Sau khi chào tạm biệt và trả Adam ra về trong cái đêm tháng Ba Ướt át, gió rít ấy, Helen đóng cửa lại rồi vào xem tivi với mẹ và tôi.
- Cái thằng coi bộ dễ thương, - mẹ nói vẻ tán thành.
- Vậy sao? - Helen hỏi, giọng xa xôi.
- Dễ thương, - mẹ khẳng định lại.
- Ôi thôi, đừng có cái kiểu như mọi lần mẹ ạ, - Helen khó chịu nạt.
Cả ba im lặng một lúc, gượng gạo.
Rồi tôi lên tiếng, xuề xòa hỏi Helen:
- Adam bao nhiêu tuổi?
- Để làm gì? - nó hỏi lại mà không thèm rời mắt khỏi cái tivi. - Chị thích anh ấy à?
- Không, - Tôi phản đối, mặt nóng bừng.
- Ồ thế à? Ai chẳng thế. Cả trường em thích anh ấy. Mẹ cũng thế mà.
Mẹ giật bắn mình, hoảng hồn và trông như thể sắp tự bào chữa thật gay gắt. Nhưng Helen đã kịp quay lại tôi.
- Và chị trông như thể chị thích anh ấy. Cười khúc khích với anh ấy. Chị còn tệ hơn cả Anna nữa. Em bẽ cả mặt!
- Chị chỉ lịch sự thôi mà! - Tôi nhấn mạnh.
Tôi bắt đầu thấy khó chịu thật.
Và xấu hổ nữa.
- Đó không phải là lịch sự, - nó nói giọng đều đều, mắt vẫn dán vào màn hình. - Chị thích anh ấy.
- Helen, vì Chúa, em nghĩ chị phải phớt lờ cậu ta, không thèm nói một tiếng sao? - Tôi giận dữ.
- Không, - nó lạnh lùng. - Nhưng chị đâu cần phải tỏ ra thích anh ấy trắng trợn thế.
- Helen! Chị đã có gia đình rồi, - Tôi cao giọng. - Dĩ nhiên là chị không thích cậu ta. Cậu ta nhỏ hơn chị nhiều.
- À ha! - nó hét vào mặt tôi. - Vậy là chị thích anh ấy. Chị chỉ sợ anh ấy quá trẻ thôi. Hừm, không phải lo đâu! Bởi vì giáo sư Staunton cũng có chồng rồi mà vẫn phải lòng anh ấy đấy thôi. Rồi thì say xỉn, khóc lóc trong quán bar, lè nhè là sẽ bỏ chồng, đủ thứ! Tụi này cười suýt chết. Mà bà ấy thì già cụ! Già hơn cả chị nữa kìa!
Nói đến đấy Helen đứng bật dậy, chạy ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại sau lưng. Vài miếng ngói cuối cùng ắt hẳn đã rơi khỏi mái.
- Ôi trời ơi! - mẹ thở dài mệt mỏi. - Sao mà như chạy đua tiếp sức thế này. Đứa này vừa thôi làm kẻ phản Chúa thì đã lại đến đứa kia. Sao mà chúng mày nóng tính đến thế? Chúng mày đúng là у như cái lũ người Ý kia.
- Nó bị gì vậy chứ? - Tôi hỏi bà. - Sao nói đến Adam là nó như lửa thế?
- Ôi, tôi cho là nó đang yêu rồi, - mẹ nói giọng mông lung. - Hay ít nhất nó nghĩ là mình đang yêu.
- Cái gì? - Tôi kinh ngạc. - Helen đang yêu á? Mẹ mất trí rồi chắc? Helen chỉ yêu duy nhất bản thân nó.
- Nói em mình như thế là không hay tí nào đâu, - mẹ nhìn tôi lom lom.
- Con đâu có ý xấu, - Tôi vội giải thích. - Con chỉ muốn nói là ai cũng yêu nó mà không hề có chuyện ngược lại.
- Cái gì chẳng phải có lần đầu tiên.
Rồi mẹ và tôi ngồi yên lặng.
Rồi bà lên tiếng trước:
- Nhưng mà nó đúng đấy.
- Đúng gì cơ? - Tôi hỏi, không biết bà đang nói chuyện gì.
- Con có thích thằng ấy.
- Con không thích cậu ấy, - Tôi uất ức.
Mẹ quay sang tôi, đôi lông mày nhướn lên. Bà nhìn tôi như xuyên thấu tim đen.
- Đừng vớ vẩn thế, - bà giễu. - Nó quá tuyệt vời. Mẹ còn thích nó nữa là. Nếu trẻ hơn hai mươi tuổi chắc mẹ cũng đã phải lòng nó rồi.
Tôi không nói gì.
Tôi hơi giận.
- Mà hơn nữa, - bà tiếp. - Nó thích con. Bảo sao con Helen lộn cả ruột lên.
- Điên khùng! - Tôi hét.
- Không đâu, - giọng bà bình thản. - Rõ ràng là nó thích con. Mặc dù cũng phải nói là, - giọng bà hơi nghi ngờ, - mẹ đã nghĩ nó cũng thích mẹ. Mà biết đâu nó chỉ là thứ đàn ông luôn biết cách làm cho phụ nữ thấy mình xinh đẹp thôi.
Giờ thì tôi thấy rối tung lên.
- Nhưng mẹ à, - Tôi cố giải thích. - Con đã có James rồi. Con yêu anh ấy và con muốn hàn gắn lại chuyện này.
- Mẹ biết. Nhưng mà “vui chơi” một tí chính là cái con đang cần lúc này. Để lấy lại sự tự tin, và để con nhìn nhận lại tình cảm của mình dành cho James.
Tôi sững người nhìn mẹ. Bà đang nói chuyện gì thế? Vì Chúa, đây là mẹ của tôi. Kiểu gì mà bà lại đi khuyến khích con mình “vui chơi” một tí, mà tôi thì đã có chồng. Và bao nhiêu tên đàn ông ra đấy không chọn, lại đi chọn “vui chơi” một tí với bạn trai của em gái mình.
- Mẹ! Bình tĩnh lại đi. Mẹ đang làm con sợ đấy. Con đâu còn là đứa mười tám hai mươi nữa. Con đâu còn nghĩ để quên được thằng đàn ông này là phải chui xuống dưới một thằng đàn ông khác!
Muộn quá rồi, tôi nhận ra mình đã nói gì.
Lẽ ra tôi không được nói như thế.
Mẹ nhíu mày nhìn tôi.
- Tôi không biết cô nghe ở đâu cái kiểu ăn nói đấy. Nhưng chắc chắn không phải từ trong cái nhà này. Ở London thiên hạ nói thế à?
- Con xin lỗi mẹ, - Tôi lí nhí, cảm thấy vô cùng xấu hổ nhưng ít ra cũng đã được xử sự theo cái lối quen thuộc của mình.
Tôi ngồi cạnh mẹ, cảm thấy nặng nề.
Sao tôi lại có thể thốt ra cái câu nói bỉ ổi ấy?
Hay nói đúng hơn, sao tôi lại có thể thốt ra cái câu nói bỉ ổi ấy trước mặt bà?
Ngu ngốc.
- Thôi, - một lúc sau bà cũng lên tiếng xí xóa. - Không nhắc đến cái câu ấy nữa.
- Dạ, - Tôi thấy như được giải thoát.
Đội ơn trời! Tôi vừa định khăn gói quay trở lại London.
- À mà này, nó hai bốn tuổi.
- Sao mẹ biết? - Tôi ngạc nhiên.
- À ha! - bà nháy mắt, tay án ấn đầu mũi. - Thì tôi phải có cách này cách kia chứ.
- Nói vậy là mẹ hỏi cậu ấy, - Tôi biết mẹ mình quá.
- Cũng có thể, - bà bẽn lẽn, không để lộ câu trả lời.
- Nên thấy không? - bà tiếp. - Nó đâu có quá trẻ so với con.
- Mẹ! - Tôi nhăn nhó khổ sở. - Vậy là sao đây? Con dù gì cũng ba mươi rồi, còn cậu ấy chỉ mới hai mươi bốn. Vẫn còn quá trẻ so với con.
- Điên khùng! - mẹ hoạt bát hẳn lên. - Xem người ta kìa. Như Britt Ekland ấy, lúc nào chả chụp chung với cái anh bồ nhỏ như cháu ngoại bà ấy. Mặc dù cũng có thể đó là cháu ngoại thật. Rồi cái cô gì lăng nhăng nữa ấy, cái cô cứ đi lung tung mà không thèm mặc gì ấy. Tên là gì nhỉ?
- Madonna? - Tôi cũng thử liều nói một cái tên.
- Không, không phải cô này. Con biết mà. Cái cô xăm ở mông ấy.
- A, mẹ nói Cher?
- Đúng rồi. Con thấy không? Cô này ít nhất cũng phải cỡ tuổi mẹ rồi. Vậy mà con xem cô ấy sống kiểu gì.
Chẳng có anh bồ nào quá mười sáu cả. Mẹ nghĩ Ike chắc phải là người yêu đương cuối cùng già hơn cô ấy.
- Ike á? - Tôi hỏi, trong đầu hơi choáng váng một tí.
- Ừ, Ike. Chồng cô ấy, - bà mất kiên nhẫn.
- Đâu có, mẹ. Con không nghĩ Cher lấy Ike đâu. Cher cưới Sonny. Còn Ike là chồng Tina.
- Tina nào? - bà ngạc nhiên.
- Tina Turner, - Tôi dịu dàng giải thích.
- Liên quan gì ở đây? - giọng bà có vẻ bực mình, bà nhìn tôi như thể tôi đã mất trí.
- Không gì hết ạ, - Tôi cố giải thích, cảm giác như mình đã không theo kịp câu chuyện. - Con chỉ nói là Cher và Ike... Thôi, không có gì đâu. Không có gì.
Bà lầm bầm là mình có quên gì đâu. Tại tôi tự dưng bê cô Tina Turner vào.
- Mẹ đừng giận nữa, - Tôi dỗ dành. - Con hiểu ý mẹ mà. Adam không quá trẻ với con.
Vừa nói xong, tôi lo lắng liếc ra cửa. Tôi chỉ sợ Helen tông cửa vào, hét: “Tôi biết chị thích anh ta mà, mụ già kinh tởm cả đời chỉ biết đi làm công ăn lương!”
Rồi chực xông vào bóp cổ tôi.
Nhưng không. Con bé không có ở đó. Nhưng nỗi lo sợ vẫn cứ treo lơ lửng.
- Nhưng nói gì thì nói, - Tôi tiếp, - bỏ chuyện tuổi tác qua một bên, mẹ quên mất mấy chuyện cũng quan trọng kia rồi sao? Ví dụ như, một chuyện cỏn con thôi là Adam là bạn trai của Helen.
- À ha? - bà giơ ngón trỏ lên, nhìn tôi bằng cái nhìn của một lão bà thông thái, chỉ còn thiếu một cái khăn đen quấn trên đầu và mắt nheo lại. - Nhưng nó là bạn trai con Helen sao?
- Nếu không thì cậu ta đến đây làm gì? - Tôi nghĩ mình cũng biết phân tích lắm chứ.
- Để viết luận văn giùm nó.
- Và nếu không phải bạn trai của con bé thì sao cậu ta phải làm việc ấy? Hay ít ra là nếu không phải cố để được là bạn trai nó, - Tôi lại chất van, thấy mình cũng suy diễn không đến nỗi tệ.
- Vì nó là đứa đàng hoàng, dễ thương? - bà bảo. Nhưng nghe giọng không chắc lắm.
- Mà thôi, rõ ràng là cậu ấy thích nó.
- Vậy sao? - giọng bà thực sự ngạc nhiên.
- Vâng, - Tôi nhấn mạnh.
- Nhưng ngay cả khi đã là bạn trai nó, thằng bé cũng chẳng được lâu đâu.
- Sao mẹ nói vậy? - Tôi nói, tự hỏi còn thông tin gì nữa bà đã khai thác được từ cái cậu Adam đẹp trai này.
- Vì cái kiểu của con Helen ấy.
- Ồ, à, - Tôi hơi thất vọng. Vậy là chẳng còn tin gì đề moi nữa rồi.
- Helen chỉ làm cho thằng bé phải mê mẩn nó thôi. Rồi thì nó sẽ hành hạ thằng bé một thời gian. Rồi sẽ dẹp luôn. Nó lúc nào cũng vậy. Ngay từ hồi còn nhỏ. Suốt mấy tháng trời trước Giáng sinh, nó mè nheo bố mẹ mua cho nó con búp bê với cái xe đạp kia. Thế mà chưa kịp đụng đến món gà tây thì nó đã phá hư hết bất cứ thứ gì ông già Noel cho nó. Phải phá cho hư hết thì nó mới vừa lòng. Đầu, cổ, chân, cẳng búp bê, khóa xe, bàn đạp quăng vất khắp nơi. Trong khi phải cố gắng lắm mới mua được mấy thứ đó.
- Nói Helen vậy là không hay tí nào, - Tôi bắt chước câu mẹ nói lúc nãy.
- Chắc là không, - bà thở dài. - Nhưng sự thật là vậy. Mẹ thương nó. Nó thực ra là đứa con gái ngoan. Nó chỉ cần trưởng thành hơn một chút xíu. Ừm, nhiều nhiều thì đúng hơn.
- Nhưng mẹ bảo Helen có thể đang yêu cậu Adam mà.
- Mẹ nói là Helen có thể đang nghĩ nó yêu cậu ta. Một chuyện hoàn toàn khác. Mà ngay cả nếu nó có yêu cậu ta thật, mặc dù mẹ phải nói nó vẫn còn quá hời hợt chưa biết yêu đâu, thì va vấp một chút với nó chắc cũng chẳng hại gì. Nó đã có được mọi thứ quá dễ dàng. Đau khổ vì tình một tí sẽ cho nó ngộ ra. Là mẹ nói cứ nhìn con mà xem. Đau khổ làm cho con biết nhún nhường đấy thôi.
- Vậy là mẹ muốn con chơi bời với bạn trai của Helen để lấy lại tự tin cho mình và cho Helen ít nhún nhường? - Tôi nói, cuối cùng tôi nghĩ mình cũng đã hiểu ý bà muốn nói gì.
- Trời đất thánh thần ạ, - giọng mẹ khó chịu. - Cô làm như thể tôi giống mấy bà trong phim Dynasty ấy. Đùa giỡn trên số phận con người ta, đủ thứ! Cô nói nghe sao mà máu lạnh quá đấy!
- Mẹ không nói là mẹ muốn chính xác chuyện gì xảy ra, - bà tiếp. - Nhưng mẹ thực sự có cảm giác thằng Adam thấy con hay hay. Và nếu đúng như vậy và có bất cứ chuyện gì xảy ra, và nếu con vượt qua được cái kiểu cư xử của con Helen, ôi trời ạ sao mà nhiều “nếu” thế này, thì có lẽ con nên cứ để mọi chuyện tự nhiên mà xảy ra.
- Ôi mẹ ơi! - Tôi thở dài. - Mẹ làm con rối hết lên đây này.
- Mẹ xin lỗi, Claire. Có thể mẹ suy diễn sai. Có thể nó chẳng hề thích con.
Nhưng dĩ nhiên bạn sẽ chẳng ngạc nhiên gì nếu tôi nói tôi cũng chẳng hề muốn nghe mẹ nói thế.
Thế là đủ rồi, tôi nghĩ.
- Thôi con đi ngủ đây.
- Ngủ ngon, - mẹ siết bàn tay tôi. - Chút nữa mẹ sẽ vào hôn Kate.
Tôi về phòng.
Tôi chuẩn bị đi ngủ. Cái đầm ngủ rõ ràng là đang cáu tiết với tôi. Nó không chấp nhận bị bỏ bê ở nhà trong khi tôi diện áo và vớ da của Helen đi mua đồ. Tôi bị nó quở.
Tôi là bạn cô kia mà. Tôi đã ở bên cô lúc khó khăn, nó nhắc. Cô mưa nắng thát thường và chỉ lúc khốn khó mới cần đến tôi. Mọi thứ vừa ổn ổn một chút, cô vừa thấy bình thường trở lại một chút là đã quay ngoắt đi, bỏ rơi tôi.
Ôi trời, im đi! tôi nghĩ bụng. Không thì ta sẽ không thèm mặc mi nữa. Rồi đến lúc đó mi tha hồ mà ta thán.
Tôi có nhiều chuyện quan trọng trong đầu đáng phải suy nghĩ hơn là mấy cái bộ đồ ngủ và thói kêu la, than vãn của chúng.
Đặt lưng xuống giường, tôi chợt nhận ra mình đã không nghĩ đến James suốt ba giờ đồng hồ vừa qua.
Kỳ diệu.
Nói chung hôm nay là một ngày lạ thường nhất.