Edit: Timy
" Bắt đầu đi, Trăn Trăn."
Sân vận động buổi tối vào lúc giờ thật yên tĩnh, gió đêm mùa thu cũng nhẹ nhàng, thanh âm của cậu vang vọng trong không gian vô cùng rõ ràng.
Nếu muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được. Bắt đầu.... Bắt đầu cái gì.......
Sắc mặt Kiều Trăn đỏ lên, cô làm sao cô có thể làm chuyện này? Cô cảm thấy làm loại chuyện này thật quá xấu hổ cũng có chút tức giận.
Tên nhóc này, tại sao trí nhớ lại tốt như vậy?
Hàn Tư Hành thấy Kiều Trăn trầm mặc, cậu quan tâm nói "À" một tiếng.
" Nơi này quá tối phải không? Hay là chúng ta đến nơi khác sáng hơn một chút để chị đọc nhé." Vừa dứt lời, cậu nắm cánh tay kéo cô đi đến nơi có ánh sáng.
Cậu hơi dùng sức, khi đi đến đó tay Kiều Trăn có chút đau. Cô cố gắng thoát khỏi tay cậu, ngược lại cậu càng nắm chặt hơn. Cô biết, cậu đang không vui.
Vẫn còn nhớ trước khi bước ra khỏi cửa cô đã tự cổ vũ chính mình, lại cảm thấy vô cùng tự tin. Cô lớn hơn cậu tuổi, vì sao khí thế luôn thua cậu?
Cô đứng bất động, dùng sức thoát khỏi bàn tay của Hàn Tư Hành.
" Chị không đọc." Kiều Trăn siết chặt bức thư trong tay, " Đây là thư của người khác viết cho em, chị chỉ có bổn phận đưa nó mà thôi."
Biều tình trên mặt cô mang theo vài phần lo lắng và bất an, " Hơn nữa, xem thư của người khác là hành vi không lịch sự, chị không xem."
Hàn Tư Hành nheo đôi mắt, trầm giọng nói: " Chị chắc chứ?"
" Chắc chắn." Kiều Trăn gật đầu, thể hiện thái độ chắc chắn của mình.
" Dù sao chị đã hoàn thành nhiệm vụ, em xem hay không tuỳ em. Chị phải về." Nói xong, cô xoay người muốn rời đi, còn chưa đi được hai bước, cánh tay đã bị bàn tay ấm áp nắm lấy.
Kiều Trăn cúi đầu nhìn cánh tay của mình, độ ấm trong lòng bàn tay cậu làm cô cảm thấy không thoải mái.
" Em buông tay ra." Cô dỗi nói.
Cậu vẫn không buông, biểu tình có chút kỳ lạ nhìn cô, " Trăn Trăn, vì sao chuyện chị đồng ý với em chị lại luôn đổi ý?"
" Chị nào có....." Rõ ràng Kiều Trăn không đủ tự tin, " Quả thực khi ấy em có nói như vậy, nhưng chị không hề nói đồng ý...." Càng nói càng cảm thấy bản thân chột dạ.
Cậu thở dài, " Chị chính là luôn xem thường tình cảm của em dành cho chị....." Trong giọng nói chứa đầy sự bất đắc dĩ và uỷ khuất.
Nội tâm Kiều Trăn lại áy náy......
" Không phải, vốn dĩ chị cũng không muốn làm việc này. Nhưng bạn cùng phòng của chị khẩn cầu chị đưa nó cho em, thực sự chị cũng đã từ chối rồi. Chị đã bảo cô ấy, về sau sẽ không......" Kiều Trăn nỗ lực giải thích, " Xin lỗi nha......"
Cậu từ từ buông cánh tay cô ra, yên lặng nhìn cô, " Thực sự chị không muốn đọc sao?"
Trải qua thời gian dài da thịt đụng chạm nhau như vậy, trên cánh tay Kiều Trăn đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cô cố gắng quên đi cảm giác không tự nhiên này, lắc đầu, " Bỏ đi không được sao? Chị cảm thấy làm vậy không hay."
Làm chuyện như vậy thực sự cảm thấy quá thẹn thùng, cô còn mặt mũi nào đây?
" Được, nếu chị đã không muốn, cho dù em ép buộc chị cũng không chịu làm đúng không?" Sau một lúc, Hàn Tư Hành lười biếng lên tiếng, bộ dạng rất hào phóng. Kiều Trăn gật đầu tán đồng. Đúng, chính là như vậy.
Cô cho rằng mọi chuyện đã qua đi, lại nghe thấy giọng nói của Hàn Tư Hành vang lên trên đỉnh đầu.
" Vậy em đọc cho chị nghe."
Kiều Trăn không thể tưởng tượng nổi mà ngẩng đầu nhìn cậu. " Cái gì?"
Hàn Tư Hành lấy bức thư trong tay cô, lập tức mở ra, ánh mắt đặt vào đó.
" Kiều Trăn." Đột nhiên cậu lên tiếng.
Kiều Trăn mờ mịt " Hả?" một tiếng, không hiểu nhìn vào cậu.
Đôi mắt sáng lấp lánh không rõ cảm xúc của Hàn Tư Hành nhìn cô, dừng một chút lại lên tiếng.
" Anh muốn nói cho em biết, từ lần đầu tiên anh gặp em, anh đã thích em......" Hàn Tư Hành thu hồi ánh mắt, vẻ mặt vô cảm đọc tiếp.
Đầu Kiều Trăn có một tiếng " Oanh" vang lên. Cậu cư nhiên lại đổi tên mình thành tên cô trong bức thư tình!
" Trước kia chưa gặp em, anh không bao giờ tin vào chuyện nhất kiến chung tình. Nhưng ngày đó, nhìn thấy đôi mắt em giống như một ngôi sao sáng lấp lánh, trái tim anh trở nên loạn nhịp....."
Kiều Trăn che lỗ tai lại, lắc đầu nói: " Dừng, dừng! Đừng đọc nữa!"
Hàn Tư Hành không để ý đến cô, thanh âm trầm ấm đầy từ tính của cậu lọt qua những khe hở bàn tay rơi vào tai cô
" Ngày đó...." Cậu dừng một chút, " Em mặc một bộ đầm dài màu trắng....."
A a a a! Cậu lại cư nhiên đem mọi chi tiết sửa lại!
Kiều Trăn nhịn không được, liền tiến lên đoạt lấy bức thư trên tay cậu.
Hàn Tư Hành nâng tay cao lên, Kiều Trăn với không tới.
" Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày anh đều nghĩ đến em. Nghĩ xem em đang làm gì, vui vẻ hay đau buồn. Đương nhiên, anh hy vọng em mãi mãi vui vẻ....."
Kiều Trăn đỏ mặt, nhảy người lên muốn đoạt lại bức thư, " Đưa cho chị! Đưa cho chị!"
Hành Tư Hành lại lớn tiếng hơn, vừa lui về phía sau vừa đọc, " Em đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh. Mỗi ngày sau khi thức dậy, chỉ nghĩ đến việc hôm nay có thể tình cờ gặp được em không, chuyện này cũng khiến anh vui sướng vô cùng, cả ngày anh luôn ngập tràn chờ mong....."
" Yêu thầm một người thực sự tâm tình rất rối loạn. Muốn thổ lộ với em nhưng sợ em biết rồi...."
Kiều Trăn đứng yên, cố gắng không để ý đến cậu đọc cái gì.
" Anh đã suy nghĩ rất lâu, mới dũng cảm quyết định. Anh muốn thổ lộ với em, Kiều....."
" Đủ rồi!" Kiều Trăn nghe thấy cậu lại muốn đọc ra tên mình, cô cảm thấy quá xấu hổ liền to gan tiến về phía trước vài bước, muốn dùng tay bịt miệng cậu lại.
Nào ngờ Hàn Tư Hành vẫn luôn lùi về phía sau đột ngột đứng lại, cô dừng không kịp, trực tiếp ngã vào lòng cậu.
Lời nói lên đến miệng của Hàn Tư Hành đột nhiên ngừng lại. Thân thể cô lại mềm mại như vậy, xung quanh chóp mũi đều là hương thơm nhàn nhạt trên người cô.....
Cậu sửng sốt, theo bản năng liền ôm eo cô. Nhưng tay cậu chưa kịp đụng vào eo cô, thì cô đã nhanh tay cướp mất thư tình cũng lùi về phía sau hai bước.
" Chơi chị vui lắm sao?" Sắc mặt Kiều Trăn còn chưa khôi phục lại vẻ bình thường, cô tức giận cầm thư chất vấn.
" Em nào có?" Hàn Tư Hành bất đắc dĩ, " Trăn Trăn, vừa rồi chị lại sử dụng mỹ nhân kế sao?"
"........." Kiều Trăn mặc kệ cậu, xoay người bước đi.
Hàn Tư Hành lập tức đuổi theo. Cô đi nhanh cậu cũng đi nhanh, cô đi chậm cậu cũng đi chậm.
Bọn họ cứ trầm mặc như vậy đi về khu ký túc xá của Kiều Trăn, đột nhiên Hàn Tư Hành lại tiến lên lầu cùng cô.
" Chị đang giận sao?"
" Không có." Kiều Trăn cúi đầu, cô cảm thấy có chút xấu hổ, càng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
" Thực vậy không?" Cậu cúi đầu cẩn thận quan sát sắc mặt cô.
Sau khi chắc chắn cô không giận, cậu tiễn cô lên lầu.
Kiều Trăn quay về phòng lập tức đã bị bạn cùng phòng vây quanh.
" Trăn Trăn, thế nào rồi? Thuận lợi không?" Ninh Ngữ Mông tò mò hỏi.
Kiều Trăn thở dài, " Đừng hỏi nữa."
" Cậu ta không chịu nhận sao?" Thu Yến vội vàng hỏi.
" Em ấy..." lời nói đến miệng lại phải nuốt vào," Em ấy có xem."
Thu Yến nhẹ thở ra, " Có xem là được rồi, cảm ơn cậu nha Trăn Trăn."
" Không cần khách sáo." Kiều Trăn khóc không ra nước mắt, về sau cô còn đưa thư tình nữa thì chính là kẻ ngốc.
" À, đúng rồi. Cậu biết gì không?" Ninh Ngữ Mông lên tiếng, " Bài đăng trên diễn đàn đã đạt bình luận, quả là nhiều, chậc chậc chậc....."
" Còn chưa bị xoá đi sao?" Thu Yến tò mò nói.
Ninh Ngữ Mông lắc đầu, " Đại khái quản trị viên cũng đã đè xuống. Tớ nhìn thấy toàn bộ quá trình ép tin tức xuống, nhưng sau đó lại nổi lên nhiều tin hot khác."
" Tin hot gì?" Kiều Trăn vội vàng đi đến bàn học, mở máy tính.
" Chính là chuyện đời tư của cậu ta. Có thể là bạn học cao trung của cậu ta tiết lộ. Nói cậu ta tính tình lãnh đạm, không phải mẫu người yêu lý tưởng. Nói rằng trước kia cậu ta chưa từng quen bạn gái. À, đúng rồi, còn nói cha mẹ cậu ta đã ly hôn......"
Kiều Trăn vội mở diễn đàn lên, lướt xem thật nhanh từ đầu đến cuối.
Về cơ bản theo như lời Ninh Ngữ Mông nói, đây chính là bài đăng nặc danh, có những bình luận thật quá đáng.
Kiều Trăn muốn Hàn Tư Hành xoá bài đăng này đi, vừa muốn mở máy nhắn tin cho cậu, thì cô đã nhận tin nhắn của cậu trước.
[ Tư Hành: Thứ bảy tuần này, câu lạc bộ leo núi có tổ chức hoạt động leo núi, chị đi không?]
À, đúng rồi. Thứ bảy câu lạc bộ leo núi có tổ chức hoạt động, địa điểm là ngọn núi Nguyên Sơn gần trường học.
Cô đã từng leo rất nhiều lần, nhưng Hàn Tư Hành thì chưa từng đi.
" Ngữ Mông, thứ bảy có muốn đi leo núi không?" Kiều Trăn hỏi kế hoạch của Ninh Ngữ Mông.
" Không đi, ngày đó câu lạc bộ phát thanh cũng có hoạt động." Ninh Ngữ Mông không chút suy nghĩ liền từ chối.
Nếu câu lạc bộ phát thanh có hoạt động, khẳng định Hàn Tư Hành cũng không đi leo núi. Trong lúc đang suy nghĩ, Hàn Tư Hành lại nhắn tin nhắn thứ hai.
[ Tư Hành: Chúng ta cùng nhau đi leo núi, được không?]
Kiều Trăn chuẩn bị đánh chữ đột nhiên ngừng lại, " Hoạt động của câu lạc bộ phát thanh là gì?"
" Đi ăn đồ nướng, ha ha ha. Cho nên khẳng định tớ không thể vắng mặt, nhưng đáng tiếc Hàn Tư Hành lại không đi, khiến cho những cô bé nữ sinh vô cùng thất vọng." Ninh Ngữ Mông cười tủm tỉm nói.
Thì ra là vậy. Đại khái cậu vẫn thích leo núi hơn.
[ Tư Hành:????]
[ Tư Hành: Không muốn để ý đến em nữa sao?]
Mới chỉ nhắn tin chậm một chút, cậu lại suy nghĩ lung tung.
Kiều Trăn vội vàng trả lời cậu: [ Có thể nha. Thứ bảy đi leo núi đi [ icon vui sướng]]
[ Tư Hành: Thứ bảy nhiệt độ khá thấp, nhớ mang theo áo khoác đấy.]
Kiều Trăn nhắn lại [ Được], do dự không biết nên nói cho cậu biết chuyện bài đăng trên diễn đàn không.
Đến bây giờ bài đăng vẫn chưa xoá đi, hẳn là cậu không xem nội dung bên trong. Nhưng nếu cậu biết rõ nội dung, phỏng chừng sẽ không vui vẻ....
Kiều Trăn suy nghĩ, tốt nhất phải đích thân làm thôi. Sau đó cô đăng nhập diễn đàn, nhắn tin cho quản trị viên xin họ xoá bài đăng.
Lúc này, trong phòng ký túc xá nam.
" Tớ nói này lão tứ, cậu lại để bài đăng này tồn tại lâu như vậy, thật là khó tin nha." Lư Hoài An tấm tắc cảm thán hai câu.
" Có chút việc." Hàn Tư Hành không chút để ý mà trả lời, ngón tay không ngừng gõ lên bàn phím.
" Tớ nói này có người thật con mẹ nó quá nhàm chán, thế mà lại đi đào ra tổ tông ba đời của người ta ra, quả thực là có bệnh." Lưu Mục ngồi một bên nói.
" Tớ đối với tổ tông ba đời của lão tứ không có hứng thú, chỉ muốn biết cách của lão đại, có giúp được lão tứ theo đuổi được cô gái đó chưa hay là có tiến triển gì không thôi?" Liễu Thừa Chi dựa lưng vào ghế, lười biếng hỏi. Màn hình máy tính xuất hiện giao diện game.
Cuối cùng Hàn Tư Hành xác nhận một lần nữa, đem bài đăng xoá đi.
" Không biết."
" Không biết là cái quỷ gì?" Lưu Mục nhíu mày, nói: " Lão đại, chẳng lẽ cách của cậu không dùng được sao?"
" Tớ mà, đương nhiên là được rồi! Bằng không buổi tối cậu làm thử xem!" Lư Hoài An oai oái la to.
" Hiện tại lão tứ đã vượt qua giai đoạn thứ nhất khi gần khi xa, bây giờ sẽ tiến vào giai đoạn thứ hai."
" Cái gì?" Liễu Thừa Chi buồn cười nói.
" Tặng một ít quà gì đó! Quà càng tốt, tất nhiên cơ hội thành công càng cao!" Lư Hoài An tràn đầy tin tưởng kế sách của mình.
" Lão tứ cậu nói xem, sinh nhật của cô gái kia là khi nào?"
" Tháng ."
Lư Hoài An lại bày một kế sách lớn, " Vừa đúng lúc! Không phải cơ hội đã đến rồi sao? Cơ hội gần ngay trước mắt đấy! Cậu hãy chọn món quà sinh nhật tốt nhất tặng cho cô ấy, không chừng cô ấy sẽ cảm động mà đồng ý lời tỏ tình của cậu."
" Tặng món quà gì?" Hàn Tư Hành rời mắt khỏi màn hình máy tính.
" Vừa nhìn đã biết lão tứ không có kinh nghiệm rồi, các cậu mau tư vấn giúp cậu ta đi." Lưu Mục nói.
" Vậy cậu có bao nhiêu tiền?" Lư Hoài An hỏi.
Hàn Tư Hành nhíu mày suy nghĩ tiền tiết kiệm của mình, cùng tiền học bổng mấy năm qua. " vạn đủ không?"
Ba người Liễu, Lưu, Lư: ".........."
Hàn Tư Hành nhìn thấy biểu tình bọn họ có gì đó không đúng, do dự hỏi: " Không đủ sao?"
Ba người không biết nói gì, quả thực là cưỡi thần mã cũng không kịp....
Cuối cùng, vẫn là Lư Hoài An nhịn không được mà hỏi ra nghi vấn với đại gia: " Chẳng lẽ, cậu cưỡi ngựa cũng cần một đám tiên nữ đi theo phía sau à?"
Hàn Tư Hành không nghĩ ngợi liền gật đầu, " Đúng vậy."
"......."
Vậy làm đi.
—————————//—-//————————
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, sự kiện thư tình có hay không, vậy mọi người có đoán được kịch bản tiếp theo là gì không?
Sau đây sẽ là câu hỏi( đoán đúng có thưởng): Vì sao ngày xuất hiện bài đăng Hành Hành đã không xoá nó đi?
Đáp án chương sau sẽ công bố, ha ha ha!!
Editor: Cảm thấy bé Hành đọc thư tình như thay lời muốn nói vậy!!!