Mới đi ra khỏi cửa được vài bước, có một cô y tá chợt nhìn thấy cô, lập tức tiến đến đỡ, kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại ra đây?…Có phải muốn sang thăm đứa bé không?”
Hứa Triển hơi do dự rồi mới gật đầu.
Y tá đẩy xe lăn ra, để Hứa Triển ngồi xuống rồi đưa cô đến phòng chăm sóc trẻ sơ sinh đặc biệt.
Qua tấm thủy tinh, Hứa Triển nhìn thấy một đứa bé mũm mĩm nằm trong lồng ấm.
“Là con trai, cơ quan hô hấp rất khỏe, cho nên không cần ống thở.” Cô y tá đứng bên cạnh giải thích.
Thằng bé đang ngủ nhưng vẫn đút ngón tay vào miệng theo thói quen. Đây là tật xấu của thằng bé lúc còn nằm trong bụng mẹ. Trước đây, khi đi siêu âm bốn chiều, hai người đã nhìn thấy hành động mút tay của nó. Khi ấy, Uông Nhất Sơn cười như nhặt được vàng, xem mãi không chán, còn cô thì chẳng thấy hứng thú gì, thậm chí còn không buồn liếc một cái.
Dường như thằng bé có thể cảm nhận được mẹ đến thăm nên thả ngón tay ra, cái mũi nhỏ hơi nhăn lại, oe oe kêu như con mèo. Dù sao thì thằng bé cũng sinh non gần hai tháng, tiếng khóc không được to như đứa trẻ bình thường. Hứa Triển cảm thấy tim mình thắt lại, cũng không biết nguyên nhân do đâu.
Nhưng thật ra, cô y tá đứng bên cạnh lại hiểu ngay, nhìn vẻ mặt đau khổ của Hứa Triển, cô ấy liền an ủi: “Đừng lo, thằng bé hơi yếu nhưng sau này sẽ khỏe lên nhanh thôi.”
Môi Hứa Triển khẽ mấp máy, miệng cứ mở lại ngậm, mãi sau mới hỏi: “Người…người đàn ông vào đây cùng tôi…thế nào rồi?”
Cô y tá có vẻ bối rối, cuối cùng cũng chịu nói: “Vẫn chưa qua cơn nguy kịch…Cô muốn đi thăm anh ta không? Anh ta đang ở phòng chăm sóc đặc biệt số hai…
Ngoài dự liệu của cô y tá, Hứa Triển không còn vẻ khổ sở lo lắng nữa, chỉ tỏ ra mệt mỏi, “Phiền cô đưa tôi về phòng, tôi hơi mệt.”
Khi cô về đến phòng thì Quách Lâm Lâm cũng đã mua cơm xong. Hứa Triển nhìn bát cháo móng giò, đúng tiêu chuẩn bữa ăn khi ở cữ, chẳng hứng thú gì, chỉ kêu mệt rồi nằm xuống giường. Quách Lâm Lâm nghĩ cô muốn nghỉ ngơi nên nhẹ nhàng mở cửa và ra ngoài.
Hứa Triển nằm trên giường, trong đầu trống rỗng, ý nghĩ cứ lặp đi lặp lại là —— có thể, Uông Nhất Sơn sẽ chết.
Chuyện này đáng ra nên mừng, nhưng không hiểu vì sao lại khiến tâm trí cô rối loạn. Vị máu tanh nồng trong cổ họng lại trào lên.
Cơ thể suy nhược do sinh non, chỉ hơi động đậy đã khiến cô váng đầu, xoay người mấy lần vẫn không ngủ được. Cứ trằn trọc như vậy một lúc, cuối cùng, cô ngồi hẳn dậy.
Quách Lâm Lâm nghe thấy tiếng động liền tiến vào, “Cậu dậy rồi à? Muốn ăn gì không?”
Hứa Triển khẽ hỏi cô ấy, “Cậu…đã sang phòng Uông Nhất Sơn chưa?”
Quách Lâm Lâm vừa nghe thấy thế đã không giấu được, nói với cô bằng giọng chua xót: “Hứa Triển, Uông Nhất Sơn…Anh ta…Có lẽ là không qua được đợt này đâu.”
Hứa Triển run lên, sau đó bình tĩnh lại, “Anh ta có tiền, mời bác sĩ tốt nhất cũng không được sao?”
“Đây không phải vấn đề bác sĩ! Mà là, nhóm máu của Uông Nhất Sơn rất hiếm! Cậu biết không, bụng anh ta bị trúng đạn, đạn xuyên thủng ruột, nhưng mà bác sĩ phát hiện ra là anh ta mang nhóm máu gấu trúc, nhóm máu cực kỳ hiếm, tìm trong kho máu của mấy bệnh viện lớn cũng không kiếm được máu thích hợp!”
Baike giải thích: Đây là nhóm máu RH âm tính, cực kỳ hiếm, nên được gọi là nhóm máu gấu trúc.
Máu gấu trúc? Hứa Triển nghe thấy mà sửng sốt. Trong kết quả ADN có ghi rõ, cô và Uông Dương đều có nhóm máu AB. Chẳng nhẽ, Uông Nhất Sơn cùng nhóm máu với mẹ?
Quách Lâm Lâm có buồn rầu đến đâu cũng không đánh mất đi bản tính bà tám, nhất quyết phải mò cho ra chân lý mới thôi.
“Cậu biết không, Lý Phong như phát rồ lên ý, đầu tiên là gọi điện thoại cho bố Uông Nhất Sơn, nhưng mà, bố anh ta có nhóm máu AB. Sau đó, Lý Phong lại gọi điện sang nhà ngoại của Uông Nhất Sơn, nhưng cả nhà đều mang nhóm máu thông thường, ngay cả mẹ anh ta cũng là máu O! Cậu biết thế nào không, lúc đấy, tớ thấy mặt bố Uông Nhất Sơn xanh như tàu lá chuối, Uông Nhất Sơn còn chưa ra khỏi phòng cấp cứu thì ông ta đã đá văng ghế ở hành lang, sau đó đùng đùng đi về…Hứa Triển này, tớ hơi dốt, ngày xưa học sinh học không giỏi, cậu thử nói xem, người nhóm máu AB với người nhóm máu O có đẻ được con nhóm máu gấu trúc không?”
Hứa Triển cảm thấy tất cả máu dồn lên đầu, hai lỗ tai ong ong, một lúc lâu sau mới cầm hai tay Quách Lâm Lâm, “Cậu chắc chắn là Uông Nhất Sơn không có cùng nhóm máu với Uông Dương và mẹ anh ta chứ?”
Nghe Hứa Triển tổng kết lại như vậy, Quách Lâm Lâm vỗ đùi, như đã giác ngộ: “À —— tớ biết rồi! Có lẽ nào là Uông Nhất Sơn bị bế nhầm lúc mới sinh không? Anh ta không phải là con nhà họ Uông?”
Uông Nhất Sơn bị bế nhầm hay Uông Dương bị cắm sừng, Hứa Triển không thể nào kiểm chứng được. Nhưng, có một điều không thể nghi ngờ, đó là anh và cô không có quan hệ huyết thống. Nghĩ đến đứa bé còn đang nằm trong lồng kính, biết rằng nó không gánh tội trên vai, Hứa Triển thở phào nhẹ nhõm.
“Thế…Uông Nhất Sơn không được truyền máu thích hợp…làm thế nào mà qua được ca phẫu thuật?”
Nghe Hứa Triển hỏi thế, hai mắt Quách Lâm Lâm sáng lên: “Đã bảo là thời khắc quan trọng phải dựa vào bạn thân mà! Lý Phong như thần ý, thông qua cục cảnh sát tìm được ba người có nhóm máu đấy, chưa đến nửa tiếng! Anh ý lên máy bay ngay, vừa quỳ vừa dập đầu cầu xin người ta mới đưa được người ta đến, cho nên ca mổ mới thành công…Nhưng mà nhóm máu này có tỷ lệ bài xích cao, bây giờ, Uông Nhất Sơn vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm!”
Nghe được tin ca mổ thành công, Hứa Triển chợt thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù cô muốn đi xem anh thế nào, nhưng vẫn không gạt được chướng ngại tâm lý. Sau khi cô ăn xong nửa bát cháo thì Lý Phong đến đón Quách Lâm Lâm, và nói với Hứa Triển là chị Nguyệt và cô y tá mà Uông Nhất Sơn đã thuê ở ngay phòng bên cạnh, chỉ cần ấn chuông là họ sẽ sang.
Khi họ đã đi, Hứa Triển liền gọi y tá đưa mình sang phòng Uông Nhất Sơn.
Người đàn ông vẫn luôn ngang ngược giờ lại hoàn toàn ngoan ngoãn. Hứa Triển ngồi cạnh giường, lần đầu tiên trong đời ngắm người đàn ông mà cô đã sinh cốt nhục cho anh.
Lúc này, do thiếu máu và mới mổ, da dẻ anh tái nhợt như bị quỷ hút máu, cái miệng luôn nở nụ cười nham hiểm giờ lại mím chặt, đôi mắt khép lại, hàng mi vẫn dài như trước. Trên người anh cắm đầy dây dợ, màn hình của chiếc máy bên cạnh chứng minh anh vẫn tồn tại trên đời này.
Hứa Triển phát hiện, vì thiếu nước nên môi anh khô nẻ. Cô vội gọi y tá lấy cái khăn bông, nhúng chút nước ấm rồi thấm lên môi anh.
Dần dần, tay Hứa Triển đã lau xuống xương quai xanh của anh, xốc cổ áo bệnh nhân ra, cô có thể thấy rõ vết thương trên đầu vai.
Trước kia cô vẫn nghĩ, tại sao lúc bé mình chỉ cắn có một cái mà lại thành vết sẹo kinh khủng như thế, giờ thì đã rõ ràng.
Trên đời này, người thật lòng với Hứa Triển không nhiều. Còn nhớ, trước đây, mỗi khi thuê ngôn tình về đọc, thấy cảnh nam chính sống chết vì nữ chính, cô chỉ cười nhạt. Bây giờ, thật sự có một người đàn ông như vậy, anh có thể vì cô mà hy sinh tính mạng, nhưng…người đàn ông này lại hành hạ cô, khiến nỗi hận của cô không tan đi được.
Mối nợ này thật khó tính toán, cũng giống như vết sẹo kia, ghi nhớ không được, xóa bỏ không xong, muốn quên nhưng lại khắc tận xương tủy…
Mấy ngày nay, cứ ăn cơm xong là Hứa Triển lại nhờ y tá đưa mình sang ngắm con. Chị Nguyệt giúp cô vắt sữa vào bình rồi đút cho thằng bé bú.
Dạ dày của đứa trẻ sinh non không được tốt như đứa trẻ đủ tháng, chỉ hơi nhiều là sẽ bị sặc, cho nó ăn sữa mà phải cẩn thận như truyền thuốc vậy. Sau khi ăn no, thằng bé có vẻ tỉnh hẳn, lúc đó Hứa Triển mới có thể bế nó.
Tiếng khóc của thằng bé chỉ như mèo kêu, lúc cười rộ lên lại rất đáng yêu. Có lẽ là do tình cảm mẹ con, mỗi lần Hứa Triển bế, nó luôn mở cái miệng chưa mọc răng ra, thỉnh thoảng lại phì phì nước bọt.
Mặc dù Hứa Triển vẫn chưa quen với vai trò làm mẹ, nhưng khi bế đứa bé mềm mại vào lòng, nhìn nó cười, cô lại không nhịn được mà hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó qua lớp khẩu trang.
Tính từ sau khi phẫu thuật, Uông Nhất Sơn đã hôn mê được ba ngày. Bác sĩ nói rằng đây là di chứng do mất máu quá nhiều, cũng không loại trừ khả năng, anh sẽ hôn mê mãi mãi, trở thành người thực vật.
Khi nghe thấy tin này, thậm chí cô đã nghĩ, như vậy cũng không sao, cô…sẽ chăm sóc người đàn ông này cả đời.
Đêm nay, Hứa Triển ngủ không được ngon. Cô mơ hồ cảm thấy mình đang trong căn nhà có tường màu trắng ở huyện. Không gian quen thuộc, vẫn là bầu không khí ngột ngạt quen thuộc, có tiếng mắng chửi của Trương Đại Hiền truyền ra từ phòng ngủ, có tiếng khóc đứt quãng của mẹ…Những âm thanh ấy xuyên qua màng nhĩ của cô đến mức đau buốt…
Cô muốn lao ra khỏi căn nhà này, nhưng ngoài cửa đầy những bóng ma chập chờn, dường như có vô số móng vuốt đang cào vào cánh cửa sắt tồi tàn.
Làm sao đây? Hứa Triển cảm thấy những con quái thú ngoài cửa đang muốn ăn thịt người, cô hốt hoảng, không tìm ra phương hướng, quay cuồng như con ruồi mất đầu trong căn phòng.
Bất chợt, có một bàn tay tóm lấy cô, “Đi! Cùng anh nhảy qua cửa sổ!” Nhìn xuống dưới, đó là một vực sâu thăm thẳm, Hứa Triển quay đầu nhìn cậu bé đứng bên cạnh —— Đó là Uông Nhất Sơn khi mười hai tuổi.
“Nhảy được không? Chúng ta sẽ chết mất!” Uông Nhất Sơn không nói gì, chỉ nắm chặt tay cô.
Cô không biết mình bị làm sao, lại giống như đang bị thôi miên, chầm chậm bước lên bậc cửa sổ. Cô nhắm hai mắt, thả người, lao thẳng xuống dưới. Đây giống như ảo giác, Hứa Triển đang nằm trên giường chợt run mạnh lên. Khi vừa mở to mắt, cô vẫn tưởng mình đang rơi xuống dưới, thịt nát xương tan trong tích tắc…
Trán cô đổ đầy mồ hôi, sau khi tỉnh táo, cô mới phát hiện ra, tay cô đang được một bàn tay to lớn khác nắm chặt. Mấy vệt sáng từ ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, cô nhìn thấy chủ nhân của bàn tay ấy đang nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt mệt mỏi nhưng sáng trong.