Dục Vọng Đen Tối

chương 121: (p2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người đàn ông hai tay ôm chặt cô, ánh mắt nhìn về phía thức ăn thịnh soạn trên bàn, nếu đổi lại lúc trước, cô nhiều lắm cũng chỉ làm chút mì sợi, không cần biết có ăn hay không, nhưng hôm nay, cô tình nguyện tốn thời gian để lấy lòng.

Chính Dung Ân cũng không phủ nhận, cô làm những việc này, điều là không muốn chọc giận Nam Dạ Tước, so với ai khác cô cũng rất rõ tính tình của người đàn ông này, chỉ cần nghe theo anh, anh bao giờ cũng sẽ đem cô cưng chiều tới trời cao. Cô hiện tại theo đuổi chính là tự do, có thể một lần nữa rời khỏi Ngự Cảnh Uyển.

Nam Dạ Tước thu lại cánh tay, hai tay giữ lấy mặt Dung Ân, đem cô gần lại mình “Ân Ân, em hẳn là rất rõ, không phải tôi không để cho em được tự do, mà là em thật không nghe lời, tôi chỉ có thể nhốt em lại.”

“Tôi từ nay về sau sẽ nghe lời, được không?”

“Có thật không?” đáy mắt Nam Dạ Tước cũng không có bốn bề dậy sóng, bởi vì anh đã nhìn thấu Dung Ân trên mặt là ngụy trang, ngay cả cô nghĩ cái gì anh điều biết, tự nhiên cô lại nói như thế là có ý gì.

“Thật.” quả đúng như dự đoán, cô trả lời vô cùng dứt khoát.

Dung Ân tầm mắt không dấu được tầng mong đợi, Nam Dạ Tước vẫn không hề nhúc nhích, tâm bình khí hòa như vậy, cô nghĩ đại khái là anh sẽ đồng ý.

Hai tay người đàn ông đang nâng mặt cô cũng không có buông ra, đôi mắt đen thâm sâu sáng chói của anh đang ngó chừng cô, Dung Ân nhìn vào mắt anh mấy lần, về sau không còn chống đỡ nổi, nhìn sang hướng khác.

Khóe miệng cực nóng, Nam Dạ Tước hôn nhẹ lên mặt của cô, đầu lưỡi theo cánh môi của cô mơn trớn, tiếp theo liền tiến vào giữa răng, tùy ý đoạt lấy, Anh thỉnh thoảng kéo cánh môi Dung Ân ra, thỉnh thoảng mút lấy đầu lưỡi của cô, như mời cô cùng tham gia, hai tay rơi về phía sau, chiếm lấy trước ngực mềm mại của Dung Ân.

Cô kinh ngạc, tròn mắt trừng lên, thân thể bị anh đẩy ngã trên ghế salon, Nam Dạ Tước đè lên trên, đặt cô thật sâu trong lồng ngực, cô bắt đầu từ chối đẩy ra, cảm xúc bài xích vẫn như cũ tồn tại.

Nam Dạ Tước cầm đôi tay nhỏ bé của cô, bàn tay đem khóa áo của cô đẩy lên, đi ngang qua trước ngực, một phát giật áo ngực Dung Ân. Anh biết là cô có phản kháng, ở giữa ghế salon bị lõm xuống, Nam Dạ Tước môi bạc dán vào tai của cô nói, “ Anh không nhốt em, nghe lời, cho anh…”

Cô thần sắc buông lỏng xuống, nhưng trên tay động tác vẫn còn kiên trì, Nam Dạ Tước cũng không có dùng bao nhiêu lực đã giật quần cùng với quần lót của Dung Ân xuống. Lúc anh tiến vào rất gấp, trong miệng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, hai tay ôm lấy bả vai Dung Ân, Dùng sức mà cấu xuống. Thân thể này, Nam Dạ Tước so với chính Dung Ân còn quen thuộc hơn, lâu ngày vẫn siết chặt không thông làm trán của anh hiện đầy mồ hôi, ít nhất cô cũng không có bị người khác đụng qua.

Dung Ân hai tay để ở trước ngực, phản kháng đã bớt đi, Nam Dạ Tước theo mi tâm của cô mà hôn, hàm răng cắn môi của cô, thỉnh thoảng dùng sức,cô đau nhăn mày lại.

Dục vọng giống như là dã thú bị nhốt, này lại bỗng nhiên thả ra, tự nhiên mãnh liệt mà nhiệt tình, Dung Ân cắn môi,hơi thở gấp gáp,cô không kịp phản ứng, nhưng Nam Dạ Tước đã thấy rõ. Chướng ngại trong lòng cô đã sớm loại bỏ, cô đã biết, nhưng đối với lần lượt đòi hỏi của anh,cô lại từ chối.

Nam Dạ Tước dùng sức di chuyển, có thể nghe được thân thể dưới ghế sa lon truyền ra tiếng mập mờ, Dung Ân cần cổ mồ hôi tràn ra, người đàn ông bàn tay nâng lên đầu của cô, đem cô kéo hướng chính mình, một cái tay khác nâng lên mông cô, để cho hai người siết chặt lấy nhau..

“Kêu lên, Ân Ân, kêu lên…”

Ánh mắt cô phức tạp, không biết là ngượng ngùng, hay là suy nghị gì đó, hay là muốn vì Diêm Việt khuất nhục, cô cắn môi, người đàn ông hôn lên, khiến iệng cô mở ra.Gần như hung hăng dùng sức.Dung Ân tiếng nói giống như bị va chạm phá thành mảnh nhỏ, theo như mong muốn của Nam Dạ Tước, kêu lên.

Người đàn ông hơi thở dồn dập, anh mỗi cái đều dùng sức, mặc kệ là cô có thể chịu đựng được hay không, cũng là hung hăng mà đi vào thật sâu, tóc đuôi ngựa sau ót của Dung Ân rối bù rơi xuống, trải khắp mặt salon. Tấm lưng trơn bo1g ma sát đỏ lên, đến cuối cùng, tiếng rên rỉ phối hợp cùng sự di chuyển của người đàn ông, đi đến mỗi góc khuất trong phòng khách.

Dung Ân không biết bọn họ ở bên trên làm bao lâu, thân thể trần truồng tiếp xúc ra giường lạnh như băng, cô bỗng dưng thức tỉnh, Nam Dạ Tước cũng không cho cô có thời gian phản ứng, thuận theo mà đè lên.

Dung Ân nhớ ngủ được cũng rất lâu, nhưng khi..tỉnh lại, ngày cũng như cũ là màu đen, bên cạnh cô, đúng là lạnh, Dung Ân nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp, nhưng làm sao cũng ngủ không được.

Cô cầm lấy đồng hồ thủy tinh ở trên tủ đầu giường, nhìn xuống thời gian,c ũng là điểm 8h sáng rồi.Dung Ân nhảy dựng lên,vậy vì cái gì trong phòng lại tối như vậy?

Lúc cô xuống giường, cảm giác bên hông dường như có cảm giác lành lạnh, Dung Ân lúc ấy cũng không có để ý, cô sờ soạng xuống giường, ban công bên kia vẫn có ánh đèn,xuyên qua tấm rèn cửa sổ kín đáo đang chiếu vào,có ánh sáng nhàn nhạt.

Phía sau có âm thanh gì đó,rất nhỏ, nơi này yên tĩnh mà tối tâm không gian bên trong lộ ra vẻ dị thường quỷ dị.

Mò tới cửa sổ sát đất, soàn soạt mà kéo màn cửa sổ ra, phía ngoài ánh sau từ phía sau chui vào, Dung Ân vội giơ tay lên che ở trên trán, thật chói mắt.

Cô một lần nữa nhìn kỹ, cũng phát hiện tất cả màn cửa sổ cũng đổi thành một màu đen nặng nề, hơn nữa chất liệu này ánh sáng cũng không thể xuyên qua, Dung Ân mở cửa sổ sát đất ra, mới vừa muốn đi ra ngoài, mới phát hiện chính mình không có mặc quần áo, cô lại đi trở lại, nhìn thấy trên mặt đất kéo một sợi dây xích lớn bằng ngón cái, từ đầu giường uốn lượn đến……..

Phần eo của cô!

Dung Ân bình tĩnh nhìn hồi lâu, lúc này mới xác định chính mình không hoa mắt, dây xích kia tạo hình kỳ mỹ, vây quanh ở ngang hông mãnh khảnh của cô, giống như là đai lưng, nhưng mặc dù vậy, nó vẫn là dây xích Nam Dạ Tước lại lấy phương thức này trói buộc tự do của cô.

Dung Ân khó có thể tin, bi phẫn cùng khuất nhục đều hiện lên ở trên khuôn mặt xinh đẹp.

Nam Dạ Tước ngồi ở trước bàn ăn, món ăn cũng đã nguội từ lâu, cơm cũng cứng, súp chưng lúc ấy không có nóng, nhất định là Vương Linh về sau xử lý.

Trên lầu truyền đến âm thanh đập đồ, anh biết Dung Ân nhất định sẽ tức giận, tâm thần mà náo loạn, nhưng anh cũng không có cách nào, chỉ còn cách nhốt cô lại.

Món ăn lạnh cùng cơm, nhai ở trong miệng, phải rất lâu mới có thể tiêu hóa, anh nghĩ tới muốn hâm nóng lòng của cô cũng như vậy.

Vương Linh đứng ở bên cạnh, “ Thiếu gia, tôi đi hâm nóng lại cho anh”

Nam Dạ Tước lắc đầu, lúc anh ăn cơm, động tác trước sau như một rất ưu nhã, thức ăn rất nhiều, anh rất thích ăn thịt kho tàu cá chép, trứng chiên cà chua do Dung Ân thường làm.

Ầm—

Vương Linh bất an nhìn trên lầu.

Thịt bằm, màu sắc vẫn ngon như cũ, nước sốt cà chua cũng vừa đúng.

Nam Dạ Tước ăn hết một chén cơm, cũng không lâu lắm, cũng đủ lắp dạ dày anh, trán bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.

Món ăn đẹp mắt, mùi vị ngon miệng, nhưng dù sao cũng là lạnh.

Anh ăn đồ ăn nguội, dạ dày tự nhiên sẽ bị chịu tội.

Hai tay anh đan nhau, chống trên trán của mình, Vương Linh đứng ở cách đó không xa, có thể nhìn thấy người đàn ông môi mỏng mân lên, mắt phượng thâm thúy nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, mà sững sờ, không biết là suy nghĩ cái gì.

Cho dù là kẻ ngu cũng biết chuyện, Nam Dạ Tước cũng sẽ không thể không rõ ràng, chẳng qua là, Dung Ân tự mình làm thức ăn, hơn nữa lại là vì anh mà chuẩn bị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio