Động tác của Đoạn Du vậy mà không có tiền đồ cứng đờ lại.
Sau lưng không hiểu sao cảm thấy ớn lạnh, cô cố gắng đè nén nỗi sợ hãi do hơi thở mạnh mẽ của Hạ Cảnh Tây gây ra, quay đầu cười nói: "Hạ tổng hỏi Tang Nhược sao? Thật xin lỗi, tôi cũng không rõ, chỉ biết lúc này chuyến bay của cô ấy đã cất cánh rồi."
"Đing--"
Cửa thang máy mở ra.
Đoạn Du tỏ vẻ bình tĩnh thu lại ánh mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực đẩy vali bước nhanh vào thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Hạ Cảnh Tây đứng lại ở đó. Thực ra Đoạn Du tầm mắt của cô cùng anh đã không còn giao nhau nữa, nhưng dù vậy vẫn cảm nhận được sự áp bức lạnh lẽo do người đàn ông này mang đến rất mạnh mẽ, làm cô không dám tùy tiện nhúc nhích.
Cuối cùng, cửa thang máy cũng đóng lại hoàn toàn.
Đoạn Du chỉ cảm thấy dây thần kinh ở khắp người không biết căng cứng từ lúc nào, cuối cùng cũng thả lỏng được một chút, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, theo bản năng đưa tay vỗ vỗ ngực để tim bớt đập nhanh lại.
Áp lực quá đáng sợ.
Người như Hạ Cảnh Tây quả nhiên không trêu chọc được.
Cô có chút nghĩ mà sợ, sợ rằng cho dù chính mình nói như vậy nhưng Hạ Cảnh Tây vẫn sẽ tìm cô gây phiền toái. Dù sao, nếu anh muốn cô ở trong cái giới này không ngóc đầu lên được, dường như còn dễ dàng hơn so với bóp chết một con kiến.
Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không chỉ mặt gọi tên mắng anh là đồ đàn ông cặn bã, nhiều nhất là chỉ cây dâu mắng cây hòe. Anh cũng không có bằng chứng, sẽ không cùng cô chấp nhất để bị người ta cười đâu.
Nghĩ như vậy, Đoạn Du nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là lại nghĩ đến Tang Nhược...
Cô đã sớm nói qua với cô ấy, loại đàn ông như Hạ Cảnh Tây không có chân thành nói chuyện yêu đương đâu, yêu phải anh thì chỉ có bị gặm đến mảnh vụn cũng không còn thôi.
Đúng là một cô gái khờ khạo mà.
Aizz...
Điếu thuốc giữa ngón tay anh yên lặng không tiếng động đã cháy hết và cháy chạm đến làn da. Hạ Cảnh Tây hoàn toàn không phát hiện, mặt không chút thay đổi đem dụi tàn thuốc vào gạt tàn. Đôi mắt rét lạnh lướt qua cánh cửa kia, hai giây sau, anh cử động đôi chân dài rồi bước vào.
Nơi rộng như thế này, lại chỉ có duy nhất một mình anh.
Rất trống rỗng.
Ánh sáng quá chói, đem bóng của anh kéo ra rất dài. Ánh đèn rõ ràng là tông màu ấm, vậy mà không hiểu sao lại lặng lẽ lộ ra một loại cô đơn khó hiểu.
Hạ Cảnh Tây đứng yên tại chỗ, khắp người như phát ra hơi thở lạnh thấu xương "người lạ chớ gần".
Một lúc lâu sau, anh nhấc chân đi vào phòng để quần áo.
Cánh cửa mở ra ----
Từng hàng quần áo được xếp ngay ngắn lộ vẻ cô tịch, Xuân Hạ Thu Đông đều là mẫu mới, tất cả các móc treo đều đầy đủ, một cái cũng không có thiếu, cũng không giống như đã bị thu dọn qua.
Phụ kiện trang sức cũng vậy.
Chợt, dư quang anh lướt thấy một chiếc vòng tay.
"Cảm ơn anh nha, Hạ Cảnh Tây, thật đẹp, em rất thích chiếc vòng này." Ngày đó, cô ôm lấy cổ anh, cười đến mi mắt cong cong, lòng bàn tay anh lưu luyến chạy dọc theo vòng eo của cô. Cô hôn lên cằm anh, mạnh dạn bày tỏ: "Nhưng em thích nhất vẫn là anh."
A.
Thích?
Bây giờ còn không phải bị cô bỏ mặc ném ở đây sao.
Hạ Cảnh Tây môi mỏng mím chặt, bỗng nhếch lên thành một độ cong không hề có độ ấm nào.
Tiền đồ, danh vọng, bất cứ thứ gì anh tặng cho cô, cô đều không cần.
Đáy mắt nhuộm thêm một tia lạnh lẽo, đen tối cuồn cuộn, vẻ mặt vô cảm của Hạ Cảnh Tây càng thêm u ám.
Anh cười lạnh.
Lạnh lùng thu hồi tầm mắt, anh không chút lưu luyến nào mà xoay người rời khỏi phòng để quần áo. Đến phòng khách, ngã người xuống ghế sô pha, chân dài tùy ý chống trên mặt đất, sau đó lấy bao thuốc ra muốn châm thuốc, nhưng kết quả lại lấy ra điện thoại.
Anh liếc mắt, cuối cùng, điện thoại bị anh ném lên bàn trà.
Màn hình tối đen, chưa từng sáng qua.
Hạ Cảnh Tây từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lại lạnh thêm mấy độ.
Đôi môi mỏng mím chặt, anh lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.
Trong làn khói, những đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt của anh dần trở nên mơ hồ, đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại càng thêm tối tăm lạnh lẽo.
Đột nhiên, màn hình sáng lên.
Trong không gian quá mức yên tĩnh này, tiếng chuông reo càng thêm rõ ràng.
Hạ Cảnh Tây không quan tâm, lúc sắp máy sắp tự động tắt, anh cũng không vội bắt máy, mà chỉ liếc mắt nhìn qua, lông mày của anh lại khó phát hiện mà nhăn lại.
Anh trực tiếp cúp máy, ném điện thoại lại bàn trà một lần nữa.
Khói thuốc nghi ngút, nét mặt của anh càng lúc càng lạnh.
Ước chừng được nửa phút, anh nghiêng người, lấy tay còn lại cầm điện thoại, ngón tay ở trên màn hình lướt vài lần, sau đó anh bấm gọi điện thoại cho dì Lý ở biệt thự, giọng điệu bình tĩnh: "Tang Nhược có gọi người tới dọn đồ của cô ấy không?"
Dì Lý lắc đầu: "Không có."
Hầu kết Hạ Cảnh Tây lăn lộn, vẻ mặt như không có việc gì mà cúp điện thoại, dụi tàn thuốc, sau đó lập tức đứng dậy nhanh chân rời khỏi nơi này mà không thèm quay đầu liếc nhìn lại một lần nào.
Tài xế vẫn chờ ở dưới lầu chưa có rời đi, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Hạ Cảnh Tây xuất hiện, vội vàng xuống xe thay anh mở cửa xe.
"Hạ tổng?"
Nửa khuôn mặt của Hạ Cảnh Tây bị khuất trong bóng tối, lạnh nhạt khó phân biệt vui giận.
"Trở về." Hai chữ lạnh lùng từ môi mỏng của anh phát ra.
Tài xế giật mình.
Không hiểu sao, anh có cảm giác so với lúc đến đây thì sắc mặt Hạ tổng càng ngày càng xấu, bao gồm cả khí lạnh trên người Hạ tổng, tuy rằng dường như cái gì cũng không nhìn ra được.
Chẳng lẽ Hạ tổng và Tang tiểu thư lại cãi nhau?
Anh suýt nữa theo vô thức mà ngẩng đầu nhìn lên lầu, may mà nhịn được.
"Vâng." Sau khi đáp lại, tài xế nhanh chóng quay lại ghế lái khởi động xe.
Hiện tại, anh ta cảm thấy vô cùng rõ ràng, lúc này, áp suất bên trong xe cực kỳ thấp, như chạm tới đáy cốc, làm cho anh ta có loại ảo giác không có cách nào hô hấp bình thường, cực kỳ áp lực.
Chẳng qua, sau khi lên xe Hạ tổng một câu cũng không nói, chỉ là trầm mặc hút thuốc.
Cả một đường trở về biệt thự Vận Hà trong nơm nớp lo sợ, tài xế vừa muốn xuống xe thay anh mở cửa xe, đã thấy Hạ Cảnh Tây đã tự mình đẩy cửa xe bước xuống, hướng phía trong bước nhanh vào.
Biệt thự đang sáng đèn.
Hạ Cảnh Tây thoáng nhìn, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhếch môi, mở cửa.
"Hạ tiên sinh." Dì Lý vừa thấy anh bước vào, vội vàng bước tới.
Hạ Cảnh Tây hơi nhíu mày.
"Chuyện gì?" Cảm xúc trong đáy mắt chợt lóe lên không kịp phát hiện rồi biến mất, anh hờ hững hỏi.
Dì Lý không sống trong tòa nhà chính của biệt thự mà sống ở bên cạnh. Trừ khi vào buổi tối có việc gọi bà, nếu không bà sẽ không bước vào tòa nhà chính.
"Hạ tiên sinh." Dì Lý nhớ tới cuộc điện thoại kia của anh, hỏi: "Ngài hỏi có người nào đến lấy hành lý không, có phải là Tang tiểu thư lại phải đi quay phim không ạ? Có cần tôi phải đi thu dọn trước?"
Nghe thấy hai chữ hành lý, khuôn mặt Hạ Cảnh Tây đột nhiên tối sầm lại.
Có sương mù và khí lạnh không thể hiểu được nhiễm trên khuôn mặt anh, trong nháy mắt, mặt anh trầm đến mức có thể tích ra nước, trong mắt dường như cũng được bao phủ bởi một lớp băng cứng, nhưng trong lòng lại như có ngọn lửa đang bùng cháy.
Không có chỗ nào để phát tiết.
Hạ Cảnh Tây bỗng giận quá hóa cười: "Đi, hiện tại dọn tất cả đồ vật của cô ấy trong phòng này, đem đi ném."
Dì Lý sửng sốt, mở to hai mắt: "Hạ tiên sinh?!"
"Hiện tại liền đi dọn, ném." Hạ Cảnh Tây lạnh giọng phân phó, giọng nói gần như bật ra từ cổ họng.
Dì Lý há to miệng, cuối cùng chỉ có thể đáp ứng: "Vâng."
Bà xoay người đi về hướng cầu thang.
"Từ từ."
Khi chân vừa bước lên bậc cầu thang đầu tiên, âm thanh lại lần nữa vang lên.
"Hạ tiên sinh?"
Nhưng dì Lý đợi mãi, cũng không đợi người đàn ông nói tiếp, chỉ thấy mặt anh không chút thay đổi, bước lên cầu thang.
Dì Lý chau mày.
Một lúc lâu sau, bà cuối cùng cũng hiểu ý của anh, hẳn ý anh là trước tiên không cần thu dọn ném đi nữa.
Dì Lý lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà nghĩ đến vẻ mặt của anh vừa rồi, bà không khỏi lo lắng, chẳng lẽ Hạ tiên sinh và Tang tiểu thư cãi nhau ư? Sao đột nhiên lại muốn ném đồ đạc đi?
Đêm nay không hiểu sao bà cảm nhận được............ Cảm thấy Hạ tiên sinh rất khác thường, giống như trở về lúc trước khi Tang tiểu thư xuất hiện bên người Hạ tiên sinh vậy, không ai có thể tới gần, rất lạnh lùng.
Nhưng cũng có điểm không giống với lúc trước, cụ thể không giống ở chỗ nào thì lại không nói được.
Dì Lý sốt ruột mà thở dài.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Aizz.
Lên lầu, Hạ Cảnh Tây đi thẳng vào thư phòng xử lý công việc, sau đó lại có cuộc họp video với chi nhánh ở nước ngoài, mãi đến rạng sáng hôm sau mới kết thúc.
Dùng đầu ngón tay đè giữa lông mày, anh đứng dậy, trực tiếp tắm rửa ở phòng tắm ngoài, sau đó trở về phòng ngủ. Anh vô thức thả bước nhẹ lại trèo lên giường, cánh tay trái theo thói quen ôm người bên cạnh.
Nhưng mà, lại trống không.
Hạ Cảnh Tây vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, tỉnh táo trở lại.
Anh quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm chỗ trống bên cạnh, bên cạnh không có Tang Nhược, không có người phụ nữ mà trước kia anh phải ôm ngủ.
Cô ồn ào đòi chia tay với anh, rồi bỏ đi.
Giây lát sau, anh cười giễu cợt một tiếng, một lần nữa đứng dậy, cầm hộp thuốc lá đi ra ban công.
Một điếu rồi lại một điếu, làn khói xanh trắng trước sau cứ lượn lờ làm mờ cả khuôn mặt anh, nơi ngón tay bị bỏng rát lúc trước thế nhưng lại có chút đau đớn.
Đêm đã khuya.
Ngoài âm thanh anh hờ hững chơi đùa với cái bật lửa, không có âm thanh nào khác.
Không biết đêm nay đã hút bao nhiêu điếu, đến khi hộp thuốc đã trống không, anh mới không chút quan tâm mà quay người.
Đi rồi thì thôi.
Đừng quay về nữa.
Ở ngoài ngàn dặm, sân bay Thâm Thành.
Mộ Đình Chu lại liếc nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn chằm chằm vào cổng quốc nội ngay trước mặt mình. Dáng người anh thẳng tắp, khuôn mặt đẹp trai, không có một chút biểu cảm.
Cho đến khi bóng dáng kia xuất hiện.
Chân đi đôi giày cao gót, mặc chiếc váy dài màu đen, bên ngoài là chiếc áo khoác rộng đem cô bao bọc lấy, đôi mắt giống như không có tiêu cự, toàn thân toát lên một vẻ mỏng manh có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Mí mắt Mộ Đình Chu giật dữ dội.
"Tang Nhược." Ánh mắt tối sầm lại, anh nặng nề lên tiếng.
Âm thanh đột ngột vang lên, Tang Nhược dừng bước lại, cô từ từ ngước mắt lên, nhìn theo phương hướng phát ra âm thanh.
Giây tiếp theo, mắt cô run lên.
Giống như cuối cùng cũng đã quay trở từ thế giới riêng của mình, cảm xúc bị cô kìm nén suốt cả chặng đường cuối cùng cũng có cơ hội tùy ý dâng trào, đột nhiên ở trong cơ thể cô đấu đá lung tung.
Cô dùng sức, nặng nề cắn chặt môi.
Cô đứng tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ có bờ vai không kìm được run rẩy.
Mộ Đình Chu mím chặt môi, nhấc chân bước tới trước mặt cô.
"Tang Nhược."
Tang Nhược cứng ngắc ngẩng mặt lên.
Mộ Đình Chu yên lặng nhìn chằm chằm cô, nhìn lông mi kia không ngừng chớp, nhìn cô gắt gao cắn chặt môi, cố gắng kìm nén cỗ cảm xúc trong lồng ngực, lại trầm giọng hỏi: "Hết hy vọng chưa?"
Từng chữ, từng chữ một, nói cực kỳ rõ ràng.
Tang Nhược đứng đối diện anh.
Chỉ mới liếc mắt một cái, trước mắt cô đã hiện lên tầng hơi nước, nhanh chóng trở nên mơ hồ, cuối cùng những cảm xúc kia không còn kiềm chế được nữa, hoàn toàn mất khống chế mà đem cô nhấn chìm.
Từ lúc rời khỏi biệt thự Vận Hà, cô đã không rơi nước mắt nữa.
Thế nhưng hiện tại, nước mắt lặng lẽ từ trong hốc mắt rơi xuống từng giọt, từng giọt, giống như dòng sông vỡ đê, như thế nào cũng không ngăn lại được.
Cô rõ ràng không khóc thành tiếng, rõ ràng cũng mới rơi nước mắt không lâu, nhưng cô làm thế nào cũng ngăn không được.
Trái tim giống như bị bất ngờ không kịp phòng bị mà bị ai đó nắm lấy xé nát dữ dội, đau đến nỗi khiến cô không thể hô hấp được nữa. Ngực phập phồng, một tay vô thức siết chặt áo khoác, tay còn lại thì lấy móng tay bấm vào lòng bàn tay, khóc đến nỗi không thể khống chế được.
Toàn thân giống như đau đớn không chịu nổi.
Đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, cô nhìn Mộ Đình Chu, dùng hết sức lực hé môi, nghẹn ngào, thanh âm run rẩy rõ ràng: "Hết hy vọng rồi."
Bắt đầu từ tuổi, gặp được Hạ Cảnh Tây từ một cái liếc mắt kia, đến tuổi cuối cùng đã đến được bên cạnh anh, ở cùng một chỗ với anh được gần hai năm.
Ba năm thầm mến, năm năm thanh xuân.
Đêm nay, rốt cuộc cô cũng hết hy vọng rồi.
"Hết hy vọng rồi....." Cô nói, nước mắt rơi nóng hổi.
Giây tiếp theo, cô nhẹ nhàng rơi vào một vòng ôm ấm áp.
________
Tác giả có lời muốn nói: Chap tiếp theo sẽ được cập nhật vào khoảng h ngày , sẽ có chương mập mạp.
Hoả tá tràng cũng đang chuẩn bị, mọi người cứ yên tâm, Yên Yên ngược tra nam trước nay chưa từng mềm tay, nhất là anh Hạ, cái người muốn bị thu thập này.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++