Sự thật là nếu bà ta biết suy nghĩ của Lý Quý bấy giờ.
Hẳn bà sẽ không đưa ra quyết định như vậy.
Phía bên kia.
Lý Quý vẫn không hề biết mọi chuyện phát sinh, khuôn mặt đầy tiếu ý ngụp lặn bên dưới.
Nếu biết những chuyện phát sinh trên bờ, hẵn là hắn sẽ cả kinh không thôi a.
Đoán không chừng hắn sẽ cụp đuôi bỏ chạy mất tích.
Thật vậy, hắn vốn dĩ chẳng hề điên khùng hay lỗ mãng gì như Liễu Thanh nghĩ.
Chỉ là ban nãy sau khi giao hoan với Liễu Thanh, cả cơ thể lẫn đầu óc đều có chút mệt mỏi.
Không chú ý đến thời gian, vốn dĩ hắn chỉ định tắm táp một lúc rồi nhanh chóng lên bờ.
Xui xẻo là.
Đúng lúc này, nhóm Đan Hiểu xuất hiện.
Phía bên cạnh.
Nhóm Đan Hiểu nghe ra ý tứ Liễu Thanh có chút tức giận.
Nhất thời cười khổ không thôi.
Bọn họ không hề e ngại tên tiểu tử kia, mà là e ngại phân phó trước đây của bà ta a.
Còn Đan Hiểu thì khác, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng thầm vui mừng.
Lời bà ta như giải vây cho nàng ta.
Nhất cữ lưỡng tiện.
Bất giác, khuôn mặt Đan Hiểu giãn ra, cười yêu mị.
Nàng ta cũng là người đầu tiên xuống nước.
Ngọc thủ còn không quên nắm tay của ni cô Tuyết Nhi kia.
Chỉ thấy nàng liếc sang nhìn Tuyết Nhi, ánh mắt sáng lên sau đó khẽ nháy mắt.
Đan Hiểu vừa kéo tay Tuyết Nhi đi về suối, ánh mắt chợt loé nghĩ thầm.
Tuyết muội, cơ hội của muội đến rồi a.
Đừng để tỷ muội khác đoạt trước a.
Còn ni cô Tuyết Nhi kia thì biểu tình hoàn toàn trái ngược.
Khó hiểu không thôi.
Ban nãy sư tỷ Đan Hiểu của nàng là người có khuôn mặt khó coi nhất a.
Chẳng biết tại sao sau khi nghe Liễu Thanh phân phó.
Sư tỷ lại trở nên vui mừng như vậy, còn nháy mắt ám hiệu với nàng.
Nhưng dù sao tỷ muội chung sống với nhau đã mấy chục năm.
Tuyết Nhi tuy không hiểu hết ý tứ của Đan Hiểu, nhưng cũng đủ thông minh để nhận ra.
Đôi mắt sáng trưng của Đan Hiểu.
Nàng chỉ thấy mỗi khi…Có đồ tốt !Tỷ như….
Bảo vật tốt !Công pháp tốt !hoặc là…Nam nhân tốt a !Nam nhân tốt ở đây là nam tử khí huyết sung mãn hoặc có hắc linh khí tinh thuần.
Còn nhớ.
Mấy năm trước đây, Đan Hiểu bắt được một tên nam tử Đan Tông tu vi chỉ mới Nhân Tiên tầng .
Nhưng tên này có chút kì lạ, không chỉ khí lực cực kì sung mãn mà tinh khí trong người có màu xám đen cũng tinh thuần không thôi.
Đan Hiểu khi đó không hề hưởng dụng một mình, mà còn gọi nàng đến.
Ánh mắt Đan Hiểu sư tỷ lúc đó…Hệt như ban nãy !Bất chợt, Ánh mắt Tuyết Nhi khẽ động.
Lý Quý hắn là tư sinh tử của Liễu Thanh, lại nhận được chân truyền Hợp Hoan Đại Pháp.
Liên Hương trưởng lão hết lời khen ngợi tư chất không thôi.
Mặt khác, sáng hôm nay.
Nàng ta gặp Đan Hiểu cũng đã biết tối hôm qua, Liên Hương có phân phó sư tỷ Đan Hiểu đi “chăm sóc” cho tên thiếu chủ Lý Quý.
Lúc này, xâu chuỗi mọi chuyện.
Tuyết Nhi ánh mắt chợt loé.
Có ngu ngốc mấy cũng có thể nhận ra.
Tiểu tử Lý Quý này có gì đó…Tốt a !Đan Hiểu lúc này kéo Tuyết Nhi xuống suối, chỉ còn cách Lý Quý không tới trượng.
( trượng = ,m)Nàng bất giác liếc ra sau.
Đã thấy khuôn mặt Tuyết Nhi nhìn nàng đầy thâm ý.
Khẽ gật đầu.
Đan Hiểu lúc này trong lòng mới nhẹ nhõm.
Khẽ cười.
Không hổ muội muội ta, rốt cuộc muội cũng nhận ra a.
Thấy Đan Hiểu lẫn Tuyết Nhi đi trước, ni cô còn lại mới rảo bước theo sau.
Nhưng Đan Hiểu cũng không hề lo lắng về phần những tỷ muội khác.
Chỉ cần muội muội Tuyết Nhi biết ý của nàng là được.
Vẫn còn hơn tuần, không thiếu cơ hội để Tuyết Nhi nàng ta thu thập a.
Các nàng lúc này tâm lý ai cũng đã thả lỏng.
Thoải mái tắm táp, chẳng còn ai quan tâm đến tên thiếu chủ đang ngụp lặn bên dưới kia.
Chỉ riêng Liễu Thanh vẫn còn có chút bực bội không thôi.
Lý Quý lúc này vẫn đang nhắm mắt nhịn thở bên dưới, bất giác nghe những tiếng động lạ phát ra rất gần mình.
Hắn cảnh giác khẽ mở mắt.
Nhìn bên dưới làn nước.
Sắc mặt đại biến !Con mẹ nó.
Các nàng tắm sớm bất thường a.
Giờ làm sao.
Giờ làm sao đây a.
Nữ tử Đan Hiểu kia có nói, hẳn là các nàng đã phóng xuất thần thức biết việc ta lén lút kia.
Hẳn là đã biết ta dưới nước.
Hà cớ gì lại vẫn xuống a.
Lý Quý đầu óc cấp tốc xoay chuyển.
Nghĩ cách thoát thân.
Bất giác, khẽ nhìn qua làn nước phía đối diện hắn.
Một vật có chút quen thuộc, một vật đen nhánh đang thụt thò có hình bàn tay đang nắm a.
Lý Quý sống lưng lạnh ngắt.
Trời ạ !Lại là vị Đại Thủ tỷ Đan Hiểu kia.
Oan gia, oan gia a !Hắn bên dưới làn nước, khuôn mặt méo mó không thôi.
Nếu ở bên trên hẳn là đã khóc ra nước mắt a.
Lý Quý thầm hô, hai tay bụm chặt lấy miệng.
Không được ! Không được ngoi lên a.
Không biết qua bao lâu.
Dần dần Lý Quý nhịn thở cũng đã gần đến giới hạn.
Hắn cũng biết hắn không nhịn được bao lâu nữa.
Thầm nghĩ bụng.
Dù sao cũng không thể nhịn mãi như vậy a.
Lên thì lên, dù sao cũng chẳng thể chết được.
Lúc này bế khí đã đến cực hạn.
Hắn chịu không nổi nữa.
Đứng choàng dậy.
Hắn vừa ra khỏi nước, khuôn mặt đỏ phừng, hì hục thở dốc.
Tay vừa đưa lên đang vuốt nước trên mặt xuống đã nghe thấy tiếng nói.
- Còn tưởng ngươi sợ sệt cứ lặn mãi không chịu lên a.
Chính là giọng nói Đan Hiểu.
Hắn giật mình vô thức lấy hai tay che lấy hạ thân.
Lý Quý khuôn mặt đỏ ửng.
Thẹn quá hoá giận, hắn lớn tiếng.
- Sợ ? Ta có gì phải sợ a ?Lúc này không chỉ riêng Đan Hiểu, mà cả ni cô có mặt đồng loạt cười rộ lên a.
Liễu Thanh lúc này đang ngưng thần quan sát bất giác cũng bật cười.
Tiểu tử này chỉ được cái lớn họng.
Khuôn mặt Liễu Thanh bất giác cũng đã giãn ra, nộ ý cũng dần tan.
Không lâu sau, thần thức Liễu Thanh liếc sang các ni cô đứng bên cạnh kia có chút tò mò.
Nét mặt đầy thâm ý.
Để xem các ngươi “chăm sóc” nhi tử ta như thế nào a.
Một ni cô hạ thân có một đoản côn trạm trổ long đầu, bỗng lớn gan hỏi.
- Thiếu chủ, ngươi có cần chúng tỷ muội ta kì cọ một chút không a ?Bất giác cả đám ni cô cười rộ lên.
Lý Quý lúc này khuôn mặt nóng ran lên.
Hắn khẽ nhăn nhó nghĩ bụng.
Chỉ một mình yêu nữ Đan Hiểu đã hành hạ hắn khóc không ra nước mắt a.
Bây giờ có cùng lúc cả yêu nữ như thế, ta làm sao sống nổi a.
Bỗng ánh mắt chợt loé.
kế, tẩu vi thượng sách.
Nghĩ vậy.
Hắn liền đứng thẳng sống lưng, hai tay nhẹ nhàng đưa ra sau lưng.
Bộ dạng tiêu sái hết sức có thể.
Đang định nói …Bất giác nghe một trận cười lớn hơn ở phía đối diện.
Cảm thấy hạ thân bên dưới man mát.
Lý Quý cả kinh giật mình.
Cả người co lại, hai tay che lấy hạ thân.
Nhìn hắn lúc này cực kì buồn cười.
Mặc kệ tiếng cười cợt của các nàng, Lý Quý khuôn mặt đỏ ran không dám nhìn thẳng chỉ nói.
- Ta đã tắm xong, các ngươi ở lại vui vẻ a.
Nhanh chóng quay đầu bỏ đi.
Chưa bước được mấy bước thì đã thấy cơ thể loã lồ của Đan Hiểu không biết từ lúc nào đã chặn trước mặt.
- Thiếu Chủ a, nếu ngươi bây giờ bỏ đi, phải chăng là chê bai tỷ muội chúng ta a.
Đằng sau các ni cô kia khuôn mặt đều tiếu ý, hưởng ứng.
- Đúng vậy a.
Phải chăng người chê chúng ta xấu xí a.
Đan Hiểu ghé sát mặt lại lại vào tai hắn.
Ánh mắt thâm ý.
Nàng nói cực kì nhỏ.
Chỉ có nàng cùng Lý Quý mới nghe được.
- Nếu bây giờ ngươi sợ hãi chuồn đi, sau này thiếu chủ Hợp Hoan Tông mà đi bằng mông có chút khó coi a.
Lúc này dù các nàng ai nấy đều loã lồ, nhưng Lý Quý chẳng có tâm tư đâu ngắm nhìn.
Khuôn mặt cười còn khó nhìn hơn khóc.
Con bà nó.
Lúc trước ngu ngốc bạo miệng làm gì.
Cái miệng hại cái thân aKhuôn mặt có chút ai oán nhìn Đan Hiểu.
- Ngươi…ngươi…Lúc này hẳn các ni cô đằng sau hẳn không hề hay biết hai người thì thầm chuyện gì.
Không biết lúc này Đan Hiểu đang nghĩ gì, chỉ thấy khuôn mặt đầy tiếu ý.
Bỗng.
Nàng ta khẽ gật đầu mấy cái, như tỏ vẻ đồng ý.
Lý Quý thấy vậy, không hiểu gì.
Nhưng bất giác sống lưng lạnh ngắt.
Bất ngờ Đan Hiểu khẽ ngoảnh mặt ra sau.
- Các tỷ muội, thiếu chủ muốn các ngươi kì cọ hắn một chút a.
Lý Quý ánh mắt trợn tròn nhìn Đan Hiểu, miệng lắp bắp.
- Ngươi…bịa…đặt.
.
ngươi…Chưa nói dứt lời đã thấy tứ phía các ni cô kia đã bao vây lấy hắn.
Chẳng còn đường thoát thân.
Đáng thương cho Lý Quý.
Các ni cô còn lại đều tinh ý biết Đan Hiểu bịa đặt.
Nhưng các nàng đều đồng loạt như không biết.
Một phần vì Liễu Thanh trước đó đã có lời.
Các nàng đều là cáo già, hẳn đã hiểu ý.
, nữ tử Hợp Hoan Tông loã lồ, gặp một nam nhân, ai cũng biết chuyện gì phát sinh a.
Nhưng dù sao các nàng cũng không dám đi quá giới hạn.
Dù gì đây cũng là nhi tử của Liên Hương trưởng lão, đồng thời là thiếu chủ của các nàng.
Khả năng tương lai trở thành tông chủ Hợp Hoan Tông a.
Một nguyên nhân khác khiến các nàng bạo gan bởi lẽ, Vô Không Am vốn vắng vẻ, rất ít người lui tới.
Cho dù có đi nữa, các nàng lúc nào cũng phải trong trạng thái đóng giả bộ dạng ni cô hiền lành, lánh đời, không nhiễm trần tục.
Nhưng nữ đệ tử Hợp Hoan Tông vốn lấy hoang dâm làm đạo.
Chính vì vậy, mệt mỏi không thôi a.
Mặt khác.
Trong lúc đột phá lẫn củng cố cảnh giới, cần hấp thu lượng lớn dương khí ắt phải có nam nhân.
Thì các nàng cũng phải hao phí sức lực không thôi.
Đó là phải đi rất xa để bắt về.
Đạo lý đơn giản.
Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang a.
Lần này lại khác, có một nam tử thú vị trước mặt.
Thử hỏi làm sao các nàng lại không bạo gan cho được.
.