến tận nửa đêm.

......

Cái sô pha này, thật sự là, con mịe nó cứng chết đi được!

Cứng hơn kính cường lực nội địa nữa.

Cứng hơn cái miệng cáu gắt của Nghiêm Việt.

Đầu tháng 4, mặc dù đã vào xuân nhưng thời tiết vẫn chưa ấm trở lại.

Chăn trong nhà có hạn, chiếc dày đều dành cho Nghiêm Việt và Nguyễn Nghệ, Nguyễn Tri Mộ đắp chăn lông, càng về đêm, gió lạnh tràn vào, bắt đầu run cầm cập.

Mất mặt là chuyện nhỏ, chết cóng mới là chuyện lớn.

Nguyễn Tri Mộ nghiêm túc nghĩ về việc đi giành chăn.

Bên Nguyễn Nghệ chắc chắn không thể đi, cậu nhóc này ngủ nông, anh vừa mở cửa chắc chắn sẽ tỉnh, trẻ ở độ tuổi này đều không thiếu ngủ, một khi thức dậy rất khó ngủ lại, có khi lại lăn lộn đến sáng.

Còn về phía Nghiêm Việt...

Nghiêm Việt cao to, sẽ chiếm nhiều diện tích chăn, có lấy được không thì khó nói.

Chẳng may bị phát hiện, thằng nhóc thối nhất định sẽ cười nhạo anh tự tát vào mặt mình.

Với lòng tự tôn khó hiểu của mình, Nguyễn Tri Mộ trằn trọc, không thể đưa ra quyết định.

Mơ mơ màng màng, dần dần buồn ngủ.

Mặc dù anh không rõ cơn buồn ngủ này thật là do buồn ngủ hay bị khí lạnh làm cho tê cứng.

Lúc tỉnh lúc mơ bỗng cảm thấy chân ấm ấm, không biết đạp phải thứ gì, mềm mại, hình như có tính đàn hồi.

Bàn chân vốn tê cứng linh hoạt trở lại và vô thức thăm dò nguồn gốc của hơi ấm.

Lần này có thể là do khao khát tìm kiếm nguồn hơi ấm vội vàng quá, bất ngờ dùng lực mạnh.

Trong đêm bỗng phát ra tiếng kìm nén.

Nguyễn Tri Mộ tỉnh giấc: "... Ai?"

"Đồ ngốc." Giọng trầm thấp của Nghiêm Việt truyền đến: "Là tôi."

Nguyễn Tri Mộ bật ngồi dậy.

Phòng khách không bật đèn, tối om, mắt dần thích ứng với bóng tối, bóng hình trước mắt dần hiện rõ.

Nghiêm Việt ngồi ở góc sô pha, cúi đầu nhìn anh.

Nguyễn Tri Mộ nhìn xuống chân mình...

Do bị chăn che mất, anh nhìn không rõ ràng nhưng theo hướng chân và vị trí ngồi của Nghiêm Việt thì...

Hai chân anh đang ủ trong lòng Nghiêm Việt.

Cách lớp áo ngủ, đang đạp lên bụng dưới của hắn.

Chẳng trách lúc đạp thấy mềm mềm, còn có chút đàn hồi.

Nguyễn Tri Mộ: "..."

Hốt hoảng rụt chân lại.

Nghiêm Việt xoa bụng: "Tôi ra ngoài đi vệ sinh, thấy gối rơi xuống đất, định nhặt lên cho anh. Kết quả tôi vừa lại gần, anh đã duỗi chân ra."

Bổ sung: "Suýt đá tôi nội thương."

Mặt Nguyễn Tri Mộ như có lửa đốt: "... Xin lỗi, tôi đang ngủ, không chú ý."

"Chân lạnh thế mà còn ngủ được, không hổ là anh." Nghiêm Việt nói: "Không vào phòng tôi ngủ thật à? Bây giờ chắc anh không muốn đánh thức em trai mình đâu nhỉ."

Nguyễn Tri Mộ: "..."

Ba giây sau, anh cam chịu số phận ôm gối, cùng Nghiêm Việt vào phòng ngủ.

... Rõ ràng đây là nhà anh, mà cứ như anh là khách vậy.

Nghiêm Việt vào chăn trước, ngủ bên trái.

Hắn bật đèn ngủ đầu giường, ánh đèn vàng mờ ảo phủ lên chăn tạo cảm giác ấm áp yên tĩnh.

Trong lòng Nguyễn Tri Mộ hơi run lên.

Hình như... rất lâu rồi anh chưa thấy cảnh tượng như vậy.

Hồi nhỏ anh ở cùng ông bà nội, ông bà nội thỉnh thoảng đốt đèn dầu đầu giường, sau này rời nhà đi học nhưng bố mẹ không ở bên, anh một mình sinh sống, học tập.

Lúc tràn đầy sự mệt mỏi về nhà, không ai chuẩn bị cơm cho mình.

Đêm khuya trống trải, lúc vào phòng, cũng không ai lưu cho mình một ngọn đèn.

Nghiêm Việt: "Đứng ngốc ở đó làm gì vậy."

Nguyễn Tri Mộ hoàn hồn, sờ mũi, chui vào chăn.

... Thật ấm áp.

Chăn được Nghiêm Việt ủ mấy tiếng, ấm cúng, đôi chăn tê cóng vì lạnh cũng dịu đi.

"Tôi tắt đèn đây."

Nguyễn Tri Mộ thấy Nghiêm Việt hỏi ý kiến mình: "... Ừm."

Nguyễn Tri Mộ nằm ngửa, cơ thể hơi cứng nhắc, không dám trở mình mạnh hay vươn vai, vì sợ đụng vào Nghiêm Việt.

Nghiêm Việt: "Tôi ngủ không ngoan lắm, có thể trở mình, nếu không cẩn thận đạp vào anh, cướp chăn nhớ đánh thức tôi dậy."

Nguyễn Tri Mộ: "Ừ."

Hai người ngay ngắn nằm phần giường của mình, dường như có biên giới phân cách ở giữa.

Nguyễn Tri Mộ vốn mơ màng ngủ trên sô pha, giờ tỉnh lại một lần, có chút khó ngủ.

Có lẽ là vì, Nghiêm Việt ngủ ngay bên cạnh.

Hơn nửa năm nay, mặc dù hai người ngày càng thân nhưng đây là lần đầu tiên không chút phòng bị nằm cạnh nhau, nghe rõ hơi thở thanh mát của đối phương.

Nguyễn Tri Mộ lại nhẹ trở mình, tự cảm thấy động tác của mình rất nhẹ, căn bản không nghe thấy tiếng ma sát.

Nghiêm Việt lập tức lên tiếng: "Không ngủ được à?"

Hình như vẫn chưa ngủ.

Nguyễn Tri Mộ: "Ừ."

Nếu đã không ngủ được thì dứt khoát trò chuyện đi.

Nguyễn Tri Mộ buôn với hắn một lúc, không nhịn được dẫn dắt câu chuyện đến người đàn ông thành niên mà Nghiêm Việt thích.

Lần trước Nghiêm Việt nói sau khi người đàn ông đấy ly hôn, Nguyễn Tri Mộ luôn nhớ trong lòng, anh thực sự có chút sầu, cảm thấy lá gan Nghiêm Việt quá lớn, dễ lầm đường lạc lối, không thể loại bỏ khả năng hắn ở cùng với người đàn ông mới ly hôn kia.

Không phải anh có thành kiến gì với đàn ông đã ly hôn, nguyên nhân chính là anh sợ Nghiêm Minh Hoa và Nghiêm Tôn Thành không chịu được sự đả kích này.

Có điều, cho dù chỉ là người ngoài cuộc, anh cũng không hi vọng Nghiêm Việt có bất kỳ mối quan hệ thực tế nào với đối phương.

Thiếu niên 17 tuổi, còn quá trẻ, dễ động lòng cũng dễ tổn thương.

Nghiêm Việt bị anh dò hỏi mấy câu, hỏi thẳng lại: "Anh không hi vọng tôi và anh ấy ở bên nhau à?"

Nguyễn Tri Mộ: "Thích hay không là chuyện của cậu. Chỉ là tôi thấy cậu còn quá trẻ, rất nhiều chuyện chưa suy nghĩ thấu đáo, chẳng may làm mà không suy nghĩ kỹ, sau này có thể sẽ hối hận."

Nghiêm Việt: "Nhưng tôi thấy, anh ấy đáng để tôi tin tưởng."

Nguyễn Tri Mộ thở dài, hơi giật mình.

Dáng vẻ này của Nghiêm Việt, sao thực sự có cảm giác vì yêu mà điên cuồng đến thế.

... Rõ ràng ngày trước là một con người lạnh lùng điềm đạm.

Tình yêu hại chết người mà!

Nguyễn Tri Mộ: "Vậy cậu nói xem, gã có ưu điểm gì mà khiến cậu thích?"

Anh quyết định cẩn thận dò hỏi từng tí để xem có thể ghép thông tin người đàn ông đó từ những chi tiết vụn vặt này không.

Gió thổi ngoài cửa, một luồng gió luồn qua khẽ hở trên cửa sổ, phát ra tiếng rít chói tai.

Nghiêm Việt đi đóng chặt cửa sổ lại, sau đó lại chui vào chăn.

Hắn ngẫm nghĩ, đáp: "Anh ấy là một người... khiến tôi không thể nhìn thấu."

Nguyễn Tri Mộ: "Sao lại nói vậy?"

"Bề ngoài vui vẻ hoạt bát, việc gì cũng làm được, rơi vào hoàn cảnh nào cũng như cá gặp nước nhưng thực chất anh ấy là một người hướng nội, có ranh giới giao tiếp cá nhân rõ ràng. Bên cạnh đó cũng có một nội tâm phong phú, dù gặp bất kỳ khó khăn gì cũng luôn tràn đầy năng lượng."

Gạ được cậu bé 17 tuổi thì đúng thật là tràn đầy năng lượng.

Không, nên gọi là gừng càng già càng cay.

"Mặc dù không thiếu tiền nhưng anh ấy có kế hoạch chi tiết cho cuộc sống của mình và không bao giờ buông thả bản thân."

Kế hoạch cái gì, kế hoạch làm sao lừa hôn, làm sao hẹn hò cậu nhóc đêm khuya.

"Chính là có điểm mâu thuẫn vừa kỳ quái vừa thống nhất khiến tôi cảm thấy nhìn không thấu... Tôi càng muốn lột bỏ vỏ bọc của anh ấy, xem tận trong trái tim anh ấy đang nghĩ gì."

Bóc vỏ cái gì, lại tưởng người đàn ông đấy là hạt dẻ cười chắc.

"Còn có dáng người." Nghiêm Việt nhẹ nhàng nói: "Anh ấy hơi gầy nhưng mông rất cong, eo thon, bắp tay sờ mềm mềm, cực đáng yêu."

Khẩu vị của hắn nặng thật đấy.

Đàn ông già đầu còn mông cong, mịe nó sao ngắm được, có khi lại là lão yêu tinh.

Trong lòng Nguyễn Tri Mộ hậm hực mắng mỏ, trái lòng nói: "Quả đúng như vậy, nghe ra là một người đàn ông rất quyến rũ."

Nghiêm Việt: "Cho nên, anh cũng đồng ý tôi tỏ tình với anh ấy?"

Nguyễn Tri Mộ vội ngăn cản: "Không, chính vì gã là một người ưu tú, tôi khuyên cậu sau khi trưởng thành hẵng suy nghĩ chuyện này."

Nghiêm Việt: "?"

"Cậu nghĩ đi, gã ưu tú như vậy, trong cuộc sống chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi. Lúc này cậu hấp tấp đi tỏ tình, gã thấy cậu là một người chưa trưởng thành, chắc chắn sẽ không đồng ý. Về sau cậu muốn làm bạn với gã thì càng khó. Gã có thể sẽ đắn đo, quan hệ sẽ trở nên khó xử."

"Tương lai cậu đỗ một trường đại học tốt, kiếm được nhiều tiền, lúc đó là một thanh niên ưu tú đi tỏ tình, vậy tỷ lệ thành công chẳng phải cao hơn sao?"

Nguyễn Tri Mộ nói thấu tình đạt lý, cảm động lòng người, nỗ lực kéo Nghiêm Việt ra khỏi con đường sai trái.

Nghiêm Việt chẳng nói đúng sai.

Nguyễn Tri Mộ cũng không hi vọng một hai câu sẽ khuyên được hắn, Nghiêm Việt vốn không thích nghe lời người khác.

Giờ nghe được câu nào hay câu đó, gánh nặng đường xa, phải thong thả.

Anh rất muốn truy hỏi cụ thể thông tin về người đàn ông đó, tên gì, làm việc gì, sống ở đâu, sao lại quen Nghiêm Việt.

Nhưng dùng đầu ngón chân cũng biết Nghiêm Việt sẽ không trả lời anh.

Nói không chừng còn đánh rắn động cỏ, khiến Nghiêm Việt không bằng lòng trò chuyện với anh nữa.

Nguyễn Tri Mộ nói chuyện với hắn một lúc, dần buồn ngủ.

Cơ thể ấm áp, nhưng lòng bàn chân vẫn hơi lạnh, có lẽ nãy ở bên ngoài bị cóng lạnh quá.

Nguyễn Tri Mộ duỗi chân, không để ý dùng sức hơi lớn, ngón chân đột nhiên chạm vào một thức gì đó ấm áp nhẵn mịn.

......

Hình như là... chân của Nghiêm Việt.

Nghiêm Việt: "Sao chân anh vẫn lạnh thế."

Nguyễn Tri Mộ mơ mơ màng màng, lẩm bẩm: "Vẫn chưa ấm lại..."

Nghiêm Việt nhẹ thở ra một hơi, xoay người, tiến sát gần anh.

Một giây sau, hai chân của Nguyễn Tri Mộ rơi vào một nơi ấm áp.

Hai tay Nghiêm Việt nắm lấy bàn chân anh, kéo chân lên, đặt trong lòng mình. Lòng bàn tay dày rộng nóng hổi che khít từng khe hở lạnh lẽo.

Nguyễn Tri Mộ giật mình, tỉnh giấc: "Không cần..."

Vì động tác của Nghiêm Việt, bọn họ lúc này mặt đối mặt, khoảng cách rất gần.

Nguyễn Tri Mộ cong đầu gối, cả người dựa vào lòng Nghiêm Việt.

Trên đầu truyền đến giọng nói của Nghiêm Việt.

"Việc anh cần làm bây giờ là nhắm mắt, đi ngủ."

Giọng nói vang lên đập vào thái dương Nguyễn Tri Mộ.

Trái tim Nguyễn Tri Mộ lỡ một nhịp.

Không phải Nghiêm Việt chưa bao giờ thể hiện sự ân cần trước mặt anh nhưng hành động này cũng hơi quá rồi.

Chân là cơ quan đặc thù của cơ thể.

Lòng bàn chân rất mẫn cảm, sự riêng tư của con người đâu chỉ là ở bộ phận kín đáo mà rất nhiều tiểu thuyết cổ đại có nhắc đến, chạm chân là ám chỉ tư tình.

Nhưng biểu cảm của Nghiêm Việt rất nghiêm chỉnh, ôm chân anh vào lòng, ngay ngay ngắn ngắn, không có động chạm lung tung chỗ khác.

Xem ra, thật sự không có ý đồ khác, chỉ tiện tay giúp anh mà thôi.

Nguyễn Tri Mộ vùng vằng một lúc, không có kết quả.

Chân được người ta ôm ấm áp, cũng rất thoải mái...

Trong sự ngượng ngùng bối rối, Nguyễn Tri Mộ chìm vào giấc ngủ.

Hết chương 29.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio