Nhã Ðan sau khi đếm xong hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm từ từ mở mắt ra.
Hoa chưa quay lại.
Cô lại nhắm mắt và đếm lại.
Ðếm xong mở mắt ra rồi nhắm mắt lại đếm tiếp.
Cô cứ lặp lại như thế đến khi nghe thấy tiếng Hoa.
- Nhanh lên đi! Bạn tôi đang đợi.
Đan mở mắt.
Hoa cuối cùng cũng quay trở lại!
- Ðan tao quay lại rồi nè.
Nhã Ðan mừng rỡ chạy tới ôm bạn rồi ào khóc.
Cô đã cố gắng lắm lắm.
Cô biết mình không thể cứ dựa vào Hoa mãi nhưng phải đứng một mình không có bạn bên cạnh cô thấy bất an lắm, cảm giác như sự việc năm đó có thể xảy ra bất cứ lúc nào vậy.
Hoa lo lắng nhìn bạn lau nước mắt dỗ dành:
- Quoa! Nay bạn tui giỏi vậy ta.
Đứng đợi tui luôn nè.
Tao tìm được dù rồi.
Mình đi về thôi.
Ngoan, đừng khóc nữa.
Ðan điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng bình tĩnh lại mới phát hiện ra còn có người ở trước mặt.
Cô giật mình núp sau bạn.
Hoa nhìn bạn mình rồi nhìn người bên cạnh.
- Cảm ơn bạn vì đã cùng mình tới đây nhưng bạn có thể cho mình mượn cây dù này được không? Sau khi đưa Ðan về tới nhà mình sẽ quay lại trả bạn.
- Được rồi cứ lấy đi không cần đưa lại bây giờ đâu.
Ngày mai quay lại đây trả cũng được.
Tôi có người quen làm trong đây nên ngày mai bạn cứ tới quầy nói trả dù là được.
- Cảm ơn bạn nha.
Vậy mình đi trước.
Ngày mai sẽ quay lại trả bạn.
- Được.
Sau khi Hoa và Ðan rời đi thì cậu cũng quay lưng bước vào.
Trong quán bây giờ chỉ còn anh chủ quán vẫn đang miệt mài tính toán đống sổ sách dưới quầy.
Anh giật mình khi nghe có tiếng mở cửa, rõ ràng đằng trước đã treo bảng close rồi mà vẫn có người vào.
Anh ôm bụng tò mò đứng dậy thì ngạc nhiên khi thấy thằng em trai hiên ngang bước vào:
- Ủa Minh?! Trễ rồi qua đây làm gì nữa? Quán đóng cửa mới mò mặt sang là sao?
- Làm em ly cà phê.
Phớt lờ lời của anh, cậu đi thẳng tới cái bàn gần đó rồi ngồi xuống.
- Muốn uống thì qua chỗ khác mà uống.
Bên đây đóng cửa rồi.
Miệng nói vậy nhưng anh vẫn bước tới quầy để pha cho em ly cà phê.
Làm xong anh bước tới bàn mà cậu đang ngồi cùng với ly cà phê nghi ngút hương.
Ðặt ly xuống bàn anh hỏi chuyện:
- Có chuyện gì à?
- Không có gì.
Cậu nói rồi cầm ly cà phê nhấp một miếng rồi tiện tay đẩy cái bịch trên bàn tới trước mặt anh trai.
- Gì vậy?...Úi! Sao nay tử tế lạ thường vậy? Làm anh mày cảm động quá!
Anh nhìn mấy cây kem trong bịch rồi lại nhìn thằng em của mình.
Minh à, anh mày sắp rơi lệ rồi đây.
Anh bóc vỏ que kem rồi cắn một miếng thưởng thức.
A...Là nó.
Chính nó.
Cái vị ngọt ngọt lạnh lạnh đang tan ra trong miệng.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi được ngồi tận hưởng que kem như thế này thật tuyệt.
Mặc dù thực sự chẳng có gì để làm.
Nhìn gương mặt hưởng thụ của anh mình cậu tạm hài lòng.
- Tiền cà phê đó.
- Anh mày cũng không lấy tiền mày đâu mà lo.
Mà hôm nay tự nhiên qua đây vậy? Lại cãi nhau với ba à?
Anh vừa nhấm nháp que kem vừa hỏi.
- Không có.
Hôm nay hơi chán nên qua chơi thôi.
- Ồ vậy à?
- Tý nữa cho em qua nhà anh ngủ.
Nhà xa nên giờ lười về nhà lắm.
Anh nhìn con người trước mặt mà cười thầm trong lòng.
Em trai câu nói của em lộ nhiều sơ hở lắm! Anh nghĩ vậy nhưng cũng không nói ra.
Nói như vậy chắc có chuyện gì giữa ba và Minh rồi.
Thôi thì hôm nay anh sẽ rộng lượng chừa một chỗ nhỏ cho chú mày ngủ vậy.
- Sắp đi học rồi đúng không? Khi nào thì vào học?
- Tuần sau.
- Ừm.
Uống xong đi rửa ly rồi về.
- Em biết rồi.
À mà ngày mai có người tới trả dù nhớ nhận giúp em.
- Ok.
Nói rồi Minh im lặng thưởng thức ly cà phê trên tay.
Còn anh thì quay lại công việc trước đó.
Cả hai cũng không nói gì tới lúc đi về.
Nhờ có cây dù của bạn nam tốt bụng mà Hoa và Ðan có thể khô ráo về tới nhà.
Nói là cả hai nhưng chỉ có mình Ðan là khô ráo thôi.
Bước vào nhà Ðan cảm thấy dễ chịu hơn, đối với cô ngoài bên cạnh Hoa thì đây chính là nơi khiến cô cảm thấy an toàn nhất.
Hoa sau khi về tới nhà thì đã nhanh chóng thay đồ rồi.
Người ngợm rã rời bây giờ cô chỉ muốn ngả lưng xuống giường.
- Ngủ trước nha.
Hoa bước tới giường nằm xuống.
Hai mắt đã díu lại rồi cô không mở ra được nữa.
Ðan nhìn bạn mình cười nhẹ nhàng tiến tới sắp xếp đồ rồi cũng tiến tới chiếc giường nằm xuống cạnh bạn.
...
Sáng Hoa cùng Đan thức dậy sớm để giúp mẹ dọn hàng ra bán.
Mẹ cô có gánh bún nhỏ.
Mẹ không giỏi chào hàng quảng bá nhưng nhờ hương vị bí truyền đặc biệt nên gánh bún được nhiều người biết tới rồi dần dần xuất hiện tên gọi gánh bún cô Liêu.
Mẹ chào hàng từ sáng sớm nhưng tới - giờ đã hết bún.
Cô và Đan phụ mẹ mà rã hết tay.
Đang dọn dẹp để chuẩn bị cho buổi chiều thì nghe mẹ nói:
- Hai đứa tý nữa lo mà đi mua sách vở đi.
Sắp vào học rồi không lo gì hết.
Đây.
Cầm tiền mà tý nữa còn đi mua sách.
Mẹ nói rồi đưa triệu rưỡi cho Hoa.
Cô giật mình xua tay.
- Thôi mẹ.
Tháng hè con có làm thêm nên có chút tiền.
Mẹ không cần đưa đâu.
- Con bé này! Tiền đó giữ mà sài chi tiêu.
Lấy tiền mẹ mà đi mua.
Với con đó, hè không ở nhà với Đan mà cứ chạy lung tung.
- Thì tụi con đã phân chia cả rồi.
Con đi làm thêm còn Đan ở nhà phụ mẹ.
Vừa tránh lãng phí thời gian vừa có tiền.
Lương ở đó hơi bị đỉnh á! Với lại con cũng nghỉ việc rồi.
Mẹ giữ tiền đó lại để mốt còn đóng tiền trên trường nữa.
Con mua sách xong chắc còn phải dư kha khá ấy.
- Đúng rồi đó mẹ.
Mẹ cứ giữ đó sau này có chuyện gì còn lấy ra sài.
Đan nhẹ nhàng lên tiếng.
Khi mới tới đây mẹ cô sợ Đan thiếu thốn tình cảm nên đã nói bạn mong bạn xem bà như mẹ ruột của mình.
Mẹ thở dài rồi cũng cất tiền lại.
- Cô Liêu, đi chợ không cô?
Chợt tiếng thím Nga ngoài sân vọng vào.
Thím biết mẹ buổi chiều còn bán thêm lượt nữa nên giờ này thường hay tới tìm mẹ rủ đi chợ.
- Có chứ! Thím đợi tôi một lát.
Mẹ nói rồi vào lấy giỏ đi chợ rồi ra ngoài.
Trước khi đi mẹ có nhắc nhở.
- Hai đưa dọn xong rồi tranh thủ đi mua sách đi nha.
Nếu thiếu tiền thì nói mẹ.
- Dạ.
Mẹ mau đi đi.
Thím đang đợi kìa.
- Rồi.
Tôi đi đây.
Cô không cần phải đuổi.
Tý đi nhớ khóa cửa cẩn thận.
- Dạ.
....