Haiz...là tôi, An Nhiên đây.
An Nhiên đang rất bối rối đây.
Trong suốt mấy giờ học qua, tôi chả tập trung được vào môn gì cả.
Trong đầu cứ ong ong, cái tên la bàn ngồi sau tôi cứ chốc chốc lại hẩy hẩy cái bút vào tóc tôi, ứ chịu được.
“ Mèo, mày sao thế? Ngứa ở đâu à? ” Lão hỏi tôi, giọng nói lo lắng thấy rõ.
Tôi ảo não trả lời:
“ Ếu biết con gì cào mày ạ. Rõ bực mình! ”
Đúng lúc ấy, Nhược Giai - con nhỏ lớp trưởng - cũng là đứa tôi ghét nhất cái lớp này lên tiếng:
“ Nhiên, nói chuyện trong giờ?! ”
Ớ...thế còn...lão thì sao? Lão cũng nói đấy chứ?
Đúng là cái đồ thiên vị.
Còn tiểu sử về con nhỏ này: Lúc mới vào lớp , tôi còn lôi thôi lếch thếch lắm. Hồi ấy, tôi và nó tranh nhau chức lớp trưởng. Mà tôi thì vừa đen, vừa xấu, vừa...ngu, nó thì nổi tiếng là họt gơ khối, lại còn học giỏi, tôi vốn chẳng là đối thủ của nó. Cho nên...chưa đầy ngày, chức lớp trưởng đã chạy mất khỏi tay tôi...
Haiz...không phải chỉ như vậy mà tôi ghét nó đâu. Mà còn vì blum blam những thứ khác nữa. Hôm nào rảnh tôi sẽ kể mấy bác nghe.
Quay lại lớp học, Nhược Giai vừa dứt câu, lại quay xuống nhìn “ cậu bạn đẹp trai ” vừa vào lớp, cười nhẹ nhàng:
“ Phong Thần, sao người cậu ướt nhèm vậy? Vừa nãy vào lớp tôi không để ý...”
Mặt tôi bắt đầu nóng lên...chết rồi...
Hắn ta cười lại, giọng đá đểu:
“ À, vừa nãy bị...con vật gì đó có bọ ở miệng phun cho ấy mà...”
Tôi đỏ bừng tai, mất bình tĩnh mới đứng dậy, đập mạnh lên bàn.
Thấy thế, Âu Dương Nhược Giai chuyển nét mặt hiền lành thành dữ tợn, nói như quát:
“ An Hạ Nhiên, cậu muốn làm loạn à? Lớp học là để...”
“ Nhược Giai...tớ muốn đi vệ sinh! cậu làm ơn tránh xa một chút! ” Tôi thở ra một cái rõ dài
Cô ấy lúc đó mới dịu cái mặt xuống, gật đầu:
“ Ừ! ”
Tôi định đi ra khỏi chỗ, thì chuông hết tiết đã vang lên. Chán quá, tôi chẳng thèm ra ngoài nữa, ngồi phịch xuống.