Phòng bệnh thuộc về hàng VIP, phòng cao cấp nhất, bên trong có những gian phòng nhỏ, gần như không khác gì so với nhà trọ.
Lúc hai người đi vào cửa đột nhiên Lam Nhiên có điện thoại gọi đến, cô liền để Tang Nhược vào trước, nói là ra bên ngoài tiếp điện thoại một chút, lát nữa sẽ trở lại, Tang Nhược đáp ứng, nhưng chưa đầy một giây, cô nghe một tiếng "Phanh" của cửa đóng lại.
Rất gấp rút, không giống như bộ dáng ôn nhu thường ngày của chị Lam Nhiên.
Tang Nhược nhíu mày.
"Chị Lam Nhiên?" Cô xoay người, theo bản năng muốn đi theo ra ngoài.
"Các người là ai? Muốn làm gì?" Cách một cánh cửa, âm thanh rõ ràng thuộc về Lam Nhiên loáng thoáng truyền vào, tựa hồ có chút kinh ngạc cùng phẫn nộ: "Nhược Nhược...."
"Chị Lam Nhiên."
Tang Nhược theo phản xạ có điều kiện, đưa tay nắm tay cầm, lắc lắc muốn mở cửa.
Nhưng không ngờ, cánh cửa thế nhưng không thể mở ra được.
Lông mày nhíu chặt, lần đầu tiên Tang Nhược có thể nghĩ là ngoài ý muốn, thế nhưng dù cô dùng sức lay tay cầm vẫn không thể mở ra được. Sau hai lần như vậy, rốt cuộc cô cũng hiểu được, cửa đã bị người bên ngoài khoá lại.
"Chị Lam Nhiên?" Cô đập cửa.
Nhưng bên ngoài không có một chút âm thanh đáp lại, rất yên tĩnh.
Tang Nhược mím môi, nhịp tim đột nhiên không khống chế được đập loạn nhịp, cổ họng nuốt khan một cái, hàm răng cắn chặt môi để ổn định tinh thần, cô lập tức tỉnh táo lại, cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra chuẩn bị bấm gọi.
Thế nhưng.... điện thoại lại không có chút tín hiệu.
Khung thoại tin nhắn Wechat mãi vẫn không mở được, một chút tín hiệu cũng không có.
Cửa đã bị khoá nên cô không thể ra ngoài được, tín hiệu có lẽ đã bị ai đó làm nhiễu, chị Lam Nhiên thì không biết đã bị mang đi đâu, không có chút tin tức, cũng không biết tình huống gì đang xảy ra............
Toàn thân Tang Nhược bỗng dưng căng cứng, khuôn mặt trong nháy mắt trầm xuống.
Bàn tay vô thức dùng sức nắm chặt điện thoại.
Phút chốc, cô bỗng nhiên nhớ đến cuộc điện thoại sáng nay của Úc Tuỳ,.
Bệnh viện.......
Trong đầu bỗng dưng xẹt qua một tia suy đoán nào đó, lông mi dài run rẩy, cô nhắm mắt lại, như muốn làm dịu đi hơi thở tán loạn của mình, nhưng mà... trong giây phút nhấc chân đi vào bên trong, khuôn mặt cô vẫn không cách nào che dấu đi sự lạnh lùng, giống như bị một luồng khí lạnh bao phủ dày đặc.
Sống lưng thẳng đến dị thường, đưa tay ra, cô đẩy cánh cửa bên trong kia ra, không gian rất yên tĩnh.
Quả nhiên.
Người ngôi trên giường kia, không phải là Vương đạo diễn đang bị bệnh mà là Hạ Cảnh Tây.
Thái dương Tang Nhược nhảy lên một cái, nhỏ đến không thể nhận ra.
Lồng ngực như có một cỗ cảm xúc lặng lẽ tuôn ra, cô kiềm chế nó lại, lạnh lùng liếc nhìn Hạ Cảnh Tây, ánh mắt cũng ngày càng lạnh dần.
Hạ Cảnh Tây vốn là đang xử lí công việc, thình lình nghe được tiếng động, lông mày hơi mất kiên nhẫn nhíu lại, ngẩng đầu lên: "Không phải nói......."
Tiếng nói dừng lại, im bặt.
Bốn mắt nhìn nhau, anh khó có được sững người.
"Tang Nhược?" Đáy mắt không kiềm chế được một tia cảm xúc loé lên rồi biến mất, hô hấp hơi ngưng trệ.
Anh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tang Nhược: "Em......."
"Lừa rôi rất vui sao?" Môi đỏ cong lên, đứng ở trên cao nhìn xuống, đem lời nói của anh đánh gãy.
Khoé môi cô rõ ràng là thể hiện ý trào phúng khinh thường, ánh mắt cũng vậy, không chút che giấu.
Bờ môi mỏng hơi thu lại một đường cong nhỏ đến không phát hiện ra, trong ngực giống như có một cỗ hàn ý xâm nhập toàn thân, vô cùng lạnh lẽo. Hầu kết Hạ Cảnh Tây lăn lăn, thanh âm căng cứng: "Có ý gì?"
Tang Nhược lạnh lùng nhìn anh.
Một cỗ phẫn nộ kia muốn kiềm chế không được nữa, lại lần nữa ở trong ngực tuỳ ý quấy phá, khẽ nâng cái cằm kiêu ngạo lên, cô cười lạnh: "Giả vờ nói Vương đạo diễn bị bệnh nặng để gạt tôi đến đây, khoá trái cửa, làm mất tín hiệu điện thoại...... Hạ tổng, anh còn muốn giả ngốc sao?"
Hạ tổng.........
Cảm xúc trong đôi mắt biến mất ngay lập tức trước khi nó kịp nổi lên, Hạ Cảnh Tây cùng đối mặt với cô, môi mỏng mím chặt nhúc nhích, giống như từ sâu trong cổ họng phát ra, giọng nói cực trầm: "Hạ tổng?"
Hô hấp mơ hồ không thông, lồng ngực ngột ngạt, anh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm gương mặt cô, lời nói từ trong miệng phát ra trở nên căng cứng: "Tối qua không phải gọi tôi là chú út sao?"
Chỗ này mình xin chỉnh lại một chút là chú út mới đúng nhé, xin lỗi vì sự sai xót này ạ!
Nghe thấy anh hỏi một đằng trả lời một nẻo, sắc mặt Tang Nhược không nhịn được càng khó coi hơn, đường nét trên gương mặt càng trở nên lãnh diễm.
Lãnh diễm: đẹp lạnh lùng (để lãnh diễm hay hơn nên mình không chuyển thành thuần việt!)
Móng tay vô thức bấm chặt vào lòng bàn tay, tạo ra một vết hằn, cô cùng anh đối mặt.
Rất nhanh, đôi mi cô vỗ vỗ.
"Đó là bởi vì nể mặt Hạ Tri Yến mà thôi." Bờ môi hơi vểnh lên, cô đè nén tính khí nhẹ nhàng hỏi lại: "Không có Hạ Tri Yến, anh xứng sao?"
Môi mỏng của Hạ Cảnh Tây trong nháy mắt mím thành một đường thẳng tắp.
Tang Nhược không có đủ kiên nhẫn cùng anh nói nhảm, lòng cô còn đang lo lắng đến chị Lam Nhiên, móng tay dùng sức cắm vào lòng bàn tay, ngữ điệu cô lạnh lùng: "Đem của mở ra, thả chị Lam Nhiên nhanh."
Hạ Cảnh Tây không lên tiếng.
Hầu kết trúc trắc nhấp nhô, anh giận quá hoá cười: "Em cho rằng tôi lừa gạt nhốt em ở đây à? Còn đem bạn của em ra uy hiếp? Tang Nhược, trong lòng của em, tôi chính là loại người hèn hạ như vậy sao?"
Tang Nhược hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Trả lời không chút chần chừ, cách cô nhìn anh cũng vậy.
Bầu không khí khẽ thay đổi.
Bên trong đôi mắt kia của cô không có một tia tình ý, Hạ Cảnh Tây thấy vậy, trong lòng vô cớ bực bội khó hình dung được, thế nhưng nó lại không tiếng động di chuyển đến mọi ngóc ngách trong cơ thể anh.
Văn kiện không biết từ lúc nào đã bị anh bóp cho cong.
Hai giây sau, anh buông tay ra, kiềm chế lại kiềm chế, hầu kết nhấp nhô không lưu loát, âm thanh có vẻ căng cứng từ trong cổ họng phát ra, lần đầu tiên trong đời khàn giọng giải thích: "Không phải tôi, tôi không có lí do để làm chuyện đó."
Nhưng đáp lại anh chỉ là ý cười lạnh trong mắt cô.
Cô không tin anh.
Một tia u ám trong đáy mắt cuộn cuộn, quai hàm Hạ Cảnh Tây căng cứng vô cùng.
Anh lại mở miệng, mỗi âm tiết đều quẩn quanh ý vị chát đắng cùng ảm đạm: "Đợi chút nữa sẽ có người tới, em..........."
"Ở cùng anh một lát?" Tang Nhược đánh gãy lời anh.
Cô câu môi, cười như không cười trào phúng: "Tôi đối với lạc mềm buộc chặt không có hứng thú, Hạ Cảnh Tây, anh đừng tự cho mình là đúng. Chúng ta đã sớm chia tay, tôi không muốn lãng phí thời gian."
Trong nháy mắt, ánh mắt va chạm nhau, u ám như có như không tầng tầng lớp lớp phủ lên đôi mắt Hạ Cảnh Tây ngày một rõ ràng hơn, có thể thấy được, khiến cho cả người anh toát mấy phần ý vị khác thường.
Chợt, anh kéo môi cười lạnh.
Chân trái bị bác sĩ dặn dò không được dùng sức, cảm giác đau đớn vẫn còn, nhưng Hạ Cảnh Tây phảng phất như không cảm giác được, vén chăn lên đi xuống giường, thân hình thẳng tắp không chút sơ hở đi đến trước mặt cô, đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
Tang Nhược theo phản xạ có điều kiện mà giãy dụa.
Nhưng anh rất dùng sức để nắm, hoàn toàn không cho phép cô có khả tránh thoát. Ánh mắt anh rơi vào trên người cô, đáy mắt sâu thẳm u ám, giống như muốn đem cô cắn nuốt.
Căn bản là không cho phép cô có thời gian để phản ứng, một giây sau lưng cô bị anh đẩy dán vào tường, cả người bị anh cường thế vây hãm giữa lồng ngực anh với bức tường, nụ hôn rõ ràng là cướp đoạt nặng nề rơi xuống.
Bị gắt gao giam cầm không làm sao thoát ra được, Tang Nhược không chút quan tâm nhấc chân lên đá anh, dường như có một tiếng rên rỉ mơ hồ tràn ra, nhưng ngay lập tức, hai chân cô bị anh chế trụ dễ như trở bàn tay.
Anh đè lên đôi môi, cạy mở hàm răng của cô.
Hôn rất hung ác.
Hô hấp của anh ngày càng nặng nề, hơi thở thuộc về anh đem vô vây kín không một kẻ hở, phảng phất như một tấm lưới, muốn đem cô triệt để bao phủ.
Nhưng ngay lập tức, nụ hôn lại trở nên nhu tình như nước, phảng phất như vô hạn lưu luyến thâm tình cùng tưởng niệm.
"Tang Nhược.........." Giọng anh khàn khàn gọi tên cô.
Lồng ngực Tang Nhược bỗng nhiên kịch liệt phập phồng.
Cô mở to mắt lạnh lùng nhìn anh, cực kì dùng sức cắn lên môi người đàn ông.
Mùi máu tươi nhàn nhạt lặng yên tràn ngập trong không khí.
Một giây sau, cô giơ cái tay vừa được tự do kia lên.
"Ba_______"
Âm thanh bạt tay thanh thuý vang dội.
Đêm hôm qua là má phải, bây giờ là má trái.
Tay có chút run lên, tiếp theo Tang Nhược nắm lại buông xuống, nhìn gương mặt hoàn mỹ của anh mơ hồ phiếm hồng, gương mặt xinh đẹp mỉm cười, ý khiêu khích nơi đuôi mắt và đầu chân mày thể hiện ra không chút che giấu, hết lần này đến lần khác chưng lên gương mặt cười đến xinh đẹp như vậy.
Sắc mặt Hạ Cảnh Tây càng khó coi hơn, tiết tấu hô hấp dần dần trở nên trầm xuống, không chớp mắt mà nhìn gương mặt gần trong gang tấc trước mặt mình, phảng phất như muốn nhìn sâu vào trong nội tâm của cô tột cùng là chứa cái gì.
Anh không lên tiếng.
Cổ tay bị anh nắm chặt có cảm giác không thoải mái, Tang Nhược đưa mắt xuống nhìn.
Quả nhiên đã đỏ.
Không có lau đi vết tích của hơi thở anh lưu lại trên môi, cô chỉ là ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh đối diện với anh, ý vị trào phúng càng nồng đậm: "Anh muốn chứng minh cái gì?"
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây giảm đi mấy độ, một cỗ cảm xúc trong lòng ngực kia hung hăng đâm vào tim.
Một lúc lâu sau.
"Lúc trước tôi hôn em, sẽ không như thế này." Anh khàn khàn nói, nhìn vào đôi mắt không chút dao động của cô.
Trong khi nói chuyện, hô hấp hai người hòa quyện vào nhau, khoảng cách gần trong gang tấc, nhưng lại không có thân mật giống như trước.
"Tang Nhược." Môi mỏng lại một lần nữa chuyển động, hầu kết lên xuống, anh mở miệng nói, giọng nói ấm ách: "Trở về bên cạnh tôi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu."
Bóng dáng anh vẫn cứng rắn lạnh lẽo căng cứng như vậy, chỉ có ngữ điệu là như phảng phất có một chút dỗ dành không dễ phát hiện.
Tang Nhược giống như nghe được một câu chuyện cười, mà cô cũng thật sự cười.
"Trở về bên cạnh anh?" Ánh mắt cô thẳng tắp nhìn anh, đôi mi dài vỗ nhẹ một đường cong: "Hạ tổng, anh là đang bố thí sao?"
Hạ Cảnh Tây cổ họng nghẹn đặc.
"Không phải vậy." Anh trầm giọng phủ nhận, âm thanh khàn khàn trước nay chưa từng có.
Tang Nhược cong môi cười yếu ớt: "Hạ tổng đây...........là muốn quay đầu sao?"
Trong mắt cô không có nửa phần cảm xúc dư thừa, ngoài trừ ý trào phúng sáng chói.
Hô hấp Hạ Cảnh Tây trở nên có chút khó khăn, yết hầu cùng trái tim giống như đang bị ai đó hung hăng bóp lại.
Ánh mắt giao nhau.
Hai giây sau, Tang Nhược cong môi, ý cười có mấy phần mềm mại hiếm thấy như có như không tràn ra: "Hạ tổng, lúc chúng ta chia tay, là chính anh nói đi rồi thì đừng có trở lại."
Không còn tiếp tục đối chọi gay gắt, cô giống như rất khéo hiểu lòng người, ôn ôn nhu nhu nhắc nhở: "Tôi không quay đầu lại, cũng sẽ không quay đầu."
Ánh mắt cô trong trẻo, nhẹ giọng thì thầm, nhưng nó chính là một nhát dao nhẹ nhàng không cố ý đâm thẳng vào tim người ta, mà là trực tiếp nhanh chóng mà chuẩn xác lấy mạng người ta.
Lại, giết người không thấy máu.
Hạ Cảnh Tây không hề chớp mắt chăm chú khoá chặt gương mặt cô, sắc mặt trong nháy mắt trầm như mực, cảm lúc cuồn cuộn bị che giấu, vốn đã sâu không thấy đáy nay lại càng sâu không lường được.
Âm thanh Tang Nhược cười nhạo nhỏ bé đến mức khó nhận ra, cúi đầu chuẩn bị tách từng ngón tay của anh ra.
Anh không nhúc nhích.
Thế là Tang Nhược thoát ra khỏi bàn tay anh một cách dễ dàng, lại không nghĩ đến giây sau, lòng bàn tay to lớn của anh đột nhiên quấn lấy cô một cách mạnh mẽ, như thể có một cỗ cảm xúc khó mà hình dung được.
"Bời vì Hạ Tri Yến sao?" Lời nói từ bờ môi mỏng của Hạ Cảnh Tây phát ra, anh nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh của cô, cằm căng chặt vô cùng. Giống như mất đi phần lý trí còn lại: "Hay là Quý Hành Thời?"
Tang Nhược dừng động tác lại.
Cô ngẩng đầu lên, trên gương mặt một tia biến hoá cũng không có, đôi mắt nháy một cái cũng không, chỉ đưa mắt nhìn biểu cảm tức giận của anh.
Rất nhanh, cô vểnh đôi môi đỏ mọng lên: "Cùng anh có quan hệ sao?" Cô mỉm cười, nói rõ ràng từng chữ một: "Hạ tổng, coi như người ngã dưới váy Tang Nhược tôi vô số thì trong đó cũng không có anh."
Ý cười trên mặt càng thêm lãnh diễm sáng chói, cô bổ sung thêm từng chữ rõ ràng: "Coi như Hạ tổng muốn làm lại, tôi đây cũng không cần, rõ chưa?"
Nói xong, cô bỗng nhiên dùng một tay chống lên lồng ngực anh dùng sức đẩy ra, đồng thời hất bỏ tay anh.
Không kịp phòng bị, thân thể Hạ Cảnh Tây lui về sau vài bước, nhíu mày, lưng tựa hồ có chút cong cong.
"Tang................"
"Phanh phanh phanh_______"
Những tiếng đập cửa nặng nề vang lên.
"Tang Nhược." Thanh âm người đàn ông mơ mơ hồ hồ không rõ lắm vang lên.
Hạ Cảnh Tây hướng theo âm thanh ngẩng đầu lên.
Trong một cái chớp mắt tiếp theo "Rắc, rắc" âm thanh rất nhỏ, cửa bị người bên ngoài mở ra.
"Tang Nhược."
Một thân ảnh cao ráo xuất hiện.
"Anh Thời Hành." Một tiếng gọi rõ ràng là tín nhiệm cùng ỷ lại từ miệng Tang Nhược phát ra.
Thái dương Hạ Cảnh Tây bỗng nhiên thình thịch giật giật mấy cái.
Anh Hành Thời............
Cô thế mà gọi người đàn ông khác là anh Hành Thời.
Đáy lòng nặng nề, môi mỏng mím lại, anh nhướng mắt.
Quý Hành Thời đã nhận ra u lãnh.
Ánh mắt hai người giao nhau ngắn ngủi, anh ta khẽ vuốt cằm, đi thẳng đến trước mặt Tang Nhược, trên dưới kiểm tra cô một lượt rồi hỏi thăm: "Có sao không?"
Tang Nhược lắc đầu.
Quý Hành Thời ừm một tiếng, lập tức choàng lên vai cô, đem cô đến bên cạnh mình, tách ra khỏi Hạ Cảnh Tây.
Hạ Cảnh Tây nhìn thấy như vậy.
"Tang Nhược." Anh trầm giọng gọi tên cô, đôi mắt tĩnh mịch dần dần tràn ra lệ khí lạnh thấu xương, những âm tiết thuận theo sự nguy hiểm bắn ra tứ phía dường như bật ra khỏi cổ họng: "Đến bên cạnh tôi."
"Hạ tổng." Quý Hành Thời nghênh đón ánh mắt anh, âm thanh nhàn nhạt nhắc nhở: "Tang Nhược cùng anh sớm đã chia tay, đã gặp nhau thì cũng có lúc phải tách ra. Hiện tại anh cùng cô ấy không có chút quan hệ gì cả, xin anh đừng quấy rầy cô ấy nữa."
Thần kinh Hạ Cảnh Tây bỗng nhiên căng cứng đến cực hạn.
Anh nghĩ đến đêm hôm qua.
Cô cười với Quý Hành Thời, bọn họ cùng nhau ăn cái gì đó, Quý Hành Thời giúp cô lau khoé miệng, thậm chí còn chạm lên gương mặt cô, sáng nay còn thay cô nghe điện thoại.............
Úc Tuỳ nói, trong lúc quay phim Quý Hành Thời cùng với cô như hình với bóng, mà bây giờ.... tay của Quý Hành Thời còn khoác trên vai của cô.
Giờ phút này, Hạ Cảnh Tây không thể không thừa nhận là anh ghen tị.
Ghen tị đến sắp phát điên rồi.
Nhưng cũng có lẽ anh đã sớm phát điên rồi, ngay từ lúc cô rời đi đêm đó.
Ghen tị, khó chịu cùng phẫn nộ, các loại cảm xúc đan xen lẫn nhau, cùng nhau ùn ùn kéo đến, mãnh liệt như thuỷ triều, đem anh bao phủ. Đáy mắt màu đỏ sậm loé ra, lý trí biến mất, Hạ Cảnh Tây như bị kích thích, trực tiếp tiến lên kéo Quý Hành Thời qua đưa cái tay kia hạ xuống.
"Ngô__"
Không kịp chuẩn bị mà nhận một quyền, thân thể Quý Hành Thời chưa kịp phòng bị trực tiếp lui về sau hai bước, không đợi anh đứng vững, lại nhận thêm một quyền nữa.
"Anh Hành Thời." Mí mắt Tang Nhược hung hăng run lên, vội vã hô.
Hạ Cảnh Tây chỉ cảm thấy một tiếng hô này hết sức chói tai.
Hết lần này đến lần khác, cô không chút suy nghĩ, nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, trực tiếp chạy qua hướng Quý Hành Thời, bắt được cánh tay anh.
Cô vì người đàn ông khác mà lo lắng, nhưng không thèm quan tâm anh.
Lệ khí cùng lạnh lẽo phủ lên mắt Hạ Cảnh Tây.
Anh tiến lên.
"Hạ Cảnh Tây."
Bước chân anh trong phút chốc dừng lại, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô, thậm chí là chán ghét.
Đem Quý Hành Thời đưa ra sau lưng, Tang Nhược muốn cực lực kiềm chế, nhưng vẫn như vậy, không thể nào ép xuống được một cỗ lửa giận đang ùn ùn kéo đến, đâm thẳng vào lồng ngực, cánh tay xuôi ở bên người nắm thành quyền, cô hít sâu một cái.
"Còn muốn đánh người nữa sao?" Trong giây lát, cô dùng ánh mắt lạnh lùng đối diện với Hạ Cảnh Tây, nói ra từng chữ rõ ràng: "Ngoài kia có tính hiệu phải không, em muốn báo cảnh sát, báo cảnh sát ngay lập tức."
Thư kí Tạ đúng lúc đi vào nghe thấy câu đó, lại thấy Hạ tổng thế mà lại bước xuống giường đứng ở đó, trong lòng lập tức không khỏi hung hăng run lên một cái.
"Hạ tổng." Anh ta bước nhanh đến.
Muốn khuyên anh không thể đứng, nhưng lại nhìn thoáng qua khuôn mặt của anh giống như đang bao phủ bởi một tầng khí lạnh, lời nói nghẹn lại ở cổ họng. Anh ta lại nhìn về phía Tang Nhược, tài ăn nói trước giờ vô cùng tốt nhưng lúc này thế mà không biết nên nói cái gì cả.
Hai giây sau anh ta mới thốt ra một câu: "Tang tiểu thư, có phải cô cùng Hạ tổng có hiểu lầm gì đó không, sao tự nhiên lại muốn báo cảnh sát?"
Cái gì mà báo báo cảnh sát chứ?
Đây không phải là đem mặt mũi Hạ tổng ném xuống đất mà giẫm lên hay sao?
Nên nói là làm cho Hạ tổng khó xử thì đúng hơn.
Cái này...........
Làm sao lại huyên náo đến lớn như vậy chứ?
Anh ta vội vàng khuyên một lần nữa: "Tang tiểu thư......."
"Tôi muốn báo cảnh sát!" Đại não vang lên ong ong, lưng kéo căng, móng lại một lần nữa vô thức mà dùng sức đâm vào lòng bàn tay, Tang Nhược nhìn chằm chằm Hạ Cảnh Tây, không nhượng bộ chút nào.
"Tang......................."
"Để cô ấy báo." Môi mỏng Hạ Cảnh Tây phun ra ba chữ, phảng phất như không có một tia cảm xúc nhấp nhô.
Thực ra là ba chữ này (让她报), nghĩa gốc thô lắm nên tui làm thành chữ nha.
Bầu không khí lúc đó trở nên căng cứng quỷ dị, áp suất trong không khí trong nháy mắt càng thấp xuống, làm cho người ta cảm giác như thở không nổi, chịu đựng đến cực hạn.
Tạ thư kí mở to miệng, không nói được lời nào.
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây vẫn như vậy, từ đầu đến đều rơi trên gương mặt xinh đẹp kia của Tang Nhược, ánh mắt cực sâu cực ám.
Tạ thư kí chính là muốn thuyết phục anh ngồi xuống nhưng cũng không thể nói thành lời, anh ta chỉ có thể đi ra ngoài an bài trước, Tang tiểu thư đã khăng khăng muốn báo cảnh sát, vậy điều anh ta có thể làm đó là cực lực không thể để tin tức này lọt ra ngoài.
Mỗi mỗi đôi mắt ở nhà họ Hạ kia đều đang nhìn chằm chằm Hạ tổng, luôn tìm mọi cách để kéo anh từ vị trí kia xuống.
Cảnh sát đến rất nhanh.
Tạ thư kí vốn định nói cái gì đó trước, nhưng mà còn chưa đợi anh mở miệng, trong đó có một vị cảnh sát đã đứng ra mở miệng giải quyết: "Là ai đã báo cảnh sát?"
"Là tôi." Tang Nhược nghiêng người, cảm xúc đã bình tĩnh trở lại.
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây di chuyển theo cô.
Trên gương mặt tinh xảo của Tang Nhược đã mất đi một phần cảm xúc, giọng nói lạnh nhạt: "Vị này là Hạ Cảnh Tây, Hạ tổng đã đem tôi nhốt ở chỗ này, vô cớ hạn chế tự do của tôi, đối với tôi có hành động quấy rối, anh ta còn đánh người đại diện của tôi nữa."
Mí mắt Tạ thư kí giật một cái.
Quấy.........quấy rối?
Đánh người?!!!
Làm sao có thể nha!!!!
"Không đúng." Anh vô thức muốn giải thích: "Hạ tổng của chúng tôi cùng Tang tiểu thư........."
"Cái gì quấy rối?!" Sau khi nhận được điện thoại của thư kí Tạ Hạ Mạnh nhanh chóng quay về, vừa lúc xuất hiện, cất giọng cao hơn mấy tông, mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi, không hề suy nghĩ mà thốt ra: "Cô ta câu dẫn quấy rối anh Hạ mới......"
"Câm miệng." Lồng ngực ẩn ẩn phập phồng, Hạ Cảnh Tây lạnh lùng liếc cậu ta một cái, thanh âm sắc bén nguy hiểm.
Hạ Mạnh: "............"
Trong lòng cậu ta tức giận không chịu được.
"Không phải quấy rối." Mặc dù áp suất cực thấp bao quanh anh Hạ, nhưng cậu ta vẫn lấy hết hết dũng khí nhanh chóng lầm bầm câu phản bác: "Cô ta là người phụ nữ của anh Hạ, làm sao gọi là quấy rối được?"
"Chúng tôi đã sớm chia tay rồi, bây giờ không còn bất cứ quan hệ nào nữa." Ngữ điệu Tang Nhược lạnh lùng vô cùng.
Trong nháy mắt, đôi mắt của Hạ Mạnh vì chấn kinh mà mở to, hô hấp cậu ta dồn dập trừng Tang Nhược.
Tang Nhược không thèm để ý, chỉ nhìn hai vị cảnh sát: "Xin hỏi có thể lập biên bản chưa?"
Hạ Mạnh: "................."
"Đợi đã nào!" Anh bất giác phản ứng kịp, vội vã câu vai anh cảnh sát bên cạnh muốn đem ra ngoài trước để thêm chút thời gian, người này cũng xem như bạn của bạn cậu ta, cậu muốn gọi điện thoại riêng.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp hành động, đã nghe anh Hạ âm thanh không chút gợn sóng nói: "Lập biên bản đi."
"..............."
Hạ Mạnh bỗng nhiên tức giận không hề nhẹ.
Có chuyện gì xảy ra với anh Hạ vậy? Sao có thể để lập biên bản đây!
"Hạ........." Chỉ là đối diện với ánh mắt cảnh cáo của anh Hạ, cậu ta cuối cùng cũng nói không nên lời.
Biên bản được tiến hành ở giữa phòng bệnh.
Không lâu sau, Tang Nhược bên này đã làm xong.
Cô đứng lên, nhìn Hạ Cảnh Tây một lượt, lạnh lùng nói: "Hạ Cảnh Tây, đừng có dây dưa với tôi nữa." Dứt lời, cô nhìn sang Quý Hành Thời đang chờ ở bên cạnh: "Anh Hành Thời, chúng ta đi."
Cô rời đi, bóng lưng dứt khoát.
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây từ đầu đến cuối đều dừng lại trên người cô, cho đến khi bóng dáng kia rốt cuộc không còn nhìn thấy nữa.
Cô không thèm nhìn anh một cái nào.
Tạ thư kí tiễn hai vị cảnh sát đi.
Đợi đến lúc anh ta trở lại phòng bệnh thì đã thấy sắc mặt Hạ tổng tái nhợt thêm mấy phần, trên trán thậm chí còn có mồ hôi lạnh đang túa ra, tựa hồ đứng không vững nữa.
Anh ta giật mình: "Hạ tổng!"
"Anh Hạ!" Hạ Mạnh cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh anh.
Hạ Cảnh Tây đẩy hai người ra
"Hạ tổng................"
"Anh Hạ?"
Cho dù nhìn thì rất chật vật nhưng Hạ Cảnh Tây vẫn như cũ, ung dung đứng thẳng sống lưng, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Hạ Mạnh hỏi: "Là cậu giở trò quỷ, đem Tang Nhược lừa tới đây?"
Không phải nghi vấn mà là khẳng định.
Ánh mắt kia.............
Lập tức làm Hạ Mạnh sợ đến nghẹn lại, mặt dần dần đỏ lên, tức giận nói: "Anh Hạ, em đây còn không phải là vì anh sao, em nhìn là đã biết rồi, anh chính là muốn Tang Nhược đến, vậy nên em đem cô ấy đến cho anh!"
Ai lại nghĩ đến cô ấy thế mà lại báo cảnh sát................
Máu nóng nhanh chóng bóc lên đỉnh đầu, trong đầu liên tục hiện lên cảnh tượng bị cô nhục nhã ở thành phố Đông, Hạ Mạnh tức giận liền bật ra: "Anh Hạ, anh đã bị cô ta lừa rồi! Cái người phụ nữ Tang Nhược kia chân đã sớm đạp hai thuyền. Lúc trước cô ta quay phim ở thành phố Đông em đã nghe cô ta nói chuyện điện thoại với người đàn ông khác! Cô ta căn bản là không có yêu anh!"
"Uốn éo nũng nịu, nói không chừng người kia chính là người đàn ông bên cạnh cô ta đấy!" Lửa giận mãnh liệt, cậu ta lớn tiếng nói: "Tang Nhược cô ta.........."
Tiếng nói dừng lại im bặt.
"Anh Hạ!" Sắc mặt Hạ Mạnh đột nhiên trắng bệch, ngây người.
Thư kí Tạ cũng vậy: "Hạ tổng?"
Hạ Mạnh luống cuống: "Có phải vết thương đã trở nặng hơn không? Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ nhanh lên!"
[Editor: Yên đố mọi người hai người đó thấy gì đó he he]
Tác giả có lời muốn nói: Biểu diễn trực tuyến của anh Hạ không chính xác là đuổi vợ tìm đường chết
-
-
Mà là mất nửa tiếng mới vào hậu trường...
[HA HA tác giả là mẹ ghẻ nam chính rồi, nhưng tui là mẹ ruột huhu]
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++