Trước cổng khu chung cư, Tang Nhược và Quý Hành Thời cùng đi ra, hai người đang nói cái gì đó, cô nở nụ cười, cho dù khoảng cách khá xa, nhưng Hạ Cảnh Tây vẫn có thể thấy được khóe môi cô khẽ cong lên.
Đôi mắt đẹp liếc nhìn, cố phán sinh huy, tất cả mọi thứ quanh cô dường như bị lu mờ.
Cố phán sinh huy: Đây là một câu thành ngữ của Trung Quốc, muốn diễn tả một tư thế thật xinh đẹp của người phụ nữ.
Chợt, Quý Hành Thời sờ lên đầu cô, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, dường như nụ cười của cô càng thêm phần vui tươi hơn, mặt mày cong cong khiến những ai nhìn thấy đều hoảng hốt vì vẻ đẹp của cô, rất nhanh sau đó, bọn họ sóng vai đi về hướng chiếc xe đang đậu cách đó không xa.
Quý Hành Thời mở cửa ghế phụ giúp cô, cô quay người ngồi vào, rồi Quý Hành Thời cũng ngồi lên theo, sau đó anh ta lái xe rời đi.
Nét mặt tươi cười xinh đẹp của cô nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt anh, trong đầu Hạ Cảnh Tây cứ lặp đi lặp lại hình ảnh đấy, không thể nào xua đi được.
Từ khi gặp lại nhau, anh chưa từng nhìn thấy cô cười vui vẻ đến như vậy, khi cô đối mặt anh, đa phần đều là nụ cười giả tạo, xã giao.
Cổ họng khẽ nhấp nhô, Hạ Cảnh Tây nhìn chằm chằm hướng cô vừa rời đi, hô hấp dần trở nên khó khăn.
Trong xe chỉ có sự tĩnh lặng bao trùm, bầu không khí không hiểu sao có chút kìm nén.
Thư ký Tạ ngồi ở ghế phó lái, một màn kia tự nhiên anh ta cũng thấy được, anh ta thận trọng ngước lên nhìn vào kính chiếu hậu, anh ta dường như thấy gương mặt của Hạ tổng tựa như căng cứng.
Không ai có thể nhìn thấy hoặc đoán được rốt cuộc là Hạ tổng đang nghĩ gì trong đầu.
Thư ký Tạ yên lặng thở dài.
Anh ta không khỏi nhớ đến tối hôm qua, Hạ tổng bỏ tất cả công việc vội vã mua vé máy bay chuyến sớm nhất để trở về, vì không muốn làm phiền Tang tiểu thư nên một mình Hạ tổng đứng dưới lầu khu chung cư một tiếng đồng hồ, cho đến lúc nhận được điện thoại của Tang tiểu thư.
Lúc mua thuốc thậm chí anh còn nghĩ rằng, Hạ tổng chăm sóc Tang tiểu thư như vậy, ít ra Tang tiểu thư cũng sẽ có chút động lòng, không ngờ tới, ngoại trừ trên vai Hạ tổng bị thương chảy máu cùng với nhiều lần trì hoãn chuyến bay, thì dường như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Tang tiểu thư......
Trong đầu lại vô thức nghĩ đến bộ dáng của cô ở bên Hạ tổng lúc trước, với đủ chuyện xảy ra sau khi hai người gặp lại nhau, tâm tình thư ký Tạ khó tránh khỏi có chút phức tạp.
Tang tiểu thư hình như trở nên nhẫn tâm hơn rồi thì phải?
Hay là nên nói Tang tiểu thư không còn một chút tình cảm nào với Hạ tổng nữa, cô thật sự hoàn toàn di tình biệt luyến đi yêu người đại diện của cô ấy rồi?
Càng nghĩ, thư ký Tạ càng muộn phiền.
"Đi thôi." Chợt, giọng nói khàn khàn như muốn mất tiếng từ ghế sau vang lên.
Thư ký Tạ vô thức quay đầu lại.
Thấy Hạ tổng vẫn là bộ dáng nhìn ra cửa sổ, môi mỏng mím thật chặt.
Anh ta lại thở dài, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, thấp giọng trả lời, sau đó bảo tài xế lái xe.
[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]
Không ai nói chuyện.
Từ đầu đến cuối sự tĩnh lặng như chết vẫn bao trùm toàn bộ xe.
Một đường tăng tốc cuối cùng cũng đến được sân bay, thư ký Tạ gọi điện đặt lại ghế VIP.
Lúc phòng chờ vang lên tiếng thông báo chuyến bay sắp bắt đầu, chỉ thấy Hạ tổng đang cầm laptop chăm chú xem cái gì đó.
Nhìn có chút quen mắt.
Anh ta lại gần, nhìn một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra.
—— Đây là bộ phim ra mắt của Tang tiểu thư《 Hồng trang 》, trong phim này Tang tiểu thư đóng vai một mỹ nhân, là nhân vật rất bình hoa ít đất diễn, và cũng ít người biết đến.
Anh còn nhớ rõ, lúc bộ phim này công chiếu, Hạ tổng đã cố ý bảo anh bao hết rạp mời nhân viên đi xem, lúc ấy các nữ nhân viên rất vui vẻ, còn tưởng là anh bao hết phòng, nhưng không biết rằng thật ra đó là phân phó của Hạ tổng.
Tang tiểu thư cũng không biết.
Mà đêm công chiếu bộ phim đó, Hạ tổng vốn dự định trở về, mặc dù Hạ tổng không nói, nhưng lượng công việc mấy ngày đều được dồn lên, anh ấy làm việc liên tục với cường độ cao, giảm bớt thời gian ngủ, anh ta đương nhiên nhìn ra được, Hạ tổng làm như vậy là vì muốn ở bên cạnh Tang tiểu thư xem bộ phim đầu tiên cô diễn với cô.
Chỉ tiếc ngày đó tạm thời xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng Hạ tổng cũng không thể trở về được.
Suy nghĩ quay lại, thư ký Tạ vội vàng nhìn sắc mặt chuyên chú của người đàn ông, trong đầu chợt hiện lên cái gì, anh ta lặng lẽ lùi về sau vài bước, lấy điện thoại ra lén chụp một màn này lại.
"Hạ tổng, đến lúc lên máy bay rồi." Chụp xong cất điện thoại đi, anh đi đến bên cạnh Hạ tổng nhẹ giọng nhắc nhở.
Hạ Cảnh Tây giống như là không nghe thấy.
"Hạ tổng?"
"Ừ." Hạ Cảnh Tây thấp giọng trả lời, tạm dừng lại, đứng dậy cùng thư ký Tạ lên máy bay.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, không gợn sóng hay có bất cứ biểu cảm dư thừa nào.
[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]
Thư ký Tạ đi theo bên cạnh anh, tâm tình càng thêm phức tạp.
Sau khi đăng ký, Hạ Cảnh Tây ngồi ở toa của bản thân, lần đầu tiên đi công tác mà không xử lý công việc trên đường đi, anh không tự chủ được lại lấy laptop ra, lấy bộ phim 《 Hồng trang 》đã được lưu lại ra xem hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi laptop hết pin.
Anh nhắm mắt lại, cô ở trong 《 Hồng trang 》 mỗi một cử động, mỗi một ánh mắt hay nụ cười đều hiện lên rõ ràng trong đầu anh, giống như là mọc rễ nảy mầm, cũng không còn cách nào tiêu biến đi được.
Trong mơ hồ, Hạ Cảnh Tây dường như sinh ra ảo giác ——
Trong lồng ngực là cô, giống như anh vẫn còn ngủ bên cạnh cô, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm thuộc về cơ thể cô.
Lần đầu tiên, anh không muốn mở mắt, cho đến lúc máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Chương Nghi.
Xe đến đón, trực tiếp đi đến nơi đã hẹn với đối tác.
Trên xe, sau khi thư ký Tạ cùng Hạ tổng bàn về công việc xong, thình lình nghe được một câu: "Sau khi trở về, gọi người phụ trách truyền thông Hoạ Hoa đến gặp tôi."
Thư kýTạ theo bản năng đáp ứng: "Vâng."
Hạ Cảnh Tây vừa cầm văn kiện lên, vừa thấp giọng hỏi một câu: "Bộ phim cô ấy hợp tác với Lam Nhiên kia...... chuẩn bị công chiếu sao?"
Thư ký Tạ đúng là tâm phúc của anh, nhanh chóng hiểu rõ.
"Hạ tổng, để tôi sắp xếp."
"Ừ."
Sau đó, cả một quãng đường đi Hạ Cảnh Tây không nói thêm câu nào nữa.
[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]
Thành phố Tây, studio.
"Két." Cùng lúc đó giọng nói của đạo diễn Lữ cũng vang lên, Tang Nhược nhanh chóng từ trong vai diễn thoát ra, mí mắt nhẹ chớp, nước mắt dính ở trên hàng mi bị cô nhẹ nhàng dùng tay lau đi.
"Rất tuyệt." Tần lão sư, người đảm nhận vai nam chính diễn cùng với cô giơ ngón tay cái lên.
Khoé môi Tang Nhược khẽ cong lên: "Cảm ơn Tần lão sư."
Lúc này đạo diễn Lữ cũng đi đến, không hề che giấu sự hài lòng và tán thưởng đối với Tang Nhược: "Không tệ, rất có sức cuốn hút, cách thức xử lý không để nước mắt rơi càng khiến người diễn thêm phần chân thật hơn so với khi để nước mắt rơi xuống."
Nghe được lời khen ngợi, Tang Nhược rất vui vẻ: "Cảm ơn đạo diễn Lữ."
Tần lão sư cười trêu ghẹo nói: "Hôm qua, lúc kết thúc công việc cô còn sợ mình không diễn được ra loại cảm giác này, sự thật chứng minh, Tang Nhược, là do cô quá lo lắng thôi, cô thật sự diễn rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé."
Tang Nhược mím môi dưới, cố nén ý cười lại, cô không nói là cả tối hôm qua cô luyện tập rất nhiều lần nhưng vẫn không tìm thấy cảm giác đâu.
"Đúng rồi. " Đạo diễn Lữ giống như lơ đãng nói: "Buổi tối còn có một đoạn diễn ở dưới nước, thế nào, tình trạng cơ thể có ổn không, diễn được chứ? Ở chỗ tôi sức khỏe là quan trọng nhất, nếu không thoải mái có thể chờ một chút."
Cảnh diễn ở dưới nước vào ban đêm đã từng trì hoãn một lần rồi, Tang Nhược biết cảnh diễn đấy rất quan trọng, cô cười nói: "Tôi không thành vấn đề."
Đạo diễn Lữ nghe vậy gật gật đầu, cười cười: "Vậy thì tốt rồi, đi chuẩn bị cho tốt đi."
"Vâng."
Sau đó lại tiếp tục quay phim, không khí studio rất tốt, hoàn toàn như trước đây, thời gian cứ như vậy trôi qua rồi nhanh chóng đến buổi tối, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng để Tang Nhược diễn cảnh quay dưới nước.
Cuối tháng mười thời tiết trở lạnh, nhiệt độ trong nước sẽ giảm đi một chút.
Tang Nhược đi vào trong nước không hề do dự, càng không có thứ gì ảnh hưởng đến biểu cảm của cô, với kinh nghiệm và hiệu suất cao cô nhanh chóng hoàn thành xong phân cảnh này, chỉ là lúc từ trong nước bước ra cơ thể cô nhịn không được run rẩy.
Châu Châu đã sớm đợi sẵn một bên, đầu tiên là cầm lấy khăn tắm mềm mại và to dày bao người cô lại, sau đó nhanh chóng đưa cô lên xe tắm nước nóng, thay quần áo sạch.
Chờ Tang Nhược tẩy xong ra, chỉ thấy Châu Châu bưng hai chén nước trên bàn.
"Chị Nhược Nhược, đây là trà gừng, còn đây là thuốc cảm pha nước, chị muốn uống loại nào?" Châu Châu vừa hỏi, vừa đi đến chỗ Tang Nhược nhận lấy khăn mặt từ tay cô rồi giúp cô lau tóc.
Tang Nhược ngồi xuống, hương thơm của trà gừng thoang thoảng nơi đầu mũi.
[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]
Cô nhíu mày.
"Chị uống thuốc." Nhịn xuống giác buồn nôn khi ngửi thấy mùi trà gừng, cô cầm lấy ly thuốc cảm, ngẩng đầu lên nhắm mắt lại uống một hơi sạch sẽ.
Nước thuốc thấm vào cổ họng, cô phát giác dường như hương vị của thuốc có chút quen thuộc, cô để ly lên bàn lại, đột nhiên cô nhớ lại, hình như tối hôm qua cô mới uống thuốc này xong.
Một giây sau tiếng máy sấy tóc vang lên.
Châu Châu sấy tóc hộ cô, thấy cô uống thuốc xong, thở phào, lại dặn dò: "Chị Nhược Nhược, đêm nay chị đi ngủ sớm một chút đi, buổi tối nhớ đừng đá chăn ra."
"Xong rồi." Tắt máy sấy, cô ấy nói.
"Cám ơn Châu Châu của chúng ta ngày càng tỉ mỉ nhé. " Tang Nhược cười nhẹ nói, thấy cô nàng đang cất lại khăn mặt vào, nghĩ đến cái gì lại hỏi: "Đúng rồi, cái khăn này của hãng gì, sờ vào rất dễ chịu."
Châu Châu đứng quay lưng về phía cô, nghe vậy động tác hơi hơi dừng một chút, xoay người nói: "Em có mua dư khá nhiều để trữ, để em lấy cho chị Nhược Nhược."
Tang Nhược chống cằm nhìn bên ngoài nhà xe, gật đầu: "Được, đúng rồi, không phải có thông báo là hôm nay có thể sẽ có sao băng sao, lúc chị diễn cảnh dưới nước, nó đã xuất hiện rồi à?"
Châu Châu lắc đầu: "Không có đâu, em xem trên Weibo thấy rất nhiều người cũng đang đợi, nhưng đều không có nhìn thấy."
"Là như vậy à." Tang Nhược có chút thất vọng.
Châu Châu thuận miệng nói: "Lần sau sẽ có mà."
Đầu ngón tay Tang Nhược hững hờ chạm lên mặt mình, gật gật đầu: "Vậy thì chờ lần sau thôi."
Tiếng điện thoại vang lên, "Ông" một tiếng, điện thoại để trên bàn rung lên.
Tang Nhược thuận tay cầm lấy, không thèm nhìn mà trực tiếp chạm vào mở ra.
Đột nhiên một tấm ảnh mưa sao xẹt qua bầu trời đêm bất ngờ hiện lên trong tầm mắt.
Thời gian chụp được là vào đêm nay, địa điểm...... Không phải thành phố Tây.
Hàng lông mi dài của Tang Nhược khẽ chớp, thoát khỏi giao diện tin nhắn.
[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]
Singapore.
Video quay cảnh mưa sao băng được gửi đi, Hạ Cảnh Tây nhìn chằm chằm vào nick Wechat lúc trước của Tang Nhược, ngón tay không kìm được mà nhẹ nhàng vuốt ve lên tấm ảnh của cô, trong lúc thất thần như có loại ảo giác rằng đang vuốt ve gương mặt cô.
Thật lâu sau, anh thu tay lại.
"Hạ tổng, bây giờ đi về khách sạn sao?" Thư ký Tạ hỏi.
Hạ Cảnh Tây thấp giọng trả lời.
Thư ký Tạ nhìn bộ công cụ quay chụp mưa sao băng, cuối cùng cũng không nói gì.
Ánh đèn đường rực rỡ chiếu xuống gương mặt Hạ Cảnh Tây, khiến anh càng thêm thâm trầm ảm đạm và không nhìn thấu, một quãng đường đi không hề nói chuyện, cho đến lúc trước khi tài xế lái vào hầm đỗ xe của khách sạn.
"Chờ chút." Anh lên tiếng: "Ngừng sang bên kia."
Tài xế chọn chỗ thích hợp để đỗ xe, Hạ Cảnh Tây mở cửa xuống xe, đi về hướng quảng trường.
Thư ký Tạ còn tưởng là anh vào trung tâm mua sắm mua cái gì, vội vàng đi theo, nhưng anh ta chỉ thấy Hạ tổng không mục đích đi bên ngoài quảng trường, anh ta cũng đi theo sau, cách vài bước chân.
Một khu quảng trường rất náo nhiệt, tiếng người đến người đi, âm thanh hát hò vang lên không dứt, có bạn bè, có couple, hoặc có cả gia đình đi cùng nhau, nhưng cũng có những người một thân một mình.
Hạ tổng cũng là một thân một mình.
Nhưng khi thư ký Tạ quan sát xung quanh, anh ta cảm thấy chỉ có mỗi bóng hình Hạ tổng là bị bao trùm bởi sự cô đơn, dường như cùng bầu không khí này không hợp nhau, thật giống như Hạ tổng ở trong náo nhiệt nhưng vẫn cô lương và thanh tỉnh vậy.
Thư kí Tạ thở dài.
Hạ Cảnh Tây đi vài bước, nhìn thấy có một câụ bé ngồi vẽ tranh đầu đường có vẻ ít người qua lại, anh tiến lại gần.
"Tiên sinh muốn vẽ tranh sao?" Cậu bé lễ phép hỏi.
Hạ Cảnh Tây đảo mắt qua những tác phẩm cậu bé vẽ, trầm mặc thật lâu, đột nhiên mở miệng hỏi: "Chú có thể tự mình vẽ được không?"
[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]
Cậu bé vô cùng ngạc nhiên và cảm thấy kì quái, nhưng vẫn rất vui vẻ đồng ý: "Được ạ, để cháu giúp chú chuẩn bị một chút."
Cậu bé chuẩn bị màu và bút kỹ càng, sau đó đứng lên nhường ghế.
"Cảm ơn." Hạ Cảnh Tây ngồi xuống, cầm bút vẽ lên, trong nháy mắt trong đầu hiện lên gương mặt xinh đẹp kia.
Tay anh vẽ nét thứ nhất, tay anh hiếm khi khẽ run lên một chút, chưa từng học qua vẽ tranh, chỉ dựa vào cảm giác mà vẽ người trong lòng mình ra, mỗi một nét vẽ đều chuyên tâm miêu tả đường nét trên gương mặt cô.
Có người đi ngang qua, có người dừng lại chụp ảnh.
Hạ Cảnh Tây không hề hay biết, anh chỉ chăm chú vẽ bức tranh, đến lúc cuối cùng anh vẽ lên một nốt ruồi lệ, bức tranh được vẽ xong, nụ cười sáng chói của cô được thể hiện trên mặt giấy.
Cậu bé ngây người hai giây, vô ý thức hỏi: "Chị gái xinh đẹp này là bạn gái của chú à?"
Hạ Cảnh Tây thu mắt lại, cảm xúc nơi đáy mắt không tiếng động bị anh giấu đi.
"Không phải." Anh nói.
Cậu bé chớp mắt mấy cái.
Hạ Cảnh Tây cẩn thận gói bức tranh lại, lấy bóp tiền từ trong túi ra:
"Cảm ơn."
Cậu bé muốn nói không cần tiền, nhưng người đàn ông vẫn đem tiền nhét vào tay cậu, cũng nhẹ giọng nói một câu cố lên, sau đó nhanh chân rời đi, chờ đến lúc cậu phản ứng lại là anh đã cho mình quá nhiều tiền thì muốn đuổi theo, nhưng lại không còn thấy bóng dáng của người đàn ông kia đâu nữa.
Hạ Cảnh Tây cầm bức tranh chờ thang máy đi lên phòng, cửa thang máy mở ra, một cặp đôi trong thang máy rõ ràng là vừa mới kết thúc một nụ hôn nồng nhiệt, đi vào trong dường như vẫn có thể cảm giác được một cỗ tình ý như lửa kia vẫn chưa tan.
Dáng người Hạ Cảnh Tây thẳng tắp đứng đấy, nhưng lại nhớ đến gương mặt Tang Nhược.
Lúc trở lại gian phòng, đợi khi đoàn đội tinh anh của anh giải quyết xong công việc, tất cả mọi người đều đi ra chỉ còn mỗi mình anh, anh không kìm lòng được mà mở bức tranh ra, nhìn chăm chú vào người trong tranh.
Anh châm điếu thuốc, lẳng lặng hút thuốc, Nicotine từng đợt từng đợt kích thích, từng tầng từng tầng tình cảm quấn lên trái tim anh, chậm rãi ăn mòn từng chút một.
[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]
Đêm dài đằng đẵng, nỗi nhớ thương như nước thủy triều kéo đến, mà làm bạn với anh, chỉ có cái bóng của chính mình và bức tranh kia.
Mấy ngày kế tiếp mỗi ngày Tang Nhược đều quay phim hai tiếng, thời gian vẫn như thường lệ.
Sau khi cô qua được đoạn kia, thì giống như có đột phá sâu hơn về cảm giác diễn, lúc nhập vai cũng trở nên thuận lợi hơn, trạng thái cũng trở nên tốt hơn so với lúc trước.
Cô hi vọng mỗi ngày đều có thể tiến bộ một chút xíu, thế là thời gian ngâm mình ở studio càng lúc càng dài, lúc không có cô không có cảnh diễn, không phải là ở bên cạnh đạo diễn Lữ xem những người khác diễn, thì cũng nhờ những tiền bối tập diễn với mình.
Đoạn thời gian này rất phong phú mà cũng vui vẻ.
Ngày thứ năm, sau khi kết thúc cảnh quay buổi sáng, Tang Nhược ngồi xuống khu nghỉ ngơi, cầm điện thoại lên, một tin nhắn yên lặng nằm trên thanh thông báo ——
【 Anh về rồi. 】