Vẫn như buổi sáng thường lệ, giờ thức dậy, giờ kém giúp mẹ bày hàng, giờ thì bắt đầu tới trường.
Vừa vào đến lớp, hộp sữa trên bàn nghênh ngang đập vào mắt.
Không biết là được tặng hay bỏ quên nhỉ? Mà chắc là bỏ quên rồi.
Chứ bàn hai người mà được có hộp sữa, vậy thì đâu được.
Bước lại gần cô cay đắng nhìn hộp sữa được dán tờ ghi chú với nội dung "Tặng Đan".
Từ trước đến nay, đây không phải là lần đầu tiên có người tặng sữa cho Đan.
Đan dù gì cũng là nữ thần nha.
Bạn có ít nói nhưng vì gương mặt xinh đẹp cùng trí thông minh vượt trôi nên ở trường cũ cũng có khá ít tiếng tăm.
Hoa thì nhan sắc cũng khá nhạt nhòa.
Mái tóc đen được xõa dài ngang vai, gương mặt ưa nhìn đến mức bình thường.
Điểm nổi bật của cô chắc chỉ có hai cái lúm đồng tiền khi cười.
Cô đứng với Đan thì cũng giống như thiên nga con đứng với thiên nga mẹ vậy.....thì cũng giống như vậy.
Cái bạn tặng Đan hộp sữa này cũng hấp tấp thật, chưa tìm hiểu kĩ mà đã tặng quà.
Đan chẳng thích uống sữa đâu.
Những lần thế này để tránh lãnh phí thì thường mấy hộp sữa toàn là cô xử lý.
Chơi với Đan kể cũng sướng, lâu lâu lại được sữa uống thế này.
Như một thói quen, Hoa ngồi xuống ghế với hộp sữa cắm ống hút uống.
Sữa này lạ nha chưa thấy bao giờ, bao bì nhìn thì thuận mắt nhưng mùi vị có vẻ không thuận miệng cho lắm.
Hoa vừa thưởng thức vừa đánh giá mà không biết chủ nhân của hộp sữa đang đen mặt vì đối tượng hộp sữa nhắm đến đã bị lệch hướng.
Thái nghệch mặt trước hành vi vô ý gây tổn thương của Hoa.
Cậu gục mặt nằm dài ra bàn đợi Minh tới trút bầu tâm sự.
Tiếng trống trường điểm giờ vào lớp, chàng trai mang chiếc hoodie đen lững thững bước vào.
Minh ngồi vào chỗ vò đầu tóc của mình ngáp dài ngáp ngắn.
Cuối cùng cũng kết thúc chuỗi ngày nằm nướng mình trên giường vào buổi sáng mai rồi.
- Sao vào trễ vậy? Có biết tao mong mỏi mày lắm không hả?
Thái mếu máo tựa vào Minh trách móc thì bị thằng bạn hất ra không thương tiếc.
- Thằng chó, sáng mày không qua gọi tao dậy, tao chưa đấm mày là nhân từ lắm rồi.
Cứ đinh ninh sáng hôm nay có thằng bạn sang đánh thức nên ỷ y không đặt báo thức, nào ngờ lúc banh mắt dậy đã là giờ , thấy bạn không qua gọi tưởng ngủ quên vừa gọi điện thoại vừa vội vã chạy lên trường.
Vậy mà vào tới lại thấy chí cốt ngồi ngay ngắn trong lớp.
- Hề hề, sáng có chuyện nên đi trước, điện thoại bỏ quên ở nhà nên không nhắn mày được.
Nhưng mà kịp giờ mà, cô chưa vô, không sao không sao.
Thái gãi đầu cười giải thích.
Sáng dậy lo chỉnh tóc với phải sớm lên trường để chuẩn bị quà nên quên bén mất thằng bạn.
May mà nó vào kịp giờ không thì cậu tiêu đời.
Tiết học đầu tiên cũng chả có gì đặc sắc.
Chỉ là làm quen, giới thiệu môn học và học bài mở đầu.
Nói chung, cũng nhẹ nhàng không phải động não suy nghĩ nhiều.
Giờ ra chơi Hoa quay xuống bắt chuyện với thằng bàn dưới:
- Ê ra cantin đi.
Thích gì mua cho.
Minh đoán cái này chắc là do muốn bù chai nước hôm trước, sáng dậy trễ bụng chưa có gì nên Minh cũng ậm ừ đồng ý.
Đan thấy bạn đi thì đứng dậy đi theo, Thái ngồi sau nhìn Đan rời đi thì cũng chạy qua Minh.
Thế là bốn người tà tà đi xuống cantin.
Minh nhìn menu, xem qua xem lại không thấy món gì hợp miệng nên tới quần bên cạnh mua đại bịch bánh bông lan.
Hoa theo sau thanh toán coi như là đã trả ơn xong.
Nhân tiện xuống đây rồi nên Hoa cũng mua thêm bịch soài lên lớp ăn cho vui miệng.
Để tránh trường hợp nhầm lẫn như hồi sáng, Thái tới trước mặt Đan trực tiếp đưa hộp sữa mà cậu vừa đi mua.
Mặc dù không bằng hộp sữa hồi nhưng cậu muốn Đan biết tấm lòng của mình.
- Cho Đan.
Đan nhìn hộp sữa rồi ngước lên nhìn người trước mặt thờ ơ trả lời:
- Cảm ơn nhưng tôi không thích uống sữa.
Đan đẩy gọng kính kéo Hoa đi trước lướt qua người Thái.
Minh nhìn thằng bạn thầm thương cảm, đi tới dúi vào bạn bịch bánh an ủi rồi cũng lên trước.
Thái đứng như trời trồng, cánh tay cầm hộp sữa vẫn chưa được hạ xuống.
Cậu nhớ lại định hình câu nói của Đan.
Cảm ơn tôi không thích uống sữa.
Tôi không thích uống sữa.
Không thích sữa.
Không thích.
À...Đan không thích sữa, do vậy mà sáng hộp sữa mới có cơ hội vào bụng Hoa.
Kế hoạch tặng sữa thất bại.
Sau thất bại đó cậu chuyển hướng tìm kế hoạch mới.
Theo những gì nghiên cứu được, bước quan trọng đầu tiên cần phải thực hiện trong chiến lược này chính là, kết thân.
Đã hai tuần trôi qua, thử bao nhiêu cách bắt chuyện, hỏi bài, đọc thơ...!thế mà Đan vẫn lạnh lùng như vậy.
Thậm chí bây giờ chỉ cần nhìn thấy cậu lại gần, Đan đã tự động cách xa mét rồi.
Thái nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ mãi vẫn chẳng biết phải làm sao để trở nên thân thiết hơn với người trong mộng.
Cậu lật người tiến ra mép giường lấy chân khuều người bên dưới.
- Đừng chơi game nữa! Giúp tao cái coi.
Bạn mày đang suy sụp lắm đây này.
Minh bất mãn ngó lên nhìn Thái.
Dạo gần đây, tần suất gặp nhau của hai đứa giảm đi đáng kể.
Trên trường thì bận chạy đi bắt chuyện với người ta.
Ở nhà thì bận nghĩ cách kết thân với người ta.
Ngay cả bây giờ, mục đích sang nhà ngày hôm nay là chơi game thế mà không hiểu sao nội dung cuộc nói chuyện cũng toàn nhắc về người ta.
- Mày tự mà nghĩ.
- Aaaaa làm sao đây, trời ơiiiii?
- Tao về đây.
Minh tắt điện thoại đứng dậy với áo khoác bước ra cửa.
- Về sớm vậy? Ê, từ từ đợi tao chút.
Cuối cùng nội dung gặp mặt từ chơi game chuyển sang đi dạo.
Thường thì trong tuần Thái sẽ dành ra vài buổi để trượt ván ở quảng trường.
Lúc nãy đi vội quên mang theo ván nên cậu chỉ ngồi với Minh thưởng thức tiết mục đường phố.
Ngồi một lúc, mặt trời cũng tắt nắng, Thái cũng tắt năng lượng.
Cậu uể oải không muốn đứng dậy.
- Qua anh Tín chơi không?
Minh có chút không muốn về nhà nên rủ Thái qua Tín.
Không biết anh trai mấy ngày qua làm ăn có ổn không? Bây giờ qua xem như hỏi thăm tình hình.
Cậu nghĩ ngợi một lúc rồi định bụng ghé qua cửa hàng tiện lợi mua chút đồ.
Ngày mai đi học rồi vậy mà vẫn chưa nghĩ ra được gì, bây giờ qua anh Tín hỏi anh chắc có thể có cách gì đó.
Thái nghĩ vậy rồi đồng ý.
Tự nhiên nhớ người ta quá à! Không biết giờ người ta đang làm gì nhỉ? Có đang nghĩ về cậu không? Đang mơ màng vẩn vơ suy nghĩ, tự nhiên vô tình lại thấy Đan xuất hiện trước mắt.
Đây là do nhớ người ta quá nên mới thấy ảo giác sao? Cậu dụi mắt cố gắng nhìn rõ khung cảnh phía trước.
Là Đan.
Đúng là Đan rồi.
Thái bừng tỉnh theo phản xạ phóng như bay lên phía trước.
Minh giật mình khi thấy thằng bạn đột nhiên vội vàng chạy lên đằng trước.
Cậu thử ngó lên thì cũng biết được nguyên do, từ từ tiến lại cùng Thái.
- Đan Đan, tui, Thái nè!
Đang dọn hàng phụ mẹ thì đột nhiên có người gọi tên.
Đan không ngẩng đầu cũng biết đó là Thái.
Mấy ngày nay trên lớp cô toàn bị cậu làm phiền, nhờ cậu mà cô mới được lên le vờ nghe giọng đoán người.
Từ xưa đến nay Thái không phải là người duy nhất muốn tán tỉnh cô, nhưng mà cậu chính là người có kế hoạch tán tỉnh dở tệ nhất.
Có ai lại hỏi bài Vật Lý trong tiết Tiếng Anh chứ? Giờ Toán thì đọc thơ rồi xin cô nhận xét? Làm ơn đi mấy bài thơ nhìn thôi cô đã muốn ngủ rồi, vậy còn bắt cô đưa ra nhận xét.
Không những vậy còn đứng trước nhà vệ sinh đợi cô ra....để đọc thơ? Không phải điên rồi sao?!
Cô hận không thể nhấc cậu ném ra chỗ khác.
Trên lớp gặp đã phiền rồi thế mà bây giờ ngoài đường vẫn giáp mặt.
Đan cố lơ đi xem như không quen biết với người trước mặt.
Thế mà con bạn cô lại không hiểu ý, mặt còn hớn hở khi thấy hắn nữa.
- Úi! Thái, Minh?
Hoa để ý mấy ngày nay Đan có nhiều phản ứng với Thái lắm.
Trước đây có người làm phiền Đan chỉ lơ đi, bạn hầu như không để lại cảm xúc gì, bây giờ Thái xuất hiện toàn bày những trò làm Đan nổi điên không.
Thì cũng đúng, những người trước thấy Đan bơ một thời gian cũng chán mà bỏ cuộc thôi, riêng Thái hai tuần rồi mà vẫn kiên trì có khi còn dữ dội hơn ban đầu nữa.
Nhìn Đan bình tĩnh thế thôi chứ con mắt đang cháy hừng hực kia kìa.
Hoa cười thầm, vờ như không nhìn thấy hào hứng bắt chuyện:
- Hai người sao lại tới đây vậy?
- Vô tình đi ngang qua.
Minh trả lời.
- Hai đứa là bạn của Hoa và Đan à?
Bà Liêu quan sát hai chàng trai đang nói chuyện với con gái bà.
Trong đó có một đứa mặt mày hứng hởi ánh mắt thì lại hướng tới bé Đan nhà bà, thằng này trông có vẻ nguy hiểm, chắc nó đang muốn tiếp cận con cưng của bà đây mà.
- Dạ.
Chào cô.
Con là Thái còn đây là Minh.
Tụi con là bạn cùng lớp với Đan và Hoa.
- À.
Ánh mắt vẫn chưa buông lỏng cảnh giác.
Hoa nhìn mẹ mà bật cười.
Mẹ cô hay cảnh giác với những đứa con trai đến gặp Đan lắm, hầu như trước giờ mục đích của họ đều tán tỉnh Đan nên bà lo lắm.
Sợ những người đó lại làm gì không may tổn thương với Đan nên lâu dần bà cũng mất cảm tình với đám trẻ ranh này.
Mặc dù Thái cũng có ý định giống những người trước nhưng cách cậu thể hiện thì khác hẳn họ.
Cậu có thể làm phiền đến Đan trên lớp nhưng chỉ cần bạn liếc một cái thì cậu đã quắn cả lên rồi, cậu chẳng có làm gì quá đáng hay tổn thương gì tới Đan cả.
Hoa khá yên tâm với Thái, thay vì giúp Đan giữ khoảng cách thì cô muốn để Thái tiến cận Đan hơn.
Có lẽ Đan không biết, nhờ Thái mà tinh thần của bạn đã tốt hơn trước rất nhiều.
Nhớ hôm trước Thái cứ lẽo đẽo đi theo đọc thơ cho Đan nghe, cậu đọc không ngừng nghỉ từ trong lớp đến nhà vệ sinh rồi từ nhà vệ sinh vào lớp học.
Đan lúc đó đã không nhịn nổi mà quát tháo lên rằng: "Cậu điên rồi sao? Ai đời đi cua gái mà lại đọc thơ vậy hả? Từ nay về sau mà còn thốt ra thêm một câu thơ nào nữa là tôi bẻ đầu cậu đó!"
.....