CHƯƠNG
Tác giả: Mị Hồn
Thể loại: Cổ trang giang hồ, huyền huyễn, nhất thụ nhất công, mỹ công, phụ tử niên thượng, sinh tử.
Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Jaeun Jum
Ngày hỉ đã định vào đầu tháng sau, vì vậy ngay từ bây giờ, mọi người trong Lãnh Nguyệt cung đã bắt đầu vội vã chuẩn bị, khắp nơi đều được trang hoàng bằng sắc đỏ đặc trưng, dưới ánh mặt trời ấm áp càng tô đậm thần khí của mọi người trong cung.
Vì nơi này có một thông lệ, trước ngày bái đường, tân lang tân nương không thể gặp mặt, nên Hoa Tình cùng Thượng Quan Tử Duyệt không thèm đếm xỉa tới ánh mắt của Lãnh Dực Lăng mà kéo Hoàng Tự Thủy về “nhà mẹ đẻ” ở.
“Tiểu Thủy, lễ phục đã được đưa tới, con mặc thử xem có chỗ nào không phù hợp, để còn kịp thời kêu người sửa lại.”
Thượng Quan Tử Duyệt đem bộ hỉ phục đưa tới trước mặt Hoàng Tự Thủy.
Hoàng Tự Thủy nhận lấy hỉ phục, vuốt nhẹ lên nền vải đỏ mềm mại, khóe môi kéo lên một vòng cung mỹ lệ, ôm lấy hỉ phục bước vào trong phòng.
Kết cấu của hỉ phục rất phức tạp, ngay cả khi có sự giúp đỡ của Thu Lan thì cũng phải mất một lúc lâu Hoàng Tự Thủy mới mặc được.
Nhẹ bước ra ngoài, chuỗi ngọc bên hông theo chuyển động của bước chân mà va chạm vào nhau tạo nên âm hưởng thanh thúy, rung động. Nơi cổ tay và cổ áo đều được khảm viền vàng. Họa tiết hoa văn mềm mại, độc đáo chạy theo từng đường cong cơ thể dưới những mũi chỉ vàng kim sang trọng càng tôn lên vẻ kiều diễm của Hoàng Tự Thủy.
Thượng Quan Tử Duyệt tròn miệng chết lặng, hai mắt mở lớn không chớp, chỉ thiếu điều rụng xuống đất mà thôi. Ngay cả Du Diệp Vân chưa từng biểu hiện tình cảm ra ngoài mặt thế nhưng lúc này lại không thể nào lấy lại bình tĩnh nổi.
“A!!!!!!”
Từ cửa truyền đến một tiếng hét chói tai, ngay sau đó, một bóng đen liền ập tới trên người Hoàng Tự Thủy, hệt như con bạch tuộc vươn ra từng xúc tua quấn lấy cả người Hoàng Tự Thủy.
Thượng Quan Duẫn Thanh nghiêng nghiêng khuôn mặt phấn nộn đáng yêu nhìn Hoàng Tự Thủy, lại còn nhanh gọn “chụt” một cái lên mặt hắn, bộ dạng y chang tiểu sắc lang.
“Nương tử, ngươi mặc hỉ phục trông thật đẹp nha, làm cho vi phu nhịn không nổi muốn hôn ngươi. Ôi~~ Thật đáng ghét, mẫu thân lại không nói cho ta biết việc thành thân này là sao! Chắc là muốn đem lại bất ngờ đây mà, hắc hắc, vi phu rất, rất kinh hỉ, a hú hú… Ta biết mẫu thân tốt với ta nhất mà, nhọc công chọn cho ta một nương tử xinh đẹp như thế này. Ngươi tên gì, vi phu thật muốn biết, a, ngươi xinh đẹp thế này chắc tên cũng giống người đi.”
Mọi người chứng kiến cảnh tượng này, sau đầu đồng thời trượt xuống ba dải hắc tuyến. Không một ai là không “kính nể” phương pháp dạy con của Hoa Tình.
Thượng Quan Tử Duyệt vươn tay gỡ con bạch tuộc Thượng Quan Duẫn Thanh đang bám dính lấy Hoàng Tự Thủy ra, uốn nắn nói: “Thủy ca ca của con xác thực là sẽ thành thân, bất quá không phải là với Duẫn Thanh con.”
“Cái gì!!!” Thượng Quan Duẫn Thanh nhảy khỏi bàn tay của Thượng Quan Tử Duyệt, trên khuôn mặt tròn trịa đáng yêu hiện lên một bộ không tin nổi: “Rõ ràng lúc trước mẫu thân có nói Tiểu Thủy ca ca và con có hôn ước từ lúc nhỏ, Tiểu Thủy đã định phải làm vợ Thượng Quân Duẫn Thanh con rồi. Là ai? Là ai to gan tranh cướp thê tử của con? Con phải tìm hắn liều mạng!”
Hôn ước từ lúc nào vậy? Khóe miệng Hoàng Tự Thủy không ngừng co giật, bất quá, cái hôn ước kia chỉ có một bên chấp thuận thôi mà.
Thượng Quan Duẫn Thanh oa oa hét lên, khiến cho cả mấy viên gạch trên nóc nhà cũng phải hi sinh oanh liệt. Hoàng Tự Thủy vội vàng bịp chặt tai lại, tránh cho việc phải sống trong thế giới không tiếng động sau này, xem ra tuyệt chiêu Sư tử hống được mở mày mở mặt rồi.
Thượng Quan Tử Duyệt đau đầu xoa xoa bên trán, coi bộ hắn đã hoàn toàn thất bại trong việc góp sức dạy trẻ nhỏ cùng Hoa Tình rồi.
“Người đó chính là Lãnh thúc thúc của con.”
Vừa nghe đến cái tên này, Thượng Quan Duẫn Thanh mới rồi còn ầm ĩ kêu gào nay đã lập tức im bặt, an tĩnh sờ cằm ra vẻ như đang thâm trầm suy nghĩ. Khu khụ hai tiếng, nó nói: “Nếu đúng là Lãnh thúc thúc, con đây đành nhẫn nhịn chịu khổ một phen bỏ đi thứ mình yêu thích rồi. Hậu bối nào có thể đi tranh chấp với trưởng bối chứ. Con cũng không muốn người đời nói con bất kính.”
Mọi người im lặng không nói được câu gì…
“Bất quá con còn có điều kiện…”
Hoàng Tự Thủy nhìn điệu bộ ông cụ non của Thượng Quan Duẫn Thanh, cố nhịn cười làm vẻ nghiêm túc nói: “Điều kiện gì?”
“Điều kiện của con rất đơn giản… đó là… sau khi Tiểu Thủy ca ca sinh bảo bảo nhớ phải để bảo bảo trở thành vợ của con.”
Hoàng Tự Thủy bất đắc dĩ cười cười, nếu thật ta có thể sinh bảo bảo, thì để bảo bảo làm vợ Duẫn Thanh cũng không thành vấn đề, nhưng chỉ là, ta không thể sinh bảo bảo được a.
“Nếu ta sinh bảo bảo, ta nhất định sẽ để bảo bảo làm vợ Duẫn Thanh.”
Mặt mày Thượng Quan Duẫn Thanh tươi tỉnh hẳn ra, còn kéo theo một nụ cười ma quái vì mới thực hiện thành công gian kế, lại còn chìa ngón út ra nữa.
“Một lời đã định.”
Hoàng Tự Thủy ngoắc tay với Thượng Quan Duẫn Thanh, tươi cười đồng ý, “Hảo.”
Du Diệp Vân nhìn Thu Lan vẫn ôn hòa, nghi ngờ hỏi: “Ngươi không quan tâm sao?”
“Sao lại không quan tâm, chỉ là ta hi vọng hắn sẽ luôn hạnh phúc như bây giờ. Hắn vui vẻ, ta cũng cảm thấy ấm lòng.”
“Những nỗ lực phải chịu trước đây là uổng phí sao? Chẳng lẽ ngươi có thể cam lòng?”
“Vì sao không cam lòng, là ta tự nguyện, không thể trách hắn được. Hơn nữa, cái hắn cần là hạnh phúc, mà cái đó chúng ta không thể làm được cho hắn. Đã không làm được thì cớ chi không buông tay, để hắn đi tới bên người có thể tạo ra hạnh phúc cho hắn. Ta cũng không muốn bản thân ta trở thành nguyên nhân ràng buộc, ngăn cản bước chân đi tới hạnh phúc của hắn.”
Du Diệp Vân lại nhìn sang Hoàng Tự Thủy đang cười đến hết sức thoải mái, bảy năm qua ta chưa bao giờ thấy hắn cười đến vui vẻ như thế này. Bấy giờ, Du Diệp Vân mới thấu hiểu lời nói của Thu Lan, đúng nha, ta biết bản thân ta sẽ không bao giờ có thể đem hạnh phúc thực sự đến cho hắn, vậy làm sao cứ phải cưỡng cầu, tốt hơn vẫn là buông tay. Bất quá, dù lúc này ta buông tay nhưng nếu Lãnh Dực Lăng dám phụ hắn, ta nhất định sẽ không tha cho y.
Đêm đã khuya, mặt trăng khi ẩn khi hiện trong làn mây, cánh cửa sổ vốn đóng chặt đột nhiên bị mở bung ra, một thân ảnh bạch y kích động tiến vào.
Không thể kìm nén cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng, Lãnh Dực Lăng ôm chặt lấy tiểu bảo bối đang ngủ say trên giường. Có trời làm chứng, mấy ngày nay không được gặp tiểu bảo bối, y như người sắp phát điên đến nơi.
Hoàng Tự Thủy bất chợt mở mắt ra, ôm lấy thắt lưng y. Ngay từ đầu, hắn đã phát hiện ra khí tức của y ở bên ngoài, chỉ là giận y cứ hì hụi đứng bên ngoài mãi mà không chịu vào nên mới giả bộ ngái ngủ nói: “Lăng, Hoa cô cô đã dặn nhiều lần rồi mà, khoảng thời gian trước khi bái đường thành thân, chúng ta không thể gặp nhau.”
Lãnh Dực Lăng nhướn mày, “Ta không quản mấy cái quy định bỏ đi đó, chỉ biết chính nó đã hại ta mắc tâm bệnh mấy ngày nay, nếu không tìm ngươi trị liệu, chỉ sợ sẽ sớm đến Tây thiên mà thôi.”
Hoàng Tự Thủy bị lời nói của y chọc cười, “Ngươi a, bớt nói nhảm đi nha.”
Lãnh Dực Lăng ôm lấy Hoàng Tự Thủy thuận thế nằm xuống.
“Cả ngày hôm nay đều phải chạy theo Hoa Tình làm hết chuyện này đến chuyện kia, mệt chết đi được, nương tử có phải hay không nên giúp tướng công tiêu trừ mệt mỏi?”
Hoàng Tự Thủy khéo léo hôn nhẹ lên môi y, nói: “Nếu mệt thì mau ngủ đi. Sáng sớm mai còn phải rời đi, đừng để Hoa cô cô trông thấy, bằng không sẽ bị nàng mắng tới mắng lui đó.”
“Hảo hảo hảo, nghe Dạ nhi hết, phu thê chúng ta như thế nào lại giống như một đôi gian phu phụ trộm trộm lén lén như vậy chứ.”
Lãnh Dực Lăng bất mãn nói thầm, tuy nhiên y vẫn nghe lời mà ôm Hoàng Tự Thủy mau chóng đi vào giấc ngủ.
Phát hiện nhịp thở của Lãnh Dực Lăng trở nên an ổn, Hoàng Tự Thủy từ trong lòng y mới ngẩng đầu lên, nhìn thụy nhan dung dị, nhẹ giọng nói: “Lăng, ta rất yêu ngươi.” Ngơ ngẩn mỉm cười rồi lại chôn mặt vào người y ngủ thật say.
Lãnh Dực Lăng hé mở đôi mắt, quỷ dị cười, “Ta cũng yêu ngươi, tiểu ngốc à.”
Cont…