Dục Vọng Cố Chấp Của Anh

chương 23: ghen

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tiểu Màn Thầu

Kiều Trăn đang làm nhiệm vụ nhận điện thoại đường dây nóng, lại nhận được một nhiệm vụ thứ hai chính là nghe tiếng nói thời nay.

Nghe tiếng nói thời nay chính là phải nghe tư liệu âm thanh phỏng vấn của phóng viên đài truyền hình đem về, yêu cầu Kiều Trăn đánh chúng thành văn bản, bộ phận hậu kỳ sẽ thêm những phụ đề đó vào video.

Công việc nghe đoạn phỏng vấn quả là một công việc cần sự kiên nhẫn và tính trách nhiệm cao. Đôi khi trong đoạn phỏng vấn người được phỏng vấn nói tiếng phổ thông rất kém, phải nghe thật cẩn thận.

Thỉnh thoảng, nội dung phỏng vấn sẽ đề cập đến rất nhiều kiến thức chuyên môn, có nhiều từ không thể biết hiểu hết ý nghĩa. Kiều Trăn phải nghe mấy tiếng đồng hồ mới có thể đem đoạn ghi âm đó viết thành văn bản.

Vương Tục cũng vài lần đến kiểm tra văn bản của cô, không phát hiện ra một lỗi chính tả nào cả, ngày càng có ấn tượng tốt với người học muội này.

Dần dần, Vương Tục bắt đầu dẫn Kiều Trăn đi tham gia phỏng vấn, cô luôn ở phía sau giúp kiểm tra máy móc, lấy microphone, có lúc lại làm một số việc lặt vặt khác.

Trải qua một khoảng thời gian học tập, từ từ Kiều Trăn đã biết cách phỏng vấn thế nào, cầm microphone ra sao, đánh văn bản tin tức như thế nào…. Càng ngày cô càng yêu thích công việc đi lấy tin tức này.

Sau đó, Kiều Trăn bắt đầu tự mình học cách chỉnh sửa bản thảo, dần dần đã có thể một mình chỉnh sửa ra một bảng tin hoàn chỉnh.

Vương Tục càng ngày càng tín nhiệm với cách làm việc của Kiều Trăn, thỉnh thoảng sẽ để cô tập tành viết một bản thảo tin tức.

Nhưng khác với Vương Tục, Lưu Mân Mân làm việc cùng văn phòng luôn xem Kiều Trăn là nhân viên tạp vụ, thường xuyên vênh mặt hất hàm sai khiến và chỉ huy cô làm cái này cái kia.

Nào là đi photo, lấy nước, lấy chuyển phát nhanh, lấy cơm hộp, chuyển đồ…. Lưu Mân Mân đem toàn bộ công việc lặt vặt giao cho Kiều Trăn.

Kiều Trăn hiểu rõ đa số thực tập sinh đều phải làm những việc như vậy, cũng không có chút oán giận gì, chỉ biết ngoan ngoãn làm theo. Thật ra Vương Tục đã từng giúp cô nói vài câu, đều bị Lưu Mân Mân dùng câu ” Thực tập sinh đều phải làm như vậy” mà phản bác.

“ Kiều Trăn, giúp chị đi xuống dưới lầu lấy cơm hộp lên đây.” Buổi trưa, theo thường lệ Lưu Mân Mân sẽ sai bảo Kiều Trăn làm việc.

“ Vâng ạ.”

Tuy rằng khu nhà ăn của nhân viên thức ăn cũng khá ngon, nhưng Lưu Mân Mân lại quá kén ăn, luôn gọi cơm hộp bên ngoài, Kiều Trăn đã quen với việc giúp cô ta lấy cơm hộp.

Rời khỏi văn phòng, Kiều Trăn đứng trước cửa thang máy chờ thang máy lên.

“ Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra. Đối diện với Kiều Trăn là một đôi mắt màu nâu. Người sở hữu đôi mắt đó là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt tuấn tú lại còn có vẻ nam tính và trưởng thành.

Đài truyền hình có không ít trai xinh gái đẹp, Kiều Trăn cũng đã gặp qua vài lần. Cô khẽ gật đầu xem như chào hỏi, bước vào thang máy. Cùng mấy cô gái trẻ tuổi đứng ở phía sau.

Thời điểm thang máy đến tầng , anh chàng đó bước ra ngoài. Thang máy chỉ còn lại Kiều Trăn và mấy cô gái trẻ.

Kiều Trăn nghe thấy mấy cô gái đứng bên cạnh kích động nhỏ giọng bàn tán.

“ Người vừa rồi chính là Tần Miện sao?”

“ Đúng vậy, đúng vậy, anh ta thật là đẹp trai!”

“ Hơn nữa lại rất có khí chất!”

“ Muốn vào làm trong tổ của anh ta quá đi!”

“ Đừng mơ, anh ta đối với công việc đặc biệt nghiêm khắc. Người bình thường muốn vào cũng không được, vào được tổ đó cũng trầy da tróc vảy. Tớ khuyên cậu nên bỏ ý nghĩ đó đi.”

“ Ai nha, có thể làm cùng tổ với đạo diễn Tần, có bị lột da cũng cam lòng.”

“……”

Đã đến tầng trệt, Kiều Trăn cùng bọn họ bước ra thang máy, tìm được người giao cơm cho Lưu Mân Mân, sau đó cầm hộp cơm quay trở về văn phòng.

Thì ra người đàn ông vừa rồi chính là Tần Miện….

Kiều Trăn chưa đi đến đài truyền hình S thực tập, cũng đã quen thuộc với cái tên Tần Miện này.

Mấy năm nay đài truyền hình S có mấy cái chương trình khá nổi tiếng, thể loại của các chương trình đó không giống nhau, điểm giống nhau duy nhất chính là tổng đạo diễn đều là cái tên Tần Miện. Ngay cả chương trình mới nhất hiện nay 《 Vua trinh thám》cũng do anh ta sản xuất.

Kiều Trăn không ngờ tới, Tần Miện còn trẻ tuổi như vậy, nhìn thoáng qua anh ta chỉ tầm tuổi mà thôi.

Sau khi đưa cơm hộp cho Lưu Mân Mân, một mình Kiều Trăn đi đến nhà ăn dùng bữa. Ăn cơm trưa xong, cô thừa dịp thời gian nghỉ trưa phòng chỉnh sửa ít người, đi đến đó luyện tập chỉnh sửa một chút.

Kiều Trăn đeo tai nghe vào, đem toàn bộ tâm tư đặt trên máy tính, hoàn toàn không chú ý có nhóm người cũng vào đây chỉnh sửa bản thảo ngồi cách mình không xa.

Đây là lần thứ ba trong ngày hôm nay Tần Miện nhìn thấy Kiều Trăn.

Lần đầu tiên là buổi sáng ở thang máy. Anh ta có thói quen đi làm sớm, thời điểm bước vào thang máy đã nhìn thấy một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa chạy về phía này, anh ta vội vàng ấn giữ cửa thang máy.

Cô gái tiến vào cúi đầu nói lời cảm ơn, giọng nói của cô rất êm tai. Lúc đứng trong thang máy, anh ta đứng ở phía sau, có thể nhìn thấy rõ trên cần cổ trắng nõn của cô có đeo một tấm thẻ nhân viên tạm thời màu lam. Thì ra là thực tập sinh, khó trách lại trẻ tuổi như vậy.

Lần thứ hai gặp cô, là lúc giữa trưa. Cô lại mỉm cười chào hỏi mình, lại lễ phép nói cảm ơn. Thoạt nhìn cô không biết bản thân mình là ai, cũng không nhớ rõ buổi sáng nay chính mình đã ấn giữ thang máy giúp cô.

Cô làm việc ở tầng , chắc hẳn là làm về mảng tin tức. Thường xuyên phải đi ra ngoài phỏng vấn lấy tin, nhưng làn da vẫn trắng như phấn nộn. Trong nháy mắt, anh ta chú ý đến tấm thẻ nhân viên đeo trên người cô. Trên thẻ là tấm ảnh cô gái trẻ cười thật tươi đôi mắt cong cong, có tên là Kiều Trăn.

Lần thứ ba, cũng chính là hiện giờ. Chương trình mới đã đi tới tập cuối, anh ta phải bớt thời gian đến đây xem xét, không ngờ tới lại gặp nhau ở đây.

Tần Miện nhìn một bên mặt của Kiều Trăn, thầm cười trong lòng, quả thực rất có duyên. Cô cứ mãi tập trung vào máy tính, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Tóc buộc đuôi ngựa nhìn có vẻ tràn đầy thanh xuân và hoạt bát, lông mi của cô rất dài, giống như một phiến quạt đang nhấp nháy, ánh mắt nhu hoà, sóng mũi cao, đôi môi hồng nhạt, đường cong khuôn mặt rất đẹp.

Ngắm nhìn một lúc, Tần Miện mới cảm thấy mình có chút thất thố. Bản thân mình vậy mà lại nổi lên hứng thú với một thực tập sinh, huống hồ nhìn qua cô chỉ là một thực tập sinh tạm thời.

Anh ta lắc đầu, xoay người nhìn về phía nhóm người của mình. Sau khi chỉ đạo mọi người chỉnh sửa xong tập cuối, anh ta đứng lên, chuẩn bị rời khỏi phòng chỉnh sửa.

Thời điểm đi ngang qua Kiều Trăn nhịn không được liền thoáng nhìn lại, cô vẫn ngồi ở đó, tập trung chỉnh sửa một bảng tin tức.

Ánh mắt dừng trên má cô hơi lâu, sau đó Tần Miện rời đi tìm gặp lãnh đạo của [ Tin Tức nổi bậc S]

Buổi chiều, khi Kiều Trăn trở lại văn phòng có người bảo lãnh đạo đang tìm cô. Bảo cô mau vào phòng gặp mặt lãnh đạo.

Sau khi Kiều Trăn rời đi, Lưu Mân Mân bĩu môi, tám chuyện bát quái.

“ Không ngờ tới cô bé thực tập sinh này thật có năng lực nha, vừa vào chưa được bao lâu, đã được lãnh đạo tìm rồi.”

Vương Tục nhíu mày, “ Tiểu Kiều làm người việc nghiêm túc, cô đừng có nói như vậy.”

“ Ôi, đau lòng thay à?” Lưu Mân Mân liếc nhìn anh ta một cái, cười nhạo một tiếng, “ Bọn đàn ông các anh, đều chỉ biết thích mỹ nữ. Thương hoa tiếc ngọc, nói không chừng lãnh đạo cũng có ý nghĩ như vậy đấy.”

“ Em ấy chỉ là một nữ sinh học đại học đơn thuần. Cô đừng nói những lời bậy bạ như thế.” Lưu Mân Mân có chống lưng lớn hơn so với Vương Tục, tuy rằng anh ta không vui nhưng cũng không muốn nói thêm gì nữa.

“ Đúng vậy, cô ta rất đơn thuần! Đâu giống những bà cô già xúi quẩy như chúng tôi, càng ngày càng làm cho anh không thích….”

Vương Tục không để ý đến cô ta, cúi đầu chỉnh sửa lại tài liệu phỏng vấn của mình.

Không quá vài phút, Vương Tục nhận được một cuộc điện thoại. Anh ta vừa cúp điện thoại, liền nhìn thấy Kiều Trăn lẳng lặng bước vào phòng.

“ Tiểu Kiều.” Vương Tục gọi cô lại.

“ Thầy Vương.” Kiều Trăn bước đến, trên mặt vẫn còn mang theo chút mơ hồ, ” Anh đã biết rồi sao?”

“ Ừ.” Vương Tục gật đầu.

Lãnh đạo vừa gọi điện thoại cho anh ta, bảo rằng Kiều Trăn đã được Tần Miện chọn, bắt đầu từ ngày mai anh ta không còn là người hướng dẫn của cô nữa.

“ Đi đến bên kia, có thể công việc của em sẽ rất bận rộn. Nhưng sẽ học tập được rất nhiều thứ, đãi ngộ cũng tốt hơn. Phải nắm chắc cơ hội này nhé.” Vương Tục rất thích người học muội này, lấy thân phận người từng trải mà dặn dò cô.

“ Em biết ạ, thầy Vương.” Kiều Trăn gật đầu, “ Chỉ là em vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, vì sao đột nhiên lại chuyển em đến tổ khác.”

“ Vậy lãnh đạo đã nói gì với em?” Vương Tục châm chước hỏi.

“ Ông ấy nói bên kia nhân lực không đủ, muốn em qua hỗ trợ.” Kiều Trăn nhớ lại nói.

Vương Tục cười cười, “ Ừ, bình thường thôi. Em đi đến đó sẽ hiểu, tổ sản xuất rất bận rộn, thường xuyên phải tăng ca.”

“ Vâng. Em hiểu rồi thầy Vương.” Kiều Trăn chỉ về phía bàn làm việc của mình, ” Em đi thu dọn một chút, đạo diễn Tần bảo em buổi chiều phải qua đó báo danh.”

“ Được rồi. Đến đó phải làm việc thật tốt nhé.” Vương Tục gật đầu, lên tiếng động viên Kiều Trăn.

Kiều Trăn đồng ý, thu dọn đồ vật của mình xong, sau đó chào tạm biệt mọi người trong phòng.

Cô đi rồi, từ nãy đến giờ Lưu Mân Mân vẫn luôn im lặng nhìn chằm chằm cô rời đi, lại lên tiếng châm chọc: “ Chưa vào được bao lâu, đã chen chân được vào tổ của Tần Miện. Tôi nói em gái này không đơn giản đâu?”

Vương Tục nhíu mày, “ Cái gì mà chen chân vào tổ của Tần Miện hả? Chiều hôm nay em ấy cũng mới biết được việc mình bị chuyển đi kia mà.”

“ Xí, anh cho rằng tôi ngu lắm sao, ai mà không biết tổ của Tần Miện là tổ khó vào nhất trong đài truyền hình này, vì sao lại đến phiên một con nhóc chưa đủ lông đủ cánh vào được hả?”

“ Tính tình Tiểu Kiều rất tốt, lại là sinh viên, tổ ấy vừa vặn thích hợp với em ấy.” Trong lòng Vương Tục cũng cảm thấy hành động của Tần Miện khá kỳ lạ, nhưng điều làm anh ta khó chịu chính là lời nói khó nghe của Lưu Mân Mân.

“ Tần Miện là người có tiếng nói rất lớn ở đây. Chỉ cần anh ta mở miệng, muốn có nhân tài nào mà chẳng được. Trong đài có nhiều thực tập sinh như vậy, ngoại trừ một nghiên cứu sinh khoa truyền thông được phân đến đó, anh nhìn xem có khi nào Tần Miện muốn để thực tập sinh vào tổ mình không? Phương diện này là không có khả năng, nói ra ai sẽ tin hả?!!” Lưu Mân Mân vừa đánh chữ vừa nói.

“ Cô—-” Vương Tục vừa muốn lên tiếng phản bác đã bị lời nói của Lưu Mân Mân đánh gãy.

“ Thôi đủ rồi, việc này đối với tôi cũng không có liên quan gì. Tôi cũng chỉ thuận miệng cảm thán vài câu. Dù sao anh cũng biết đấy, trong đài có rất nhiều cô gái trẻ muốn tiếp cận với Tần Miện cũng không có cơ hội đấy.”

Quả thực là như thế. Tuy rằng khác tổ, nhưng đại danh của Tần Miên ở đài này không ai là không biết. Anh ta làm chương trình nào thì chương trình đó đều nổi tiếng, tiền thưởng mỗi năm vô cùng lớn.

Anh ta là người hào phóng, nhân viên làm việc dưới trướng của anh ta tiền thưởng cũng không nhỏ, thậm chí còn bằng với nửa năm tiền lương của những nhân viên bình thường khác.

Huống chi, Tần Miện ngoại trừ tiền đồ đầy hứa hẹn, diện mạo cũng đẹp, trong đài có tiếng là người đàn ông độc thân hoàng kim. Điều này đặc biệt hấp dẫn những cô gái trẻ tuổi muốn theo đuổi anh ta. Bất quá anh ta là người công tư phân minh, đối với công việc yêu cầu rất nghiêm khắc. Cho dù cô gái nào có tình cảm với anh ta, khi làm việc trong tổ đó cũng không gặt hái được kết quả gì.

Vương Tục nghĩ như vậy liền thở dài, nhất thời không biết Tần Miện đang có ý định gì.

Kiều Trăn đi thang máy lên tầng , đến văn phòng của tổ sản xuất [ Vua trinh thám]. Sau khi báo danh xong, có một cô gái trẻ tuổi dẫn cô đi điền đơn, giúp cô làm mọi thủ tục.

“ Được rồi, em cứ ở lại đây quan sát đi. Hôm nay công việc khá bận, chị không có thời gian hướng dẫn cho em.” Cô gái chỉ một cái bàn làm việc trống ý bảo Kiều Trăn ngồi ở đó, sau đó vội vàng làm công việc của mình.

Kiều Trăn nghe lời ngồi xuống, quan sát văn phòng mới. Nhân viên trong văn phòng này dường như bận rộn hơn văn phòng 《Tin tức nổi bật S 》, đa số đều là những cô gái trẻ tuổi, mỗi người đều vội vã, giống như chạy đua với thời gian.

Kiều Trăn ngồi ở đó được một lúc, cô gái trẻ tuổi vừa rồi lại đến tìm cô.

“ Em đi cùng chị đến trường quay xem một chút.” Kiều Trăn đồng ý, đi theo cô ấy đến trường quay.

Trường quay của [ Vua trinh thám] lấy bối cảnh ở một trường học, được quay trong một căn phòng học.

Kiều Trăn đứng bên dưới khán đài, nhìn những sinh viên nghiêm túc đi tìm manh mối. Cô gái trẻ dẫn cô đến đây đã sớm không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Đột nhiên, trong phòng học vang lên một tiếng chuông. Âm thanh bất thình lình vang lên làm Kiều Trăn hoảng sợ. Cô nhịn không được liền run cầm cập.

“ Sợ sao?” Bỗng nhiên phía bên phải của cô truyền đến một giọng đàn ông.

Kiều Trăn quay đầu nhìn lại, liền thấy Tần Miện không biết từ khi nào đã đứng bên phải của mình, trên mặt còn có ý cười mà nhìn cô.

Cô hơi giật mình, theo sau lại lắc đầu, “ Không có, chỉ vì âm thanh đột nhiên vang lên bị hoảng sợ một chút thôi.”

“ Ừ.” Anh ta trả lời một câu không nói gì nữa, vẫn đứng bên cạnh cô cùng nhau xem chương trình đang quay.

Tần Miện cảm thấy Kiều Trăn tính tình hiền lành, cứ như vậy đứng cùng cô đến khi chương trình quay xong.

Chương trình vừa quay được một lúc, Kiều Trăn đã nhận được rất nhiều tin nhắn Wechat của Hàn Tư Hành hỏi cô khi nào trở về.

Kiều Trăn chỉ có thể trả lời là không biết. Cô chỉ là một thực tập sinh nhỏ, đạo diễn còn chưa về, cô cũng không dám về trước.

Chờ chương trình quay hình kết thúc cũng đã giờ tối. Nhìn những nhân viên vội vàng thu dọn đồ đạc, Kiều Trăn cũng muốn giúp đỡ nhưng bị Tần Miện ngăn lại.

“ Thời gian không còn sớm nữa, em mau trở về nhà đi.

“ Vâng, đạo diễn Tần.” Nếu lãnh đạo đã lên tiếng, Kiều Trăn cũng không thể từ chối, chuẩn bị ngồi xe điện ngầm trở về nhà.

Cô đi thang máy xuống tầng trệt, nhắn tin báo với Hàn Tư Hành nói mình đã tan ca, khoảng nửa tiếng sau sẽ về đến nhà.

Mới vừa nhắn tin xong, một chiếc xe màu đen dừng trước mặt cô. Cửa sổ xe hạ xuống, Tần Miện từ trong xe ló đầu ra, “ Để anh đưa em về.”

Kiều Trăn theo bản năng muốn từ chối, “ Không cần đâu đạo diễn Tần, nhà em rất gần trạm tàu điện ngầm, ngồi tàu điện ngầm về được rồi.”

“ Lên xe đi.” Tần Miện không để ý lời cô nói, ” Ngày mai anh không có ở đài, trước tiên muốn cùng em thảo luận chuyện công việc thực tập một chút.”

“ À, vậy được rồi.” Nếu là vấn đề công việc, Kiều Trăn không thể tìm cớ thoái thoác, chỉ có thể đi vòng qua chiếc xe ngồi vào ghế phụ.

Sau khi lên xe, đầu tiên Tần Miện hỏi cô một ít chuyện về việc học đại học và công việc thực tập ở 《Tin tức nổi bật S》, theo sau là giải thích cho cô về công việc phải làm.

Nói đơn giản một chút, Kiều Trăn từ “ Trợ lý phóng viên” chuyển thành “ Trợ lý đạo diễn”. Ngày mai, có một chương trình do tổ sản xuất phụ trách muốn dẫn cô đến đó làm quen với chương trình.

“ Trong công việc anh yêu cầu tương đối cao, hy vọng em có thể nhanh chóng nắm bắt kịp, sớm hoà nhập với tổ sản xuất của chúng ta.” Bất tri bất giác đã đi đến cửa tiểu khu, Tần Miện dặn dò nói.

“ Em đã biết rõ đạo diễn Tần.” Kiều Trăn vội vàng gật đầu, ánh mắt tha thiết chân thành, ” Hôm nay cảm ơn anh đã đưa em về, đến đây là được rồi, em có thể tự mình vào.”

Tần Miện không từ chối, nhìn cô cởi dây an toàn bước xuống xe rời đi, khoé miệng anh ta hơi cong lên, sau đó đánh tay lái rời đi.

Kiều Trăn bước xuống xe, quan sát bốn phía, vừa nhìn thấy Hàn Tư Hành đứng dưới ngọn đèn đường. Thái độ có chút khác thường, hôm nay sắc mặt của cậu vô cùng âm u, nhìn thực dọa người.

Bước chân của Kiều Trăn chợt chậm lại, do dự mãi mới tiến về phía trước.

“ Tư——”

“ —— người đó là ai?” Hàn Tư Hành lạnh lùng ngắt ngang lời nói của cô, sắc mặt hung ác nham hiểm. Kiều Trăn bị ánh mắt âm trầm của cậu làm cho hoảng sợ, vừa muốn lên tiếng lại bị đánh gãy.

“ Vì sao người đó lại đưa chị trở về?”

Vừa rồi tuy đứng ở khoảng cách rất xa nhìn thoáng qua, cậu đã cảm thấy nguy cơ mãnh liệt. Dáng vẻ của người đàn ông kia khi nhìn đến Kiều Trăn….

Trực giác nói cho cậu biết, người đàn ông đó có ý đồ đối với Kiều Trăn.

“ Là một đạo diễn trong đài của chị. Chị bị phân đến tổ của anh ta.” Ánh mắt Kiều Trăn dừng trên khuôn mặt nghiêm túc của Hàn Tư Hành, lên tiếng giải thích.

“ Hôm nay sau khi quay xong chương trình, anh ta đưa chị trở về, thuận tiện giải thích cho chị một ít công việc ….”

Hàn Tư Hành nghe xong lời nói đó, sắc mặt cũng không tốt hơn. Nhìn thấy cậu như vậy, Kiều Trăn cũng không biết nói gì hơn. Hai người một đường trầm mặc lên lầu.

Kiều Trăn lấy chìa khoá ra mở cửa, vào nhà, mở đèn lên.

Cô vừa mới cúi người định đổi giày, thì nghe thấy một tiếng “ Cạch.”

Đèn trong nhà đã bị Hàn Tư Hành tắt đi. Đột nhiên lâm vào trong bóng tối Kiều Trăn chợt hoảng sợ không thôi, vội vàng đứng thẳng người lên, “ Em — —”

Một thân thể ấm áp tiến sát vào, ngăn cản lời nói của cô. Cô bị Hàn Tư Hành ép sát người vào tủ để giày, bên tai là tiếng hít thở phập phồng của cậu, cô không dám cử động.

Bởi vì khoảng cách của hai người rất gần, chỉ cần cô cử động, cái mông của cô sẽ đụng vào thân dưới của cậu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio