Không thể nào tả nổi mớ âm thanh hỗn độn đó, nó giống như đang ở trên miệng núi lửa. Bao nhiêu là cát bụi rơi như mưa xuống người nàng trong khi khói vẫn cuồn cuộn tràn vào qua các khe hở. Những tiếng nổ rền của bom đạn và đại bác làm tai nàng ù đặc, nhức nhối. Nàng cho một vốc muối vào tô rồi mang đến chỗ viên phi công đang nằm nửa tỉnh nửa mê. Khi quân Đức bị đánh bại ở bãi biển, họ sẽ tràn qua Valmy. Nàng thầm nghĩ. Cần phải cầm máu và giấu anh ta đi.
Lisette dùng kéo xẻo ống quần anh ta rồi gỡ mảnh vải đẫm máu ra khỏi chỗ da thịt nát ấy. Hình ảnh trước mắt làm nàng chợt chùn tay, hàm răng nghiến chặt lại. Lạy Chúa, làm sao anh ta có thể lê được một đoạn xa như vậy mặc dù có mình đỡ.
- Tôi không thể lấy viên đạn ra được. – Nàng quỳ xuống cạnh anh ta, mái tóc phủ xuống vai – Tôi sẽ rửa vết thương và cầm máu lại.
- Mấy giờ rồi? – Anh ta ngắt lời nàng bằng một giọng mạnh mẽ và bất ngờ.
- Gần bảy giờ.
Anh nhăn mặt đau đớn khi nàng bắt đầu phủi những mảnh đất cát cây cỏ bám trên cái chân bê bết máu.
- Từ đây tới bãi biển còn bao xa?
- Khoảng một dặm.
Anh ta sửng sốt.
- Chúng tôi được thông báo rằng không có người dân nào gần bờ biển cả.
Anh ta quay mặt vào tường. Lisette tiếp tục lau chùi vết thương. Tô nước muối từ màu đỏ nhờ nhờ biến thành màu đỏ sẫm thật ghê rợn.
- Không có nhiều người đâu. Chỉ còn lại vài chủ trại. Thế thôi.
- Cả cô nữa à?
- Vâng! – Lisette không giải thích thêm. Nàng cố kiềm lại cảm giác nhộn nhạo đang dâng lên trước vết thương khủng khiếp nơi chân và đùi anh ta. Nàng dùng khăn mặt cầm máu lại rồi chạy đi tìm tấm ra trải giường, xé ra từng mảnh nhỏ và vội vã buộc vết thương toang hoác miệng với những ngón tay run rẩy. Nàng vừa làm xong thì khuôn mặt anh ta cũng tái mét.
- Anh không thể ở lại nhà bếp được. – Nàng vừa nói vừa ngồi xổm xuống – Tụi Đức có thể ập vào đây bất cứ lúc nào.
Anh ta khẽ mỉm cười. Khuôn mặt hốc hác cố gượng lại cơn đau.
- Thế thì người Mỹ cũng có thể tràn vào. Ở đây có vị trí nào quan sát thuận lợi không?
- Ở trên lầu. – Nàng có vẻ do dự khi nhìn vào chân anh ta.
- Vậy thì phải nhờ cô đỡ hộ. Tên tôi là Luke Brandon. Cô đã cứu mạng tôi. Xin cám ơn.
Lần này nụ cười anh ta tự tin hơn. Lisette đưa tay đỡ lấy cánh tay anh ta và cảm thấy sức nặng của anh ta đang ghì xuống.
- Cô tên gì?
- Lisette. – Nàng đáp, cố lấy lại thăng bằng khi anh ta tựa vào người nàng.
Luke hít một hơi dài nén lại cái đau thấu xương, rồi nói với giọng đứt quãng:
- Tôi thích tên đó. Nó hợp với cô lắm, một cái tên rất đẹp.
Nàng khẽ mỉm cười. Lần đầu tiên khi thấy anh ta trong rừng với cái chân đẫm máu, nàng vẫn đinh ninh rằng người ấy không thể chết được. Người sắp chết làm sao nịnh đầm khéo như thế nổi.
- Chúng ta phải qua đại sảnh mới tới cầu thang chính. Một quãng đường quá dài đấy.
Anh gật đầu, nghiến chặt răng cố chống lại cơn cám dỗ chỉ chực kéo anh quỵ tại chỗ. Anh đã gặp may và không muốn vận may đó thành một kết cuộc bi thảm chỉ vì sơ xuất. Đã bảy giờ sáng. Có thể quân đội Mỹ đã kiểm soát suốt bãi biển và họ sắp lên bờ. Anh sẽ được săn sóc thuốc men cẩn thận và cùng họ tiến vào vùng trong. Chắc chắn anh không thể để mình bị đưa lên tàu trở về Anh quốc. Anh hít vào một hơi thật sâu, trước mặt là những bậc thang dài hun hút. Phải trèo lên thôi. Anh cần phải thấy những gì đang tiếp diễn.
Họ lại chìm đắm vào những âm thanh hỗn loạn.
- Có phải súng của ta không? – Lisette chợt la lên khi những bức tường cổ kính và kiên cố của Valmy lại rung chuyển.
Luke gật đầu quả quyết:
- Đó là những loại pháo mở đường từ các chiến hạm. Họ đang tiêu diệt các khẩu pháo của tụi Đức. Sẽ không còn tên Đức nào sống sót sau khi kết thúc.
Lisette buộc miệng la khẽ rồi quỵ xuống khiến Brandon vội nhoài người chụp lấy tay vịn cầu thang để giữ thăng bằng.
- Đừng sợ. – Anh vội vã trấn an khi thấy mặt nàng tái nhợt đôi mắt tối sẫm lại, trợn trừng – Vài phút nữa trận chiến sẽ qua thôi.
- Khi lính Đức đầu hàng, họ sẽ làm tù binh phải không? – Nàng hỏi dồn dập.
Trông nàng như sắp ngất đến nơi và anh không nỡ trách nàng. Rồi tiếng họ bị át đi bởi tiếng ầm của đại bác. Luke tự nhấc người lên một bậc thang.
- Tụi Đức thường không chịu đầu hàng. Nhưng cô đừng lo. – Anh an ủi – Chúng sẽ không phiền cô nữa sau khi quân Mỹ chiếm được Omaha.
- Omaha?
Anh dựa vào thành cầu thang thở dốc.
- Đó là một tên bí mật trong quân sự để chỉ vùng biển này. Các đơn vị Hoa Kỳ đang đánh chiếm nó. Quân Canada và quân giải phóng của Pháp ở xa hơn về phía Đông, trên Arromanches.
- Nhưng anh đâu phải là người Mỹ? – Nàng vừa nói vừa đỡ anh ta dọc theo hành lang có ốp gỗ sọc trên tường vào một căn phòng rộng lớn, phủ lụa xanh.
- Không! – Anh nén đau gượng cười – Tôi là người Anh.
Luke nhìn qua ô kính đổ nát của cánh cửa sổ mở rộng, nụ cười tắt ngấm. Từ đây, anh có thể thấy mũi đất và vùng biển phía xa, nhưng không có bóng dáng của một chiếc xe tăng hay người lính Mỹ nào trên bãi. Trái lại, pháo binh Đức đang bắn tàn khốc xuống bờ, súng chống tăng nã ra mặt biển với những chớp lửa chết người, còn các xạ thủ súng máy thì đang ra sức tàn sát lính Mỹ trước khi họ vượt qua bửng đổ bộ.
- Chúa ơi! – Anh thì thầm – Họ đang bị đè bẹp! Họ không tiến nổi.
Anh quỵ xuống sàn đăm đăm nhìn ra mũi đất, đó là một địa ngục trần gian mang tên Omaha. Phía ngoài các tàu đổ bộ, các chiến hạm Texas đang hướng một hàng rào hoả lực vào họng súng quân Đức, nhưng nó vẫn tiếp tục khạc lửa và người vẫn tiếp tục đổ xuống từ các con tàu – Sư đoàn chín hai bộ binh – những chiến sĩ đã dày dạn với chiến trường, đã từng vượt qua vùng bờ biển Bắc Phi, Sicily và Salerno. Nhưng họ không vượt qua được Omaha. Dọc theo bờ, các xác chết vẫn nằm đặc và nhấp nhô đầy trên cả mặt biển. Nhưng họ vẫn loa xuống những bửng đổ bộ và tiếp tục nhào xuống nước, chiến đấu giành lấy bờ biển.
Lisette quỳ xuống cạnh Luke, tự hỏi vùng eo biển này có còn là một cảnh nên thơ nữa không. Nó đang nhuộm máu, những đợt sóng triều cao hơn cả mét, làm tròng trành những bửng đổ bộ trong khi đạn quân Đức tưới xuống như mưa. Nàng nhắm mắt lại, nhiệt tâm cầu nguyện cho những người trên bờ biển… cho Dieter.
Chân nàng chợt bị hẫng lên rồi bị rơi xuống mặt đất đang run chuyển dữ dội.
- Đi xuống nhà. – Luke hét to khi những mảnh vỡ vừa rơi ào ào xuống họ.
- Không! – Lisette lắc đầu bướng bỉnh, giọng nàng át cả tiếng ồn đinh tai nhức óc của bom đạn – Tôi sẽ ở đây.
Suốt buổi sáng dài lê thê, khủng khiếp và đẫm máu ấy, họ nép sát người trên sàn nhà. Thỉnh thoảng họ cố thu lấy can đảm, ngẩng đầu lên, căng mắt nhìn qua áng mây mù mịt khói, quan sát tình hình diễn ra trên Omaha.
Luke chỉ mong hạm đội Mỹ sẽ lui về nơi lực lượng của Anh và Canada đang tấn công. Nhưng chuyện đó không xảy ra. Những chiến hạm vẫn tiến sát vào bờ, nhả những đường đạn chính xác vào các khẩu đội pháo. Những chiến đấu cơ oanh tạc của quân Đồng minh nhào xuống vị trí của quân Đức, ném bom và bắn phá. Và rồi thật bất ngờ khi từ những xác chết ngổn ngang đã xuất hiện nhiều bóng người.
- Họ sắp qua được rồi! – Luke kêu lên hồi hộp, anh lết lại gần cửa sổ – Đại hồng binh đang tiến lên được rồi.
Lisette sững sờ nhìn Luke, nàng cứ ngỡ anh ta đang bắt đầu chán nản vì phải nói mãi tiếng Pháp nhấm âm cẩn thận.
- Đại hồng binh? – Nàng hỏi lại.
Luke cười phấn khởi.
- Đó là biệt danh Trung đoàn thiện chiến nhất của Mỹ. Họ đang chế ngự quân Đức.
- Họ có bị bắt làm tù binh không? – Nàng trườn về phía Luke, mắt vẫn còn hoảng hốt.
Một loạt bom khác làm rung chuyển tận móng toà lâu đài.
- Nếu cô có ống nhòm, tôi có thể thấy được. Giờ thì tôi chỉ biết họ đang ở trên bãi biển và quân Đức sắp bị đẩy lùi.
Gương mặt xinh đẹp của Lisette bị lem muốc bởi những vệt mồ hôi chợt biến đổi một cách sợ hãi. Luke thắc mắc không hiểu người con gái này làm gì một thân một mình trong toà lâu đài thênh thang như thế này, trong một vùng tạm chiếm của quân Đức.
- Cha mẹ cô đâu? – Anh cởi chiếc áo bay ra để lộ chiếc quân hàm sĩ quan trên cầu vai.
- Ở Balleroy, cách đây dặm về hướng nam. – Giọng nói trầm ấm của nàng làm anh xao xuyến. Lần đầu tiên khi thấy nàng trong rừng, anh ngỡ mình bị ảo giác. Anh đang chờ những tên lính Đức hung bạo chứ không phải một cô gái kiều diễm đã đưa anh về nơi bình yên này. Ngay cả giây phút này, anh vẫn còn nhìn ngắm nàng để tin rằng nàng thật sự hiện hữu.
- Tại sao cô không đi với họ? – Anh tò mò hỏi.
Nàng khẽ nhún đôi vai thanh mảnh, đôi mắt màu tím thẫm buồn bã. Chưa bao giờ anh nhìn thấy một đôi mắt màu tím thẫm thạch anh như thế. Cuối cùng nàng trả lời:
- Tôi sẽ gặp lại gia đình khi tình hình tạm yên.
Nàng đã hứa với Dieter sẽ ra đi khi trời tảng sáng. Nhưng lúc đó không thể đi được, còn bây giờ thì quá muộn. Nàng sẽ không đi nữa cho đến khi biêt chắc hắn vẫn được bình yên. Quân Mỹ sẽ chiếm lấy bãi biển, còn Dieter và sĩ quan đồng đội của hắn sẽ đầu hàng. Họ sẽ bị bắt làm tù binh. Nhưng hắn sẽ được an toàn cho đến cuối trận chiến, cho đến lúc hoà bình được lặp lại. Và khi đó, họ sẽ cùng nhau chung sống.
Luke chợt chú ý đến những đốt ngón tay nắm chặt lại của Lisette, anh dỗ dành.
- Không còn lâu đâu. Chỉ một hoặc hai giờ nữa thôi. Tụi Đức sẽ hối hận vì đã đặt chân lên đất Pháp.
Lisette vuốt những sợi tóc xoăn trên trán và hai bên gò má rồi cất giọng run run:
- Anh đang làm gì khi bị bắn rớt? – Nàng lái câu chuyện sang hướng khác.
- Tôi đã phát hiện và sắp đạt mục tiêu cho các chiến hạm.
Giọng Luke dịu dàng trầm tĩnh và tự chủ. Giọng nói của một người xem sự hèn nhát là điều sỉ nhục. Mái tóc sậm màu là đặc điểm duy nhất của người Địa Trung Hải, khiến anh hơi khác biệt với người Anh. Còn đôi mắt trong xanh linh hoạt gần giống như người Bắc Âu. Những đường nét của chiếc miệng thì thật tuyệt vời, tất cả đều toát lên vẻ tự tin, lạnh lùng.
- Đến tối đội cứu thương sẽ cần đến chỗ này. – Luke nói, đôi mày rậm nhíu lại – Họ sẽ cần nước, drap trải giường và mọi thứ cô có.
Lisette quay mặt không nhìn thảm kịch Omaha nữa.
- Tôi xuống nhà xem có còn nước không. Nếu bị cúp, có lẽ phải bơm dưới chuồng ngựa.
- Nhớ đừng ra ngoài. – Luke la to nhưng nàng đã chạy tới cửa, tiếng kêu chìm lẫn trong tiếng gào thét của đoàn máy bay đang gầm rú trên đầu họ.
Tiếng giầy Lisette vang lên dọc theo hành lang rồi hướng về phía cầu thang chính. Những bức tranh trên tường đã bị rơi xuống từ lúc nào, còn đèn đuốc thì bị bể tan. Nàng xuống tới phòng ăn lớn, cánh cửa được canh gác cẩn thận bấy lâu nay giờ trông ảm đạm và hoang vắng. Việc phá cửa chẳng còn ý nghĩa gì nữa, thật dễ dàng và vô vị. Những kế hoạch đẩy lùi cuộc đổ bộ trở thành vô dụng. Nàng bước vào nhà bếp. Nơi đây cũng giống như phòng phía trên, tất cả cửa sổ đều bị bể nát. Những mảnh đất đá từ ngoài vào vỡ vụn ra khi va vào tường và những tủ đựng bát chén. Nàng thận trọng bước qua những mảnh kim loại nóng bỏng và vặn nước ở bồn rửa chén. Chỉ có một dòng nước nhỏ chảy ra. Nàng tự trách sự vô ý của mình. Đáng lẽ nàng phải hứng đầy các xoong nồi khi nó còn chảy. Giờ thì phải ra tận chuồng ngựa, bơm lên từng thùng một. Nàng chạy ra mở cửa nhưng chợt dừng lại bàng hoàng. Bốn nguời lính đang băng qua khoảng sân lát đá và tiến về phía nàng.
- Ngừng bắn! – Dieter hét ầm vào điện đàm ra lệnh cho các khẩu đội súng cối – Không được rời vị trí! Chờ nó tới sát bờ!
Chung quanh hắn, những bức tường thành công sự rung rinh mỗi khi đại bác nã vào dốc đá. Qua lớp bụi xoáy tròn hắn thấy vô số máy bay Đồng minh lao vào, đầu cánh giao nhau trong một đội hình hoàn hảo, đủ các loại máy bay: Spitphires và Thunderbird, Mustangs và Lancasters, Phortresses và Libertos. Có hàng trăm ngàn chiếc, nhiều đến nỗi dường như bầu trời không chứa nổi. Chúng bay qua các chiến hạm khổng lồ, bắn phá vào bãi biển và mũi đất, rồi vọt lên, quét một vòng rồi chúi xuống bắn tiếp.
Một quả đạn đập ngay vào dốc đá phía dưới công sự. Dieter bị hất tung lên rồi dội vào bức tường bê tông phía sau, người phủ đầy cát bụi và những mảnh bê tông vỡ vụn.
- Thiếu tá có sao không? – Halder hoảng hốt nằm úp xuống, mặt anh rớm máu, bộ quân phục rách tươm. Một loạt đại bác khác rơi xuống dốc đá phía trên, vào ngay giữa cơn lốc bụi trắng xoá, tạo ra một trận mưa đá, bắn tung toé vào lỗ hổng công sự.
- Giữ vững vị trí, Halder. – Dieter hét lên – Xem có khẩu pháo nào không?
Mấy tên lính xung quanh hắn lồm cồm bò dậy, hình như không có ai bị thương. Dieter chụp lấy ống nhòm ra lệnh.
- Tất cả trở về vị trí cũ.
- Không có ai trúng đạn cả. – Halder gào to qua lớp bụi trắng mờ mịt – Họ đang đợi lệnh.
- Nói họ giữa vững vị trí. Tôi muốn chờ con tàu vào đúng tầm đạn. Dieter nhìn đoàn tàu tròng trành tiến vào bờ qua ống kính. Chúng sắp vào đúng tầm đạn. Chỉ còn phút nữa… Hai phút nữa.
Hắn gọi điện thoại cho các xạ thủ.
- Mục tiêu thứ nhất, tập trung tất cả hoả lực, tầm tác xạ: bốn tám năm không.
Một loạt đạn khác từ chiến hạm dội trúng vào mặt dốc đá. Vữa từ trần nhà rơi rào rào, bụi mờ mịt tuôn qua khe hở. Họ vội nằm sấp xuống.
Dieter vẫn cố nán lại. Những công sự đã được thiết kế để đối phó trực tiếp với hỏa lực của địch từ biển bắn vào. Súng ống luôn luôn sẵn sàng và họ sẽ nhanh chóng trở về tư thế tác xạ. Mọi người nhổm đứng dậy. Các sĩ quan pháo thủ chờ lệnh Dieter, còn một phút giây. Một chiến hạm tấp vào bờ. Bửng dốc đổ bộ chạm sát mặt nước.
- Mục tiêu thứ nhất. – Dieter la lên – Bắn.
Đến khoảng giờ phút, hắn biết là không còn hy vọng nào nữa. Mặc dù trọng pháo và đại bác nã xuống như mưa, quân Mỹ vẫn lấn được bờ biển. Từng nhóm nhỏ đang trèo thang lên dốc đá, len lỏi giữa các bãi mìn, bước qua xác chết và những người đang hấp hối. Một khẩu đội bên sườn trái đã bị bazooka loại khỏi vòng chiến, còn khẩu đội bên phải thì bị bắt.
Họ đã thua cuộc, hắn biết rõ điều đó. Họ cần sự yểm trợ của các sư đoàn thiết giáp mà Hitler quyết định không cung cấp cho họ. Quân Mỹ ồ ạt tiến lên dốc đá như bão táp, không còn hy vọng đẩy lùi chúng xuống biển nữa. Chúng sẽ đổ bộ và hoành hành trên đất Pháp.
Khuôn mặt Lisette bừng cháy trong tâm trí hắn. Hắn có thể thấy tình yêu rạo rực trong đôi mắt nàng. Chiếc miệng rộng với đôi môi đầy đặn, và suối tóc mượt lấp lánh tựa một dải lụa sẫm màu: Quân Mỹ sẽ chiếm lấy Valmy, nhưng nàng sẽ được an toàn.
- Anh rất tiếc! – Hắn thì thầm trong hơi thở. Rồi quay về phía binh lính hắn ra lệnh – Chuẩn bị rời công sự đánh xáp lá cà. – Hắn quay phắt lại, giọng sắc gọn – Đi thôi, bỏ chỗ này cho mấy thằng khốn kiếp đó.
Lisette đóng sập cửa lại và trở về phía cầu thang khi thấy bọn lính ùa vào Valmy. Nhưng không kịp nữa, chúng đã mở tung cánh cửa sau, xô nàng ngã xuống, rồi xồng xộc vào bếp. Người ngợm quần áo còn ướt đẫm mồ hôi, mùi thuốc súng khét lệt, chúng ùa lên cầu thang, tản vào các phòng rồi tìm chỗ phục kích. Lisette chập choạng đứng dậy đuổi theo vào đại sảnh, miệng la toáng lên cảnh giác cho Luke.
Một tên sĩ quan giận dữ chộp tay nàng, dúi nàng ngã xuống sàn, hắn nâng súng lên.
Cánh cửa gỗ sồi của Valmy lại bật mở. Nàng chỉ kịp thoáng thấy họng súng tên Đức chĩa vào mình. Rồi cánh cửa xoay trên bản lề. Dieter đã đứng đó từ bao giờ. Hắn nổ súng mà chưa kịp đưa lên ngắm.
Ba tên lính trên cầu thang vụt quay lại, chúng trố mắt kinh ngạc trước cảnh tượng vừa xảy ra: Một thiếu tá Đức, mặt bê bết màu, quân phục tả tơi, đã bắn chết một sĩ quan Đức ngay tại chỗ.
Vừa lúc đó, Luke nhoài người ra thành cầu thang và nổ súng. Bọn lính Đức hốt hoảng trước cảnh tượng bắn giết hỗn loạn, lập cập trườn xuống từng nấc thang, Lisette nghe Dieter bước đến gọi tên mình, và khi nàng vừa rú lên ngăn hắn đừng bắn thì Luke lại nâng súng lên bóp cò lần nữa.
Dieter ngả phịch xuống sàn, máu vọt ra từ ngực. Nàng vấp xuống cạnh hắn. Hắn quay sang, nhìn nàng mỉm cười.
- Dieter!
- Đừng chết! Trời ơi! Đừng bắn anh ấy chết! – Lisette quì lên khóc nức nở, nàng ôm hắn trong vòng tay.
- Anh xin lỗi, em yêu! – Hắn thì thào – Anh không biết em đã có người bảo vệ ở đây.
Mắt nàng mở to kinh hoàng. Máu tuôn ra từ áo khoác hắn thấm ướt áo nàng, lan ra cả sàn nhà xung quanh họ.
- Đừng nói nữa, hãy giữ sức! Em sẽ đi tìm băng.
- Trễ quá rồi, em yêu! – Hắn thều thào – Anh chỉ muốn đến… để chào… em.
Hơi thở Dieter nghẹt trong cổ. Nàng ôm hắn chặt hơn, hai tay nhớp nháp vì máu của hắn.
- Không, Chérie! – Nàng thổn thức – Anh không được chết. Em không thể để anh chết.
Nàng quay lại Luke Brandon đang khập khễnh bước xuống, tay vịn vào thành cầu thang.
- Hãy giúp tôi! Chúa ơi! Hãy cứu giúp con!
- Tôi không hiểu. – Anh ngần ngừ nhìn người Đức đang hấp hối trong tay Lisette, ánh mắt lướt qua xác tên lính anh bắn gục ngay cầu thang rồi dừng lại ở viên sĩ quan đã chĩa súng vào Lisette chứ không phải anh – Tôi không hiểu… – Anh hoang mang lập lại.
- Làm ơn lấy giùm tôi cuộn băng.
- Không! – Dieter khẽ nói, hắn nắm chặt lấy những ngón tay nàng. Hắn không nhận thấy người Anh đứng phía trên mà chỉ thoáng cảm nhận – Hãy chăm sóc cô ấy cho đến khi trận chiến kết thúc. – Hắn phều phào, máu đã nghẹn đầy trong cổ – Săn sóc cô ấy… và đứa bé… – Hắn cảm thấy hơi thở yếu đi và sự sống đang rời bỏ hắn.
Dieter nhìn nàng lần cuối. Đôi mắt đẹp giờ đây đẫm lệ. Đôi mắt mà đàn ông sẽ bị khuất phục, sẽ đắm đuối trong đó.
- Anh yêu em. – Đầu hắn ngã vào khuôn ngực đầy đặn, êm ái của nàng, những ngón tay lơi dần rồi vuột khỏi bàn tay nàng.
Nàng đã mất Dieter. Đã từ lâu, nàng biết sẽ mất hắn. Lòng tan nát, nàng cảm thấy tất cả sức mạnh đã tiêu tan. Nàng yêu hắn bằng cả tâm hồn lẫn thể xác, với tất cả nhiệt tình và sức mạnh của mình. Nhưng giờ đây hắn đã ra đi, chỉ còn mình cô độc. Nàng gọi mãi tên Dieter trong tiếng nấc nghẹn ngào, ôm chặt lấy xác hắn, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt. Còn đâu những giấc mơ, những ảo mộng về một tương lai.
Luke Brandon đã lần xuống bậc thang cuối. Anh lúng túng hỏi:
- Anh ta là ai?
Nàng ngẩng nhìn anh:
- Dieter Meyer, người yêu của tôi.
- Nhưng đó là một người Đức? – Đôi mày thẳng tắp của Luke khẽ nhíu lại, ngạc nhiên.
Nàng nhìn xuống thân hình bất động trong tay, trả lời không chút ngập ngừng:
- Phải, anh ấy là một người Đức.
Ngay cả giây phút bất hạnh này, trông nàng vẫn quyến rũ. Sự xúc động sâu xa của nàng khiến anh bác bỏ ngay ý tưởng nàng là kẻ phản quốc.
- Cô ủng hộ Đảng Quốc Xã ư? – Anh cố gắng tìm hiểu câu chuyện.
- Không! – Nàng đứng dậy, cảm thấy mình quá nhỏ nhoi trước nỗi mất mát lớn lao đè trĩu – Và cả anh ấy nữa.
- Tôi không hiểu. Anh ta là người Đức mà? Có phải là thiếu tá không?
- Vâng! – Phải tìm mảnh vải đắp cho Dieter, vì mình nàng không thể mang nổi xác hắn ra khỏi gian đại sảnh nếu không có ai phụ giúp.
Lisette bước qua xác tên lính Đức mà Luke bắn khi nãy. Nàng vào phòng khách mang ra một tấm khăn trải bàn có thêu hoa văn. Đó là chiếc khăn đặc biệt dùng trong phòng ăn tối của Valmy. Nàng nhẹ nhàng phủ lên người Dieter và lặng lẽ nói:
- Anh ấy trong nhóm những sĩ quan và những viên chức cao cấp của Đức định lật đổ Hitler.
- Chúa ơi, làm sao họ thực hiện được?
Giọng nàng đều đều thật xa lạ khi kể lại:
- Điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa, chẳng có gì quan trọng nữa. Một quả bom sẽ được đặt ở tổng hành dinh của Hitler. Sau đó Rommel lên nắm chính quyền và sẽ kí một hoà ước với quân Đồng minh. Họ định hành động trước khi có cuộc đổ bộ nhưng chưa có cơ hội. – Đôi mắt nàng thâm quầng, nàng quay mặt đi, giọng xót xa – Thì thời giờ đã hết.
Đầu Luke quay cuồng, anh không rõ. Sở tình báo Anh quốc đã hay tin này chưa. Nhưng dù sao, anh cũng phải báo cho họ biết ngay khi có dịp. Anh nhìn xuống mắt Lisette đang nhợt nhạt như một pho tượng ngà. Nàng sắp ngất đến nơi. Anh thầm rủa cái chân trúng đạn của mình. Ước gì anh có thể mang xác Dieter ra khỏi cái sàn đá vấy máu này.
Anh ân cần hỏi:
- Lúc nãy anh ta nói đến đứa bé nào? Có phải em cô không?
Nàng lắc đầu, mái tóc đong đưa hắt chút bóng mờ đổ dài về phía trước.
- Không. Anh ấy muốn nói đến đứa con của chúng tôi.
Nàng trả lời với vẻ trang nghiêm. Luke cảm thấy như có ai đấm mạnh vào ngực. Có lẽ chỉ một năm trước đây, nàng vẫn còn hồn nhiên như một đứa trẻ, anh bối rối nói:
- Điều đó có gây khó khăn cho cô không? Đứa bé sẽ không hợp pháp vì cha là người Đức.
Đôi mắt màu tím biêng biếc ánh lên một vẻ quen thuộc mà Luke chợt nhận ra đó là sự can đảm đã khiến nàng lao vào lửa đạn để mang anh về đây an toàn.
- Chỉ có cha mẹ tôi là buồn phiền thôi. Còn tôi sẽ đi xa, thật xa. Nếu Dieter còn sống, chúng tôi sẽ đến Thuỵ Sĩ. Có lẽ rồi tôi cũng tới đó. Sau khi hết chiến tranh.
Giọng nói đau buồn của nàng càng dày vò anh. Nàng đã liều mình cứu anh, thế mà anh lại giết chết người yêu của nàng, cha của đứa bé. Anh mong muốn được chuộc tội, được chăm sóc nàng.
- Sau chiến tranh, đời sống sẽ rất khó khăn, Lisette à. Hãy cho tôi được giúp cô. Đừng đi Thuỵ Sĩ nữa. Cô hãy qua Anh nhé?
Luke cũng không hiểu lời nói của anh làm ai sửng sốt, Lisette hay chính anh. Nàng nhìn anh thẫn thờ như mất trí.
- Anh muốn nói gì?
Luke nắm chặt đôi tay nàng. Thật là điên rồ. Nhưng đầu óc đang quay cuồng của anh vẫn khẳng định đó không phải là điều sai lầm. Anh muốn đền ơn nàng nhưng thật ra anh muốn chính nàng.
- Em bằng lòng nhé? – Anh khẩn khoản – Em có thể sinh đứa bé bên Anh. Dieter Meyer đã yêu cầu tôi chăm sóc em và đó là cách duy nhất để tôi thực hiện ý nguyện ấy.
Nàng gỡ tay ra, loạng choạng đứng dậy, đôi mắt mở to ngơ ngác.
- Không… không được đâu. Anh không hiểu anh đang nói gì…
- Tôi hiểu chứ. Tôi muốn cưới em. Tôi muốn làm những gì Dieter yêu cầu và tôi muốn được chăm sóc em.
Gương mặt xinh đẹp của nàng nhợt nhạt, ánh mắt buồn bã.
- Tôi hiểu tại sao anh có ý nghĩ đó. Tôi rất biết ơn anh, nhưng điều đó không thể được.
- Em sẽ bị coi là thông đồng với bọn Đức. – Luke tàn nhẫn nói – Và sẽ phải chịu những hình phạt rất dã man. Nhưng bổn phận của em là phải tạo dựng cuộc sống mới cho đứa con và chính bản thân mình. Mong em đừng từ chối đề nghị của tôi, hãy xem đó là một cơ hội.
Nàng nhìn xác Dieter chỉ cách đó vài mét, nước mắt lại tuôn trào.
- Không, không được đâu Luke. Tôi rất tiếc.
Đành phải gác chuyện này lại vậy, Luke tự nhủ. Khi nào Dieter được chôn cất tử tế xong, mình sẽ ngó ý lần nữa. Lúc ấy có lẽ nàng sẽ suy nghĩ sáng suốt hơn.
Luke chợt nhận ra tiếng động xung quanh họ. Có tiếng rền của đại bác xen lẫn với tiếng nổ chát chúa của súng máy. Rồi họ nghe thấy tiếng chân chạy rầm rập phía sau lâu đài.
- Lục soát tất cả các phòng. – Một giọng Mỹ vang lên. Luke vội hạ khẩu súng xuống.
- Chúa ơi! – Viên trung tá trẻ dẫn đầu nhóm lính dừng lại khi chạy qua hành lang vào đại sảnh. Chàng nhìn qua những xác lính Đức rồi quay sang Luke đang bị thương.
- Anh đã phải bận rộn lắm nhỉ? – Viên trung tá mỉm cười nói – Đừng cử động. Đội cứu thương đang đến. – Nhưng chàng chợt tròn mắt khi thấy Lisette đang đứng phía sau Luke.
Nàng bước tới trước, chung quanh là những xác lính, máu loang lổ trên sàn và bắn cả lên tường.
- Xin chúc mừng trung tá đã đến Valmy. – Nàng lịch sự đưa tay về phía anh ta – Chào mừng các bạn đã đến nước Pháp.
Greg Dering ngỡ mình đang nằm mơ. Họ đã báo không còn một người dân nào ở gần bãi biển kia mà. Chàng không hề mong mỏi được tiếp đón bởi một cô gái Pháp có mái tóc và đôi mắt thẫm màu như thế này, trông cô ta như bước ra từ một tấm họa của Raphael.
- Tôi rất hân hạnh được đặt chân đến đây, thưa cô! – Chàng đáp lại nụ cười rạng rỡ. Rồi chàng trịnh trọng nâng tay nàng lên môi với vẻ kiểu cách như một người Pháp chính gốc. Với chiếc nón sắt chụp lên mớ tóc nâu xoăn, thêm những con dao lủng lẳng bên hông và quanh đôi giầy bốt, chàng làm nàng nhớ đến những người thợ mỏ thời trung cổ. Nàng cảm thấy nên niềm nở với chàng.
- Ông có cần dùng toà lâu đài này làm trạm xá không thưa trung tá?
- Chúng tôi rất cần. Xe tải chở thuốc men và dụng cụ đang trên đường tới đây.
Gương mặt chàng thân thiện với vẻ vô tư dễ chịu. Chàng quay sang những người lính, nói to:
- Mang những cái xác này ra ngoài đi, mấy chú nhỏ.
Những người lính Mỹ, súng ống lủng lẳng khắp người, không chút e dè, bắt đầu nắm chân kéo phăng những xác lính ra phía cửa.
- Không! – Lisette chạy lại đứng chắn trước thi thể Dieter, mặt trắng bệch.
- Có chuyện gì vậy? – Viên trung tá trẻ ngạc nhiên hỏi.
Luke nhìn thấy sự đau khổ trong mắt nàng. Anh biết chỉ vài giây nữa, xác Dieter sẽ bị quăng nhục nhã vào chung một đống ngoài sân. Tấm khăn thêu nặng nề phủ kín cả người hắn. Anh nói nhanh với viên trung tá Mỹ.
- Anh ta không ở trong nhóm đó. Tôi nghĩ đây là người bạn của gia đình. Cô ấy đang cần được giúp đỡ để chôn cất anh ta.
Greg Dering gật đầu, thầm nghĩ – Mình cần sử dụng nhà người ta thì cũng phải đền đáp một chút – Nghĩ rồi, chàng quay sang nói vắn tắt với hai người lính trong nhóm.
- Hãy giúp đỡ cô ấy và cả người bạn.
Hoan hỉ trước ánh mắt biết ơn của Lisette, Greg phóng nhanh lên cầu thang tiếp tục công việc kiểm soát ở tầng trên.
Nàng chôn Dieter trong nghĩa trang của gia đình de Valmy, dưới bóng cây anh đào dại. Chung quanh nàng vẫn còn vang vọng những âm thanh và những vết thương của trận chiến. Nhưng đến khi cây anh đào nở hoa, nàng biết hoà bình đã trở lại. Những cơn gió biển trong lành sẽ thổi nhẹ qua đây và hoa hồng dại sẽ nở đầy trên mộ. Nàng quỳ trên gót, một lớp bụi đất mới đào phủ đầy tay nàng.
- Vĩnh biệt anh, tình yêu của em. – Nàng thì thầm, những giọt lệ xót xa lại tuôn rơi – Auph Quiederschen.