Là Hạ Cảnh Tây.
Anh đứng ở phía sau cô, ánh mắt anh dừng ở người cô u ám sâu không thấy đáy.
Cơ thể Tang Nhược hơi cứng đờ trong hai giây, cô không thèm để ý.
Không ai lên tiếng, bầu không khí có vẻ yên tĩnh đến quỷ dị.
Cho đến khi Tang Nhược quay người định rời đi.
"Em muốn đi?"
Hạ Cảnh Tây đứng ở cửa, chặn cô lại.
Một thân tây trang sang trọng được đặt may thủ công riêng, quần tây tối màu không một nếp nhăn ôm sát đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông, lịch lãm và thong dong, toát lên vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Ánh mắt của anh khóa chặt cô, u ám không thể nhận ra, hết lần này đến lần khác anh cứ vô cùng kiên nhẫn như vậy, chưa từng dời tầm mắt đi, khiến cô ảo giác là anh đang chỉ nhìn duy nhất một mình cô, nhưng đó cũng chỉ là ảo giác.
Không cách nào tránh né.
Trái tim Tang Nhược không có tiền đồ run lên, nhưng cô lại nghĩ tới cách anh đối xử với mình đêm qua.
Sự ngột ngạt cùng chua xót một lần nữa tầng tầng lớp lớp bao trùm lấy trái tim cô, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, cô nhìn anh: "Đúng vậy."
Dứt lời, cô nhấc chân định rời đi.
Tuy nhiên, cánh tay người đàn ông đột nhiên ôm chặt lấy eo cô, khiến Tang Nhược không kịp phòng bị mà bị anh mạnh mẽ kéo vào lồng ngực, đem cô giam chặt lại.
"Phanh ——"
Cửa phòng quần áo bị anh một cước đá văng ra đồng thời mạnh mẽ kéo vali ra khỏi bàn tay đang bị cô vô thức nắm chặt, dưới tác dụng của bánh xe hành lý trượt đi xa.
"Tôi đã cho phép em đi rồi?" Quai hàm dần dần siết chặt, đáy mắt u ám ngày một dày đặc, vẻ mặt Hạ Cảnh Tây lạnh thấu xương: "Tang Nhược. Em đến tột cùng muốn nháo bao lâu?"
Từng chữ một không chút nhiệt độ rơi xuống.
Cơ thể Tang Nhược cứng đờ, dần dần chuyển sang lạnh lẽo.
Cô bị ép ghé vào lồng ngực anh, một tay chống ngực người đàn ông, bàn tay anh để sau gáy cô, càng làm cho mặt cô áp vào vải sơ mi quý giá của mình.
Hơi thở thuộc về anh bao trùm xuống, kín đến không một kẽ hở vây quanh lấy cô.
Tang Nhược mím chặt môi không muốn trả lời, không quan tâm mà giãy giụa.
Nhưng anh lại mạnh mẽ áp chế cô.
Cô vừa động, anh lại dùng sức ấn mạnh hơn một chút, hết lần này đến lần khác tư thế và động tác của anh lại có phần lười biếng, thản nhiên, phảng phất như đang thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô cáu kỉnh.
Sự lạnh lẽo trong cơ thể càng trở nên mạnh mẽ hơn, đột nhiên, Tang Nhược bất động.
Ngay sau đó, ngược lại bàn tay anh di chuyển giữ lấy sườn mặt Tang Nhược, nâng mặt cô lên, buộc phải đối diện với mình, lấy tư thế thân mật không chút kẽ hở.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bàn tay anh nhẹ nhàng mơn trớn trên da thịt cô, dâng lên từng sợi từng sợi tình cảm khác thường, ánh mắt anh sâu thẳm nặng nề nhìn cô chằm chằm, dưới tầm mắt của mình, cô thấy khuôn mặt tuấn tú đang từng chút từng chút tiến gần.
Hơi thở hòa quyện vào nhau.
Nhịp tim Tang Nhược trở nên nhanh hơn không thể kiểm soát được, tràn ngập sự chua xót cùng khó chịu mạnh mẽ kéo đến, mắt thấy môi anh sắp phủ lên, cô rốt cuộc chịu thua, chủ động nói: "Hạ Cảnh Tây! Anh buông ra...... Ngô."
Môi bị anh chiếm lấy.
Anh đẩy cô vào tường, một tay bóp eo, một tay giữ khuôn mặt không cho cô tránh thoát, đem cô vây lấy.
Nụ hôn mãnh liệt, tràn ngập cảm giác cướp đoạt cùng tính xâm lược người của đàn ông.
Chỉ hai giây ngắn ngủi, hô hấp của Tang Nhược đã bị anh đoạt đi, gần như hít thở không thông, thậm chí bởi vì không có khí để thở, má cô hiện lên từng tầng lớp đỏ ửng.
Cô muốn đẩy anh ra.
Nhưng anh biết làm thế nào để trêu chọc cô, làm thế nào để dễ dàng khiến cô đầu hàng, anh thậm chí còn mở mắt hôn cô, cũng không cho cô nhắm mắt lại, như muốn ép cô nhìn rõ cảnh này.
Dây thần kinh toàn thân Tang Nhược bỗng chốc căng chặt.
Phía trên không thể cử động, cô liền nhấc chân định đá anh, nhưng anh dường như đã sớm biết cô sẽ làm như vậy, nên trước khi chân của cô nâng lên thì đã bị đôi chân dài của anh áp chế.
Cô không thể động đậy.
Ngay lúc ngực của cô ngăn không được mà kịch liệt phập phồng lên xuống, nụ hôn mạnh mẽ như muốn nuốt cô vào trong bụng, khảm vào xương tủy kia dần trở nên nhu tình như nước.
Trừng phạt giống như bắt đầu biết thành trằn trọc cọ xát.
Động tác anh trở nên ôn nhu, môi mỏng chậm rãi phác hoạ môi cô, sau đó từ cánh môi hướng lên trên, hôn qua chóp mũi, nốt ruồi lệ kia, rồi đến gương mặt mà cô thích anh hôn nhất.
Cuối cùng lại trở về trên môi cô.
Lặp đi lặp lại, dường như tình yêu lưu luyến vô tận, cuồng nhiệt tình ý, nhìn thì như ôn nhu nhưng thực chất vẫn là một cỗ cường thế không cho phép cô thoát ra.
Hơi thở Tang Nhược rối loạn không chịu nổi, sự chua xót xông thẳng vào chóp mũi cùng hốc mắt, như muốn bức cô ứa ra nước mắt.
Một làn sương mù mơ hồ xuất hiện trước mắt, cô muốn né tránh.
Nhưng nụ hôn của anh lướt qua vành tai nhạy cảm của cô.
"Tang Nhược." Anh dùng ngón tay khẽ vuốt ve má cô, tư thế này, giọng nói thân mật khàn khàn như thì thầm. "Bây giờ tôi phải ra sân bay, ngày mai trở về, tôi sẽ cùng em đón sinh nhật, được không?"
Hô hấp Tang Nhược ngừng lại.
Sinh nhật......
Sau khi ra mắt, sinh nhật mà cô công khai kỳ thật muộn hơn một tuần so với sinh nhật thật sự của cô, ngày mai mới là sinh nhật thật của cô, cô gần như đã quên, không ngờ anh lại nhớ rõ vậy.
Chợt, cằm cô bị nâng lên, ép phải nhìn vào đôi mắt đen của anh.
Nụ hôn của anh lại rơi xuống, như chuồn chuồn nước nhẹ nhàng chạm qua môi cô.
"Muốn ăn cái gì, ăn ở đâu đều do em quyết định." Hạ Cảnh Tây buông Tang Nhược ra, ánh mắt u ám trói chặt khuôn mặt cô, giọng điệu có vài phần sủng nịnh.
Thế nhưng cảm giác chua xót cùng ngột ngạt ở trong lồng ngực Tang Nhược ngày càng bùng lên dữ dội hơn.
"Em không cần." Cô quay mặt đi, không muốn nhìn anh.
Hạ Cảnh Tây kéo gương mặt Tang Nhược qua, làm cô phải đối diện với chính mình, những ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn vào da thịt cô: "Ngoan, đừng cáu kỉnh với tôi, có nghe không?"
Cổ họng giống như bị chặn lại, Tang Nhược không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
"Ong ong ong ——" Điện thoại trong túi quần rung lên.
Là thư kí Tạ gọi đến nhắc nhở.
Người trong lòng ngực trước sau không có phản ứng.
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây tối sầm lại, cuối cùng ôn nhu cắn cắn môi cô, thấp giọng dỗ dành: "Tang Nhược, nghe lời."
Nhưng Tang Nhược cảm thấy, anh giống như là đang muốn nhắc nhở kiên nhẫn của mình có hạn.
Giống như lúc ở thành phố Đông, anh cũng như vậy, bảo cô đừng cáu kỉnh nữa.
Cô nhìn anh.
Thu ánh mắt lại, môi đỏ mọng nước, dù là không có làm gì cũng đủ hấp dẫn người khác.
Hạ Cảnh Tây hầu kết lăn lộn.
Mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô xâm nhập vào chóp mũi, gợi cảm mà mị hoặc.
Anh nâng mặt cô lên, một lần nữa hôn xuống.
Vô cùng ôn nhu làm cho người ta mười phần quyến luyến.
...........
Hạ Cảnh Tây đi rồi.
Sau khi hôn, dùng ngón tay vuốt ve mặt cô, cuối cùng nói câu sau này ngoan ngoãn, anh xoay người rời đi, không nói thêm gì nữa.
Giống như cuộc cãi vã khó chịu đêm qua chưa hề tồn tại.
Anh khiến cô khổ sở rồi quay đầu một cái lại coi như không có chuyện gì xảy ra mà hôn cô, muốn cô đừng nháo.
Tang Nhược dựa lưng vào tường, mắt mở to, không nhúc nhích.
Thật lâu sau, cô mới chớp chớp đôi mắt đã chua xót, đưa mắt tìm kiếm chiếc vali bị trượt đi xa.
Ngày hôm sau.
Tang Nhược mặc một bộ sườn xám cách tân để tham gia sự kiện của một nhãn hiệu, cô không muốn thừa nhận rằng do tâm lý phản nghịch của mình quấy phá, anh không cho cô mặc, cô càng muốn mặc, rõ ràng là cô mặc sườn xám rất đẹp.
Ngũ quan xinh đẹp, vốn đã là đẹp đến chói mắt, lại được tổ hoá trang trang điểm cho cô sao cho phù hợp hơn với bộ sườn xám, ngay khi xuất hiện, đã thu hút vô số ánh mắt.
Cô mới ra mắt hơn nửa năm, trước mắt chỉ đóng phim điện ảnh, vẫn là nhân vật bình hoa ít đất diễn, chính là hấp dẫn fans mê sắc đẹp, căn bản còn cách rất xa hai chữ nghệ sĩ.
Nhưng không nghĩ tới, khán giả toàn trường vì cô mà hò hét cổ vũ, thậm chí Tang Nhược mặc sườn xám đề tài này nhanh chóng trở thành hot search trên Weibo.
Đoạn Du đi cùng cô tham gia sự kiện hôm nay, nhìn thấy tình hình này cực kỳ vui vẻ, chờ đến khi kết thúc, cô liền phát ảnh Tang Nhược mê hoặc lòng người đăng lên Weibo để thu hút thêm fans.
Weibo của cô lúc đầu đăng ký là để hợp tác quảng bá phim, cũng ít cập nhật, nhìn cũng không thấy giống nick của một nữ minh tinh chút nào.
Tang Nhược nghe chị quản lý nhà mình lải nhải, rất có khả năng nếu cô không đăng Weibo thì cô ấy sẽ làm phiền cô chết mất, thế nên cô chỉ có thể đáp ứng.
Nhưng điều cô không nói là, thật ra không phải cô không đăng Weibo, mà là tất cả những bài cô đăng trên Weibo đều được đăng ở tài khoản phụ mà cô đăng ký từ lâu, tài khoản đó chứa đựng tâm tình của cô.
Bắt đầu là từ lần đầu tiên nhìn thấy người đó - Hạ Cảnh Tây.
"Đúng rồi, tạp chí 《V》 bên kia cuối cùng cũng chưa cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng,nhưng em yên tâm, chị sẽ không làm em im lặng chịu ủy khuất như vậy đâu." Đoạn Du đang nói chuyện công việc với cô, sau đó đột nhiên ngừng lại hỏi: "Bên phía Úc Tuỳ khi nào thì liên hệ với chúng ta?"
"Chắc là vào hai ngày nữa." Tang Nhược cầm điện thoại, có chút thất thần mà trả lời.
Đoạn Du lại nói hai câu, cuối cùng hỏi: "Buổi chiều không có thông báo, em muốn đi làm spa không?"
Tim Tang Nhược chợt đập hụt một nhịp.
"Để lần sau đi, em còn có việc." Cô nói.
Đoạn Du vốn định thuận miệng hỏi xem là chuyện gì, lời nói vừa đến môi, cô lập tức phản ứng lại, còn có thể có chuyện gì nhỉ, cùng nam hồ ly tinh hẹn hò chứ sao.
Aizzzz.
Chị tức giận mà trừng cô: "Tranh thủ thời gian chia tay sớm đi."
Tang Nhược rũ mắt xuống, không nói chuyện.
Trên thực tế, đêm hôm qua cô trằn trọc khó ngủ vẫn chưa quyết định được có nên để Hạ Cảnh Tây ăn sinh nhật với cô không, mà trước khi sự kiện diễn ra, anh có gửi WeChat cho cô, hỏi cô đã nghĩ kỹ muốn ăn ở đâu chưa, gửi địa chỉ qua cho anh.
Tay cô không kìm được cứ lướt tới lướt lui trên màn hình điện thoại, khi thì rối rắm mà dùng sức khi thì vô thức mà biến nhẹ, Tang Nhược cảm thấy trong nội tâm mình như có hai người nhỏ bé đem cô xé rách.
Khung thoại của Hạ Cảnh Tây được cô nhấn vào rồi lại thoát ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần.
Tim cô đập rất nhanh, thịch thịch thịch, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bỗng dưng, Tang Nhược mím chặt môi, nắm chặt tay lại.
Cô không thể phủ nhận rằng, sâu trong nội tâm, cô thật sự muốn, muốn ở với anh để cùng ăn sinh nhật với mình, muốn anh bồi mình.
Muốn.......... Lại cho chính bản thân một cơ hội cuối cùng.
Lần cuối cùng này thôi.
Lần cuối cùng, cô tự thuyết phục bản thân như vậy.
Lông mi run lên, rốt cuộc cũng có quyết định, Tang Nhược hít sâu một hơi, sự rối rắm trong lòng cũng dần biến mất, sự mong đợi lặng lẽ thay thế, cùng với một tia vui mừng.
Cô nhờ tài xế đưa mình về nơi cô sống, ở trung tâm thành phố.
Tắm rửa, chăm sóc da, chọn quần áo......
Từng hàng quần áo rực rỡ muôn màu, đầu ngón tay nhẹ lướt qua, cô lấy ra từng cái một vừa thử vừa soi gương, không hài lòng thì trực tiếp bỏ lại, miễn cưỡng có thể chấp nhận thì đặt ở bên khác.
Cô cau mày cắn chặt môi, luôn cảm thấy không được vừa lòng.
Cuối cùng thử hết tất cả quần áo trong phòng, cô cũng chọn một chiếc váy nhỏ màu đen cổ chữ V, làn da cô trắng muốt, đen và trắng, hai màu sắc hoàn toàn đối lập nhau, vô cùng chói mắt, càng tôn lên làn da trắng hồng đến loá mắt của cô.
Sau khi thay quần áo xong là trang điểm.
Tang Nhược ngồi thẳng lưng trước bàn trang điểm, tay trang điểm vì khẩn trương mà có phần run run, có hai lần còn xém chút nữa là làm lỗi, cuối cùng là son môi cùng nước hoa, cô chọn đi chọn lại.
Kết quả đến khi bước ra ngoài, thời gian đã là chạng vạng.
Nơi mà Tang Nhược chọn là một khu bếp riêng có phong cảnh khá yên tĩnh và đẹp, sau khi cùng Hạ Cảnh Tây quen biết thì đây là nơi đầu tiên anh đưa cô đi ăn, không bị người khác gặp được.
Phòng bao cô đặt cũng là phòng bao trước kia, cô gửi địa chỉ cho anh.
Tim Tang Nhược đập rất nhanh, hoàn toàn không thể kiểm soát được, cho dù là cô đã năm lần bảy lượt hít thở sâu muốn bình tĩnh lại.
Cuối cùng, cô dứt khoát yêu cầu người phục vụ đưa tới một bộ dụng cụ pha trà để tự mình pha.
Hương trà lượn lờ, có vị hơi đắng.
Tang Nhược kiên nhẫn chờ đợi.
Trong lúc đó, cô nhìn điện thoại nhiều lần, mỗi lần đều nghĩ thời gian chắc qua lâu lắm rồi, bật màn hình điện thoại lên mới phát hiện chỉ qua vài phút thôi.
Lần đầu tiên, Tang Nhược cảm giác được chờ đợi một giây giống như một năm là thế nào.
Cô khẽ thở phào, uống một tách trà rồi tiếp tục chờ đợi.
Trong lúc chờ đợi, cô đứng dậy đi vòng quanh phòng bao, thưởng thức bài trí bên trong, hoặc ngón tay nhẹ chọc những bông hoa kiều diễm ướt át trong bình.
Nhưng thật ra, sự chú ý của cô, thể xác và tinh thần cô đều chờ đợi, trên người Hạ Cảnh Tây, nghĩ xem khi nào anh mới đến.
Mười phút, hai mươi phút......
Tang Nhược khẽ cắn môi dưới, ngồi lại trên ghế tiếp tục chờ đợi, cô nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, cố gắng bỏ qua cảm giác khẩn trương, bắt đầu nghĩ tối nay nên nói chuyện gì với Hạ Cảnh Tây.
Suy nghĩ dần dần bay xa, cô chìm đắm trong thế giới của riêng mình, cho đến khi cửa phòng bao bị gõ.
Giật mình, cô còn nghĩ Hạ Cảnh Tây đến rồi, trong lòng và ánh mắt không khỏi tràn đầy vui sướng, cô quay đầu lại, nhưng lại phát hiện đó là người phục vụ, tới hỏi cô có muốn chuẩn bị đồ ăn không.
Trong lòng trùng xuống, Tang Nhược nhẹ giọng đáp lại: "Chờ một chút."
"Vâng."
Xe chạy nhanh trên đường.
Thư ký Tạ và Hạ Cảnh Tây mới đi công tác về, sau khi kết thúc công tác, thư ký Tạ chỉ vào túi quà bên cạnh người đàn ông, tẫn trách nhắc nhở: "Hạ tổng, quà sinh nhật của cô Tang."
Hạ Cảnh Tây ừ một tiếng, tay đang lướt điện thoại xoá tin tức, lúc sắp thoát ra.
Đột nhiên, anh dừng động tác lại, ánh mắt khẽ biến khi nhìn vào ảnh chụp Tang Nhược trong trong sự kiện hôm nay.
Thư ký Tạ nghĩ đến chuyện khác, đang định nói, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông trở nên lạnh đến thấu xương, quai hàm căng chặt, môi mỏng càng không vui mím lại thành một đường thẳng tắp.
Đặc biệt là ánh mắt kia, chỉ liếc mắt một cái cũng đủ khiến người ta không rét mà run.
"Hạ tổng?"
Bóng đêm ngày càng dày đặt, đèn đường bên ngoài nhanh chóng lùi về phía sau, sáng tối mịt mờ, nửa khuôn mặt của Hạ Cảnh Tây dường như chìm trong bóng tối lạnh lẽo.
"Đem đồ ném đi." Câu nói lạnh lùng phát ra từ cổ họng anh.
Thư ký Tạ chưa kịp phản ứng, cho đến khi phát hiện thứ mà anh nói đến là quà sinh nhật của cô Tang.
"Hạ tổng?"
"Đến hội quán Lan Thanh." Đôi mắt sâu thẳm của anh tối sầm lại, gương mặt như phủ một lớp sương lạnh.
Thư ký Tạ hoảng sợ.
Nhưng còn phút nữa là đến khu bếp riêng rồi.
Lại nhìn điện thoại, Tang Nhược phát hiện mình đợi gần tiếng.
Lòng đầy mong đợi dường như bị dập tắt đôi chút.
Cô chớp chớp mắt, cố gắng bỏ qua chút cảm xúc nào đó đang trào dâng, bất giác mà cầm tách trà lên uống một ngụm, phát hiện trà đã nguội.
Chờ thêm một chút nữa.
Cô nghĩ, anh bận rộn như vậy, hôm nay là chủ nhật mà còn đang đi công tác, vậy nên chờ một chút nữa.
Cô lại đợi anh thêm một chút.
Tang Nhược hít một hơi thật sâu.
Nhưng ngay cả khi tự an ủi mình như vậy, trái tim vẫn không tự chủ được bị từng lớp từng lớp cảm xúc kia bủa vây lấy trái tim.
Vừa chua lại vừa chát.
"Ong", là tiếng điện thoại rung, màn hình sáng lên.
Đôi mắt nhắm nghiền của Tang Nhược vội vàng mở ra, đưa tay cầm di động nhưng lại có chút quá gấp gáp, đụng phải chén trà vừa mới rót không lâu.
Có chút bỏng.
Nhưng cô không quan tâm, nhanh chóng click mở điện thoại.
Giây tiếp theo, đáy mắt mong chờ của cô trở nên ảm đạm.
Không phải Hạ Cảnh Tây, mà là tin nhắn rác.
Tay dùng sức nắm chặt di động, giây lát, Tang Nhược cắn cắn môi, chủ động gọi điện thoại cho Hạ Cảnh Tây.
"Đô ——"
Một lúc sau, điện thoại mới kết nối được.
Không hiểu sao, trái tim Tang Nhược bỗng không còn loạn nhịp nữa.
Lông mi cô run rẩy rũ xuống, hai người đều im lặng trong hai giây sau, cô vô thức siết chặt ngón tay, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Hạ Cảnh Tây, anh khi nào thì tới được?"
"Tang Nhược."
Giọng nói quen thuộc chui vào tai cô, cô nghe thấy anh nói: "Hôm nay tham gia sự kiện, em mặc cái gì?"
Không hề độ ấm cùng cảm xúc phập phồng đáng có của một câu chất vấn.
Hô hấp Tang Nhược bỗng chốc ngưng trệ.
Cô nghe thấy tiếng bật lửa đốt thuốc của anh ở bên kia, nghe thấy giọng nói của anh thấm đẫm sự lạnh lẽo chui vào trong tai: "Tôi đã nói em không nên mặc sườn xám, Tang Nhược, em thật không nghe lời."
Trái tim như bị ai đó dùng sức bóp nghẹt, có chút đau.
Trong lúc nhất thời, Tang Nhược đúng là không thể thở nổi.
"Để tài xế đưa em về." Một câu lạnh lùng.
Điện thoại cứ như vậy bị cắt đứt một cách tuyệt tình, mà trước khi âm thanh cắt đứt truyền đến, Tang Nhược rõ ràng đã nghe được âm thanh bên cạnh vui đùa náo nhiệt ở phía anh.
Tang Nhược mấp máy môi, nhưng không thể phát ra tiếng, tay vô lực buông xuống, cô có chút ngơ ngẩn.
Sự yên tĩnh bao trùm.
Đột nhiên, một cổ chua xót mạnh gấp trăm lần trước đây xông thẳng về phía cô, như thủy triều dâng lên, chúng đem cô vùi lấp.
"Ong ong ong ——" Điện thoại lại rung lên.
Lông mi đột nhiên run lên, Tang Nhược cứng đờ mà cúi đầu.
Là cuộc gọi từ Úc Tuỳ.
Cô giơ tay kết nối, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng khi mở miệng giọng nó vẫn mang theo sự run rẩy mà chính cô cũng không phát hiện ra: "Đạo diễn Úc."
Đầu kia điện thoại vẫn là giọng nói lãnh đạm của Úc Tuỳ: "Tang Nhược, thật xin lỗi, bộ phim không thể hợp tác với cô rồi."
Như một thùng nước lạnh dội xuống đầu, trong chớp mắt đầu óc Tang Nhược trở nên trống rỗng.
Tay giữ điện thoại vô thức mà nắm chặt, tay kia bị đầu ngón tay nhọn hoắt cắm vào lòng bàn tay, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói bình tĩnh đến quỷ dị của mình: "Là bởi vì Hạ Cảnh Tây đúng không? Là anh ta không cho phép, đúng không?"
"Đúng vậy." Úc Tuỳ đưa ra câu trả lời không chút do dự.
"Là anh ta yêu cầu anh nói cho tôi?"
"Ừ."
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Tang Nhược chợt thấy trên mặt có chút ướt, cô máy móc giơ tay sờ sờ.
Hoá ra là nước mắt.
Cô hít mũi một cái, chậm rãi ngẩng mặt lên, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt.
Đau.
Nhưng mà... chảy nước mắt thì sao lại đau?
Phòng bao quá yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của cô, cô không thể ở lại được nữa.
Lảo đảo đứng dậy, cô giống như là trốn chạy mà rời khỏi nơi này.
Tài xế đang chờ bên ngoài khu bếp riêng, tài xế của cô là do Hạ Cảnh Tây phái cho, dù là đi du lịch hay công tác, đều là tài xế này.
"Cô Tang!"
Tang Nhược giống như không có thấy cũng không có nghe thấy, ngơ ngơ ngác ngác, cô chỉ lo đi về phía trước.
Cô không biết chính mình đã tới đâu đi bộ trong bao lâu, cô chỉ biết xung quanh giống như có âm thanh, cô mờ mịt đi đến nơi phát ra âm thanh, phát hiện có một cặp đôi đang ở bên đường vui chơi——
Người đàn ông bế cô gái quay vòng, cô gái vòng tay qua cổ anh ta, mỉm cười rất vui vẻ, dù cách một khoảng xa nhưng cô vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc khi yêu nhau từ bọn họ.
Nhưng cô không có.
"Cô Tang!" Tài xế vội vàng xuống xe, lo lắng mà nói: "Tôi đưa cô trở về, dự báo thời tiết nói lát nữa trời sẽ đổ mưa."
Ánh mắt Tang Nhược như không còn tiêu cự.
Giống như một cái xác không hồn, tài xế nói đưa cô trở về, cô liền khàn giọng nói: "Được, đi về biệt thự Vận Hà."
Cô ngồi trên xe, vẫn như cũ ngơ ngơ ngác ngác.
Càng ngày càng lạnh.
Hơn nửa giờ sau.
Tài xế gọi điện thoại cho Hạ Cảnh Tây: "Hạ tổng, cô Tang trở về biệt thự Vận Hà."
Hạ Cảnh Tây phun ra vòng khói, khói bao phủ mặt mày anh, nghe vậy chỉ nhàn nhạt mà ừ một tiếng, ngay sau đó đem điện thoại cắt đứt, tiếp tục cùng nhóm Úc Tuỳ chơi bài.
Đêm khuya, mưa to ập đến.
Tang Nhược không biết mình đã ngồi đợi ở cửa bao lâu, hốt hoảng, cô giống như cái gì cũng không biết, chỉ biết váy hình như bị xối ướt, cơ thể có chút lạnh.
Nhưng cô trước sau vẫn không hề cử động, cô cuộn tròn người lại, đôi tay ôm lấy đầu gối.
Cho đến khi, cô nghe thấy tiếng xe.
Cô chậm chạp ngẩng đầu lên.
Rồi sau đó, cô nhìn thấy Hạ Cảnh Tây cách đó không xa.
Dáng người thẳng tắp trước sau như một, từ trên cao xuống mình.
"Tang Nhược, suy nghĩ rõ ràng rồi sao?" Cô nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của anh, không có độ ấm cũng không có sủng nịnh, cô nhìn thấy môi anh mím chặt, cau mày, dường như rất là không vui.
Đúng vậy, là không vui.
Bởi vì cô không ngoan, bởi vì cô không nghe anh nói mà vẫn mặc sườn xám.
Cho nên anh có tình lạnh nhạt để cô chờ đợi, cố ý phá bỏ bộ phim của cô......
Nhúc nhích vài cái, Tang Nhược chậm rãi đứng lên.
Bởi vì giữ nguyên tư thế khá lâu, chân cô có chút tê mỏi, nhưng cô dường như không hề cảm nhận được.
Mưa rất lớn, gió cũng vậy.
Thật lạnh, nó cũng giống như cơ thể và trái tim cô vậy.
Cô từng bước tiến về phía anh.
Những hạt mưa to như đánh vào người cô, vừa lạnh vừa đau rát, nhưng cô vẫn bước về phía anh.
Một trận gió thổi qua, khiến cơ thể cô run rẩy.
Chật vật đến cực điểm.
"Hạ Cảnh Tây." Cô đứng vững trước mặt anh, ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen không thấy đáy của người đàn ông, cố gắng phát ra âm thanh từ cánh môi run rẩy, nói: "Tôi không cần anh nữa, chúng ta chia tay đi."
Tác giả có chuyện muốn nói: Chương sau sẽ vào v, còn chương mập mạp sẽ bị drop vào h trưa ngày mai ngày . Nếu các bạn thực sự thích thì ủng hộ nha, đừng vỗ béo mình, sau v thì về cơ bản sẽ là một chương béo ~
Đọc hết cuốn sách còn không bằng tiền ly trà sữa, sau v có phong bao đỏ rơi, cuối cùng sẽ có thêm lợi ích, cảm ơn mọi người.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++