Đứa Trẻ Hư

chương 46: động lực học tập

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nguyễn Tri Mộ trêu xong liền hối hận.

Anh to gan tán tỉnh như vậy, một phần do không kiềm chế được cảm xúc, một phần do anh không vui khi lần nào Nghiêm Việt cũng chiếm thế chủ động.

Nhất thời máu dồn lên não nên mới kéo khoá xuống.

Nhưng anh có một vài nguyên tắc kỳ cục, cố chấp, cảm thấy suy cho cùng đang là lớp 12, học tập là nhất, không thể để Nghiêm Việt phân tâm.

Chẳng may thật sự khiến Nghiêm Việt quen thói, tối nào cũng quấn lấy anh thì rất không ổn.

Vì vậy sau khi tán tỉnh xong, Nguyễn Tri Mộ tranh thủ lách người chuồn về phòng.

Cửa lách cách khoá lại.

Nghiêm Việt ở bên ngoài khí huyết không thông, liều mạng vặn tay nắm, đạp cửa: "Nguyễn Tri Mộ, con mẹ nó anh cố tình phải không."

Khí thế này, chỉ hận không thể dỡ luôn cửa xuống.

Nguyễn Tri Mộ: "Mấy ngày nữa là vào học rồi, cậu làm bài tử tế, kiểm tra xem còn bài nào chưa làm không."

Nghiêm Việt bộc phát: "Làm bài cái đếch gì, ông đây muốn làm tình!"

Nguyễn Tri Mộ cười sặc sụa.

Mặc dù hơi thất đức nhưng dáng vẻ này của Nghiêm Việt rất đáng yêu.

Dáng vẻ sốt ruột đáng yêu, phát hoả khi không đạt được dục vọng đáng yêu, nói bậy đáng yêu, dáng vẻ bất lực đập cửa đáng yêu của đáng yêu.

Nghiêm Việt uy hiếp anh: "Có bản lĩnh thì ở trong phòng cả đời đừng ra ngoài."

Nguyễn Tri Mộ: "Hả? Cậu muốn cưỡng bách tôi à."

Bên ngoài không tiếng động.

Một lúc sau, truyền đến giọng ủ rũ của Nghiêm Việt: "Anh biết rõ, tôi không nỡ bắt ép anh làm bất cứ việc gì mà..."

Lại thế rồi, Nguyễn Tri Mộ nghĩ thầm, đây là uy hiếp không thành nên giả vờ đáng thương.

Phải nói rằng, Nghiêm Việt giả vờ đáng thương đã quá ngựa quen đường cũ, công phu tôi luyện không tồi.

Nguyễn Tri Mộ lại dễ trúng chiêu này nhất.

Lúc này, anh mừng vì giữa hai người có cánh cửa chắn giữa, anh không thấy được đôi mắt của Nghiêm Việt.

Đôi mắt Nghiêm Việt là vũ khí sát thương lợi hại nhất, sáng rõ, đen láy, rõ ràng bề ngoài lạnh lùng kiêu ngạo nhưng đôi mắt lại luôn tràn đầy tình cảm. Dùng ngôn ngữ mạng để hình dung, "nhìn cây cột cũng vô cùng thâm tình".

Nguyễn Tri Mộ lý lẽ với hắn: "Tôi cũng không cố ý, nhưng mà, thời điểm này không nên, lớp 12 bận bịu thế nào không phải cậu không biết, đến ăn cơm còn vội vàng, tôi không thể làm lỡ thời gian của cậu."

Nghiêm Việt: "Vậy không thi nữa."

Nguyễn Tri Mộ chưa kịp thở dài đã suýt chút nữa xông ra đấm hắn: "Cậu dám!"

Nghiêm Việt không lên tiếng.

Lát sau, hắn rầu rĩ đáp: "Vậy phải làm sao, bao giờ anh mới bằng lòng..."

Nguyễn Tri Mộ: "Phải đợi một thời gian..."

Nghiêm Việt cắt ngang anh: "Bao giờ?"

Nguyễn Tri Mộ hơi đỏ mặt: "Ít nhất... đợi thi đại học xong."

Anh nghe rõ bên ngoài truyền vào âm thanh sắc lẹm, như có thứ gì rơi xuống đất.

"Nguyễn Tri Mộ." Nghiêm Việt nổi cáu: "... Đệt anh muốn tôi nhịn đến chết phải không."

Nguyễn Tri Mộ càng cứng rắn hơn: "Thi xong, hơn nữa bắt buộc phải luôn ở trong top 100 của trường, không thì khỏi bàn."

"Tôi nhận lời chú cậu, phải chăm sóc cậu."

"Hồi cấp ba chú cậu giúp tôi rất nhiều rất nhiều. Nếu tôi không chăm sóc tốt cho cậu, khiến thành tích đi xuống, cuộc sống loạn lạc, tôi không có mặt mũi nào giải thích với chú."

"Hơn nữa, cho dù xuất phát từ góc độ của tôi, tôi cũng hi vọng cậu có tương lai huy hoàng xán lạn, mà không phải phóng túng hoang phí mấy tháng để hối hận cả đời."

Thực ra Nguyễn Tri Mộ đoán, với tính cách của Nghiêm Việt, căn bản không coi trọng thi đại học, kể cả thi 0 điểm cũng không có gì hối hận, nhà họ Nghiêm cũng sẽ không bỏ mặc nếu hắn không thi được đại học.

Nhưng anh nhất định phải nói sự việc nghiêm trọng hơn.

Anh thích hắn, hi vọng tương lai mọi chuyện đều tốt đẹp.

Trong phòng yên lặng trở lại.

Mấy giây sau, anh nghe thấy giọng điệu bất lực của Nghiêm Việt: "... Nói lời giữ lời."

——

Nguyễn Tri Mộ không rõ, bản thân mình từ khi nào đã động lòng với Nghiêm Việt.

Có thể là ngày ngày sống chung với nhau, cũng có thể lúc anh tìm thấy Nghiêm Việt toàn thân ướt sũng, cũng có thể lúc Nghiêm Việt cứu anh từ tay Triển Tử Hàng, cũng có thể lúc biết chuyện Nghiêm Việt giúp anh đòi nợ.

Từ nhỏ anh chưa từng xây dựng mối quan hệ thân thiết với ai, sau gặp phải người xấu, bị một kẻ cặn bã lừa tình lừa tiền, anh cũng đã từng nghĩ có phải mình hợp độc thân cả đời không.

Sau đó, Nghiêm Việt xuất hiện.

Hắn nói, hắn thích anh, cả đời này chỉ thích một mình anh.

Nguyễn Tri Mộ chưa bao giờ cảm nhận được thứ tình cảm này.

Được quan tâm một cách ấm áp, hết lòng hết dạ, chăm chú lắng nghe từng lời nói vu vơ của anh, ôm đôi chân lạnh cóng của anh vào trong lòng, xị mặt ghen tuông khi anh nhìn người khác.

Khi Nghiêm Việt thở hổn hển hôn anh, anh gần như không thể cưỡng lại được mà nhũn cả người.

Anh biết bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, mỗi lần nghĩ đến hắn là cháu của ân sư thì luôn cảm thấy bất an, áy náy.

Nhưng...

Nhưng, khi Nghiêm Việt nhìn anh chân thành và say đắm, anh đã quên hết mọi thứ.

Buông thả là chất ảo giác khiến con người chìm đắm.

Lần đầu tiên trong đời, anh có một phút giây để thở và nghỉ ngơi.

Anh không thể kìm nén cảm xúc của mình nên chỉ có thể cố gắng khống chế khoảng cách giữa hai người, ít nhất trước khi thi xong, không thể để những chuyện khác phân tán sự chú ý của Nghiêm Việt.

Còn lại, có thể cho Nghiêm Việt, anh đều cho.

——

Lớp 12, thời gian đột nhiên trở nên gấp rút hơn.

Trung học Thực nghiệm nổi tiếng với chất lượng giáo dục cao và hiệu quả, quản lý lại hơi lỏng lẻo nhưng sự quan trọng của năm cuối cấp là điều hiển nhiên. Nghiêm Việt về nhà sau giờ tự học càng ngày càng muộn. Bạch Xuyên cũng thay đổi tác phong lười biếng ngày trước, thỉnh thoảng đến ăn cơm, sẽ than trời than đất rằng đề thi quá khó, phải thuộc quá nhiều thứ, những ngày tháng hạnh phúc không còn nữa.

Nguyễn Tri Mộ an ủi cậu ta: "Lớp 12 mà, đều thế cả, hồi xưa anh còn khổ hơn mấy đứa cơ, trường học quản lý kiểu quân sự, 6 giờ sáng dậy, tối 12 giờ đi ngủ, mỗi ngày tự học đều phải uống cà phê để chống đỡ nhưng thường xuyên vừa học vừa ngủ quên. Buổi trưa ăn cơm rồi ngủ trưa chỉ vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ, phải chạy đi chạy lại, trên đường còn phải tiếp tục học thuộc."

Bạch Xuyên trợn to hai mắt: "Đáng sợ vậy, thế mà anh không phát điên à."

Nguyễn Tri Mộ: "Lúc đó anh còn cố đi làm thêm kiếm tiền nữa, dành dụm được tiền học đại học năm đầu, không ngờ phải không."

"Hả? Bố mẹ anh không cho tiền sinh hoạt à?"

Nguyễn Tri Mộ: "À..."

Nghiêm Việt rất thức thời chuyển chủ đề: "Câu toán trong bài tự học tôi chưa hiểu, cậu giúp tôi giảng lần nữa đi."

Bạch Xuyên nuốt miếng thịt bò xốt xuống: "Câu đó không phải cậu làm ra rồi à."

Nghiêm Việt: "Ừ, cách thứ hai không hiểu."

Bọn họ ngồi quây quần bên bàn ăn hình vuông, Bạch Xuyên ngồi đối diện Nguyễn Tri Mộ, Nghiêm Việt ngồi bên phải của Nguyễn Tri Mộ.

Lúc Bạch Xuyên giảng bài, Nguyễn Tri Mộ lặng lẽ vươn tay, nắm lấy lòng bày tay Nghiêm Việt ở dưới bàn.

Ban nãy Nghiêm Việt giúp anh giải vây, anh đều hiểu.

Nghiêm Việt mặt thì nghiêm túc nghe Bạch Xuyên giảng bài, tay trái lại âm thầm nắm lấy tay anh, sau đó tách ngón tay, mười ngón đan lấy nhau.

Lúc này đã vào cuối thu, mặc áo dệt kim dày vẫn thấy lạnh, bữa tối so với mọi ngày thêm bát canh đậu đỏ hạt sen khoai môn, uống xong thấy ấm cả bụng.

Không khí lạnh giá nhưng bàn tay họ chạm vào nhau lại cảm thấy ấm áp gấp đôi.

——

Kỳ hai của lớp 12, thời gian càng ngày càng khan hiếm.

Trước áp lực học hành, Nghiêm Việt bị chứng chán ăn nhẹ, ăn không quen đồ ăn ở trường, vừa ngửi đã thấy buồn nôn.

Nguyễn Tri Mộ đưa hắn đi khám khoa tiêu hoá, bác sĩ kiểm tra xong nói không có vấn đề gì, có thể do tâm lý bị kích thích, áp lực học hành đè nặng lên việc ăn uống.

Nhưng Nghiêm Việt ăn ở nhà lại rất ngon miệng.

Nguyễn Tri Mộ làm đĩa cơm rang trứng, Nghiêm Việt ăn vèo trong vòng mười mấy phút.

Nguyễn Tri Mộ hết cách, bắt đầu mang cơm cho hắn.

Trưa mỗi ngày đều chuẩn bị sẵn cơm ba món một canh, đựng trong túi giữ nhiệt, mang đến trường cho hắn.

Nghiêm Việt chê nhà ăn quá ồn ào, Nguyễn Tri Mộ đưa hắn đến quán cà phê gần đó, hai người gọi một cốc nước, ngồi đối diện nhau, cùng ăn trong quán cà phê.

Nguyễn Tri Mộ cũng đã từng học lớp 12, biết khoảng thời gian này trẻ con có áp lực tinh thần rất lớn, tâm trạng mẫn cảm, cũng không hỏi nhiều về chuyện học hành, sợ hắn khó chịu.

Cho nên anh ngồi vẽ tương lai cho hắn: "Đợi cậu thi đỗ trường đại học tốt, đi học sướng lắm, ngày nào cũng lượn triển lãm nhiếp ảnh, cuối tuần bơi lội leo núi, trường học còn vô số câu lạc bộ kì lạ nữa. Lúc tôi mới lên đại học tham gia nhiều lắm, gì mà câu lạc bộ truyện tranh, nhóm biện luận, câu lạc bộ thiên văn, buổi tối thời tiết tốt còn leo núi ngắm sao."

Nghiêm Việt chẳng nói đúng sai, dường như không mấy hứng thú.

Nguyễn Tri Mộ hỏi hắn: "Cậu có muốn thi đỗ trường nào không? Nếu có trường mơ ước thì cũng là một trong các động lực học hành đó."

Nghiêm Việt và cơm: "Tuỳ."

Nguyễn Tri Mộ: "Mấy điều này không làm cậu hứng thú à? Hồi đó tôi hưng phấn lắm, tìm hết một lượt các trường đại học tầm điểm đó, học mệt rồi thì nghĩ, đại học nào gần biển, đợi tương lai tôi thi đỗ sẽ được ăn nhiều hải sản ngon, ngày nào cũng ra biển ngắm các anh sáu múi cơ bắp."

Nghiêm Việt không vui: "Tôi ở đây mà anh còn nhìn người khác?"

Nguyễn Tri Mộ: "Thế mà cũng ghen được, tôi còn không thực hiện được mà..."

Đại học gần biển đó thực ra rất tốt, nhưng mà anh thi nhiều hơn năm điểm, không nỡ lãng phí nên cuối cùng chọn đến thành phố A.

Nghiêm Việt ăn xong, rề rà không chịu về trường, ở dưới bàn cọ vào chân anh.

Nguyễn Tri Mộ tránh sang bên cạnh, chân của hắn lại đuổi theo, đầu gối chen vào giữa hai chân anh, mặt vô số tội tiếp tục cọ qua cọ lại.

Nguyễn Tri Mộ nhỏ tiếng cảnh cáo hắn: "Cậu an phận chút đi."

"Nhưng tôi không nhịn được." Nghiêm Việt rũ mắt nhìn bàn: "Tan học càng lúc càng muộn, thời gian khác lại không nhìn thấy anh, khó khăn lắm trưa mới có thời gian, vậy mà anh dữ với tôi."

Nguyễn Tri Mộ: "..."

Anh dữ ở đâu, rõ ràng giọng chỉ gắt hơn một chút thôi.

Trước giờ nghỉ trưa năm phút, dưới sự thúc giục của Nguyễn Tri Mộ, Nghiêm Việt mới không tình không nguyện về trường.

Trước khi đi, đột nhiên Nghiêm Việt thấp giọng nói: "Vừa nãy có phải anh hỏi, động lực thi đại học là gì đúng không."

Nguyễn Tri Mộ: "Ừ?"

Ban nãy thấy vẻ mặt chẳng hứng thú của Nghiêm Việt nên anh cũng không hỏi thêm nữa.

Nghiêm Việt cười nhẹ một tiếng: "... Vì để làm anh!"

Nguyễn Tri Mộ: "...?!"

Sự nóng bừng tràn lên hai má.

Nghiêm Việt còn sợ mặt anh chưa đủ đỏ, chậm rãi bổ sung:

"Không phải anh còn muốn thi nghiên cứu sinh sao? Vì để càng nhanh, càng tiện làm anh, tôi nhất định sẽ thi đỗ đại học A."

"... Đấy là động lực học hành duy nhất của tôi."

Hết chương 46.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio