CHƯƠNG
Tác giả: Mị Hồn
Thể loại: Cổ trang giang hồ, huyền huyễn, nhất thụ nhất công, mỹ công, phụ tử niên thượng, sinh tử.
Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Jaeun Jum
Trong một căn phòng u ám tối tăm, ánh mặt trời đều bị chặn bởi một lớp màn che bên ngoài, khiến căn phòng có phần âm lãnh.
Cả tòa phủ đệ bao trùm một màu đen làm cho người ta không tránh khỏi cảm giác nặng nề, trầm trọng. Nhưng hắc sắc nơi đây lại rất phù hợp với một người đang ngồi trước gương. Đôi đồng tử ẩn mình sau hàng mi đen dài, chiếc mũi thanh tú cùng cánh môi hơi mỏng hồng nhuận, tất cả đều tập trung tại một chỗ đã đủ để khiến người ta toát lên vẻ xuân phong ấm áp, ôn hòa tràn đầy sức sống tươi mới. Ấy vậy mà một người mang vẻ xuân phong ấm áp đó khi ở trong khung nền hắc sắc lại mang một tư vị khác hẳn, một mỹ nhân lạnh lùng.
Thu Lan thay hắn chỉnh sửa lại mấy sợi tóc rủ trước ngực. Ngón tay Thu Lan lướt nhẹ qua lọn tóc mềm mượt lam sắc, trong lòng chợt nhớ tới mái tóc hơi mỏng dài tới thắt lưng mỗi khi phiêu động trong gió cùng đôi đồng tử màu tím có bao nhiêu ấm áp, mê người, tuyệt không giống con người lạnh như băng bây giờ.
Một mùi hương nhẹ lướt qua trong không khí, Hoàng Tự Thủy đang trong trạng thái ngây người liền hồi phục lại tinh thần.
Du Diệp Vân nhẹ nhàng đặt lư hương ở một bên. Trên bàn, từ lư hương chậm chậm bay lên những dải khói trắng mờ ảo tản đều khắp phòng.
Ngửi mùi hương có điểm quen quen, nhưng Hoàng Tự Thủy lại không nhớ ra đã ngửi thấy ở đầu, cố gắng lần mò trong trí nhớ rồi lại đi đến ngõ cụt.
“Diệp Vân, đây là loại hương gì?”
“Đây là Tử Đàn hương, trong chuyến du ngoạn giang hồ ta kiếm được. Sao vậy, không thích à?”
Tử Đàn, Tử Đàn… Hoàng Tự Thủy lẩm nhẩm một hồi, bỗng nhiên nhớ tới bản thân đã ngửi qua ở đâu,chính là cái hôm đã ngửi thấy trong thư phòng của Lãnh Dực Lăng. Hoàng Tự Thủy vỡ lẽ đã hiểu ra mọi chuyện, ha ha, Hoàng Phủ Bình Hạo a Hoàng Phủ Bình Hạo! Ngươi quả thực đã phải nhọc lòng rồi, nếu ta không tiếp nhận lễ vật này, chẳng phải sẽ uổng phí hảo ý của ngươi sao?
Hai tay nắm chặt đến mức các đốt nhón tay trắng bệch ra, Hoàng Phủ Bình Hạo! Hoàng Tự Thủy nghiến răng thầm gọi tên y. Dưới bụng đột nhiên nhói đau, vốn tưởng nguyên nhân cơn đau bất nhờ đó là do đứa trẻ nhất thơi ham chơi động tay động chân nghịch ngợm nên Hoàng Tự Thủy theo thói quen vươn tay xoa bụng. Ai ngờ, cơn đau vừa rồi chưa qua lại tiến thêm một trận đau đớn nữa, so với trước còn thống khổ hơn. Hoàng Tự Thủy nhẫn nại không nổi mà rên rỉ thành tiếng.
“Thủy, ngươi sao vậy?” Thu Lan thấy trên đầu Hoàng Tự Thủy nhễ nhại mồ hôi, cuống quýt để hắn dựa vào người mình.
“Đau… đau… đứa nhỏ…”
Từng đợt đau cuộn thắt dưới bụng khiến hắn nói không ra lời, một bên cố gắng điều chỉnh nhịp thở thật đều nhằm giảm bớt đau đớn.
Cũng may Du Diệp Vân nhanh trí đã phát giác đầu tiên.
“Có phải hắn sắp sinh?”
Sắp sinh? Thu Lan thoáng sửng sốt, đúng rồi, theo thời gian thì ngày hắn sinh chính là khoảng thời gian này. Hơn nữa, mới vừa rồi ta có cảm giác người hắn đột nhiên dao động khá lớn, có thể vì ức chế tình cảm mà sinh sớm.
“Mau gọi vu y tới.”
Thu Lan ép bản thân phải thực tỉnh táo. Hắn đem Hoàng Tự Thủy ôm lên giường, một bên lấy khăn lau mồ hôi cho Hoàng Tự Thủy, một bên tùy thời truyền chân khí bảo vệ tâm mạch cho hắn.
“Thủy, ngươi cố lên…”
Hoàng Tự Thủy thổng khổ rên rỉ, thoáng gật đầu.
Khi vu y tới, Hoàng Tự Thủy đau quá đến nỗi sắp ngất đi, trên mặt sớm không còn huyết sắc. Nếu không phải có Thu Lan nhét khăn vào miệng Hoàng Tự Thủy, chỉ sợ hắn đã cắn nát môi mình mất.
Vu y vội vàng phân phó Thu lan cùng Du Diệp Vân đi chuẩn bị nước ấm, rồi ngay lập tức cởi bỏ xiêm y trên người Hoàng Tự Thủ ra. Bỗng nhiên vu y cảm thấy có mục quang băng lãnh phóng tới sau lưng làm gã không lạnh mà run lên. Động tác trên tay dừng lại, quay đầu nhìn bốn phía nhưng không hế thấy ai, gã mới thở phào một cái, trấn an nội tâm là do ảo giác.
“Đại Vương, hít thở thật sâu…”
Vu y chầm chầm cùng hít thở với Hoàng Tự Thủy. Gã đã bắt mạch cho Hoàng Tự Thủy. Thể chất hắn vốn suy yếu, nhất định là sinh sớm, nếu không chắc chắc sẽ nguy hiểm tới tính mạng của cả hai.
May mà vu y đã chuẩn bị tương đối đầy đủ mọi thứ, từ thuốc bổ để tăng cường thể chất cũng như tâm lý ổn định.
Hoàng Tự Thủy phối hợp với yêu cầu của vu y, điều chỉnh nhịp thở thật đều. Tuy rằng dưới bụng quặn thắt lên từng cơn, nhưng cứ nghĩ tới đứa nhỏ còn chưa chào đời, Hoàng Tự Thủy càng cảm thấy bản thân cần có trách nhiệm hơn bao giờ hết, một cỗ năng lượng không tên từ đó sản sinh ra.
Dũng đạo từ từ được mở rộng ra từ phía trong, một cái đầu nhớp nháp của trẻ con nhô ra ngoài.
“Đứa trẻ đang ra, Thủy, cố rặn một chút nữa thôi…”
Thu Lan khó mà đè nén được vui sướng trong lòng, bàn tay cũng vì xúc động mà hơi run rẩy, nhưng vẫn không quên truyền chân khí vào người Hoàng Tự Thủy.
Hai hài tử được bao bọc cẩn thận trong vải sạch đã gỡ xuống tảng đá trong lòng mỗi người. Tiếng khóc lanh lảnh tràn trề sức sống của hai đứa trẻ cuối cùng cũng khiến cho Hoàng Tự Thủy tươi cười hạnh phúc.
Bỗng nhiên, cảnh tượng trên mặt gương đều biến mất. Lãnh Dực Lăng phẫn nộ quay đầu nhìn lão giả đang cười híp cả mắt phía sau.
Vân trưởng lão mỉm cười, nói: “Việc cần nhìn cũng nhìn xong rồi, còn muốn xem nữa e rằng sẽ bị phát hiện. Hơn nữa, chuyện của ngươi còn chưa xong đâu. Nếu muốn cùng hắn sớm ngày đoàn tụ, thì mau chóng làm tốt đi.”
Lãnh Dực lăng thầm kín thở dài một cái, y không phải không muốn cùng hắn sớm ngày đoàn tụ, mà chỉ sợ phía trước không đơn giản.
Đương lúc Lãnh Dực Lăng muốn xoay người rời đi, thì Vân trưởng lão vội gọi y lại, “Đợi đã! Tay ngươi…”
Lãnh Dực Lăng cúi nhìn tay trái thẳng tắp như một cành khô, tuy rằng miệng vết thương đã liền nhưng vẫn còn lưu lại vết sẹo xấu xí vĩnh viễn.
Lãnh Dực Lăng lắc đầu ý bảo Vân trưởng lão không cần lo.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ dần của Lãnh Dực lăng, Vân trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, đã là kiếp số, người ngoài không thể can thiệp, chỉ có người buộc dây mới tháo được dây, mong sao bọn họ có được kết cục viên mãn.
Cont…