Cảnh vật vật xung quanh thật ồn ào.
Những cặp tình nhân sống sót sau tai nạn thì ôm hôn nhau thắm thiết, nhưng cũng có những người bị mất đi người thân mà khóc than bi thương, tiếng nhạc cũng có tiếng còi vang lên, đủ loại ngôn ngữ, âm thanh hỗn tạp không ngừng đan xen nhau.
Người đến người đi, Tang Nhược bị Hạ Cảnh Tây ôm vào trong ngực, mặc cho bên ngoài hỗn loạn ra sao anh cũng không buông tay, dường như không ai có thể xen vào được.
Thư ký Tạ chậm hơn một bước, vội vã chạy đến thì đúng lúc thấy được một màn này.
Bước chân anh dừng hẳn lại, tâm tình phức tạp không nói lên lời.
Mấy năm nay đi theo bên cạnh Hạ tổng, anh đã sớm quen với việc Hạ tổng đối với bất cứ chuyện gì cũng đều không hề biến sắc dù cho núi thái sơn có sập đi nữa thì vẫn bộ dáng tỉnh táo không hề thay đổi.
Nhưng từ khi Hạ tổng gặp Tang tiểu thư, phải nói là từ lúc gặp lại Tang tiểu thư, dường như mọi chuyện đều thay đổi.
Lần đầu tiên anh biết được, hoá ra Hạ tổng cũng sẽ sợ hãi, sẽ bối rối, cũng sẽ có thứ uy hiếp được anh ấy.
Từ trước nay anh chưa bao giờ nhìn thấy được một Hạ tổng chật vật, cùng với không kìm chế được nỗi lòng của mình như thế này, đây không phải là bộ dạng mà Hạ tổng nên có, chỉ vì biết được nơi Tang tiểu thư đi dạo xảy ra vụ nổ lớn, không cách nào liên hệ được với Tang tiểu thư.
Chính phủ cũng chưa tuyên bố tin tức chính xác, nên mọi người đều không biết được vụ nổ này là do ngoài ý muốn hay là do người tạo ra, lại càng không biết là nguy hiểm có thể xảy ra lần nữa không, nhưng Hạ tổng không hề quan tâm mà chạy đến tìm.
Cũng may Tang tiểu thư vẫn bình an vô sự, bằng không anh cũng không dám tưởng tượng bộ dáng của Hạ tổng sẽ như thế nào nữa.
Thư ký Tạ thở phào nhẹ nhõm.
Tang Nhược bị anh ôm chặt không thể thở nổi, hết lần này tới lần khác, cánh tay người đàn ông vẫn ôm chặt, lực càng ngày càng lớn.
Hai người chặt chẽ kề nhau.
Trong sự hỗn loạn, cô dường như lạ thường có thể cảm nhận được tiếng tim đập của anh nhảy lên rõ ràng, từng nhịp từng nhịp một, mạnh mẽ nhưng cũng điên loạn vô cùng.
"Tang Nhược, anh sợ." Giọng nói khàn khàn chui vào tai cô, hơi thở nóng rực dồn dập từ đôi môi anh nhả ra phun vào cổ cô, cơ thể anh như cực kỳ căng cứng: "Sợ..."
Bị ôm chặt đến không thể thoát ra.
Tang Nhược không nhúc nhích.
"Tang Nhược...." Anh gọi cô, giọng càng khàn đặc.
Tang Nhược khẽ chớp mắt, tầm mắt bị cơ thể anh che lại, ngoại trừ anh, cô cũng không thể nhìn được cái gì khác, chóp mũi quanh quẩn hơi thở của anh, từng chút một xâm chiếm vào mọi giác quan của cô, như là muốn hoàn toàn bao trùm lấy cô vậy.
Đầu ngón tay cô hơi run rẩy, sau đó từ từ nắm chặt lại.
Trong giây lát, cô nhắm mắt lại muốn đẩy anh ra.
Nhưng anh lại nhanh hơn một bước, buông cô ra, chỉ là hai tay từ ôm chuyển thành đặt lên vai cô.
"Em có bị thương không?" Ánh mắt sâu thẳm chứa đầy sự lo lắng nhìn chăm chú vào gương mặt cô, trong cổ khó chịu vô cùng gian nan, cố gắng kìm lại, Hạ Cảnh Tây thấp giọng hỏi.
Bởi vì tư thế của hai người nên Tang Nhược bị ép phải đối mặt với anh.
Nơi đáy mắt anh rõ ràng hiện lên những đường tơ máu, giấu ở dưới giống như là nghĩ mà sợ cùng may mắn, mỗi một hơi thở ra trông thật nặng nề.
Ánh mắt kia......
Tang Nhược hơi nhíu mày, quay mặt ra chỗ khác trầm mặc muốn đẩy tay anh ra.
Cổ họng Hạ Cảnh Tây giật giật.
"Về khách sạn." Sự thất thố kia như chỉ trong cái chớp mắt, tay trượt xuống cố chấp nắm tay cô thật chặt, anh thay cô quyết định, "Thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức về nước."
Nói xong, anh lập tức quay đầu nhìn thư ký Tạ ở sau lưng phân phó: "Đổi chuyến bay, trở về sớm nhất."
Mỗi một âm tiết vô cùng câm thấu.(từ này mình hiểu nhưng để diễn đạt thành thuần việt mình không biết dùng từ gì cho hợp nữa hix)
Thư ký Tạ gật đầu: "Vâng"
"Chúng ta đi thôi." Hạ mắt anh nhìn người trước mặt, giọng Hạ Cảnh Tây mềm nhẹ, cố gắng không dọa đến cô.
Tang Nhược không đáp lại.
Hạ Cảnh Tây không lãng phí thời gian nữa mang cô rời đi, anh bảo vệ cô tránh cho dòng người đụng phải, tay anh nắm chặt tay cô, rất sợ chỉ hơi thả tay một chút thì sẽ bị dòng người tách ra.
Anh nắm rất chặt.
Tang Nhược không có giãy ra, yên lặng mặc cho anh nắm, cô cũng không hề nhìn anh, chỉ là ánh mắt lơ đãng lại nhìn thoáng qua sau lưng anh, áo trong màu xám dường như đã ướt đẫm.
Một đoàn người trở lại khách sạn.
Châu Châu cùng Đào Đào không nói một lời lập tức thu dọn hành lý, Hạ Cảnh Tây để Tang Nhược ngồi xuống sofa, từ nãy đến giờ anh chưa hề buông lỏng tay cô, càng không rời cô một bước.
Thậm chí, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô chưa từng di chuyển dù là một chút.
Tang Nhược định đứng dậy, anh cũng đứng lên theo.
"Em muốn đi đâu?" Hạ Cảnh Tây nhìn chằm chằm cô, trong lời nói hình như còn lộ ra vẻ gấp gáp.
Tang Nhược muốn hất tay anh ra, nhưng anh nắm cô quá chặt.
"Anh làm tôi đau." Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trầm xuống, cô có chút không kiên nhẫn nói.
Hạ Cảnh Tây hạ tầm mắt, phát hiện ra phần da kia đã đỏ lên, anh rối rắm, khó có được có chút sốt sắng cùng luống cuống, hơi nới lỏng tay ra nhưng vẫn nắm tay cô, khàn giọng lặp lại: "Em muốn đi đâu?"
"Toilet. " Tang Nhược trừng anh, "Làm sao, anh cũng muốn đi theo à?"
Môi mỏng Hạ Cảnh Tây khẽ nhúc nhích, nắm tay cô đi về hướng toilet: "Anh đợi em ở ngoài."
Tang Nhược trực tiếp đóng cửa lại ngay trước mặt anh.
"Hạ tổng." Thư ký Tạ đến gần, nhỏ giọng khuyên nhủ, "Anh có muốn trở về phòng thu dọn một chút không, Tang tiểu thư ở ngay đây không thể đi đâu cả, tôi sẽ trông giúp anh."
Quần anh nhăn nhúm, tay áo kéo lên lộ ra vết thương nhỏ lúc tìm Tang tiểu thư ngoài ý muốn để lại, đầu tóc vẫn lộn xộn, hiếm khi cả người không ngay ngắn.
Mắt Hạ Cảnh Tây nhìn chăm chú vào cánh cửa đóng chặt
"Ừ." Anh thấp giọng đáp ứng, nhanh chân rời đi.
Thư ký Tạ nhẹ nhàng thở ra.
Cách cánh cửa một khoảng, chờ đợi bên cạnh, một lúc sau thấy Tang tiểu thư đi ra, anh ta lập tức tiến lại gần giải thích: "Tang tiểu thư, Hạ tổng vừa mới trở về phòng thay quần áo sẽ trở lại nhanh thôi."
Dừng một chút, anh như vô tình nói: "Lúc Hạ tổng gọi cho tiểu thư không được ngài ấy rất lo lắng tiểu thư xảy ra chuyện, ngài ấy cũng bị thương."
Nhưng mà đáp lại anh chỉ là vẻ mặt không chút thay đổi trở lại ngồi trên ghế sofa của cô, giống như là không nghe được anh nói cái gì, nếu như nghe cũng không để ý.
Thư ký Tạ còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Hạ tổng vừa mới thay bộ quần áo khác xong lại xuất hiện bên cạnh Tang tiểu thư, một lần nữa cầm tay Tang tiểu thư, mà Tang tiểu thư cũng không có hất ra.
Anh ta nuốt lời định nói trở về.
Theo giờ địa phương là giờ chiều, Tang Nhược lên máy bay về nước, ngồi bên cạnh cô, cũng giống như lúc đến, vẫn là Hạ Cảnh Tây, nhưng khác biệt chính là, lần này anh cầm tay cô.
Ngoại trừ lúc cô đi toilet ở khách sạn bắt buộc phải tách ra, thì từ đầu đến giờ anh vẫn nắm chặt tay cô chưa từng buông ra.
Da thịt chạm nhau, nhiệt độ cơ thể thuộc về anh xâm nhập toàn thân cô, Tang Nhược nhíu mày muốn giãy ra, nhưng cũng chả có kết quả, cô nâng mắt nhìn về phía anh, thấy trong mắt anh chỉ phản chiếu mỗi bóng hình cô.
"Anh sẽ không làm gì đâu." Nhận ra được sự kháng cự của cô, môi mỏng Hạ Cảnh Tây mở ra khàn giọng nói, "Để anh nắm một lúc thôi, một lúc thôi, được không?"
Tang Nhược vẫn muốn thoát ra.
Nồng đậm u ám nơi đáy mắt không khống chế được phun trào, trong cổ trong cổ khó chịu tăng lên, qua một lúc sau, Hạ Cảnh Tây mở miệng gọi tên cô: "Tang Nhược."
Giọng điệu trầm thấp, giống như là đang cố gắng kiềm chế cái gì đó.
Động tác Tang Nhược đột nhiên dừng lại.
Không báo trước, cô chạm vào bên trong đôi mắt sâu thẳm của anh, còn giống như có những cảm xúc hiếm thấy, khó có thể hình dung được quanh quẩn trong đó.
Cô thấy anh mở miệng, hơi thở và giọng nói dường như căng cứng: "Không thể để em biến mất trước mắt, cũng không thể buông tay em ra, cho nên có thể cho anh nắm một lúc thôi được không?"
Ánh mắt của anh chuyên chú trầm tĩnh, không thể tránh né.
Tang Nhược hơi siết chặt đầu ngón tay, cuối cùng, cô cũng không kháng cự nữa, chỉ im lặng quay mặt đi, như thể ngầm chấp nhận hành động của anh.
Dây thần kinh bị kéo căng của Hạ Cảnh Tây bỗng nhiên được thả lỏng, anh cẩn thận thăm dò từng chút từng chút đan mưởi ngón tay vào với cô.
Cô không có giãy dụa.
Khoé mắt Hạ Cảnh Tây tràn ra ý cười nhàn nhạt, môi anh không kìm được khẽ cong lên, giống như một đứa trẻ được cô giáo khen thưởng vậy, không hề phòng bị mà vui vẻ.
Đã lâu lắm rồi anh không được vui vẻ như vậy, tất cả chỉ là vì cô.
"Em muốn uống nước không?" Thấy tiếp viên hàng không đẩy xe đến, anh thấp giọng hỏi.
Tang Nhược quay lưng về phía anh nhìn ra bầu trời bên ngoài: "Không muốn."
"Khi nào muốn uống thì nói cho anh biết."
Tang Nhược không trả lời.
Hạ Cảnh Tây cũng không miễn cưỡng, lấy chăn mỏng từ trong túi ra đắp cho cô, giọng điệu vô thức dịu dàng: "Nếu em mệt thì ngủ một lát đi, đợi lát nữa đến bữa tối anh sẽ gọi em."
Lúc đang nói chuyện anh không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào gò má của cô, không biết qua bao lâu, anh thấy hai mắt cô nhắm lại, ánh mắt khẽ nhúc nhích, không tự chủ được chậm rãi tới gần, muốn gần cô thêm một chút.
Anh nhìn gương mặt trắng nõn của cô, lỗ chân lông gần như không thấy, cuối cùng, anh là lần đầu tiên đếm lông mi của cô, mười ngón đan xen không tiếng động càng chặt hơn.
Chợt, cô giật giật.
Cơ thể Hạ Cảnh Tây cứng lại không dám động đậy.
Thấy cô vô thức điều chỉnh tư thế ngủ trong mơ, suy nghĩ hai giây, động tác anh nhẹ nhàng buông tay cô ra, sau đó cẩn thận từng li từng luồn qua ôm vai cô.
Hô hấp không tự giác ngừng lại, anh từ từ nhẹ nhàng để đầu cô dựa vào vai mình, tay trái lặng lẽ vòng qua ôm cô, tay phải thì mò vào chăn nắm lấy tay cô.
Cô dựa vào người mình, chỉ cần hạ mắt là thấy tóc mái của cô, chóp mũi thoang thoảng mùi nước hoa dễ ngửi trên người cô, thật lâu rồi mới thân mật như vậy.
Tim Hạ Cảnh Tây chợt đập lệch một nhịp.
Một lát sau, anh cúi đầu, môi mỏng hôn lên tóc cô.
Tang Nhược không hề ngủ.
Lúc anh nhìn cô, anh để cô dựa vào người mình, cẩn thận từng tí mà ôm cô....
Từng cử động của anh, cô đều cảm nhận được rõ ràng.
Cô đột nhiên nhớ tới lúc trước, có lần anh được nghỉ ngơi mang cô ra ngoài chơi, tuy nói là nghỉ ngơi, nhưng trên đường đi công việc của anh chưa từng dừng lại, khi đó cô ở bên cạnh anh, nhìn anh xử lý công việc, còn bản thân thì kiếm chuyện chơi giết thời gian, xem phim hoặc đọc sách.
Anh không nhìn cô, cũng không quan tâm cô, bởi vì đang bận.
Kí ức tuôn trào, trong vô thức, ngón tay Tang Nhược nắm chặt áo sơ mi anh khiến nó nhăn nhúm.
Hạ Cảnh Tây phát hiện được, dù cho động tác đấy rất nhỏ.
Thần kinh căng chặt, anh hạ mắt, thấy cô vẫn nhắm nghiền mắt như cũ, hàng lông mi cong vút như cánh quạt xinh xắn, khiến người ta không tự chủ được chạm nhẹ vào.
Anh nghĩ vậy, nhưng vẫn nhịn xuống.
Anh vẫn duy trì tư thế ban đầu không hề nhúc nhích, cho dù cô tỉnh dậy hay vẫn đang ngủ.
Chỉ thế này thôi đã đủ rồi.
Tang Nhược, người ngủ suốt cả một đường bay, sau khi máy bay đáp xuống sân bay thành Tây, cuối cùng cũng tỉnh dậy, cô không nói một lời thoát ra khỏi vòng tay Hạ Cảnh Tây, tay vẫn bị nắm chặt.
Cho dù sau khi máy bay hạ cánh, anh cũng không buông ra, thậm chí anh còn leo lên xe cùng cô.
"Để anh đưa em về." Hạ Cảnh Tây thấp giọng nói.
Tang Nhược đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã yên lặng khởi động lái tới khu chung cư trong trung tâm thành phố, đến khu chung cư thì trực tiếp đỗ xe dưới tầng hầm, Hạ Cảnh Tây tạm thời buông tay cô rồi xuống xe, vòng qua chỗ đậu xe mở cửa cho cô, tiếp đó lại nắm tay cô.
Đến tầng , đại sảnh yên tĩnh chỉ có anh và cô là hai người duy nhất.
Hạ Cảnh Tây vẫn luôn nắm tay cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm thấp, khàn khàn có chút căng thẳng: "Đêm nay, anh có thể ở lại được không?"
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++