Đã phút trôi qua, Đan vẫn chưa thể rời mắt khỏi chiếc bàn của anh cùng người phụ nữ ấy.
Người ấy là ai? Tại sao anh lại xúc động khi nhìn thấy người ấy?
- Mãi mới tìm thấy được em.
Mấy năm qua em vẫn sống tốt chứ?
Tín cúi gầm mặt không nói tiếng nào, anh không can đảm nhìn vào mắt người phụ nữ hiền lành ấy.
- Em tính không nói chuyện với cô luôn sao?
Anh vẫn im lặng.
- Chuyện khi xưa...
- Em xin lỗi ạ.
Lần này thì anh lên tiếng, ngắt lời của người phụ nữ.
Người ngồi trước mặt anh từng là cô giáo dạy Địa cấp cũ.
Thời còn là học sinh nông nổi anh đã làm một việc rất điên rồ, là đi thích thầm cô giáo của mình.
Chỉ vì cái thứ tình cảm bồng bột ấy, mà anh đã khiến cô mất đi danh dự của một giáo viên, anh cướp mất ước mơ đứng lớp của con người phúc hậu này.
Mọi lỗi lầm trong quá khứ làm anh không cách nào đối diện, không thể bảo vệ được người mình thích, chỉ biết đứng nhìn bóng lưng cô độc từ từ rời khỏi sân trường.
Sự hổ thẹn ngày một xâm chiếm anh.
Ký ức cứ ùa ạt trào về như cơn sóng lũ, cuốn chìm anh lúc nào không hay.
Tín cứ như thế thẫn thờ.
Anh đã chạy trốn bao lâu rồi? Phá hỏng hạnh phúc và tương lai người ấy, từng ngày qua có ngày nào anh ngừng day dứt.
Cô có ghét anh không? Có hận anh không? Hay bây giờ đây có thấy anh chán ghét không?
- Tín, em nhìn cô này.
Anh vẫn cúi gầm mặt, sau gáy như có một sức ép vô hình ghì chặt đầu anh xuống không nào ngẩng lên được.
Anh vẫn không thể đối mặt.
Người phụ nữ mỉm cười, cô tiếp tục làm nhẹ giọng nói của mình, từ từ nói:
- Nhớ khi xưa, cái tiết Địa khô khan mà đám học sinh ai ai cũng phát chán ấy, thế mà mỗi lần đến tiết em lại ngồi ngay thẳng ghi chép nghiêm túc làm cô rất bất ngờ.
Cô tự hỏi tại sao thằng bé này học tự nhiên sao lại hứng thú với cái môn xã hội nhàm chán này?
Là vì em thích cô.
- Sau đó cô mới biết, em đã dành tình cảm cho môn này.
- Sau khi rời trường, cô được điều về dạy học ở Bản.
Mấy đứa trẻ ở đó đứa nào cũng dễ thương, cũng ngoan hiền, cũng đều chăm chú nhìn cô đứng trên bục.
Lúc đó, cô nhớ tới em, đứa học sinh ngoan của cô không biết bây giờ thế nào rồi? Với cái tính đó có đang dằn vặt tự trách mình hay không?
Lúc này, anh từ từ ngẩng đầu lên, trước mặt hiện ra hình ảnh người phụ nữ với chiếc áo dài mềm mại đứng trên bục giảng.
Người ấy vẫn thế, vẫn đôi mắt dịu dàng mỗi khi nhìn anh.
- Bây giờ cô đang rất hạnh phúc.
Cô vừa tìm được mấy đứa nhóc học sinh đáng yêu và vừa tìm được người chồng hết mực yêu thương mình.
Hiện tại cô đã kết hôn, trong bụng là kết tinh của cô và người ấy.
Người phụ nữ hạnh phúc đặt tay lên bụng mình, đôi mắt như lấy lánh, mỉm cười nhìn đứa học trò cũ của mình.
Đó là nụ cười mà anh chưa bao giờ nhìn thấy trước đó.
- Sự việc xảy ra rồi cô cũng không muốn nhắc lại nữa.
Bấy lâu nay cô vẫn luôn muốn tìm gặp em để nói rằng, chuyện khi ấy không phải lỗi của em, Tín à! Xin em đừng tự dằn vặt mình thêm nữa.
Đứa trẻ ngoan xứng đáng đón nhận hạnh phúc.
Cô mong học sinh của cô sẽ luôn được hạnh phúc.
Tín lặng người đón nhận nụ cười hạnh phúc của người phụ nữ.
Từ ngày cô rời trường, anh đã mặc định cuộc đời này sẽ mãi dằn vặt, sẽ mãi ăn năn.
Anh không được phép hạnh phúc, không được quên đi chuyện mà thời nông nổi mình đã làm.
Nhưng hôm nay cô nói rằng đó không phải lỗi của anh, nói anh là đứa trẻ ngoan, cô cho rằng anh xứng đáng được hạnh phúc...
Liệu anh có thực sự xứng đáng để nhận hạnh phúc hay không?
...
Minh về nhà với một bụng tò mò.
Cậu vẫn chưa lý giải được người mà anh cậu gặp là ai, không biết có liên quan đến chuyện anh rời nhà của nhiều năm trước không.
Dòng suy nghĩ loằng ngoằng làm tâm trí mệt mỏi nên Minh quyết định gạt nó sang bên, tiến tới nhà bếp kiếm gì đó để bụng.
Vốn định đợi Hoa sang rồi dẫn đi ăn gì đó, thế mà ruốt cuộc lại thành ra thế này.
Căn nhà trống không vương chút bóng người, chỉ là vài ba người giúp việc, nhưng hôm nay hình như không chỉ như vậy.
Một người phụ nữ lạ mặt đang xuất hiện trong nhà.
Minh đứng nhìn chằm chằm bà ta đợi câu trả lời.
Người phụ nữ lúng túng, bối rối nhìn lại cậu, định mở miệng nói thì bị một tông giọng trầm khác cướp lời.
- Bác ấy là bạn Đại học của ba.
Người đàn ông trung niên với khuôn mặt đôi phần nghiêm nghị được vài dấu ấn thời gian điểm nét.
Ở người ông toát ra vẻ khó gần và có chút bức người.
Minh chuyển hướng sang ông, người cha công việc của mình.
Cậu không nghĩ sẽ chạm mặt ông vào thời điểm này, đặc biệt là trong tình huống này nữa.
- Chào con!
Minh gật đầu nhẹ thay cho lời chào rồi quay đi tiếp tục việc của mình, xuống bếp tìm đồ ăn.
Ông Sự cùng người phụ nữ ấy trao đổi vài câu, tiễn bà ra cửa xong cũng vào bếp.
Thức ăn đã được người làm bày biện hết ra bàn, con trai ông đang lặng lẽ thưởng thức.
Ông kéo ghế ngồi đối diện, dùng bữa cùng Minh.
Minh có chút rộn ràng trong lòng khi thấy ba kéo ghế ngồi ăn cùng mình.
Cậu biết ba bận rộn chuyện công ty nên những bữa như thế này rất đáng quý đối với cậu.
Minh nghĩ, giá như có thêm Tín ở đây thì tốt biết mấy.
Tinh thần khá tốt nên mấy món ăn chán miệng thường ngày vì đó mà ngon miệng hơn.
Một lúc sau, có tiếng tin nhắn gửi đến máy ông Sự, là hình ảnh của người con gái đang tươi cười trong bộ đồ quân sự, mái tóc vàng bung xõa rực rỡ dưới trời rợp nắng, nụ cười tinh nghịch của thanh xuân đậu nhẹ trên khóe miệng.
Ông ngẩn người, mắt đỏ hoe, miệng không tự chủ tạo một vòng cung đẹp mắt.
Minh nhìn phản ứng của ba mình có chút lạ lẫm, cậu lo lắng hỏi:
- Sao vậy ba?
Ông Sự có chút giật mình, tắt màn hình đặt điện thoại xuống bàn, lắc đầu nhẹ ra hiệu không có gì.
Minh thấy vậy cũng không hỏi nữa, hôm nay có quá nhiều chuyện để cậu phải suy nghĩ rồi..