Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh

quyển 2 chương 84

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kháp Na thổn thức, nỗi đau đớn đã tước đi vẻ long lanh, rạng ngời vẫn thường toát ra từ đôi mắt tuyệt đẹp của cậu ấy:

- Ta biết, ta biết nàng đã thay đổi. Tất cả là tại ta, ta đã cố tình thờ ơ với nàng. Công chúa…

Mukaton đặt ngón tay lên môi Kháp Na, ánh mắt vô hồn:

- Chàng chưa bao giờ gọi tên thiếp…

- Mukaton…

Cậu ấy lập tức đổi cách gọi, siết chặt tay cô ấy. Cậu ấy cố gắng gọ tên cô ấy thật nhiều lần để duy trì sự tỉnh táo cho cô ấy:

- Mukaton, nàng là vợ của Kháp Na Đa Cát, suốt đời này sẽ là như vậy!

- Cuối cùng… chàng đã chịu thừa nhận… thiếp là vợ chàng.

Mukaton khẽ thở dài, gương mặt hắt lên tia sáng yếu ớt sau cùng:

- Hãy đưa thiếp về Lương Châu…

Cửa phòng bật mở, Kunga Zangpo cùng cả đám người theo sau thái y ào vào trong. Kháp Na như người sắp chết đuối vớ được cọc, vội đứng lên nhường chỗ cho thái y:

- Thái y, cầu xin ngài hãy cứu vợ ta! Phủ Bạch Lan Vương nhất định sẽ hậu ta ngài.

Quan thái y nhấc cổ tay Mukaton lên, bắt mạch. Kháp Na ghé sát tai cô ấy kêu gọi:

- Mukaton, tỉnh lại đi. Nàng sẽ không sao, quan thái y sẽ chữa khỏi cho nàng. Nàng còn phải sinh con cho ta nữa đó!

Mukaton mấp máy môi như muốn nói điều gì nhưng giọng nói của cô ấy quá yếu ớt. Kháp Na vội vã cúi xuống, kề tai sát miệng cô ấy:

- Nàng muốn nói gì, nói lại một lần nữa đi.

Mukaton không còn đủ sức để mở mắt ra nữa, cổ họng cô ấy đã xuất hiện một vệt dài những bọc máu, cô ấy vét cạn sức tàn mới có thể thốt ra mấy tiếng:

- Đôi… giày…

Kháp Na hớt hải nhìn ra xung quanh:

- Giày ư? Giày nào vậy?

Quan thái y kéo rộng miền Mukaton và kiểm tra, máu trong miệng cô ấy đã chuyển thành màu đen, vô cùng đáng sợ. Thái y dùng kim bạc khêu thử chút cặn thuốc trong miệng thì chiếc kim lập tức biến thành màu đen. Thái y tái mặt:

- Đây là cỏ đoạn trường. Nếu vừa mới uống thì có thể dùng muội than và phèn chua để giải độc, may ra có thể cứu nguy. Nhưng Vương phu đã uống quá nhiều và thời gian trúng độc kéo dài quá lâu nên không còn kịp nữa.

Kháp Na chợt nhớ ra điều gì, chẳng màng đến những lời thái y vừa nói, cậu ấy lảo đảo lao về phía chiếc tủ gỗ ở góc giường. Cậu ấy lục tung đồ trong tủ ra, vứt la liệt trên nền nhà, động tác như hóa điên hóa dại. Mọi người không hiểu cậu ấy đang làm gì, ai nấy đều tròn xoe mắt nhìn. Lục đến góc trong cùng, cậu ấy mới tìm thấy. Kháp Na giơ đôi giày vải còn mới nguyên lên cao, lao về phía Mukaton:

- Đôi giày! Mukaton, nàng nhìn xem, đây chính là đôi giày nàng tự tay khâu.

Cậu ấy cúi xuống và nhận ra mình đang để chân trần, gót chân giẫm phải một mảnh sành. Cậu ấy cắn răng rút mảnh sành ra, máu đỏ phun trào. Kunga Zangpo muốn băng bó vết thương cho cậu ấy nhưng Kháp Na đã đẩy anh ta sang bên. Cậu ấy không muốn làm bẩn đôi giày nên lại lục tung góc chăn để tìm bằng được đôi tất bằng vải để xỏ vào rồi mới đi giày. Chân bên trái dễ dàng xỏ vừa, nhưng chiếc giày bên phải quá chật. Kháp Na cố ép để bàn chân phải lọt vào chiếc giày rồi đứng lên để Mukaton có thể nhìn thấy:

- Nàng nhìn xem, rất vừa. Sau này nàng hãy khâu cho ta thêm vài đôi nữa, ta sẽ chỉ đi giày nàng khâu, được không?

Thái y vén mắt Mukaton lên để kiểm tra, rồi lắc đầu thở dài, vuốt mắt cho Mukaton. Ngài khom người trước Kháp Na, cất giọng nặng nề:

- Xin Vương gia bớt đau buồn! Vương phi đã… tạ thế!

Kháp Na như bị đóng đinh trên đất, quên hết mọi thứ xung quanh. Một lúc lâu sau, cậu ấy mới chầm chậm bước về phía Mukaton, chân phải hơi tập tễnh, có lẽ vì chiếc giày quá chật. Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh Mukaton, cẩn trọng lau khô vệt máu trên má và khóe môi cô ấy bằng tay áo mình, vén gọn mái tóc rối bời của cô ấy, kéo lại cho thẳng chuỗi hạ trên cổ cô ấy.

Xong xuôi, cậu ấy bần thần ngắm nhìn Mukaton rồi cúi xuống hôn lên bờ môi đã lạnh giá của cô ấy, ghé sát tai cô ấy, thì thào:

- Mukaton, ta nợ nàng. Nếu có kiếp sau, xin đừng vướng vào ta, hãy tìm đến với người có thể mang lại hạnh phúc cho nàng.

Kunga Zangpo nhỏ nhẹ căn dặn người đứng bên cạnh:

- Mau đi thông báo với quốc sư. – Sau đó quay ra khuyên nhủ Kháp Na. – Vương gia, ngài vẫn chưa khỏi ốm, xin hãy nằm xuống nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ lo liệu hậu sự của Vương phi.

- Dankhag đâu? – Gương mặt Kháp Na bỗng trở nên lạnh lùng cực độ, giọng nói băng giá. – Bắt được cô ta chưa?

Kunga Zangpo cúi đầu bẩm báo:

- Chúng tôi đã cho người tìm kiếm khắp nơi nhưng bà hai đã bỏ trốn từ lâu. Lính gác ở cổng thành phía nam nói rằng, sáng sớm hôm nay đã thấy xe ngựa của bà hai đi qua đó, chừng như rất gấp gáp.

- Chắc chắn ả đã bỏ trốn đến Vân Nam. Ta chưa bao giờ phải huy động lực lượng của đại ca, nhưng lần này ta phải bắt được cô ta bằng bất cứ giá nào.

Kháp Na bóp chặt tay thành nấm đấm, những tia lửa đỏ vằn lên trong mắt, cậu ấy nhìn thi thể của Mukaton, nghiến răng giận dữ:

- Dù cô ta có trốn đến cùng trời cuối đất, ta cũng phải bắt cô ta về đây đền mạng cho Công chúa!

~.~.~.~.~.~

Chàng trai trẻ trầm ngâm rất lâu. Bốn bề yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng củi lửa cháy lép bép trong bếp lò, tiếng gió gào rú ngoài trời và tiếng những bông tuyết đập ràn rạt vào cửa sổ. chàng trai thở dài, lắc đầu vẻ thương cảm:

- Trước đây, tôi cũng rất ghét Mukaton, như Kháp Na vậy. Nhưng cái chết thê thảm của cô ấy sẽ khiến Kháp Na không thể quên được. Dù không yêu nhưng từ nay về sau, cậu ấy sẽ không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh về Mukaton.

Tôi nhớ lại khoảng thời gian Kháp Na bị hành hạ bởi những cơn ác mộng triền miên mà xót xa:

- Đúng vậy. Cái chết của Mukaton giống như một tảng đá đề nặng trong lòng Kháp Na suốt thời gian dài sau đó

- So với một kẻ có dã tâ và thâm độc như Dankhag, Mukaton chẳng qua chỉ là một đứa trẻ được nuông chiều quá thành hư mà thôi. Đứa bé đó muốn một món đồ mà bố mẹ nhất định không chịu nên đập phá mọi thứ xung quanh hòng gây sự chú ý của bố mẹ và bắt họ phải chiều theo ý nó.

Chàng trai trẻ xuýt xoa, cảm khái, rồi lại lắc đầu, thở dài:

- Cô ấy cũng giống Kháp Na, đều là vật hy sinh của cuộc hôn nhân chính trị. Lúc trước, tôi thương cho Kháp Na, nhưng giờ đây nghĩ lại, nếu đứng trên lập trường của Mukaton mà suy xét, lẽ nào cô ấy không đáng thương hay sao?

Tôi hít một hơi thật sâu, cố che giấu nỗi bi ai trong lòng mình:

- Thiếp Mộc Nhi rất thương em gái nên cái chết của Mukaton đã khiến cậu ta vô cùng đau đớn. Bởi vậy, sau khi Mukaton qua đời, Bát Tư Ba luôn cảm thấy day dứt khôn nguôi. Sau này, cậu ấy đã đền bù cho Thiếp Mộc Nhi bằng cách thức khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio