Đó là Tang Nhược.
Bên cạnh đường lớn là khu phố ẩm thực náo nhiệt, đầy mùi thức ăn.
Cô đứng ở chỗ đó, dáng người thướt tha xinh đẹp, cách ăn mặc khác hoàn toàn với lúc ở hội quán tối nay cũng như lúc ở cạnh anh trước đây, cặp kính gọng đen trên sống mũi, mái tóc hơi xoăn buộc thành đuôi ngựa cao cao, trên người mặc đơn giản, áo phông trắng cùng với phía dưới là quần ống rộng lưng cao.
Cho dù hai chân được che lại, vẫn không thể giấu được vẻ thon thả thẳng tắp.
Hướng lên trên, áo phông ngắn cũn cỡn, vì vậy mà cái eo thon gầy chỉ một tay cũng có thể ôm trọn bị lộ ra một đoạn, làn da nõn nà trắng đến chói mắt.
Trước kia, mỗi lần cùng nhau hoan ái, anh thích nhất là bóp eo cô, lòng bàn tay của anh đã từng lưu luyến không rời mà khẽ vuốt ve eo cô vô số lần. Có khi là một hành động theo thói quen, cũng có khi lại là cố ý bắt nạt, bởi vậy cô đã bị anh chọc cho khóc không biết bao nhiêu lần.
Khi cô khóc, anh sẽ lại xấu xa mà ra sức bắt nạt, dụ dỗ cô gọi tên rồi nói một số lời mà mình thích nghe.
Cô cũng sẽ giận dữ mà cắn anh, lưu lại mấy vết cào trên lưng anh.
Hạ Cảnh Tây nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt lặng yên không một tiếng động trở nên cực kỳ u ám.
Cô cắn một miếng kem, ngồi xuống ghế trống ở bên cạnh, ngồi cùng một người đàn ông xa lạ mà anh chưa từng gặp bao giờ, người đàn ông đó nói gì đó với cô, cô thậm chí còn mỉm cười với hắn ta.
Màn đêm bao trùm, cách một khoảng xa, anh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng nụ cười của cô, đôi môi đỏ mọng cong cong lên, khóe mắt đuôi mày hiện lên ý cười, khuôn mặt tinh xảo vì vậy mà càng trở nên đặc biệt xinh đẹp rực rỡ.
Cực kỳ câu dẫn người khác.
Hô hấp của Hạ Cảnh Tây đột ngột trầm xuống.
Cô cười với những người đàn ông khác, hình như rất vui vẻ, nhưng trước đây cô chỉ cười như vậy với một mình anh.
Đột nhiên, người đàn ông lấy khăn giấy ra lau lên... môi cô.
Cô không có tránh đi.
Sau đó, người đàn ông đưa cho cô một đôi đũa, cô đặt cây kem trên tay xuống và nhận lấy, vẫn mỉm cười như cũ.
Cô vừa ăn vừa nói chuyện với người đàn ông, mỗi khi nói chuyện ánh mắt của người đàn ông luôn dừng trên mặt Tang Nhược cùng đối diện với cô.
Ánh đèn đường mờ ảo hắt qua cửa kính xe ô tô che phủ lên khuôn mặt Hạ Cảnh Tây. Rõ ràng ánh sáng thiên về màu ấm, vậy mà lại vì anh mà khuếch tán ra một tầng khí lạnh âm u.
Môi mỏng mím chặt gần như thành một đường thẳng tắp, quai hàm kéo ra, căng chặt vô cùng. Hai mu bàn tay đang cầm vô lăng, các mạch máu như muốn nhảy lên, gân xanh lộ ra, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Trong lồng ngực có một cỗ cảm xúc ngột ngạt tầng tầng lớp lớp đè nặng, đáy mắt có một tia u ám xẹt qua, cả người Hạ Cảnh Tây giống như bị khí lạnh bao vây, trên người anh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo người lạ chớ gần, thậm chí làm cho người khác không rét mà run.
Đôi mắt khẽ nhúc nhích, trong đầu cũng hiện lên một vài ký ức.
Anh bỗng nhiên nhớ tới, hình như anh nhớ lại được cái quán cô đang ngồi kia.
Có lần anh đi công tác về, một khoảng thời gian không gặp nên có chút không được thỏa mãn. Anh quấn lấy cô làm hai lần, khi triền miên kết thúc, một tay anh ôm cô để cô ghé vào ngực mình.
Đầu ngón tay nghịch ngợm của cô ở trong lồng ngực của anh vẽ tới vẽ lui hoặc ấn nhẹ một cái, thậm chí còn muốn đi xuống. Anh bắt lấy tay đang làm loạn của cô, cô lại càng muốn đối nghịch với anh tiếp tục chơi đùa, cười đến run hết cả người.
Chơi đùa đủ rồi, cô ngẩng mặt lên, như chuồn chuồn lướt nước mà dùng đôi môi đỏ mọng hôn anh, mềm mại làm nũng: "Hạ Cảnh Tây, có một nhà hàng có mùi vị rất ngon. Khi nào anh rảnh, cùng em đi ăn có được không?"
Một tay anh kẹp điếu thuốc, tay còn lại không chút để ý mà bắt lấy tay Tang Nhược, chơi đùa với ngón tay cô. Nghe vậy, lòng bàn tay lại quay sang đưa lên má má cô nhẹ nhàng vuốt ve, dư quang lướt qua phong cảnh nơi nào đó của cô, ghé sát vào cười nhẹ với thanh âm cực kì mê hoặc: "Làm thêm một lần, gọi tôi một tiếng, ngày mai đi liền."
Khuôn mặt cô vốn đã phủ một lớp đỏ ửng mỏng chưa biến mất, sau khi anh nói xong mặt càng thêm đỏ, đôi mắt đào hoa nhìn anh trừng mắt một cái, kiểu như vậy, quyến rũ người khác mà không biết, chỉ càng mê hoặc người ta hơn.
Ánh mắt chạm nhau.
Hầu kết anh lăn lộn, ham muốn lại dâng lên, vì vậy anh trực tiếp dập tàn thuốc, nâng mặt cô............. hung hăng hôn lên, mạnh mẽ bắt nạt cô.
Nhưng ngày hôm sau, lúc chuẩn bị ra cửa, anh lại tạm thời có việc phải giải quyết. Anh hôn lên khóe môi cô, nói: "Lần sau sẽ đi cùng em, ngoan."
Cô nói: "Được rồi."
Lúc đó đáy mắt cô hiện lên thất vọng, hơi bĩu môi, nhưng anh không thèm để trong lòng, cuối cùng cũng chỉ hôn cô.
Sau lại có lần tình cờ đi ngang qua nhà hàng đó, cô quấn quýt ôm lấy cổ anh, muốn anh xuống xe đi ăn. Anh ngẫu nhiên liếc mắt, khẽ cau mày, đã quên mất lý do tại sao lại từ chối cô, mà đưa cô đến nhà ăn thường xuyên đến.
Khi đó cô không có vui sao?
Anh không tự giác cố gắng nhớ lại, lại phát hiện hình như cái gì cũng nghĩ không ra.
"Tin tin tin——"
Đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, có tiếng còi đột ngột vang lên, cực kỳ chói tai.
Hạ Cảnh Tây giống như không nghe thấy.
Anh vẫn không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tang Nhược, khuôn mặt dưới mái tóc ngắn kia càng thêm âm u, âm trầm đến nỗi có thể vắt ra nước, thái dương càng nhảy lên thình thịch, từng tầng từng tầng sương mù lạnh lẽo phủ lên trên gương mặt.
Hô hấp dường như càng ngày càng khó khăn, lồng ngực giống như càng thêm nặng nề không thể hít thở nổi, ngón tay thon dài thô bạo kéo mở hai cúc áo sơ mi.
Nhưng mà vẫn không cách nào làm dịu được sự khó chịu.
Đã thế rồi mà trong tầm mắt anh, cô vẫn còn đang cười nói với người đàn ông đó.
Đặc biệt chướng mắt.
Sâu trong đáy lòng giống như đột nhiên bùng lên một ngọn lửa không biết tên đang đốt cháy rừng rực, trong nháy mắt lan ra toàn thân anh, càng ngày càng lớn, dần dần không thể kiểm soát được, càng không có chỗ nào để phát tiết.
"A." Hạ Cảnh Tây giận dữ nhếch môi cười lạnh.
"Tin Tin Tin——"
Tiếng còi vẫn còn thúc giục, càng lúc càng chói tai.
Hô hấp trở nên nặng nề. Rầm, mặt anh không chút thay đổi, giẫm mạnh chân ga cuối cùng cũng nhanh chóng rời đi.
Cửa kính xe hạ xuống, gió đêm thổi vào, nhưng không thể thổi bay hình ảnh chướng mắt kia trong đầu. Vẻ u ám trên mặt Hạ Cảnh Tây càng lúc càng hiện rõ, khí lạnh giữa hai lông mày lặng lẽ hóa thành một tầng băng.
Mà trong dư quang nơi khóe mắt, anh nhìn thấy trong gương chiếu hậu thấp thoáng vẫn còn bóng dáng của cô và người đàn ông đó, hai người đứng dậy.
Người đàn ông đó... hình như chạm vào mặt cô.
Nháy mắt, khuôn mặt Hạ Cảnh Tây cực kỳ lạnh lẽo, hai tay cầm vô lăng như muốn bóp nát. Nhìn lướt qua phía trước thấy có thể quay đầu lại, anh đột nhiên chuyển làn, không ngờ cùng lúc đó có một chiếc xe thể thao khác đang chạy nhanh đến!
"Rầm..."
Hai xe kịch liệt va chạm nhau.
Theo quán tính, thân thể Hạ Cảnh Tây ngã về phía trước, đập trán vào vô lăng, ngay sau đó được dây an toàn kéo mạnh về phía sau, túi khí an toàn lập tức bung ra, nhưng vẫn có máu tươi dọc theo mặt anh chảy xuống.
Bệnh viện tư nhân Á Thịnh, bệnh viện có dịch vụ chữa bệnh và tính riêng tư tốt nhất ở thành phố Tây.
Bây giờ là đêm khuya, không khí ngoài phòng phẫu thuật như đông cứng lại.
Úc Tùy thấy thư ký Tạ trở lại, trầm giọng hỏi: "Đều xử lý xong?"
Thư ký Tạ vô thức liếc nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, gật đầu nói: "Tất cả đã xử lý xong, tin tức đã tạm thời đè xuống, bao gồm cả tin tức liên quan trên mạng, nhưng người va chạm với Hạ tổng chính là tiểu thiếu gia của nhà họ Liễu ở thành phố Đông, tin tức không đảm bảo có thể giấu được bao lâu."
Tin tức tổng giám đốc Hạ thị gặp tai nạn giao thông bị thương nhập viện một khi bị lan truyền, giá cổ phiếu của công ty bị ảnh hưởng không nói, mấy người kia nhà họ Hạ chắc chắn sẽ ngo ngoe rục rịch ngấm ngầm trong bóng tối làm chút gì đó.
Điều quan trọng nhất là, Hạ tổng là say rượu lái xe, lại càng ảnh hưởng hơn. Tin tức không tốt.
"Bên nhà họ Liễu tôi sẽ giải quyết, anh phụ trách công ty." Úc Tùy mặt không chút thay đổi, nói.
Tiếng bước chân vội vàng vang lên, Hạ Mạnh và Tịch Mặc Viễn chạy đến.
Tuy rằng bình thường Hạ Mạnh vẫn còn có chút ngu ngốc, nhưng vào lúc mấu chốt cũng không đến mức hoàn toàn không có đầu óc, đặc biệt là sự việc liên quan đến Hạ Cảnh Tây, cậu ta nhìn thấy Úc Tùy, vội nói: "Đã chào hỏi qua cục giao thông bên kia rồi."
Úc Tùy ừ một tiếng.
Tin tức tạm thời bị phong tỏa, hiện tại còn chờ Cảnh Tây phẫu thuật xong, chỉ là thời gian phẫu thuật quá lâu rồi thì phải.
Hạ Mạnh gấp tới nỗi ở một chỗ đi đi lại lại lung tung, nhỏ giọng ồn ào: "Anh Hạ sao lại đâm xe với người khác? Kỹ thuật lái xe của anh ấy là tốt nhất. Sao lại không gọi tài xế lái xe? Chuyện gì xảy ra vậy? Sinh nhật lúc tối vẫn còn tốt mà."
Cậu ta đột nhiên nghĩ đến Tang Nhược làm người khác chán ghét, không khỏi tức giận chửi bới: "Hôm nay là sinh nhật anh Hạ, đầu tiên là Tang Nhược, sau đó là tai nạn giao thông. Toàn là chuyện gì không, xui xẻo!"
Tịch Mặc Viễn đoán được, e rằng là có quan hệ với Tang Nhược đi. Tối nay anh Hạ quả thật không thoải mái, nếu không cũng sẽ không yên lặng rời đi trước, để mọi chuyện cho anh dọn dẹp, cũng chỉ có tên Hạ Mạnh ngu ngốc này không nhìn ra thôi.
Mắt thấy Hạ Mạnh vẫn còn đi đi lại lại bực bội lẩm bẩm, anh cau mày: "Câm miệng, đừng làm ồn."
Hạ Mạnh: "..."
Cậu ta tủi thân.
"Không phải tại tôi đây lo lắng cho anh Hạ sao?" Cậu ta bất mãn, chép miệng, quay đầu hỏi Úc Tùy: "Thời gian phẫu thuật đã bao lâu rồi? Tại sao còn chưa xong? Là bác sĩ tốt nhất phải không? Bác sĩ có nói cuối cùng là tình hình như thế nào không?"
Bệnh viện Á Thịnh là một trong những sản nghiệp của nhà họ Úc.
Úc Tùy lạnh lùng liếc cậu ta: "Không nói thì cũng không ai nói cậu câm đâu."
"..."
Hạ Mạnh hứ một tiếng, im lặng đi sang một bên ngậm miệng lại.
Sự yên tĩnh lại bao phủ khắp hành lang dài một lần nữa, lại không ai lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng, đèn phòng phẫu thuật cũng tắt.
Ngày hôm sau.
Khi Hạ Cảnh Tây mở mắt ra, đập vào mắt là một màu trắng xóa, mơ hồ có mùi thuốc khử trùng xâm nhập vào mũi.
Anh cử động nhẹ một cái, cảm thấy đau đớn lan ra toàn thân, đầu có chút choáng, trước mắt đung đưa không rõ.
Cau mày, anh từ từ nhắm mắt lại, sau đó cố gắng ngồi dậy dựa vào gối đầu.
"Tỉnh rồi? Còn tưởng cậu sắp chết rồi chứ."
Anh ngước mắt lên.
Mặt Úc Tùy không chút biểu cảm ngồi đối diện với anh, hai chân chéo lại, thờ ơ nghịch điện thoại di động trong tay.
"Chưa chết được." Mọi sự việc tối hôm qua hiện lên trong đầu, Hạ Cảnh Tây trầm giọng phun ra một câu.
Úc Tùy giễu cợt: "Ồ."
"Hạ tổng, anh tỉnh rồi à?" Lúc thư ký Tạ bước vào thì nhìn thấy một màn như vậy, trái tim treo ngược cả đêm cuối cùng cũng từ từ trở về chỗ cũ. Cậu sải bước đi tới: "Để tôi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho anh."
Cậu nói xong liền nhấn chuông.
"Hạ tổng, để tôi kêu người chuẩn bị bữa sáng cho anh." Thư ký Tạ nghĩ đến cái gì, quay đầu hỏi Úc Tùy: "Đạo diễn Úc, anh có muốn ăn cái gì luôn không?"
Úc Tùy không chọn: "Tùy ý."
"Vâng."
Thư ký Tạ lấy ra điện thoại di động chuẩn bị qua một bên gọi điện thoại.
"Đợi chút." Hạ Cảnh Tây đột nhiên nói.
"Hạ tổng?"
Mặc dù bị thương nặng do tai nạn giao thông nên trên mặt không còn chút huyết sắc, nhưng vẻ mặt Hạ Cảnh Tây nhìn thoáng qua vẫn lạnh lùng không có độ ấm nào như cũ, thậm chí so với bình thường còn lạnh hơn không ít.
Thư ký Tạ đang chờ Hạ tổng phân phó, nhưng mãi cũng không thấy anh nói gì.
"Hạ..."
"Đến đường Giang Nam mua." Hạ Cảnh Tây mặt không biểu cảm nói đại khái địa chỉ.
Úc Tùy nhướng mi.
Đường Giang Nam...
Nơi tối qua cậu ta gặp tai nạn.
"Vâng." Thư ký Tạ cũng không nghĩ nhiều, đáp ứng xong, sau đó tạm thời rời đi.
Rất nhanh sau đó, đội ngũ bác sĩ đã đến làm kiểm tra cho Hạ Cảnh Tây. Sau khi kiểm tra, bác sĩ dặn dò, mặc dù đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng theo tình hình hiện tại của anh thì cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, nằm viện để theo dõi.
Đặc biệt là chân trái của anh.
Hạ Cảnh Tây không đáp lại, cho đến khi bác sĩ và y tá rời đi, giọng nói của Úc Tùy bất thình lình truyền vào tai anh——
"Bởi vì Tang Nhược?"
Vẻ mặt của Hạ Cảnh Tây đột nhiên co rút lại, đường quai hàm dường như bắt đầu căng lên.
Anh ngước mắt nhìn về phía Úc Tùy.
"Không phải." Anh mặt lạnh phủ nhận, nhưng mà chỉ hai chữ đơn giản như vậy, không hiểu sao lại có một loại ảo giác như là thoát ra từ cổ họng anh.
Úc Tùy kéo khoé môi, không thèm khách khí mà chế nhạo: "Uống rượu lái xe, tại sao khi uống rượu lại còn lái xe? Không biết cái mạng này suýt tí nữa là không nhặt lại được à? Một đống phiền phức định giải quyết thế nào đây?"
Vẻ u ám trong mắt Hạ Cảnh Tây càng lúc càng đậm.
Anh đối diện với Úc Tùy, chợt, anh nhíu mày cởi một cúc áo trên đồ bệnh nhân, cho đến khi hít thở thoải mái hơn hai phần mới khàn giọng hỏi, "Có thuốc lá không?"
"Bởi vì nhớ Tang Nhược nên muốn hút thuốc?"
Bầu không khí có chút thay đổi.
Đôi môi mỏng của Hạ Cảnh Tây mím chặt thành một đường, có từng lớp sương mù quấn quanh trái tim.
Đầu ngón tay Úc Tùy lướt trên màn hình điện thoại, cười lạnh một tiếng: "Cậu dám phủ nhận, không phải sau khi Tang Nhược đi thì nghiện thuốc lá càng nặng à? Như vậy mà cậu còn không thừa nhận mình yêu cô ấy?"
"Cậu có thể câm miệng được không?" Gân xanh trên thái dương nhảy lên, Hạ Cảnh Tây nổi giận mở miệng.
Úc Tùy a một tiếng, lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái, ngay trước mặt anh trực tiếp từ trong túi quần lấy ra hộp thuốc lá, rút ra điếu thuốc, ung dung châm lửa, lại đơn giản hút một hơi rồi chậm rãi phun ra vòng khói.
Bộ dạng rất là hưởng thụ.
Trên mặt Hạ Cảnh Tây lập tức phủ đầy mây mù lạnh lẽo, trong lòng giống như có lửa nóng như thiêu như đốt, giống y hệt tối hôm qua, đốt cháy lục phủ ngũ tạng của anh.
Lại không ai nói chuyện.
Chờ tới lúc thư ký Tạ mua đồ ăn sáng xong trở về, áp suất không khí trong phòng bệnh cực kỳ thấp, mà cậu mang theo đủ loại đồ vật này nọ do dự xoắn xuýt không dám bước vào.
Úc Tùy thoáng nhìn qua, liếc mắt nhìn một cái có thể thấy được thứ cậu mang về không phải là bữa sáng bình thường, lại càng không phải là đồ dành cho người suy yếu vừa mới phẫu thuật xong như Hạ Cảnh Tây.
"Đứng ngẩn ở đó làm cái gì?" Môi mỏng kéo ra một đường cung lộ vẻ không kiên nhẫn, Hạ Cảnh Tây lạnh lùng mở miệng.
Thư ký Tạ đành phải đến gần.
"Hạ tổng." Cậu không để đồ vật xuống, mà có ý muốn thuyết phục: "Anh phải ăn đồ thanh đạm, đồ mà anh bảo tôi mua... anh không thể ăn.".
Cậu cũng tới chỗ đó rồi mới biết đây là một nhà hàng bún ốc, vả lại không có vị cay nhẹ, mà trực tiếp bắt đầu từ cay vừa.
"Hạ tổng..."
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây sắc bén quét qua.
"Để cho cậu ta ăn." Ấn tàn thuốc vào trong gạt tàn, Úc Tùy lạnh nhạt nói.
Cuối cùng, thư ký Tạ chỉ đành đặt tô bún ốc đã mua lên bàn, lại lấy ra một cái hũ, nói: "Chủ quán nói món bún ốc nhà bọn họ ăn với gia vị gia truyền độc nhất vô nhị này càng ngon hơn."
Vừa mở ra, mùi chua của bún ốc đã lan tỏa trong không khí.
Hạ Cảnh Tây không lên tiếng, chỉ không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm đồ ở trên bàn.
"Thư ký Tạ, cậu đi ra ngoài trước đi." Úc Tùy mở miệng.
Thư ký Tạ đối diện với anh ta, đột nhiên lờ mờ hiểu ra được cái gì, lên tiếng đồng ý rồi nói: "Hộ lý lát nữa sẽ tới đây ngay, Hạ tổng nếu anh có việc thì cứ liên hệ tôi. Công ty bên kia tôi đã thu xếp ổn rồi, anh cứ yên tâm."
Hạ Cảnh Tây vẫn không nói gì, tầm mắt dừng trên tô bún ốc chưa từng dời đi dù chỉ một chút.
Thư ký Tạ thấy thế chỉ đành quay người rời đi.
Úc Tùy hướng Hạ Cảnh Tây cười lạnh: "Chịu được thứ này sao?"
Hạ Cảnh Tây mặc kệ, giơ bàn tay bị thương nhẹ lên, cầm lấy chiếc đũa, nếm thử.
Chỉ có điều trong nháy mắt, đôi đũa lại bị anh ném xuống bàn.
"Khó ăn." Cau mày, đáy mắt hiện lên cảm xúc ghét bỏ, anh lạnh lùng nói.
"Nếu khó ăn tại sao lại còn muốn ăn? Cậu có thể ăn thứ này à?" Úc Tùy không khách khí giễu cợt, biết rõ còn cố hỏi.
Sắc mặt Hạ Cảnh Tây càng thêm khó coi.
Tầm mắt hai người giao nhau.
Một lúc sau, Úc Tùy kéo khóe môi, thản nhiên hỏi: "Bị thương nghiêm trọng như vậy, có cần tôi gọi cho Tang Nhược kêu cô ấy đến thăm cậu không?"
Hạ Cảnh Tây mím chặt môi, đáy mặt đột nhiên hiện lên u ám nồng đậm tùy tiện quay cuồng, không giải thích được, hô hấp của anh hình như càng thêm khó khăn.
Đầu ngón tay chạm vào làm điện thoại sáng lên, ngay trước mặt anh, Úc Tùy gọi điện thoại cho Tang Nhược, bật loa ngoài.
"Tút--"
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây hình như càng u ám hơn.
Cuộc gọi rất nhanh được kết nối __________
"Alo."
Nhưng mà ngay lúc kết nối được, bầu không khí trong phòng bệnh đột ngột thay đổi, hơi thở vô cùng lạnh lẽo từ Hạ Cảnh Tây tỏa ra, lạnh đến mức làm người khác nghẹt thở.
Là giọng của đàn ông, nhưng không phải Hạ Tri Yến, có lẽ, là người đàn ông lạ tối qua.
Đáy mắt Hạ Cảnh Tây lộ ra khí lạnh nồng đậm.
Úc Tùy liếc mắt nhìn anh một cái: "Tôi tìm Tang Nhược."
"Chờ một chút." Người đàn ông bên kia điện thoại thản nhiên nói. Một lúc sau, giọng nói của Tang Nhược vang lên: "Đạo diễn Úc?"
Lờ mờ cùng với âm thanh khẽ nhắc nhở của người đàn ông: "Tóc."
Tang Nhược đáp một tiếng.
Ánh mắt Úc Tùy không rời khỏi Hạ Cảnh Tây, chờ Tang Nhược lên tiếng lần nữa, anh không lãng phí thời gian mà đi thẳng vào chủ đề: "Tối hôm qua Cảnh Tây gặp tai nạn giao thông, bị thương nặng sắp chết, có thời gian đến thăm cậu ta không?"
Bên kia Tang Nhược không có tí ti tạm dừng, từng chữ được nói ra rõ ràng, thậm chí còn dứt khoát nguội lạnh: "Liên quan gì đến tôi?"
"Được." Úc Tùy cũng không nói thêm gì, cứ như vậy kết thúc cuộc gọi.
Yên lặng quỷ dị lan tràn.
Trên mặt Hạ Cảnh Tây không có chút biểu cảm gì, nhưng lại phảng phất như bị ngấm khí lạnh.
Anh nhìn về phía Úc Tùy, Úc Tùy cũng đang nhìn anh.
Một lúc lâu sau, một giọng nói khàn khàn như bị kéo căng đến cực hạn mới phát ra từ đôi môi mỏng của Hạ Cảnh Tây: "Cô ấy thay đổi rồi."
Tác giả có điều muốn nói: Trọng điểm: Lái xe khi uống rượu bia là một hành vi cực kỳ nguy hiểm! Tình tiết trong chương này chỉ đơn giản mang tính chất phát triển cốt truyện, không làm gương cho bất kỳ ai. Mọi người dù sao cũng đừng lái xe khi uống rượu bia nha!
[.......]