Với tài năng thuyết phục của mình, Minh thành công trong việc tổ chức buổi đốt lửa trại.
người được việc, người vui.
Thái ôm đống củi khô mà mình mua được ở chỗ bán dụng cụ, hí hửng chạy tới cùng Hoa xếp cây bén lửa.
Nhìn số lượng củi mà Thái mang tới làm Tín hoảng cả người.
Bộ thằng bé muốn đốt rừng hay gì.
- Bộ mày không tính toán trước khi mua à? Nguyên đống này thì sài đến chừng nào?
Thái nhìn lại đống củi khi nghe lời càm ràm từ thằng bạn.
Nãy vào tiệm thấy còn nhiêu đó, cậu vét hết luôn có nghĩ ngợi gì đâu.
Nếu nhiều quá thì để dành cho lần sau sài tiếp, cậu nghĩ thế rồi không bận tâm lời Minh nói nữa, tiếp tục cùng Hoa bén lửa.
Mày mò một hồi thì lửa cũng bùng lên.
Hoa cho thêm vài nhánh củi vào ngọn lửa rồi nhích người ra xa.
Ánh lửa bật bùng, ngờ ngợi sáng, phả nhiệt độ ấm nóng lên từng người.
Hoa ngả người ra chiếc ghế xếp nhỏ được chuẩn bị trước, ánh mắt lấp lánh ngước nhìn ngọn lửa.
Kế bên trại cô, cách xa xa là một gia đình nhỏ.
Trước ánh lửa màu cam nhạt, đứa bé ngồi chính giữa ba mẹ ríu rít kể chuyện gì đó và được người cha xoa đầu trông thật hạnh phúc.
Đột nhiên trong Hoa cảm thấy trống trải, thứ cảm xúc hụt hẫng nào đó không rõ xuất hiện, nó khiến cô nhớ mẹ, nhớ tới hình ảnh của bà ngồi đợi cô nơi ghế đá đầu ngõ, bây giờ mẹ đang ở nhà một mình, không biết có ăn uống đầy đủ như lời mẹ nói lúc nói chuyện điện thoại khi nãy không.
Rồi cô cảm thấy được lấp đầy, ngọn lửa trước mặt phản chiếu hình ảnh mà cô mong ước, cô đang ngồi giữa ba mẹ trên khúc gỗ to dài, ấm áp với ngọn lửa cùng nhau trò chuyện.
Giá mà không phải lo cơm áo gạo tiền, giá mà kinh tế gia đình khá giả, giá mà hồi nhỏ cô không quá hiểu chuyện...giá mà có thể quay ngược lại thời gian, cô muốn nũng nịu, muốn vòi ba mẹ dắt tay đi chơi như bao đứa trẻ khác.
Nếu được như thế thì giờ đây cô đã không phải ghen tị với đứa nhóc ấy thế này.
- Làm gì mà đờ người ra vậy? Nè, cầm lấy!
Đan ngồi kế bên, đưa viên Marshmallows được chọc thẳng qua cây gậy ra trước mặt.
Hoa thoát khỏi suy nghĩ, vui vẻ cầm lấy cây gậy, đưa viên kẹo lại gần lửa.
Nhiệt độ của ngọn lửa làm vỏ bên ngoài Marshmallows cháy lại, tạo lớp giòn giòn bên ngoài ăn ngon miệng.
Cả đám vừa ăn vừa trò chuyện, tâm sự với nhau.
Mọi câu chuyện thường ngày như về các vị khách vui tính ở quán Tín, về buổi sớm thức dậy của Minh vào kỳ nghỉ, về quá trình chuẩn bị cho buổi cắm trại của Thái, hay về cảm xúc khi lần đầu được đi chơi xa của Hoa và Đan.
Cứ nghĩ sẽ có được buổi lửa trại trọn vẹn.
Nào ngờ đâu, một giọng nói chói tai chọc thẳng vào cuộc nói chuyện dang dở.
- Mấy người là người lấy hết củi ở tiệm dụng cụ đúng không?
Một đám khoảng - người không biết từ đâu xuất hiện, chen ngang buổi lửa trại của nhóm.
Hoa quay lại nhìn, bực bội khi thấy mái tóc bạch kim đang hòa trong đám người đó.
Mood của buổi tối đó vì thế mà tuột dốc không phanh.
Đám Hoa tính lơ đi không quan tâm.
Nhưng có vẻ như họ quên mất Hoa vì trò chơi ngu ngốc hồi ban chiều mà xém chút mất mạng, tỏ ý khó chịu với hành động ngó lơ đó, tiến tới gây sự.
- Nè, còn giả ngơ đó hả?? Ý thức kiểu gì mà gom hết không để lại cho người sau vậy?
- Chỗ đó có quy định phải để lại cho người sau à?
Muốn lơ cũng không được, Minh tức giận đứng dậy, quay mặt trực tiếp đối diện.
Cậu vì chuyện hồi chiều mà đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn lo sợ, chỉ muốn chạy lại đó cho mỗi đứa một đấm thôi.
- Không quy định thì cũng ý thức để lại chứ! Một đống củi đó mà tụi bây lấy hết.
Bộ tính đem về tế ông nội hay gì?
Lời lẽ khó nghe đó làm bừng cháy ý chí muốn đấm người của Minh hơn.
Cậu toang lao ra thì được Tín kịp ngăn lại.
Anh không muốn giải quyết bằng nắm đấm.
Vì sự việc đã xảy ra, ấn tượng của anh cũng như cả đám về những người trước mặt không mấy tốt đẹp.
Nhìn qua anh đoán, đám người đó chắc cũng trạc tuổi mấy đứa nhóc nhà anh thôi, thế mà lại anh nói nông cuồn, sỗ sàng, không suy nghĩ.
Dính líu với họ cũng chẳng hay ho gì, nghĩ vậy anh chọn cách hòa giải trong yên bình.
Tín bước lên, mặt lạnh tanh nói với đám người trước mặt:
- Mấy người tốt hơn nên biết ý mà rời khỏi đây đi.
Vụ việc hồi chiều chúng tôi đã cố nhắm mắt bỏ qua rồi.
Vậy mà bây giờ còn tới đây gây sự.
Một tên trong số đó vẫn mặt dày đôi co, hắn câng mặt lên đáp lại Tín:
- Ngược lại mới đúng, người cần biết ý là đám các người, lấy hết củi rồi mà còn to mồm, còn bày đặt lấy cả vụ hồi chiều ra nữa.
Không phải chúng tôi nói sẽ đền sao? Là do các người tỏ vẻ cao thượng không lấy đó chứ? Vậy mà bây giờ lại đứng đây làm như mình chịu thiệt thòi vậy.
- Tỏ vẻ cao thượng? Thiệt thòi?
Anh bật cười nghĩ, sao có thể bật ra những lời không biết xấu hổ đó, quả không thể hòa giải trong yên bình được rồi, anh nhếch mép tiếp tục nói:
- Đền sao? Đền như thế nào? Đẩy mấy người xuống hồ cho đến khi mấy người hết oxi ngất đi rồi đưa lên bờ sơ cứu, còn nếu không qua khỏi thì xem như do mệnh nhỏ sao?
Nghe Tín nói, đám người ấy có chút dè dặt hơn, những vẫn chưa khuất phục ở đó, đứa con gái duy nhất trong đám dựa uy bọn con trai lên tiếng phản bác lại:
- Chúng tôi đền tiền.
Các người cần bao nhiêu thì cứ nói ra.
Không thể nhịn nổi trước lời nói không biết xấu hổ đó, Thái bức xúc bật dậy chỉ tay vào mặt đám tóc đầy màu lớn giọng:
- Anh Tín, đừng nhiều lời với bọn ngu đó nữa, càng nói thì càng mệt thôi.
Tên tóc trắng ấy chỉ bình thản đứng đó không nói gì, hắn ung dung khoanh tay dựa vào gốc cây xem chuyện.
Dường thấy sắp có hỗn chiến, hắn mới từ từ đi ra hòa giải:
- Thôi thôi, được rồi.
Chúng ta dừng lại ở đây thôi.
Chuyện hồi chiều dù sao cũng là lỗi của chúng tôi.
Tôi thay mặt cả đám xin lỗi bạn ấy thêm một lần nữa.
Cũng tối rồi chúng ta không nên làm ảnh hưởng tới những trại khác.
Dừng một lúc rồi cậu ta nói tiếp:
- Vậy nếu không còn gì nữa, chúng ta nên tách ra thôi.
Không thấy nói gì bên kia cuối cùng biết ý về trại của mình.
Buổi lửa trại vì thế cũng dừng lại, không còn hứng thú để nói chuyện nữa, tất cả vào trại đi ngủ.
Buổi cắm trại thế là kết thúc..