Đêm khuya tịch mịch.
Hạ Cảnh Tây dáng người thẳng tắp đứng ở dưới lầu đợi hồi lâu, ngón tay kẹp điếu thuốc sắp cháy hết, khói thuốc nhàn nhạt bao phủ khiến vẻ mặt anh mơ hồ.
Hút xong hơi thuốc cuối cùng, anh ấn dụi tàn thuốc chuẩn bị rời đi, ngay lúc chuẩn bị thu hồi tầm mắt, ban công vốn tối đen ở lầu bỗng nhiên sáng đèn.
Anh dừng lại theo thói quen.
Không bao lâu sau, thấy một đạo thân ảnh vội vàng đi đi lại lại.
Lông mày hơi nhíu lại, Hạ Cảnh Tây mím môi mỏng, không chút do dự bảo tài xế lấy di động cho anh gọi điện thoại cho Tang Nhược.
"Đô" thanh âm thế nhưng phá lệ dài dằng dặc vô cùng.
Hầu kết Hạ Cảnh Tây lăn lăn, kiềm chế lại kiềm chế, kiên nhẫn chờ đến khi bên kia nghe máy, anh cầm chặt di động, buột miệng thốt ra giọng điệu căng chặt: "Tang Nhược, xảy ra chuyện gì?"
Không có tiếng đáp lại.
Anh chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng hít thở của cô hơi dồn dập.
"Tang Nhược?"
"Phanh" một tiếng, giống như tiếng di động rơi xuống đất, Hạ Cảnh Tây thần sắc đột nhiên tối sầm lại, liền gọi hai tiếng Tang Nhược, cuối cùng chỉ nghe lại được âm thanh "Đô đô".
Anh gọi lại, không có người bắt máy.
Môi mỏng mím chặt thành đường thẳng tắp, Hạ Cảnh Tây thu mắt, lập tức đi nhanh về phía tòa chung cư.
Một đường đi tới tới tầng lầu cô ở, anh giơ tay gõ cửa: "Tang Nhược?"
Trước sau không có ai đáp lại.
Điện thoại cũng vậy, không ai nghe.
Tiết tấu hô hấp của Hạ Cảnh Tây khẽ biến, có chút nặng nề.
Anh lại gõ cửa, khóe mắt lơ đãng nhìn thoáng qua khoá cửa sạch sẽ, là khóa cửa có thể dùng mật mã hoặc vân tay đều có thể mở, anh thình lình nhớ tới lúc trước cô thích lấy chuỗi con số nào đó làm mật mã.
Không một chút dừng lại, ngón tay anh trực tiếp nhập vào chuỗi số kia.
"Tích ——"
Mật mã sai.
Hạ Cảnh Tây thái dương bỗng dưng nhảy, chuẩn bị gõ cửa lại.
Cửa đột nhiên mở.
Tay anh thiếu chút nữa liền không khống chế được mà đụng phải mặt cô, cũng may anh nhanh tay lẹ mắt rút lại.
"Tang......"
"Anh Hành Thời, anh đã đến rồi à......"
Giọng điệu yêu kiều mềm mại, tràn ngập tín nhiệm.
Lại như là vô số thanh sắt, đột nhiên hướng Hạ Cảnh Tây mà đến, đâm vào sâu trong thân thể anh một cách nhanh chuẩn mà tàn nhẫn.
Trong nháy mắt, huyết nhục mơ hồ, máu tươi đầm đìa, đau đớn chậm rãi tràn lan.
Con ngươi hơi co lại, đáy lòng Hạ Cảnh Tây cũng là bỗng chốc run lên thật mạnh.
Hô hấp không tự giác ngừng lại, ánh mắt anh tối tăm.
Ngăn trở biến mất, khuôn mặt rõ ràng của Tang Nhược nhiễm tầng nhàn nhạt đỏ ửng đập vào tầm mắt, trắng nõn cùng ửng hồng hoàn mỹ dung hợp, giống như vì cô mà phủ lên một tầng thẹn thùng khó nói nên lời.
Mắt đào hoa xinh đẹp mở to, rõ ràng không hề có ý tứ câu dẫn, nhưng vẫn lộ ra cổ khí tức vừa thuần khiết lại vừa khơi gợi dục vọng câu dẫn lòng người.
Đẹp đến chói mắt, phảng phất như làm người đảo điên.
Sau đó Hạ Cảnh Tây nhận ra rằng, cô vừa uống rượu, có nhàn nhạt mùi rượu tỏa ra từ trên người cô, quanh quẩn ở chóp mũi anh, lại thuận thế tận dụng mọi thứ quấy nhiễu thần kinh của anh.
Cô đang nhìn anh.
Đích xác mà nói, là nhìn "Quý Hành Thời."
Cô kêu anh là anh Hành Thời, cô cho rằng trước cửa là Quý Hành Thời, cô nhìn thấy chính là Quý Hành Thời, cô tín nhiệm ỷ lại cũng là Quý Hành Thời.
Không phải là anh.
Quý Hành Thời......
Trong cổ họng bỗng dưng trở nên nghẹn lại khó hình dung, môi mỏng gắt gao mím thành tuyến động đậy, anh trầm giọng khàn khàn hết sức gọi tên cô: "Tang......"
Cô lại quay người đi vào trong, có chút lảo đảo, như đã say hoàn toàn.
[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]
Lời nói bị mắc kẹt trong cổ họng, tiến thoái lưỡng nan, càng thêm không nhịn được khó chịu.
Một bàn tay đang buông bên cạnh của Hạ Cảnh Tây vô thức nắm chặt thành quyền, mu bàn tay mơ hồ có gân xanh nổi lên.
Mà một giây tiếp theo, anh thái dương đột nhiên chợt nhảy thịch thịch một cái, căn bản không kịp suy nghĩ, theo bản năng anh bước một bước đi tới phía sau Tang Nhược, nhanh chóng vững vàng đón được khi cô sắp ngã xuống.
"Tang Nhược!"
Cô ngã ở trong ngực anh, đôi tay chống đỡ ngực, gương mặt áp vào áo sơmi.
Tang Nhược nghe được hình như có người đang kêu cô.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, vô tội mà nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc.
Chỉ một cái liếc mắt này, rõ ràng là cô cái gì cũng chưa làm cái gì cũng chưa nói, hết lần này đến lần khác đường nét trên gương mặt Hạ Cảnh Tây đột nhiên căng chặt, như thể là dây cung căng chặt tới điểm giới hạn.
Hầu kết anh lăn lăn một cách khó khăn, những ngón tay đặt ở eo thon của cô có chút phát run.
Anh nhắm mắt.
Mở mắt ra lần nữa, khuôn mặt tuấn tú của anh khắc chế lại không có dư thừa cảm xúc, cuối xuống đem cô ôm lên theo kiểu ôm công chúa, hầu như cùng lúc đó, đôi tay cô vòng qua cổ anh một cách tự nhiên.
Ngoài ý muốn như ở đình nghỉ mát đêm đó......
Hạ Cảnh Tây hô hấp nặng nề, anh không có tiếp tục nhìn cô, mà đi vài bước đến sô pha bên kia, cúi người cẩn thận từng li từng tí đem cô đặt xuống, sau đó muốn đứng dậy, nhưng tay cô vẫn ôm lấy cổ anh lại không chịu buông.
Cô không nói gì, chỉ là mở to mắt nhìn anh.
Đầu ngón tay Hạ Cảnh Tây dùng sức bấm vào lòng bàn tay, có chút đau đớn từ nơi đó tuông ra, anh thấp giọng mở miệng nói: "Anh đi đóng cửa."
Dường như cô nghe hiểu, chậm rãi gật gật đầu, an tĩnh ngoan ngoãn cực kỳ.
Ngoan phải đến mức khiến người ta chỉ muốn......Hung hăng khi dễ.
Hạ Cảnh Tây cực lực khắc chế, động tác nhẹ nhàng mà gỡ ra cánh tay cô ra, thân thể hơi cương cứng trở lại cửa, khoảnh khắc tay nắm lấy chốt cửa, anh có chút đấu tranh, nhưng cuối cùng vẫn đóng cửa lại.
Quay người, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Tang Nhược.
Ánh mắt cô nhìn "Anh", cùng sau khi gặp lại, mỗi lần cô nhìn anh đều không giống nhau, bởi vì giờ phút này anh là "Quý Hành Thời".
Chợt, cô nhíu mày lại.
Hạ Cảnh Tây nhanh chân đến gần.
"Không thoải mái?" Nửa ngồi xổm bên cạnh người cô, anh theo thói quen nắm tay đang đặt ở đầu gối của cô hỏi.
Tang Nhược gật đầu.
" Ừm......" Cúi đầu đáp một tiếng, môi đỏ hơi vểnh lên, tràn đầy ủy khuất.
Lồng ngực ngột ngạt buồn bực, Hạ Cảnh Tây ổn định lại hô hấp, khép lại nửa mắt, lại mở miệng giọng nói càng thêm khàn đặc: "Được, anh đi làm nước mật ong."
Anh đứng dậy.
Ngón tay bỗng nhiên bị nắm lấy, da thịt cứ như vậy chạm vào nhau, làm thần kinh Hạ Cảnh Tây lần thứ hai kéo căng.
Anh rũ mắt xuống.
"Muốn ngọt." Đầu óc choáng váng, cơ thể khó chịu, nhưng Tang Nhược vẫn là thốt ra: "Ngọt."
Hạ Cảnh Tây sững sờ hai giây.
"Được." Anh nói.
Tang Nhược buông anh ra, cười ngọt ngào.
Hạ Cảnh Tây nhìn, rất nhanh ngón tay vô thức mà không ngừng nắm chặt lại, hô hấp anh càng trầm hơn, nhưng anh vẫn là khắc chế lại, chân dài sải bước đi về phía phòng bếp.
Như cũ tìm ra ấm nước lần trước anh dùng nấu nước, tìm được ly thủy tinh sạch sẽ cùng mật ong.
Ấm nước phát ra âm thanh rất nhỏ, Hạ Cảnh Tây hơi cúi đầu, từng tia sáng rõ chiếu xuống, nhưng chiếu không rõ biểu tình ảm đạm khó phân biệt thần sắc của anh, vô luận như thế nào cũng chiếu không ra nhìn không thấu.
Có cảm xúc vô thanh vô tức lan tràn đến chỗ sâu nhất trong thân thể, hai tay của anh chống ở trên bệ, không để ý dùng sức, khớp xương rõ ràng, mà đột nhiên, anh lại mãnh liệt muốn hút thuốc lá.
Muốn hút thuốc, rất muốn.
Tay đã đưa vào túi quần sờ đến hộp thuốc, nhưng mà anh vẫn gắng gượng nhịn xuống.
Lát sau, âm thanh nấu nước ngừng lại, Hạ Cảnh Tây hoàn hồn.
Đôi mắt khép hờ mở ra, đáy mắt lặng yên chảy qua u ám, anh duỗi tay nắm lấy ấm nước, đem nước nóng đổ vào ly thủy tinh, ngay sau đó lại đổ vào một cái ly thủy tinh khác khác, đổ qua đổ lại để nhanh nguội hơi.
[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]
Trong lúc lơ đãng, có vài giọt nước nóng hổi bắn lên trên da anh.
Nhưng anh hoàn toàn không nhận ra. Truyện hay luôn có tại _ T R U M T R U Y E N.C O M _
Không bao lâu, nước sôi cuối cùng nguội đến độ ấm thích hợp, anh không thuần thục lắm múc hai muỗng mật ong bỏ vào ly thủy tinh, tiện đà đổ nước ấm vào.
Anh trở lại phòng khách một lần nữa.
Trên sô pha, Tang Nhược vốn dĩ đang ngồi không biết khi nào đã nằm xuống, cơ thể mảnh khảnh co lại thành một đoàn, lông mày hơi nhíu lại, tựa hồ thực không thoải mái, lại tựa hồ do nguyên nhân khác.
Hạ Cảnh Tây đứng ở cạnh sô pha hạ mắt nhìn chăm chú vào cô.
Lúc trước không phải chưa thấy qua bộ dạng say rượu của cô, trong trí nhớ rõ ràng nhất, là lần đóng phim ở thành phố Đông kia, cô uống rượu vào, mặc váy ngủ dây đeo mỏng manh không hỏi một tiếng đã mở cửa, anh tức giận, vì vậy xấu xa đem cô khi dễ, khi dễ tới phát khóc.
Còn có một lần khác trêu chọc nhảy lên người anh, hai chân vòng qua người anh, nâng mặt anh lên chủ động dâng lên nụ hôn.
Mà hiện tại......
Hoàn toàn khác biệt.
Hạ Cảnh Tây nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, vài giây sau, anh cúi người tạm thời đem ly thủy tinh đặt ở trên bàn trà, rồi ngay sau đó thân thể hơi cương cứng ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay ôn nhu đem cô ôm lên.
"Tang Nhược, dậy uống nước mật ong." Anh thấp giọng dỗ dành, nhu tình lưu luyến.
Cô thân thể mềm mại như không xương, sau khi say rượu càng là một chút không chú ý liền ngã trái ngã phải, mới nâng cô dậy chuẩn bị duỗi tay lấy ly thủy tinh, cô lại mềm nhũn mà muốn quay ngược về sô pha.
Hạ Cảnh Tây hầu kết lên xuống chuyển động.
Một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô cường thế không mất ôn nhu mà giữ chặt, anh đem cô ôm vào trong lòng, rồi sau đó đem ly thủy tinh đặt lên môi cô, lại lần nữa thấp giọng mà dỗ dành: "Tang Nhược, há miệng."
Tang Nhược ngủ đến mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm giác bị đỡ lên, bên tai cô lại có tiếng nói chuyện, ý thức vốn đã mê man giờ phút này lại càng khó chịu, cô gắt gao nhíu mày, cực kỳ không thoải mái.
Cô quay mặt đi, nhắm hai mắt không vui kháng cự lại: "Không cần."
Hạ Cảnh Tây tính tình nhẫn nại: "Nghe lời."
Nghe lời......
Trong giây lát nghe thấy hai từ này, cho dù mơ hồ không rõ, nhưng lại như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng làm động đến một chỗ nào đó ở sâu thẳm bên trong, ngón tay Tang Nhược thoáng chốc nắm chặt, cũng không biết tính khí từ đâu ra, trực tiếp làm càn đập vào bàn tay kia.
"Ba ——" một âm thanh thanh thúy vang lên.
Bất ngờ không kịp chuẩn bị, Hạ Cảnh Tây lại nhất thời không cầm chắc, ly thủy tinh lắc lư, nước lại lần nữa bắn lên tay anh.
"Tôi không cần!" Vừa ủy khuất vừa hờn giận phát cáu.
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây tĩnh mịch, con ngươi biến hoá vài lần, nhìn chăm chú vào cô.
Khó chịu trong cổ họng trở nên mãnh liệt, anh khắc chế, một lúc sau theo bản năng lại dùng âm thanh nhu hòa nhẹ giọng dỗ dành nói: "Tang Nhược, uống nước mật ong."
Người trong lòng không có phản ứng.
Hạ Cảnh Tây nhắm mắt lại.
"Tang Nhược." Anh mở miệng nói nửa là dỗ dành nửa là dụ dỗ, lại như dùng hết toàn bộ nhu tình ở trước mặt cô: "Há miệng uống nước ngọt được không? Là ngọt, rất dễ uống."
Tay đang ôm cô eo hướng lên trên, động tác mềm nhẹ thay Tang Nhược đem một ít sợi tóc đang rơi rải rác vén qua sau tai cho cô.
Rốt cuộc lại nhịn không được, lại càng do kìm lòng nổi, bàn tay anh thật cẩn thận dè dặt chạm vào khuôn mặt trắng nõn của cô, khẽ vuốt ve một phen, chỉ ngắn ngủn vài giây mà thôi, có chút khát vọng đã bị kìm nén quá lâu trong nháy mắt liền như thuỷ triều cuộn trào lên mãnh liệt.
Anh khắc chế cực lực khắc chế, cuối cùng thu hồi, tiếp tục dỗ dành: "Tang Nhược, uống nước ngọt."
Anh cúi đầu nhìn cô chăm chú.
Rốt cuộc, cô lại ngẩng mặt lên lần nữa.
Khoảng cách giữa hai người trong lúc lơ đãng được kéo gần, gần trong gang tấc, cô được anh vòng ở trong ngực, ánh mắt vô tội tín nhiệm nhìn anh, trần nhà ánh sáng tỏa xuống đem anh cùng cô bao phủ.
Hình như có kiều diễm mập mờ dần dần nảy sinh.
Nhưng Hạ Cảnh Tây lại rõ ràng nhớ kỹ câu cô nói lúc cô mở cửa kia.
Nếu anh không phải Quý Hành Thời, nếu cô không có say rượu......
U ám nơi đáy mắt cuồn cuộn, tiếng nói khản đặc từ giữa môi mỏng của anh phát ra: "Uống nước mật ong, uống vào sẽ thoải mái."
Tang Nhược khẽ chớp hàng mi dài.
Cô mấp máy môi: "Ngọt?"
"Đúng vậy." Hạ Cảnh Tây không hề dời mắt cùng cô đối diện nhau, gật đầu.
[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]
Tang Nhược chăm chú nhìn anh, như là đang suy nghĩ lại lời anh nói: "Không gạt em chứ?" [Đoạn này xưng anh - em vì chị Nhược đang nhầm Hạ ca thành anh Thời nha, mà thực ra tui cũng muốn gặm chút vụn bánh ảo tưởng này huhu]
Dưới ánh đèn sáng chói, gương mặt tuấn tú của Hạ Cảnh Tây vẫn như cũ, nhìn không ra nửa phần cảm xúc phập phồng.
"Không lừa em." Anh nói.
Tang Nhược bỗng chốc liền nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời cười yếu ớt, sinh động câu người.
Hạ Cảnh Tây thất thần.
Giây tiếp theo, liền thấy cô ngạo kiều mà nâng cằm lên, đầu ngón tay nắm lấy áo sơmi trước ngực anh, nói: "Vậy anh đút cho em."