CHƯƠNG
Tác giả: Mị Hồn
Thể loại: Cổ trang giang hồ, huyền huyễn, nhất thụ nhất công, mỹ công, phụ tử niên thượng, sinh tử.
Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Jaeun Jum
Mùi xạ hương tràn ngập trong phòng càng làm tăng không khí ám muội nơi đây hơn. Trên giường lớn, có hai người lõa thể đang ôm lấy nhau, hưởng thụ khoảng thời gian tĩnh lặng buổi sáng sớm sau khi đã trải qua một đoạn tình cảm mãnh liệt.
“Dạ nhi, gần đây Duẫn Thanh hay đi theo ngươi ồn ào chuyện gì đó?”
Lãnh Dực Lăng vuốt ve tấm lưng trơn bóng của Hoàng Tự Thủy, nhẹ nhàng hỏi, nhưng thực chất trong lòng y lại khó chịu đến cực điểm. Tên tiểu tử đó lúc nào cũng dính lấy hắn, ta đại nhân rộng lượng cũng không thèm tính toán gì, vả lại tên tiểu tử đó trên danh nghĩa là hài tử mà hắn cưng chiều nhất, ta tự nhiên không thể ra mặt.
“Hắn hả,” Hoàng Tự Thủy khẽ cười, “Luôn hỏi ta khi nào sẽ có bảo bảo.”
“Bảo bảo?”
“Ừ, lần trước ta đã đáp ứng hắn, nếu có bảo bảo nhất định cho gả cho hắn, ha ha, nếu ta có bảo bảo thì thật tốt.”
Lãnh Dực Lăng thoáng buồn bã, y đã phải bỏ ra rất nhiều tâm tư để làm cho hắn vui, riêng chỉ có đứa nhỏ là… bọn hắn làm sao có được chứ.
“Dạ nhi nếu thật muốn hài tử, chúng ta sẽ nhận nuôi một đứa, được không?”
Hoàng Tự Thủy lắc đầu, sự quan tâm của y, hắn há chi không nhận ra, chỉ là… “Ta chỉ muốn cốt nhục của hai chúng ta thôi, dòng máu của cả hai ta, tự sinh ra rồi nuôi lớn. Nếu là của người khác, đều không có ý nghĩa, không phải sao?”
Hoàng Tự Thủy hắn cũng đã từng nghĩ đến muốn nhận nuôi một hài tử, chỉ là trong thâm tâm hắn luôn có một giọng nói kháng nghị, hơn nữa giọng nói đó còn luôn nhắc nhở hắn rằng, bọn hắn rồi sẽ có hài tử của chính mình. Hoàng Tự Thủy đối với điều này luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng giọng nói đó chính là tiếng lòng của hắn.
Đối với suy nghĩ của Hoàng Tự Thủy, Lãnh Dực Lăng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, ta có phải nên tìm Thu Lan hỏi một chút không nhỉ, xem có loại phương pháp nào khiến nam tử thụ thai không?
“Oái?”
Hoàng Tự Thủy đột nhiên hướng về phía cửa sổ hét lên một tiếng.
Hắc ảnh bên ngoài vụt đứng dậy lao đi. Hoàng Tự Thủy phi thân đuổi theo.
Người kia dưới ban ngày ban mặt mà lại mặc một chiếc áo choàng đen đem cả người che kín lại, duy chỉ lộ ra một đôi mắt xanh biếc. Hỏi sao không khiến người khác sinh nghi cho được! Hơn nữa khí tức trên người hắn không giống nhân loại, chẳng lẽ là…
Hoàng Tự Thủy ngưng tụ chân khí ở đầu ngón tay hóa thành một trường tiên màu vàng vung qua phía hắc y nhân. ‘Bịch’ một tiếng, hắc y nhân ngã nhào xuống đất vì bị trường tiến quấn chặt hai chân. Hắc y nhân giãy giụa muốn thoát nhưng càng giãy, trường tiên càng quấn chặt, khiến hắn khỏi nhúc nhích luôn.
Hoàng Tự Thủy nhíu mi đứng trước mặt hắc y nhân, hắn quả nhiên là…
Ánh mắt của hắc y nhân đột nhiên trở nên ngưng trọng, hai dòng máu tươi liền chảy tong tỏng xuống.
Người nào đó tựa hồ quên mất rằng, lúc mới rồi vội phi thân đuổi người còn chưa kịp mặc gì, hiện tại còn đang xích lõa đứng ngay trước mặt người khác…
Hoàng Tự Thủy còn chưa định hình lại được vấn đề, thì trên mặt hắc y nhân đã in một dấu giày, theo sau là một đôi tay mạnh mẽ kéo hắn ôm vào lòng, và một chiếc áo choàng được khoác lên người hắn, che kín một phong cảnh chảy máu mũi.
Xấu hổ, Hoàng Tự Thủy ho nhẹ một tiếng giấu đi thần sắc mất tự nhiên, hắn hướng hắc y nhân hỏi: “Ngươi là người của Ma tộc?”
Nhưng, hắc y nhân tựa hồ không nghe đến câu hỏi của Hoàng Tự Thủy, ánh mắt của hắn đều đặt cả trên người Lãnh Dực Lăng, đôi mắt xanh tràn ngập tơ máu nhuốm đầy hận ý.
Điều đó làm cho Lãnh Dực Lăng nhất thời tức giận, nhìn thứ không nên nhìn, ta còn chưa cùng ngươi tính toán, cớ sao ngươi còn nhìn ta bằng con mắt oán hận chứ?
Đương khi Lãnh Dực Lăng muốn xông tới hảo hảo giáo huấn thì không biết ở đâu có một đại quang cầu lao tới thẳng vị trí của Hoàng Tự Thủy. Lãnh Dực Lăng vội dùng thân thể bao trọn lấy hắn để ngăn cản quang cầu.
“Lăng…” Hoàng Tự Thủy sợ hãi kêu lên.
Kỳ lạ thay, khi quang cầu còn chưa tới gần Lãnh Dực Lăng thì trước người hắn liền dựng lên một kết giới màu bạc như một chiếc khiên vững chắc ngăn cản thành công đòn công kích. Va chạm, quang cầu liền nổ mạnh, tản ra vô số tia sáng chói lòa làm cho người ta không thể mở mắt ra nổi.
Ánh sáng tản đi, hắc y nhân sớm không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Lăng, ngươi có bị thương không?”
Hoàng Tự Thủy lúc này không quản đến hắc y nhân, mà chỉ quan tâm tới việc kiểm tra thương thế của Lãnh Dực Lăng. Tim của hắn thiếu chút nữa bắn ra ngoài, đồ ngốc, không nói không rằng liền lấy thân chắn đại quang cầu kia. Quang cầu kia không phải lớn bình thường đâu nha, chỉ có thể là một người có pháp lực cao thâm mới làm được, y có biết có bao nguy hiểm hay không hả?
“Không có việc gì, ta không bị thương.”
Nhìn Hoàng Tự Thủy một bộ muốn khóc đến nơi, Lãnh Dực Lăng cuống quýt trấn an. Kỳ thật, tuy trên người y không có bất cứ vết thương nào, nhưng trong cơ thể y lại xuất hiện một cỗ năng lượng không tên. Cỗ năng lượng này đang đấu đá ngược xuôi cứ như muốn lao ra khỏi cơ thể hắn. Nhưng tựa hồ lại có một cỗ năng lượng khác áp chế nó lại. Hai cỗ năng lượng giằng co làm cơ thể y như bị muốn xé toạc ra. Thế nhưng, y vẫn cố gắng chịu đựng cơn đau phế tâm phế liệt mà giả bộ cười nói như không có vấn đề gì.
“Thủy, xảy ra chuyện gì vậy?”
Khí tức lạ cùng đại quang cầu đã kéo Thu Lan chạy đến.
Hoàng Tự Thủy liền đem chuyện xảy ra vừa rồi kể lại một lượt.
Thân thể Thu Lan chấn động, “Ngươi nói là Ma tộc?”
“Đúng. Tuy hắn không thừa nhận nhưng dựa vào khí tức trên người hắn, ta có thể đoán được.”
“Ma… tộc…” Thu Lan thì thào lẩm nhẩm, đôi môi đỏ thẫm nháy mắt mất đi huyết sắc, “Đã… đến rồi sao…”
“Thu Lan, sao thế?”
Hoàng Tự Thủy đỡ lấy thân mình lảo đảo sắp đổ của Thu Lan.
Thu Lan nhẹ nhàng lắc đầu, kéo một bên tay của lãnh Dực Lăng, một tia hồng quang chìm vào cổ tay y.
“Khá hơn chút nào chưa?”
“Ừ.”
Lãnh Dực Lăng gật gật đầu, hai cỗ năng lượng đã bình ổn lại, trừ thân thể có phần không thoải mái ra, còn lại không có gì đáng lo nữa.
“Gần đây phải cẩn thận một chút.” Thu Lan dặn dò.
“Ngàn năm qua, tộc nhân ma tộc chưa bao giờ xuất hiện, sao tự nhiên lại xuất hiện ở chỗ này? Bọn họ tới đây làm gì?” Hoàng Tự Thủy nghi hoặc hỏi han.
Đối mặt với nghi vấn của Hoàng Tự Thủy, Thu Lan chỉ lắc đầu không nói. Không phải ta không muốn nói với ngươi, mà là ta không thể nói với ngươi…bởi lẽ, nơi này có người bọn họ cần tìm.
Giữa không trung có một đám mây đứng lặng lẽ một mình. Một lão già râu tóc bạc trắng đứng cạnh tên hắc y nhân lúc nãy cũng mặc một thân hắc y, nhưng khí tức lại toát lên một vẻ tiên phong đạo cốt hơn người. Ánh mắt tinh tường nhìn xuống mặt đất như đang suy nghĩ gì đó.
Cont…