Ánh sáng rực rỡ trút xuống, bóng dáng không thể quen thuộc hơn kia xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, nhịp tim chợt lỡ một nhịp rồi đập loạn lên, ý cười lan tràn, khóe môi không kìm được nhếch lên, Tang Nhược chạy về phía anh.
Đôi môi mỏng lười nhác của anh khẽ cong lên, hai cánh ta mở ra, cô thuần thục nhảy lên một cái, anh vững vàng nâng lấy mông cô.
"Hạ Cảnh Tây!" Hai chân vòng lấy vòng eo gầy của anh, ôm lấy mặt anh, cô cười vui vẻ, đôi môi đỏ mọng hôn lên mặt anh, từ lông mày đến môi, sau đó là đến bàn tay đang giữ mặt lấy mặt mình.
Cô hôn lên những khớp xương rõ ràng trên ngón tay thon dài của anh.
"Nhớ tôi?" Ngón tay anh chạm vào má cô, mang theo nhiệt độ như thiêu như đốt và hơi thở thuộc về anh cùng nhau xâm lấn vào da thịt cô.
Từng đợt từng đợt tê dại lan tràn, cô rùng mình, nhịp tim đập càng nhanh, cô cắn nhẹ môi mỏng của người đàn ông, cười híp mắt, kề sát vào tai anh, cố ý khẽ cắn vào nơi mẫn cảm của anh: "Nhớ."
Khóe mắt thoáng nhìn thấy hầu kết gợi cảm của anh lăn lăn, ý xấu của cô vừa nổi lên, còn chưa làm cái gì, anh đã nâng mông cô lên, cái tay thường làm chuyện xấu cố ý vỗ mấy cái, rồi sau đó giả bộ tính buông cô ra.
Biết rõ anh sẽ không làm như vậy, nhưng cô vẫn bị anh dọa sợ, đôi tay nhanh chóng ôm lấy cổ anh.
"Hạ Cảnh Tây!"
Cô oán trách, khoé miệng anh tràn đầy ý cười, cực kỳ xấu xa.
Cắn cắn môi, cô trừng anh, tính cắn ngược lại lên tay anh, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ, cô chỉ làm bộ cắn, vào lúc nhìn anh như muốn bắt nạt cô, cắn lại biến thành hôn—
Cô thích hôn lên bên ngoài cổ tay anh, vừa hôn vừa cắn, dấu vết rõ ràng.
"Muốn "cắn" lại à?" Chống lại đôi mắt thâm trầm của anh, ý cười kiêu ngạo khiêu khích của cô càng đậm hơn.
Nhưng anh chỉ cười mà không trả lời.
Cô lại cảm nhận được sự nguy hiểm, còn chưa đợi cô kịp phản ứng muốn chạy trốn, cả người cứ như vậy mà bị anh đặt lên tường, nụ hôn tràn ngập tính cướp đoạt của phái nam nặng nề rơi xuống.
Như có dòng điện nhảy qua.
Đột nhiên, trong lòng bỗng có một cảm giác khác thường, Tang Nhược từ trong hồi ức giật mình tỉnh dậy, lông mi run rẩy, cô cụp mắt xuống, phát hiện ngón tay mình đang vô thức vuốt ve bên ngoài cổ tay.
——Ở đó có dấu hôn.
Chắc là tối hôm qua anh đã lưu lại, lúc mới tỉnh lại đi rửa mặt vậy mà cô không nhìn thấy, vừa rồi mới phát hiện ra.
Trước kia cô cũng thích được hôn ở cổ tay giống anh, ở ngay chỗ gần mạch đập, mấy lần mang theo tâm tư của thiếu nữ muốn bí mật lưu lại dấu vết thuộc về cô, như vậy sẽ có cảm giác như là từ chỗ mạch đập ấy chảy về tim sẽ gần nhất.
Anh chưa bao giờ hỏi về nụ hôn đó, cô tưởng rằng anh cũng chưa từng biết.
Nhưng bây giờ......
Người để lại dấu vết lại biến thành anh.
Nơi có dấu hôn dường như đột ngột tăng nhiệt độ, trở nên nóng như lửa đốt, Tang Nhược đột nhiên rút tay lại, không chút suy nghĩ mà mở vòi nước ra để tẩy đi dấu vết.
Thế nhưng, dù cô có chà thế nào, dấu hôn cũng không mất đi, màu sắc cũng không bị nhạt, rõ ràng là nước lạnh, nhưng cũng không thể rửa trôi cảm giác nóng rát kia.
Rõ ràng là lúc anh hôn, cô không có chút cảm giác gì, nhưng mà lúc này lại cảm giác như anh đang hôn vậy, cảm giác cực kỳ chân thật.
Hô hấp dường như không thể khống chế được mà trở nên dồn dập, đầu ngón tay cấu vào lòng bàn tay lặng lẽ để lại một vết bấm nhợt nhạt, Tang Nhược nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế suy nghĩ với hơi thở đang loạn nhịp của mình.
Vài giây sau, cô đột nhiên mở mắt ra, xoay người định đi đến trước gương, nhưng sau đó bất tri bất giác nhận ra được một điều-----
Cô tỉnh dậy trong trạng thái đã được tẩy trang, trên người vẫn đang mặc quần áo của ngày hôm qua.
Cô nhớ rằng mình không có tự tẩy trang...
Đột nhiên, tim của cô càng thêm loạn nhịp, đập thình thịch, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, trong đầu có một suy đoán hiện lên, Tang Nhược nắm chặt lấy bàn như tay đang khẽ run của mình, hít một hơi thật sâu rồi quay người lại.
Động tác hơi dừng lại.
Cô nhìn thấy một cái cà vạt của đàn ông trong sọt quần áo bẩn.
Trong giây tiếp theo, có hai đoạn ký ức rõ ràng hơn một chút——
"Vậy anh đút em." Cô nắm lấy áo sơ mi trước ngực anh, khẽ nâng cằm, tự đắc nhìn anh cười, đầu ngón tay chạm vào cà vạt của anh chơi đùa với nó.
"Muốn ngọt." Cô nhìn anh nói: "Ngọt."
Tang Nhược mạnh mẽ nhắm mắt lại, hơi thở rối loạn.
Quý Hành Thời nhìn đồng hồ, đã được một lúc rồi, cửa phòng ngủ kia vẫn luôn đóng chặt.
Một lúc sau, cuối cùng anh cũng đứng dậy.
"Tang Nhược." Anh gõ cửa, gọi tên cô.
Không có ai trả lời.
Anh khẽ cau mày, gõ thêm lần nữa.
"Tang..."
Cửa mở ra.
Quý Hành Thời thu tay lại, đôi mắt đảo qua hốc mắt hơi khác thường của cô, anh làm như không biết, trầm giọng hỏi: "Dạ dày rất khó chịu sao?"
Những ngón tay nắm chặt của Tang Nhược buông ra.
Cô lắc đầu, sau đó lại khẽ gật đầu, giọng nói vẫn có chút khàn khàn: "Vâng."
Quý Hành Thời nhìn cô một cái, ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế sô pha, đưa viên thuốc và nước sôi cho cô: "Uống rượu xong nên uống thuốc này, sẽ khá hơn."
Tang Nhược không nhìn anh, cụp mắt nhận lấy: "Cảm ơn anh, anh Hành Thời."
"Không phải anh."
Đột nhiên anh thốt ra một câu, động tác của Tang Nhược tạm dừng lại, nhất thời không phản ứng kịp, ánh mắt mờ mịt, ngẩng đầu: "Sao cơ?"
Quý Hành Thời nhìn thuốc trong lòng bàn tay cô.
Tang Nhược cúi đầu xuống nhìn theo ánh mắt của anh, trong nháy mắt xuất hiện một suy đoán, giây tiếp theo, phỏng đoán đã được xác nhận——
"Thuốc không phải do anh mua."
Đầu ngón tay của Tang Nhược khẽ run rẩy, khó có thể phát hiện được.
Quý Thời Hành nhìn cô: "Thuốc này ở trên bàn ăn."
Trong nhà cô đáng ra không có loại thuốc này, cũng không phải Quý Hành Thời mua, là ai đã chuẩn bị đã cực kỳ rõ ràng. Rõ ràng là một viên thuốc nhẹ đến gần như không có trọng lượng, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, Tang Nhược lại cảm thấy lòng bàn tay mình như bị một vật nặng đè lên.
Hàng mi rủ xuống thành vòng cung hình quạt xinh đẹp, che giấu tất cả mọi cảm xúc, cô trả viên thuốc về lại bàn trà, giọng điệu bình tĩnh: "Em chỉ cần uống chút nước là được rồi, cũng không có khó chịu lắm."
Dứt lời, cô đưa tay lên định uống nước, nhưng sau khi uống một ngụm, mới chợt nhận ra là nước uống dường như cũng đã được đặt trên bàn trà từ trước.
Bất giác, tay cầm ly của Tang Nhược khẽ siết lại.
"Tới trường quay thôi, nếu không sẽ muộn mất." Đặt ly xuống, cô cụp mắt thấp giọng nói.
Cô đứng dậy, tầm mắt lại vô tình nhìn thấy một bó hoa tươi được cắm vào bình đặt trên bàn ăn, cùng với hoa xuất hiện ở sảnh mấy ngày nay giống nhau, xinh đẹp tươi mới.
Hình như, cũng có một tấm thiệp giống vậy.
Thái dương Tang Nhược không hiểu sao lại không thể khống chế mà giật giật, chờ cô phục hồi tinh thần lại thì bản thân đã bước đến bàn ăn cầm bó hoa ném xuống, tấm thiệp rơi nhẹ xuống bàn ăn.
Không phát ra âm thanh nào.
Chẳng qua, mí mắt của Tang Nhược kịch liệt run lên.
——Không phải là một tấm thiệp, mà là một tấm bưu thiếp có hình ảnh rõ ràng về Maldives. Trên bức ảnh, một bóng người duyên dáng lặng lẽ trong ống kính, mà chủ nhân của bóng dáng đó dường như không hề hay biết.
Bóng người đó, là cô.
Tang Nhược hoảng hốt trong giây lát, cô không nhớ rằng lần đó ở Maldives mình có chụp một bức ảnh như vậy.
Giống như là chụp lén.
Sân vận động Polo ngoại ô phía Tây.
Polo (hay còn gọi là Mã cầu) là một môn thể thao đồng đội. Trong môn này, người chơi ngồi trên lưng ngựa và có nhiệm vụ ghi bàn để giành chiến thắng trước đội đối phương. Người chơi ghi bàn bằng cách dùng một cái vồ có cán dài điều khiển một quả bóng bằng nhựa trắng hoặc bằng gỗ vào cầu môn đối phương. Polo truyền thống được chơi ở tốc độ cao, trên một sân cỏ rộng hình chữ nhật, dài yard, rộng yard. Mỗi đội bao gồm người chơi cưỡi trên bốn con ngựa. Polo trên sân (field polo) được chơi với một quả bóng bằng nhựa cứng thay vì bằng gỗ. Polo chơi trong đấu trường (arena polo) chỉ có ba người chơi mỗi đội, thường là để diễn tập hoặc chỉ là những trận đấu ngắn ở tốc độ thấp hơn do không gian hạn chế của đấu trường; quả bóng được dùng trong thể loại này là một quả bóng nhỏ bơm hơi, tương tự một quả bóng đá nhỏ. Một trận polo hiện đại kéo dài khoảng giờ và được chia thành những khoảng thời gian gọi là "chukka" (dài phút rưỡi). (Theo Wikipedia)
Trong lúc tình hình chiến đấu đang cực kỳ căng thẳng, Hạ Cảnh Tây mặc trên người một bộ đồ thể thao, đưa bóng đến gần cầu môn.
——Không vào.
Anh lại mắc sai lầm một lần nữa.
Nhưng sai lầm lần này lại giúp đội kia bắt được cơ hội, chỉ trong chốc lát, trận đấu đã kết thúc.
Đội Hạ Cảnh Tây bị thua hoàn toàn.
Anh ngồi trên lưng ngựa, dáng người cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt sâu thẳm không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào cây gậy Polo trong tay, sức lực trên nắm tay của anh khẽ tăng lên.
Một lúc sau, anh xuống ngựa, khôi phục bộ dạng ung dung đưa găng tay và dây cương cho nhân viên công tác.
Tịch Mặc Viễn đuổi theo.
Mặc dù hôm nay là chủ nhật, nhưng bọn họ không đến đây để chơi đùa, mà là có xã giao.
"Anh Hạ." Tịch Mặc Viễn liếc nhìn những đường cong có vẻ không tốt trên gương mặt của anh, giọng nói có vài phần ẩn ý: "Anh không khỏe sao? Anh chưa từng thua Polo bao giờ."
Anh ta dừng lại hai giây: "Chưa từng thấy anh phạm phải sai lầm thất thần, có chuyện gì à?"
Hai người đi song song với nhau.
Bước chân Hạ Cảnh Tây chưa từng dừng bước chân lại, vẻ mặt không hề dao động, môi mỏng nhếch lên, anh chỉ thờ ơ nói: "Không có chuyện gì."
Tịch Mặc Viễn sâu xa liếc nhìn anh một cái, nghĩ đến cuộc điện thoại tối hôm qua, cũng có thể đoán được sơ sơ chắc chắn là có quan hệ với Tang Nhược, nhưng anh không nói, anh ta đương nhiên cũng sẽ không hỏi, huống chi hai người cũng sắp tới khu vực nghỉ ngơi.
Hôm nay có hiện với Lâm tổng, anh ta đang ngồi ở chỗ đó đút cho bạn gái ăn nho.
Đột nhiên, bạn gái của Lâm tổng vội vàng đẩy tay anh ta ra, một tay đặt lên ngực quay mặt ra chỗ khác, còn một tay thì che miệng lại khó chịu nôn khan một trận, làm cho Lâm tổng hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy.
Bạn gái lắc đầu, chỉ khó chịu một lúc như vậy thôi.
Tịch Mặc Viễn và Lâm tổng có quan hệ không tồi, thế là quan tâm hỏi: "Có cần gọi bác sĩ đến khám qua không?"
Sân chơi Polo này cũng có bố trí bác sĩ.
Lâm tổng cười cười, "Không cần đâu, chỉ là nôn nghén thôi, một lát sẽ ổn ấy mà."
Tịch Mặc Viễn hơi kinh ngạc, nhìn khuôn mặt hớn hở của Lâm tổng, cuối cùng cười nói: "Chúc mừng."
Lâm tổng càng cười vui vẻ hơn, muốn nói gì đó, lại vô tình nhìn thoáng qua Hạ Cảnh Tây, thấy sắc mặt anh đột nhiên trở nên khó coi, lông mày cau lại, đôi môi mỏng gần như mím chặt thành một đường thẳng.
"Hạ tổng làm sao vậy?" Anh ta khó hiểu.
Tịch Mặc Viễn nghe thế liền quay đầu lại, nhưng lại thấy anh Hạ hiếm khi thất lễ mà nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ khác ngoài Tầng Nhược.
"Anh Hạ?"
Hạ Cảnh Tây giật mình bừng tỉnh, đôi mắt vốn sâu nay càng đen hơn, giọng nói gần như phát ra từ sâu trong cổ họng, giọng nói khàn đến nỗi khó có thể diễn tả được: "Nôn nghén..."
Anh dừng một chút.
Cổ họng như bị cái gì đó chặn ngang, vô cùng khó chịu, hô hấp dần trở nên khó khăn, khi anh mở miệng ra giọng nói cực kỳ khàn khàn: "Là mang thai?"
Lâm tổng không nghĩ sâu xa, theo bản năng gật đầu: "Đúng vậy."
Hai chữ không thể đơn giản hơn, nhưng lại như một tảng đá to lớn nặng ngàn cân đột nhiên đè lên trái tim Hạ Cảnh Tây.
Hơi thở của anh ngưng trệ, máu trong cơ thể anh giống như ngừng chảy.
Lâm tổng nhận thấy có gì đó không thích hợp, đang định nhìn vào phía Tịch Mặc Viễn với ánh mắt như hỏi chuyện gì đang xảy ra, bạn gái bỗng nhiên lôi kéo tay anh ta, làm nũng: "Em muốn đi nhà vệ sinh."
Lâm tổng theo phản xạ có điều kiện đỡ cô dậy, nói lời xin lỗi với Hạ Cảnh Tây và Tịch Mặc Viễn: "Thật xin lỗi, tôi xin phép đi một lát."
Hai người tạm thời rời đi.
Hạ Cảnh Tây vẫn đứng tại chỗ, trong nháy mắt tất cả dây thần kinh trong cơ thể dường như đều căng ra cực độ, giống như có thể vỡ ra bất kỳ lúc nào, cũng có một luồng hơi thở âm u lặng lẽ quanh quẩn xung quanh anh.
Tưởng Thi Thi nãy giờ vẫn ở một bên im lặng không nói chuyện, giảo hoạt mà chớp chớp mắt.
"Nữ thần của tôi có thai phải không?" Cô tiến đến bên cạnh Tịch Mặc Viễn, cực kỳ tự nhiên nắm lấy cánh tay anh ấy, rất là khoa trương khiếp sợ hỏi, cũng thèm che giấu một chút nào về việc cười trên nỗi đau người khác của mình.
Hạ Cảnh Tây đột ngột nâng mắt lên nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm u tối đến đáng sợ, lạnh lùng và u ám cực kỳ rõ ràng.
Tưởng Thi Thi không sợ một chút nào.
Cô sáng tỏ: "Xem ra là thật rồi."
Tịch Mặc Viễn đau đầu, cô và anh Hạ hoàn toàn đang ở thế giằng co.
"Thi Thi." Anh ấy thấp giọng cảnh cáo.
Tưởng Thi Thi hừ một tiếng, vẻ mặt vô tội: "Em có làm gì đâu." Cô nhìn Hạ Cảnh Tây bằng ánh mắt khiêu khích rất rõ ràng: "À, nếu nữ thần của tôi đang mang thai, thì tôi khuyên anh đừng tiếp tục dây dưa nữa, dù sao cũng không có quan hệ gì với anh."
Cô nói theo thứ tự với tốc độ rất nhanh: "Chị ấy không thích anh, không thích anh nha, không thích chính là không thích..."
Tịch Mặc Viễn: "..."
Nhìn thấy sắc mặt của anh Hạ càng ngày càng xấu, dần dần trở nên làm người sống sợ hãi không rét mà run. Anh ta đang định che miệng Tưởng Thi Thi bảo cô rời đi trước, nhưng không ngờ anh ta còn chưa kịp hành động, đã thấy anh Hạ đột nhiên xoay người rời đi.
Bóng lưng ấy... không hiểu sao có chút chật vật không nói nên lời.
Quen biết nhau nhiều năm như vậy, Tịch Mặc Viễn biết rõ anh cho tới bây giờ đều là "Núi Thái Sơn có sập trước mặt thì sắc mặt cũng không thay đổi", chỉ thấy bộ dáng anh ấy thất thố rõ ràng như vậy qua hai lần, một lần là trước khi tỉnh lại kêu tên Tang Nhược vào đợt tai nạn giao thông ấy, một lần nữa chính là bây giờ.
Không đúng.
Chính xác mà nói, tất cả những cảm xúc mất kiểm soát của anh Hạ đều chỉ có quan hệ với Tang Nhược. Dù là giấu vào trong thì vẫn có một chút biểu hiện có thể phát hiện ra được, cho tới bây giờ cũng chỉ có Tang Nhược mới có khả năng này.
Tịch Mặc Viễn âm thầm lắc đầu.
Thu hồi tầm mắt, anh liếc mắt thấy Tưởng Thi Thi đang nhìn về phía anh Hạ lè lưỡi làm mặt quỷ, bộ dạng có thù tất báo, không nhịn được chọt chọt trán cô một cái: "Tưởng Thi Thi."
Tưởng Thi Thi nâng cằm lên, thẳng thắn thừa nhận: "Em chính là muốn chọc giận anh ta, vậy thì sao?"
Tịch Mặc Viễn: "..."
Qua gương chiếu hậu, tài xế đã phát hiện bóng dáng đang đi tới của Hạ tổng từ xa, lập tức xuống xe thay anh mở cửa.
"Hạ tổng..."
Tiếng nói đột ngột dừng lại.
Tài xế chỉ cảm thấy cơ thể không hiểu sao lại rùng mình một cái, Hạ tổng... rất kỳ quái.
Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, mới miễn cưỡng nghĩ ra một chút, tuy rằng vẻ mặt của Hạ tổng đa số đều không có biểu lộ gì, nhưng lúc này đặc biệt mãnh liệt, cặp mắt kia một màu đen kịt, thật giống như không có một tia ánh sáng nào.
Nhìn vào có một loại cảm giác tịch mịch, cũng có chút... đáng thương.
Tình hình giống như vầy, hình như chính là lúc Tang tiểu thư rời đi, có chút giống nhưng lại không giống, nhưng cụ thể là không giống ở chỗ nào thì anh ta lại không nói ra được.
"Hạ tổng, anh có sao không?" Tài xế lo lắng, cẩn thận hỏi thăm.
Hạ Cảnh Tây gần như máy móc xoay người tiến vào bên trong xe.
Anh sờ soạng hộp thuốc rút ra một điếu, cố gắng châm lửa, nhưng thử vài lần cũng không thành công, cuối cùng cũng thật vất vả mà châm được lửa, anh khó khăn mà hút một hơi.
Không khí ngột ngạt.
Tài xế không dám nói thêm lời nào nữa, cũng nói không nên lời, lẳng lặng trở lại ghế lái ngồi, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình.
Không lâu sau, mùi khói tràn ngập ở bên trong xe, mặc dù đã mở cửa sổ xe, nhưng mùi thuốc vẫn tồn tại như cũ, thậm chí còn có xu hướng càng ngày càng nồng.
Tài xế không có quay đầu lại, nhưng anh ta nghe được rõ ràng một lát sau Hạ tổng lại thử bật lửa châm thuốc, cũng như vậy phải châm thêm vài lần mới đốt được, rất nhanh sau đó mùi khói lại tràn ngập.
Một điếu lại một điếu, có một chút dữ dội cũng có một chút nôn nóng, dần dần, áp suất không khí bên trong xe càng ngày càng thấp, ép đến mức khiến người ta khó thở.
Không biết đã qua bao lâu.
"Tới phim trường." Một giọng nói trầm thấp khàn khàn khó mà miêu tả được vang lên từ băng ghế sau.