Không lâu sau.
Vô số chuyện quỷ dị xuất hiện.
Có một vài tên Thi Tông thì trần truồng nhảy múa, khuôn mặt cười mãi không ngậm được, hệt như mấy tên điên.
Một vài tên thì kêu gào thảm thiết, hai mắt chảy ra máu, đang lăn lê giãy giụa.
Một vài tên thì phát dục như mất đi mất đi lý trí, ngay cả đồng bạn bên cạnh cũng đè xuống cưỡng bức, chẳng cần biết là nam tử hay nữ nử.
Mỏ linh thạch này vốn như một chiếc hang, bên trên chỉ có một vài lỗ nhỏ thông hơi.
Chính vì vậy, từng cơn gió thổi thốc vào, mang theo vô số cỗ mùi hương kì lạ phát tán ra tứ phía, chẳng có ai may mắn thoát được.
.
.
.
Cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
.
.
.
Từ xa, chỉ nghe vô số tiếng la hét kinh thế hãi tục, khiến ai nghe thấy cũng phải rùng mình.
Bất chợt.
Có nhân ảnh mang hắc y, bịt kín mặt.
Không biết từ đâu xuất hiện, nhanh như chớp xông vào trong động.
Bốn nhân ảnh kia đi đến đâu, đều có người ngã xuống đến đó.
Có kẻ thì bị vật nhọn gì đó, xuyên thấu người, máu từ khắp nơi trên cơ thể phụt ra.
Có kẻ thì như bị gì đó vô hình bẻ gãy cỗ, ngã sầm xuống.
Còn có mấy thanh kiếm bay tứ tán, bay đến đâu, đều có nhân ảnh ngã xuống.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Có một vài tên Thi Tông còn chút tỉnh táo tế ra Cương Thi, nhưng rồi cũng không thoát khỏi khốn cảnh.
.
.
.
.
Không lâu sau.
Tiếng la hét thảm thiết lúc này cũng im bặt.
Xung quanh la liệt xác chết, mùi máu tanh nồng xông lên cả không gian.
Bất chợt lúc này có một nhân ảnh hắc y quỳ xuống, mở khăn che ra.
Nôn thốc nôn tháo.
Chính là Lý Xuân Hồng.
Lý Quý đứng bên cạnh thấy vậy liền nhanh chóng đi đến.
- Tỷ tỷ…ngươi…
Lý Xuân Hồng khuôn mặt đỏ ran lên, phất tay mấy cái.
- Đừng lo…Ta…ta không sao.
Đan Hiểu cùng Tuyết Nhi cũng vội tháo khăn che mặt xuống, chạy đến vỗ vỗ lưng nàng ta mấy cái.
Lý Xuân Hồng lấy vạt áo lau miệng, khuôn mặt áy náy.
- Xin lỗi mọi người…vì ta mà…
Đan Hiểu đang vuốt vuốt lưng nàng ta, nghe vậy thì bật cười.
- Tỷ ngươi cũng đừng tự trách, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ngươi xuống tay.
Biểu hiện như vậy cũng không tệ rồi.
Tuyết Nhi bên cạnh khuôn mặt có chút nhăn nhó.
- Ta đã bảo tỷ ở bên ngoài không cần vào rồi…mà tỷ cứ khăng khăng…
Lý Xuân Hồng gượng dậy, vuốt mồ hôi trên trán, thần sắc chợt kiên định.
- Thi Tông có thù với ta, làm sao ta có thể bàng quang đứng bên ngoài được.
- Chỉ là lần đầu tiên…có chút…
Đừng nói là Lý Xuân Hồng, ngay cả Lý Quý, hô hấp vẫn còn dồn dập, chưa thể điều hoà đươc.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng một hơi hạ sát mười mấy người liên tiếp như vậy.
Ngay cả hắn trong chốc lát cũng không thể bình tĩnh được.
Nhìn cơ thể Lý Xuân Hồng đang vô thức run rẩy, Lý Quý chợt xót xa, biểu hiện nàng ta hệt như lúc hắn lần đầu ra tay hạ sát Phiên Vũ vậy.
Lý Quý đi đến trước mặt nàng ta, khuôn mặt giãn ra.
- Tỷ cứ ngồi nghỉ một chút, sau đó chúng ta sẽ tiến vào tầng dưới.
- Dù gì lần đầu mà hạ sát liên tiếp mấy tên như vậy đã...khá lắm rồi.
.
.
.
Hắn đảo mắt một vòng, chỉ thấy Đan Hiểu cùng Tuyết Nhi bộ dạng vô cùng bình tĩnh, sắc mặt chẳng có gì bất thường.
Hai nàng đang đi đến từng cỗ thi thể, bộ dạng đắc ý, thu các nhẫn trữ vật lại.
Lý Quý thấy vậy liền tặc lưỡi, nuốt nước miếng mấy cái.
“Để có thể bình tĩnh như vậy, tay của hai nàng rốt cuộc đã nhuộm bao nhiêu máu a ?”
Chợt hắn hít một hơi thật sâu, vội định thần.
“Dù sao…hai nàng vốn chẳng phải thiện nam tín nữ gì.”
“ Tu chân giới khốc liệc, còn là người của tà phái, sát hại không biết bao nhiêu nam nhân để tấn cấp như bây giờ”
“Nếu như bộ dạng không như vậy…mới là lạ a”
Lý Quý chợt đưa hai bàn tay lên, cúi xuống, sắc mặt phức tạp.
.
.
.
“Còn ta…”
.
.
.
“Ta…cũng chẳng phải loại thiện lương gì”
.
.
.
Hắn liếc lên các thi thể, khẽ cắn răng, ánh mắt đanh lại.
“Thi Tông đệ tử đông không đếm xuể, muốn báo huyết thù, không thể mềm lòng được”
“Cho dù có trở thành ma đầu…thì đã sao?”
Hắn hít sâu một hơi, đi đến cùng thu thập với các nàng.
.
.
.
Nhìn xuống bên dưới chân, có một cỗ thi thể hạ thân máu me đầm đìa, Lý Quý trợn mắt.
Bất ngờ Tuyết Nhi từ lúc nào đã đứng bên cạnh khoác vai, khuôn mặt đắc ý.
- Huynh thấy tác phẩm của muội thế nào ?
Lý Quý nuốt nước miếng mấy cái.
Mắt vẫn dán vào thi thể bên dưới, cũng không có trả lời.
Tuyết Nhi thấy biểu tình của hắn thì bật cười.
- Tên này…trúng thứ mà trước đây...
....huynh cũng đã từng nếm qua a.
Nghe vậy, hắn từ từ nhìn sang Tuyết Nhi.
- Nhất…Canh Tán ?
Nàng ta đầu gật gật, mỉm cười.
- Đúng !
Lý Quý gãi gãi đầu, mặt méo mó.
- Muội cũng thật là ác, nhỡ trước đây không giao hoan kịp với muội, ta…ta…
Tuyết Nhi liền giả bộ làm khuôn mặt đáng sợ, trợn mắt, nói từng chữ như muốn hù doạ hắn.
- Tất....nhiên...là...nổ...tung....
....chỗ đó mà chết rồi !
Thấy khuôn mặt trắng bệch của Lý Quý, Tuyết Nhi liền cười một tràng.
- Hihihi.
Người ta chỉ doạ huynh một chút thôi a.
- Trước đây muội cũng có chừng mực.
Nếu huynh có mệnh hệ gì, xú bà bà kia không giết muội mới là lạ.
Dù nàng ta nói vậy, Lý Quý vẫn tặc lưỡi mấy cái.
Chợt Tuyết Nhi kéo hắn lại gần, nói nhỏ vào tai.
- Huynh cũng đừng lo, nếu chỗ đó của huynh mà có mệnh hệ gì.
- Huynh buồn , muội buồn đấy a.
Lý Quý nghe vậy trố mắt, bật cười một tràng, khẽ véo má nàng ta.
- Đứng ở chỗ thế này mà muội vẫn còn ăn nói cợt nhả được.
- Muội đi chuẩn bị một chút đi.
- Đợi tỷ tỷ ta bình tâm lại chúng ta lại xuống bên dưới.
Tuyết Nhi nghe vậy trề môi.
.
.
.
.
- Thật là mất hứng.
.
.
.
.
.
Sau khoảng một khắc.
Lý Xuân Hồng lúc này sắc mặt đã hồng hào hơn.
Tuyết Nhi cùng Đan Hiểu cũng đã thu thập xong hiện trường.
Tất cả chuẩn bị đi vào sâu vào huyệt động bên trong thì chợt nghe tiếng Tuyết Nhi.
- Mọi người chờ đã, mỗi người cầm lấy mấy viên Ngưng Khí Đan này trước.
Đan Hiểu tò mò.
- Ban nãy đã phục dụng rồi mà a.
Tuyết Nhi có chút đăm chiêu.
- Ngưng Khí Đan này chỉ có hiệu quả bế khí hơn nửa canh giờ.
Chưa biết tình hình bên dưới thế nào.
Lý Quý quay ra sau nhướng mày thâm ý.
- Tuyết Nhi của ta sao bỗng nhiên lại cẩn thận như vậy ?
Thấy biểu hiện của Lý Quý, Tuyết Nhi chợt chột dạ.
- Dù sao bên dưới cũng là một tu sĩ Địa Ma, khác hẳn với đám Nhân Ma trên này.
Nếu nửa canh giờ mà chưa ra được, chúng ta cũng nguy a.
Nghe vậy, Lý Quý cùng Đan Hiểu tặc lưỡi, như suy nghĩ gì đó, cả hai cùng đồng thanh hỏi.
- Rốt cuộc muội định dùng loại Dục Đan gì hại người vậy ?
Hai người Lý Quý, Đan Hiểu thấy đối phương nói hệt như mình, chợt nhìn nhau cười hiểu ý, sau đó đều nhìn sang Tuyết Nhi đầy tò mò.
Tuyết Nhi thấy hai người đều nhìn nàng, gãi gãi đầu.
- Sao các người lại nhìn muội như vậy, muội chỉ là cẩn thận nên mới...
- Ta tuy là luyện chế ra...nhưng...
...không muốn nếm thử chút nào đâu à.
Thấy vậy, Lý Quý cùng Đan Hiểu nhướng vai bật cười, cũng không có hỏi nữa.
Vội ngưng thần chăm chú đi về phía trước.
.
.
.
.
Không lâu sau.
Càng đi sâu vào bên trong, chỉ thấy hang động càng lúc càng lớn, mùi ẩm mốc lẫn âm khí càng lúc càng nhiều.
Lúc này hang động đã rộng hơn trượng.
Bên trên có chi chít những viên đá phát ra ánh sáng lập loè, cũng không làm cho không gian trở thêm sáng sủa hơn.
Trước mắt đám người dần hiện ra hai cánh cửa sắt to lớn, cao vượt quá đầu người.
Thấy cánh cửa sắt kín bưng này, Đan Hiểu khuôn mặt chợt trầm xuống.
- Cánh cửa này kín kẽ không chút khe hở, coi bộ Dục Đan phát tán vào không khí của Tuyết Nhi không chui qua được rồi.
Lý Quý gật gù mấy cái.
Bình thản bước tới.
Lý Xuân Hồng thấy vậy cả kinh, khuôn mặt lo lắng giữ hắn lại.
Thấy tỷ tỷ khuôn mặt lo lắng, hắn chỉ mỉm cười.
- Tỷ yên tâm, ta chỉ thăm dò trước một chút.
Hắn ngưng thần, niệm khẩu quyết, mở to mắt, thúc dục Hắc Nhãn âm thầm quan sát.
.
.
.
.
Cánh cửa sắt trước mắt cũng không có khoá.
Hẳn là Thi Tông vô cùng tự tin rằng...không ai dám xông vào đây.
Khung cảnh phía sau cánh cửa hiện ra trước mắt.
Đằng sau là lồng sắt lớn, mỗi lồng có gần nhân ảnh cả nam lẫn nữ bị giam giữ bên trong.
Bộ dạng ai nấy đều xanh xao mệt mỏi.
Hẳn là đã bị giam cầm thời gian không ngắn, âm khí đã thẩm thấu vào người.
Phía xa xa, có hai tên Thi Tông Nhân Ma nửa nằm nửa ngồi, bộ dạng vô cùng nhàn nhã.
Nhưng Lý Quý phát hiện ra còn một cánh cửa nhỏ nữa.
Hắn truyền hắc linh lực đến cực hạn, khung cảnh phía sau cánh cửa nhỏ hiện ra trước mắt.
Xa hơn trượng, có một lối đi nhỏ chỉ vừa một người đi.
Trên đường ngoằn nghèo cũng có vô số cánh cửa lập loè tinh quang.
Hẳn là cấm chế để âm khí không bị thất thoát ra bên ngoài.
Qua con đường này thì xuất hiện một huyệt động vô cùng to lớn, cao hơn mười trượng.
Bên trong khói đen mù mịt.
Hẳn nơi đây là nơi âm khí đậm đặc nhất.
Trái phải phân biệt có hai gian phòng, vô cùng rộng rãi.
Gian phòng bên trái thì trống rỗng, không có ai.
Nhưng khiến Lý Quý bất ngờ chính là gian phòng bên phải lại có hai nhân ảnh đang ngồi xếp bằng.
Phân biệt một nam một nữ.
Khiến hắn thầm kinh hô.
“Cái gì…như trong kí ức tên Liệt Hổ, chỉ có một tên Địa Ma bên dưới này…sao giờ lại…”
Bất chợt, hắn thở phào.Bởi khi đảo mắt qua nhân ảnh nử tử kia, tu vi chỉ là Nhân Ma tầng .
Nhưng khi nhìn vào nhân ảnh nam tử.
Hắn lại trầm xuống.
Bởi vì tên này bên trong đan điền có khoả châu đen chi chít gai đang lơ lửng.
Lý Quý miệng lưỡi khô khốc.
.
.
.
“Con mẹ nó…”
.
.
.
“Địa…Địa…Ma đại thành….