Đợi hơn một khắc, không còn nghe gì nữa.Lý Quý mới chính thức thở phào.
Cảm thấy thoải mái không ít.Hạ thân vẫn đang dính chặt lấy Lý Xuân Hồng, khuôn mặt tỷ tỷ hắn thì vẫn đang ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu chuyện gì.Dường như đang lo lắng, cũng không dám hỏi.Lý Quý chợt bật cười, cũng không có nói ra, chỉ đặt môi lên hôn nàng.Hạ thân bất động nãy giờ khẽ nhấp tới.
Lý Xuân Hồng thấy vậy cả kinh.Chợt đẩy hắn ra, khuôn mặt ửng đỏ, ấp úng.- Đệ…không lẽ mỗi lần…làm chuyện này………lại…lại…lâu như vậy ?Hắn nghe vậy chợt đình chỉ, khuôn mặt có chút ân cần.- Tỷ cảm thấy khó chịu ?Lý Xuân Hồng nghe vậy lắc đầu liên hồi, không biết nghĩ gì, khuôn mặt đỏ ran hơn nữa.- Không…không…không khó chịu.
Chỉ là…chỉ là....Hắn nghe vậy bật cười, liền cúi xuống hôn chặt lấy bờ môi Lý Xuân Hồng.Hạ thân cương cứng bên dưới nhấp vào âm hộ của Lý Xuân Hồng dần dần mạnh hơn.Thấy vậy, Lý Xuân Hồng khuôn mặt bần thần.Bởi....cảm giác kì lạ dưới hạ thân ban nãy...đang dần trở lại.Mí mắt nàng chợt nặng trĩu, hai tay chợt vòng qua người ôm chặt lấy Lý Quý, bất giác đầu lưỡi chủ động tiến vào miệng hắn.Lý Quý thấy tỷ tỷ chủ động, chợt mở mắt nhìn nàng.
Chỉ thấy khuôn mặt Lý Xuân Hồng ửng đỏ, dù đang nhắm mắt nhưng lại đang khẽ cười…nụ cười rất kì lạ, hắn chưa thấy bao giờ.Dường như tỷ tỷ đang…vui ? Không…là đang thoả mãn ? Hay tỷ đang hạnh phúc ?Hắn chợt tự cười mình.Tại sao ta phải tò mò a, dù sao……chỉ cần tỷ tỷ ngươi…cười là được !.Lý Quý vứt hết mọi suy nghĩ khác ra sau đầu, nhanh chóng lao vào cuộc mây mưa điên cuồng với Lý Xuân Hồng.....“ Phạch…phạch…”...“Ư…ư...ư…..”....“ Phạch phạch… Phạch phạch”...“Ư…a…a..a”...Những tiếng động kia phát ra đến tận sáng.Trời lúc này âm u, nhưng cũng không còn tiếng giông lẫn những tràng mưa nặng hạt.Vô Không Am chỉ còn nghe tiếng rào rào nhỏ dần, hẳn mưa cũng đã gần tạnh.Bên trong gian nhà gỗ.Lý Quý như mụ mị chẳng còn nhớ hắn đã phóng xuất bao nhiêu lần.Lý Xuân Hồng cũng vậy, nàng cũng không còn nhớ nổi mình bị tiểu đệ dày vò khiến cơ thể sung sướng như phát điên, co giật mấy lần nữa.Sau khi thấy Lý Quý đình chỉ, nằm bệch xuống bên cạnh.
Lý Xuân Hồng chỉ nhắm chặt mắt, thở hồng hộc.Mỉm cười nói đứt quãng vài chữ.- Đệ…ư…hư….ngươi cũng…thật là…Chưa nói hết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.Lý Quý gượng dậy, nhìn xuống trúc sàng, chỉ thấy đầy máu cùng với chất lỏng nhầy nhụa dưới hạ thân tỷ tỷ hắn, ánh mắt cười khổ.Mí mắt hắn nặng trĩu… lấy chút sức lực cuối cùng, kéo chăn lên đắp cho Lý Xuân Hồng.Nhẹ nhàng áp sát mặt vào mặt nàng, choàng tay qua khẽ ôm.Sau đó cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.....Bên ngoài, toàn bộ các nữ đệ tử đã dậy từ bao giờ, nhưng kì lạ là.Tất cả đệ tử kể cả đám Đan Hiểu Tuyết Nhi đều bị Liễu Thanh tập trung, nhắc nhở gì đó.Sau khi nghe bà ta dặn dò xong, các nữ đệ tử mới trở về với khuôn mặt đủ mọi cảm xúc.Ai nấy đều nhanh chóng làm việc của mình.Người thì quét dọn, kẻ thì giặt giũ, người thì chuẩn bị thức ăn…..Có một đám nử tử đang tụm lại, chính là nhóm Đan Hiểu.Tuyết Nhi ánh mắt không dấu nổi khoái chí.- Ta nghe tiếng động đêm qua đã có chút nghi ngờ rồi…không ngờ…hahahaĐan Hiểu thì bần thần.- Tiểu tử này thật ngưu a…không ngờ cả tỷ tỷ hắn mà hắn cũng…- Ăn được hả ?Cô gái tên Sương Sương có thanh long côn tiếp lời, sau đó bật cười.Tuyết Nhi nhu miệng, ánh mắt khinh khỉnh.- Xú bà bà kia cũng thật là làm quá, trong Am tỷ muội nào mà chẳng biết, cần gì lại phải bắt mọi người làm như không biết a.Đan Hiểu chợt bật cười, cốc đầu Tuyết Nhi.- Nha đầu thúi này, ăn nói cẩn thận, ngươi muốn ăn đau khổ thì cũng đừng lôi đám tỷ vào a.Bị cốc đầu, Tuyết Nhi hai tay che đầu la oai oái.Cô nương tên Mạc Giai có vết sẹo trên lưng ánh mắt đăm chiêu.- Liên Hương trưởng lão làm vậy không sai a, ta đoán không phải là lo cho Lý Quý, mà là lo cho tỷ tỷ của hắn.Nghe vậy, cô nương Mạn Thiên hạ thân không có lông lá lẫn Phù Như có làn da ngăm liền gật gù.- Không sai, dù sao nàng ta cũng là nữ tử phàm nhân da mặt mỏng, nếu biết được mọi người trong Am đều biết chuyện tày trời kia…không biết xấu hổ sẽ……làm ra chuyện dại dột gì a.Đan Hiểu cũng gật gù, ánh mắt chợt nhìn về phía bờ suối đăm chiêu, xen lẫn hi vọng.- Không chừng…Hợp Hoan tông xuất hiện........!Tà Đế thứ hai a.Mọi người nghe vậy, ai nấy như lâm vào trầm tư....Cách Vô Không Am hơn dặm.Một toà thành bên trong cư dân đông đúc, người ra vào đông như mắc cửi, tiếng cười nói ồn ào ở khắp nơi.Thỉnh thoảng hai bên đang có người cặm cụi đẩy từng đống tuyết trắng.Cư dân trong thành ai nấy cũng đều đội nón tơi, mang áo tơi, vừa để tránh cái lạnh của tuyết, vừa để tránh các cơn mưa đột ngột ở đây.Xung quanh thành bán kính dặm, chỉ thấy tuyết phủ dày đặc, chẳng thấy nhành cây cọng cỏ nào.Tạo nên một khung cảnh vô cùng đặc biệt, không có bất cứ nơi nào ở Mãn Hoang giới có.Có lẽ vì vậy, người ta mới gọi đây là Bạch Thành.Bên trong một toà lầu các ưu nhã trang trí cầu kì, người hầu kẻ hạ nghiêm túc đứng dọc từ ngoài cổng đến tận bên trong.Có nhân ảnh đang ngồi ở vị trí cao nhất.Nếu Lý Quý ở đây, hắn sẽ nhận ra trong người đang ngồi kia.Có một nhân ảnh đang ngồi cùng với một lão già râu ria, nhân ảnh này chính là Mặc Long.Đối diện, chính là phu phụ Phùng Diêm Sâm.Cũng chính là tu sĩ họ Phùng, chưởng giáo Vạn Đao Tông tham gia đấu giá hội mấy ngày trước.Lão già ngồi bên cạnh Mặc Long mở lời.- Được hai vị đạo hữu Vạn Đao Tông đại giá quang lâm, ta thật là vô cùng vinh hạnh a.Lão già này tên là Cao Lãng, râu tóc bạc phơ, nụ cười đôn hậu, là một tu sĩ tán tu cảnh giới Địa Tiên đại thành.Nhưng lão đã sống hơn tuổi, thọ mệnh không còn nhiều.Chính vì vậy, Cao Lãng đã không còn mặn mà với việc tu luyện tấn cấp, chỉ một lòng dành những năm tháng cuối đời giúp đỡ phàm nhân, xây dựng Bạch Thành.Chính vì vậy, danh vọng của Cao Lãng cực cao, phàm nhân lẫn các tu sĩ bạch đạo khác ai nấy đều vô cùng yêu mến kính trọng.Vừa nghe Cao Lãng khách khí vậy, Phùng Diêm Sâm liền nhanh chóng chắp tay.- Thành chủ quá lời, thành chủ quá lời rồi a.- Mặc Long đạo hữu cùng Thành chủ có lời, Phùng mỗ từ chối thì quả là không phải phép a.Phùng Diêm Sâm đang là Thiên Tiên Trung kì, hơn Cao Lãng tận cảnh giới, nhưng không hề ra vẻ bề trên.Chợt phu nhân của Phùng Diêm Sâm tầm mắt phóng ra xa khuôn mặt không dấu nối cảm thán.- Thành chủ, Bạch Thành quả là một nơi thế ngoại đào nguyên, độc nhất vô nhị a.( Thế ngoại đào nguyên: Cảnh vật đẹp ngoài sức tưởng tượng của con người )Người nói chính là phu nhân của Phùng Diêm Sâm, người này bên ngoài trạc tứ tuần, tóc búi cao, bộ dạng đoan trang.Tên là Cẩn Phạn, mọi người hay gọi bà là Cẩn phu nhân.Bà ta tuy tu vi chỉ là Địa Tiên trung kỳ, nhưng lại được đồng đạo quý mến không chỉ bởi tính tình hiền lành, mà còn bởi sở hữu vẻ đẹp dương chi bạch ngọc.(Dương chi bạch ngọc: Cao quý, thanh khiết)Tu chân vốn là con đường độc hành, tu sĩ càng cao giai tấn cấp càng khó khăn, luôn phải chạy đua với thời gian, nên cũng rất ít tu sĩ cao giai kết thành đạo lữ chung sống với nhau.Vì vậy, ở phương Bắc này, ngoại trừ Mặc Long cùng Liễu Thanh.
Thì Phùng Diêm Sâm, Cẩn Phạn cũng là một trong số ít ỏi những cặp phu phụ vô cùng có danh tiếng.Vị thành chủ Cao Lãng nghe Cẩn phu nhân nói vậy thì khuôn mặt già nua nhìn về phương xa có chút phức tạp.- Đúng vậy.
Tuyết làm cho Bạch Thành đẹp như tiên cảnh….Chợt lão thở dài.….Cũng làm cho Bạch Thành vô cùng khốn khổ.Cẩn phu nhân nghe Cao Lãng nói vậy lâm vào trầm tư, nhất thời không biết nói gì.Cao Lãng thấy không khí trầm xuống, khuôn mặt già nua áy náy, lảng sang chuyện khác.- Ta ở nơi xa xôi này cũng nghe qua, quý tử của hai vị chưa tới mà đã sắp bước vào Địa Tiên cảnh, quả thật là kì tài.- Đúng là thiên tải nan phùng, thiên tải nan phùng a.(Thiên tải nan phùng: ngàn năm khó gặp)Phùng Diêm Sâm làm sao không biết Cao Lãng nói quá, nhưng dù vậy, khuôn mặt vẫn không dấu nổi đắc ý.Lão khẽ cười chắp tay, hướng về phía Mặc Long, bộ dạng khiêm tốn.- Thành chủ quá lời rồi a, nếu nói về kì tài thì phải kể đến tam đệ tử của Mặc đạo hữu đây a.Mặc Long bất ngờ, khẽ mỉm cười, lắc nhẹ đầu mấy cái.- Tiểu nữ Văn Tịnh Kỳ chẳng qua tu luyện từ lúc bé, làm sao dám so với Phùng công tử a.Chợt lão nhìn sang Cao Lãng.- Thành chủ không biết đó thôi, Phùng công tử năm trước, chỉ mới Nhân Tiên tầng đã luyện thành tứ thức Huyết Đao Kinh, hạ sát cả Tứ Vỹ Ngô Công a.(Tứ Vỹ Ngô Công: Rết đuôi)Cao Lãng nghe vậy không khỏi giật mình.Tứ Vỹ Ngô Công bình thường cơ thể dài hơn trượng, tốc độ cực nhanh, tu vi tương đương với Nhân Tiên đại thành.Tu sĩ Nhân Tiên nhìn thấy đầu yêu thú này thường chỉ dám bỏ chạy, không dám trực tiếp đối đầu.( trượng = ,m)Phùng Diêm Sâm nghe vậy khuôn mặt tươi như nở hoa.
Còn phu nhân Cẩn Phạn thì nổi lên hứng thú.- Ta có nghe nhi tử nói qua, mấy tuần trước, hắn cùng với tiểu nữ Văn Tịnh Kỳ cùng đến Huyết Hàn Đàm thu thập Hoả Liên Hoa.Sắc mặt Cẩn Phạn nhìn Mặc Long thâm ý.- Hai đứa nhỏ này đều là kỳ tài hiếm thấy, trai tài gái sắc, Mặc chưởng giáo thấy sao a ?Mặc Long nghe vậy sao không hiểu ý của Cẩn Phạn, uống một ngụm linh trà, đầu gật gật khẽ mỉm cười.- Chuyện tình cảm đôi lứa khó nói trước được điều gì, nhưng nếu quả thật bọn hắn đến được với nhau, ta cầu còn không được a.Mặc Long tâm tư…cũng không hề đơn giản.Mấy năm qua, có vô số thế lực đến cầu thân với nữ đệ tử của mình, nhưng ông đều khéo léo từ chối.Nhưng với Vạn Đao Tông thì lại khác.Bởi Vạn Đao Tông có thế lực chỉnh thể ngang bằng với Thần Kiếm Tông, có thể nói là môn đăng hộ đối.Một nhân tố khác là Phùng công tử Phùng Hi Bạch kia là con độc nhất của Phùng Diêm Sâm và Cẩn Phạn, thiên phú vô cùng tốt.Sớm muộn gì Phùng Hi Bạch sau này cũng tiếp quản Vạn Đao Tông.Mặc khác, Phùng Diêm Sâm đã là Thiên Tiên Trung Kỳ hơn năm, tích luỹ vô cùng thâm hậu.Khác hẳn với Mặc Long, chỉ mới bước vào Thiên Tiên Trung Kỳ mấy năm trước.Tu chân giới tu vi bằng nhau, ai tích luỹ sâu hơn thì rõ ràng sẽ chiếm ưu thế không thể chối cãi.Nếu chân chính giao đấu, Mặc Long thầm đánh giá chỉ nắm phần thủ thắng.Phương Bắc này cao thủ Thiên Tiên Hậu Kỳ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.Mấy ngày trước ở đấu giá hội.Giống Mặc Long, Phùng Diêm Sâm cũng sở hữu viên cực phẩm Thiên Tiên Đan, y chỉ còn chờ đợi thời cơ đột phá.Nếu thật sự đột phá thành công, Phùng Diêm Sâm sẽ chân chính bước vào hàng ngũ đệ nhất nhân của phương Bắc.Vì vậy nếu kết thân gia, Phùng Diêm Sâm cùng với Vạn Đao Tông sẽ là một minh hữu vô cùng lý tưởng..