Đừng Buông Tay Anh

chương 75: 75: hoàn chính văn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trái tim Tang Nhược đột nhiên đập lệch một nhịp, hô hấp cũng theo đó mà khựng lại, lồng ngực càng không khống chế được mà phập phồng lên xuống.

Hàng mi khẽ run, cô nhìn về phía người đàn ông đang đứng ngay trước mặt, bất ngờ chạm vào ánh mắt trầm tĩnh tựa như biển sâu của anh, nơi đó chỉ phản chiếu bóng hình cô, nơi đó không chút nào che dấu tình yêu mãnh liệt, chân thành và lưu luyến.

Ánh mắt khẽ chạm vào đôi môi, hơi thở hai người như lồng vào nhau, kéo theo đó là từng trận run rẩy bao trùm toàn thân.

Tang Nhược gần như không chịu nổi.

Ánh mắt anh càng ngày càng tối, trong giây tiếp theo, đôi môi nóng bỏng lần thứ hai rơi xuống, hôn lên chân mày mà trước đây cô thích anh hôn nhất, lướt qua nốt ruồi lệ, nhẹ nhàng chạm vào má cô, cuối cùng phủ lên môi cô.

Nhẹ nhàng miết, hành động của anh dù dịu dàng như nước nhưng vẫn mang theo sự mạnh mẽ thiên bẩm của một người đàn ông.

“Là anh không thể rời khỏi em.” Anh khó khăn mở miệng.

Không phải cô không thể rời khỏi anh, mà từ trước đến giờ là anh không thể rời khỏi cô, quá khứ, hiện tại, và cả tương lai sau này càng không thể.

Cô khẽ cúi đầu, mỗi một lời anh nói như đâm thẳng vào trái tim, không thể né tránh hay phủ nhận, Tang Nhược hô hấp mỗi lúc một khó khăn.

Cố tình, bàn tay đang ôm eo cô bắt đầu di chuyển, đầu ngón tay vuốt dọc theo đường cong cơ thể như lưu luyến không rời, ban đầu còn ôn nhu, nhưng dần dần, động tác cũng trở nên mạnh mẽ như nụ hôn của anh.

Nhất là ánh mắt của anh, tuyệt đối là muốn nuốt cô vào trong bụng.

“Đừng rời xa anh nữa.” Anh nói.

Tất cả giác quan bị anh mạnh mẽ xâm chiếm, hô hấp hỗn loạn đến đỉnh điểm, ngón tay Tang Nhược theo bản năng siết chặt, móng tay đâm vào tay để lại những vết hằn chỗ nông chỗ sâu.

“Ting ting ting —“

Đột nhiên điện thoại rung lên phát ra những tiếng vang, cuối cùng cũng kéo một tia lý trí của Tang Nhược trở về.

Cô tỉnh táo lại.

Mà tay anh đang chuẩn bị bế cô lên…

“Bốp” Tang Nhược dùng hết sức lực thoát khỏi giam cầm của anh, nặng nề đập lên mu bàn tay anh.

Hạ Cảnh Tây lập tức giật mình.

Cảm giác xấu hổ nhanh chóng lan ra toàn thân vô cùng mãnh liệt, giống như là muốn bức cô điên lên vậy, Tang Nhược hung hăng lườm anh một cái, không chút suy nghĩ đạp anh một đạp.

Nhưng không ngờ bắp chân người đàn ông lại rắn chắc như vậy, đạp một cái làm mũi chân cô đau đến nhíu mày.

Nhìn thấy bộ dáng cô cắn môi nhịn đau, mơ màng trong mắt Hạ Cảnh Tây tiêu tán đi không ít, trái tim giống như là bọ ai đó nhéo một cái tràn ra nỗi đau âm ỉ, anh nhấc chân lên muốn đi đến bên cạnh cô để kiểm tra.

“Sao…”

Hai tay cô chống lên trước ngực anh, không nói hai lời liền muốn đẩy anh ra ngoài.

Hạ Cảnh Tây nắm chặt tay cô, giọng nói khàn vô cùng: “Tang Nhược.”

Anh còn dám gọi tên cô nữa!

Tang Nhược tức giận không thôi, cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực mà đẩy anh ra cửa.

“Ầm __” Tiếng đóng cửa vang lên.

Lồng ngực Tang Nhược phập phồng lên xuống, gương mặt phủ kín một tầng ửng đỏ bất thường, cô nhìn anh chằm chằm, không muốn tiếp tục nhìn anh, cô liền quay người muốn trở về phòng.

“Tang Nhược…”

Cổ tay bị người đàn ông giữ lấy, bất ngờ, cô nhìn thấy trong đôi mắt u ám của người đàn ông có một tia thương hại, giống như là đau thương vì bị cô vứt bỏ.

“Đừng đi.” Anh nói nhỏ.

Thái dương Tang Nhược đột nhiên nhảy lên kịch liệt, cô bật thốt: “Hạ Cảnh Tây! Em đang phát trực tiếp! Tất cả mọi người đều nghe thấy hết, anh là đang cố ý phải không?”

Vẻ mặt Hạ Cảnh Tây khó có được mà ngây ngốc, một giây sau, cảm giác phiền muộn và hối hận lan tràn đến mọi ngóc ngách trong cơ thể anh, môi mỏng mấp máy, anh muốn giải thích: “Anh…”

Đã rất lâu rồi Tang Nhược không có được cái cảm giác phẫn nộ như ngày hôm nay.

“Bây giờ em không muốn nghe thấy giọng nói của anh!” Giờ phút này cô cực kỳ giống với trạng thái cùng bạn trai cãi nhau, không muốn nghe anh nói cũng không muốn nhìn thấy anh, chỉ cần liếc mắt một cái là muốn nổi trận lôi đình liền.

Cô muốn hất tay anh ra, nhưng anh nắm rất chặt.

“Không cho phép nhìn em!” Cô tức giận lại trừng anh, chóp mũi quanh quẩn mùi rượu của anh, tức giận cũ cộng với khó chịu mới cộng lại làm cô bùng nổ, cô nhịn không được lại đá anh: “Hôi chết đi được, tỉnh rượu rồi đến gặp em!”

Cô hất tay anh một lần nữa, lần này đúng là dễ dàng hất ra được, thế là cô không nhìn anh nữa, quay người mở khoá vân tay vào nhà đóng cửa lại.

Điện thoại còn nằm trên mặt đất.

Chỉ cần nghĩ đến những lời nói cực lớn khi nảy của Hạ Cảnh Tây bị phát ra trong phát trực tiếp, mà mém chút nữa mình cũng trầm luân trong đó, cô liền cảm thấy xấu hổ không chịu được, mặt nóng hổi không cách nào hình dung.

Tang Nhược nhắm mắt lại.

Sau một lúc lâu, cô hít sâu khom lưng nhặt điện thoại di động lên, cho dù camera vẫn hướng xuống phía dưới như cũ, nhưng khuôn mặt cô vẫn đỏ như có thể nhỏ ra máu, ngay cả ngón tay cũng còn đang phát run.

Cô lại thở sâu, tay run rẩy muốn lật điện thoại lại, nhưng mà nhiệt độ nóng hầm hập trên mặt khiến cô không cách nào để tiếp tục, cuối cùng cô chột dạ vừa thẹn vừa buồn bực mà rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.

Di động lại run lên, Quý Hành Thời gọi điện thoại tới, âm thanh nhàn nhạt vào thẳng nội dung chính: “Muốn công khai sao?”

Tang Nhược há miệng thở dốc, tay nắm chặt điện thoại hoàn toàn không thể phát ra âm thanh nào.

Bên kia điện thoại Quý Hành Thời và Mộ Đình Chu đang ở bên trong xe phía dưới lầu của khu chung cư, anh nhìn về phía trước nói: “Trước tiên studio sẽ đưa ra tuyên bố phát sóng trực tiếp, muốn công khai hay không chính em quyết định.”

Cuộc nói chuyện kết thúc.

“Đi thôi.” Ngón tay thờ ơ cong lên mà gõ gõ trên đùi, bên tay lái phụ là Mộ Đình Chu nhìn anh cười cười.

Quý Hành Thời liếc nhìn anh một cái, hờ hững khởi động xe.

Trên lầu.

Tang Nhược cắn môi che mặt lại.

Hồi lâu, cô bỏ tay xuống chán nản mà đi về phía ghế sô pha bên kia ngồi xuống, ngồi chưa đầy một lúc, bên phía cửa truyền đến âm thanh rất nhỏ, cô đến cả mí mắt cũng không mở, trực tiếp quay mặt đi.

Hơi thở mát lạnh bao phủ xuống, cô bị ôm vào trong lòng ngực quen thuộc.

“Đừng có chạm vào em.” Cô vùng vẫy, muốn đẩy tay anh ra.

Hai tay Hạ Cảnh Tây vững vàng ôm chặt lấy cô, cằm chôn vào hõm cổ của cô cọ cọ, âm thanh khàn khàn từ ở trong chỗ sâu trong cổ họng phát ra: “Xin lỗi, anh không biết em đang phát sóng trực tiếp, anh sai rồi.”

“Tha thứ cho anh một lần nha, đừng giận nữa, có được không?” Đôi môi mỏng của anh khe khẽ chạm vào sườn mặt của cô.

Cơ thể của Tang Nhược không có tiền đồ mà run rẩy.

()Tiền đồ: Con đường tương lai, triển vọng.

“Tang Nhược.

..”

Đầu ngón tay dùng sức bấm bấm vào lòng bàn tay, cô tỉnh táo lại không nóng không lạnh hỏi: “Tỉnh rượu chưa?”

“Tỉnh rồi.”

Nghe vậy, Tang Nhược kiềm chế lại một luồng xấu hổ kia, ở trong ngực anh quay người cùng anh mặt đối mặt, khuôn mặt không phân rõ cảm xúc thản nhiên mà nhìn anh: “Một phút đồng hồ, nói rõ lí do.”

Ánh mắt Hạ Cảnh Tây khóa chặt cô, giữa cổ họng anh thắt lại giọng nói lại khàn đi vài độ: “Có uống rượu lúc xã giao, em không trả lời tin nhắn anh, liên lạc cho em cũng không được, anh.

.

.

.”

Anh nắm chặt tay cô, nhưng câu “Không có cảm giác an toàn” cuối cùng vẫn không nói ra.

“Anh không biết em đã trở lại, anh chỉ là muốn đi lên chỗ này nhìn xem một chút, không ngờ lại thấy em.

.

.

.

.

.” Khó có được, anh có chút không biết nên nói như thế nào: “Anh tưởng là ảo giác.”

Tang Nhược chỉ cảm thấy như có đồ vật gì đó đâm vào trong tim của cô một cái.

“Còn gì nữa không? Hạ Cảnh Tây, anh tốt nhất nên nói rõ ràng không được gạt em.” Cô vẫn làm mặt lạnh, nhưng mà giọng nói đã vô thức mềm mại đi hai phần.

Hạ Cảnh Tây im lặng.

“Tri Yến.” Đáy mắt chảy qua màu sắc tối tăm, anh không che giấu sự ghen tuông của bản thân: “Em không trở lại nói là vì có bạn tới chơi, nhưng em chưa nói đó là Tri Yến, cậu ta quan trọng hơn anh sao?”

Hạ Tri Yến.

.

.

.

.

.

Tang Nhược nghẹn lại, chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười: “Hạ Cảnh Tây, anh rõ ràng đã điều tra qua, biết em và Tri Yến căn bản là.

.

.

.

.

.”

“Em gọi cậu ta là Tri Yến, kêu Qúy Hành Thời là anh Hành Thời, còn anh thì sao?” Đột nhiên nói một câu yếu ớt, vị chua càng nồng đậm hơn.

Tang Nhược lần thứ hai bị nghẹn lại.

Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng tim của cô lại đập nhanh hơn một chút.

“.

.

.

.

.

.Hạ Cảnh Tây!” Tức giận lườm anh một cái, ngược lại nghĩ đến gì đó, sự xấu xa trong xương cốt lại rục rịch ngóc đầu dậy, cô lại nhìn về phía anh mỉm cười, đọc rõ ràng từng chữ mà gọi tên anh: ” Anh đương nhiên là Hạ Cảnh Tây, Hạ, Cảnh, Tây.”

Đôi môi mỏng của Hạ Cảnh Tây mím lại càng chặt hơn.

Tang Nhược khiêu khích mà giương khoé môi lên, sau khi kêu xong tự ý xoay người đưa lưng về phía anh.

Hai tay Hạ Cảnh Tây một lần nữa ôm lấy cô, dường như có chút tủi thân: “Tang Nhược.

.

.

.

.

.”

“Em sẽ không dỗ dành anh đâu.” Hơi thở của anh bao phủ lấy cô, Tang Nhược vẫn có chút khó chịu nói.

Môi mỏng cầm lòng không đặng mà khẽ hôn hôn lên sườn mặt của cô, hai tay Hạ Cảnh Tây nắm chặt, màu sắc con ngươi khó phân biệt: “Không cần dỗ dành, chỉ cần em đừng rời khỏi anh, ở bên cạnh anh là tốt rồi.”

Tim của Tang Nhược giống như lại bị cái gì đó lướt nhẹ qua, rung động lan tràn.

Cô cảm giác được anh càng ôm càng chặt, giống như là sợ mất đi.

Tâm niệm khẽ nhúc nhích, cô giật giật môi: “Hạ Cảnh Tây.

.

.

.

.

.”

“Anh không có già lắm.” Đột nhiên một câu nói kề bên tai cô chui vào trong tai.

Tang Nhược nhất thời không kịp phản ứng lại: “Cái gì?”

“Chúng ta chỉ kém nhau có bảy tuổi thôi.” Hạ Cảnh Tây gắt gao ôm lấy cô, giọng nói cực trầm: “Anh lớn tuổi hơn em, con đường phía trước anh đã từng đi qua, anh sẽ dắt theo em, ở bên cạnh em, sau đó cùng anh đi về phía trước, em không cần lo lắng điều gì cả, tất cả đều đã có anh.”

Tang Nhược sững sờ.

.

Nắm được tay cô và mười ngón tay cùng đan xen vào nhau, anh lại mở miệng nói: “Anh sẽ làm cho em vui vẻ, mỗi một ngày đều hạnh phúc, sẽ không làm cho em cảm thấy nhàm chán, sẽ không làm cho em thương tâm khổ sở, Tang Nhược, em có thể tin anh.”

Lần này, Tang Nhược rốt cuộc cũng rõ tại sao đêm nay anh lại khác thường như vậy, cũng đoán được gì đó.

Một cảm giác kỳ lạ quấn lấy trái tim cô tầng tầng lớp lớp, khiến nơi đó của cô mềm mại đi một chút, cảm xúc dâng trào, cô thấp giọng nói: “Thật ra Tri Yến……”

“Không cần nhắc đến nó.”

“……”

Tang Nhược có chút buồn cười: “Thật sự không nhắc đến?”

Sắc mặt Hạ Cảnh Tây hơi trầm xuống, không trả lời, chỉ nói: “Cho anh ôm một lát, hả?”

Ông già ghen tuông khó chịu.

Sự xấu hổ do sự cố phát sóng trực tiếp hoàn toàn tan biến, trong đáy lòng Tang Nhược nhẹ hừ một tiếng, tâm tình tốt lên không ít, làm bổ đẩy anh ra: “Buông tay.”

Hạ Cảnh Tây không lên tiếng, chỉ lấy hành động thay câu trả lời không muốn của mình.

Tang Nhược không hề nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt nói ra một câu: “Trước khi mở cửa em ở trong phòng phát sóng trực tiếp nói là người đại diện tới, phát sóng trực tiếp lại bị gián đoạn, anh nghĩ xem trên mạng sẽ thảo luận như thế nào?”

Thân thế Hạ Cảnh Tây thoáng chốc cứng đờ.

“Anh sẽ xử lý.

” Hôn cô một cái, anh trầm giọng nói.

Tang Nhược bắt ngón tay đang chuẩn bị rời đi của anh: “Xóa hot search sao?”

Cô đùa giỡn ngón tay anh, cảm xúc tê dại vì vậy mà tràn lan, Hạ Cảnh Tây kìm chế, ừ một tiếng.

Khóe môi cong lên hiện ra một tia cười nhạt, Tang Nhược quay đầu lại nhìn anh: “Em cho rằng anh sẽ nhân cơ hội này mà hy vọng em sẽ cho anh một danh phận chứ.”

“Anh muốn, nhưng càng không muốn cưỡng ép em.” Nhìn nhau hai giây, Hạ Cảnh Tây thẳng thắn nói lời thật lòng.

Tang Nhược lẳng lặng nhìn anh thật lâu, rồi đột nhiên hỏi: “Đại ngôn (phát ngôn) của Paris ban đầu chỉ là trong nước, lúc sau anh Hành Thời nói rằng em đã trở thành người phát ngôn toàn cầu, nhưng thật ra chuyện đó là anh làm, đúng không?”

“Hạ Cảnh Tây, đừng lừa em.

“Ừm.”

Quả nhiên là anh.

Tang Nhược giật giật khóe môi, lại hỏi: “Phát ngôn quảng cáo trong nước kia là theo con đường thanh thuần, sau khi sản phẩm thay đổi thì phong cách cũng thay đổi theo, vì sao?”

Đến tột cùng hỏi đi hỏi lại vì cái gì, trong lòng hai người đều biết rõ.

“Bởi vì em thích hợp.” Anh theo thói quen đưa tay cô lên hôn một cái, Hạ Cảnh Tây trả lời rất thành thật: “Em thích hợp với con đường thời trang cao cấp, quảng cáo hiện tại có thể làm nổi bật lên được vẻ đẹp của em.”

Trong lúc nhất thời, Tang Nhược có chút khó nói nên lời, tuy anh không có nói rõ, nhưng cô biết, anh là muốn đem những thứ tốt đẹp nhất cho cô.

Anh thật sự đã hoàn toàn thay đổi.

Nếu là lúc trước, theo như lời anh nói lần đó thì anh sẽ ghen, sẽ ghen với người khác khi họ nhìn đến cô bằng những ánh mắt không giống nhau, cho nên anh mới muốn đưa cô giấu đi, nhưng mà hiện tại, thì anh sẽ vì cô mà suy xét.

Kỳ thật cô rất rõ, bây giờ trong xương cốt người đàn ông này vẫn còn tính chiếm hữu cực kỳ cao, chẳng qua là vì cô mà học cách kìm chế.

Ánh mắt nhìn đến điện thoại của mình, cô vẫn im lặng cầm nó lên, trực tiếp tải Weibo xuống rồi đăng nhập vào.

Cuối cùng, cô muốn đứng dậy.

“Đi đâu?” Hạ Cảnh Tây gần như phản xạ có điều kiện mà bắt được cổ tay của cô.

Tang Nhược nhìn anh một cái, cái chân trắng noãn trực tiếp gác lên đùi anh, khẽ nhếch khóe môi: “Không có mang giày, anh ôm em đi, em muốn đi tắm.”

“Được.” Trong ngữ điệu của Hạ Cảnh Tây mang theo ý cười.

Anh đứng lên, cúi người vững vàng ôm cô kiểu công chúa, Tang Nhược thuận thế đôi tay liền ôm lấy cổ anh, như nữ vương kiêu ngạo mà ra lệnh: “Đi nhanh lên.”

Chỉ là vành tai cô có chút hồng hồng lên.

“Ừm.” Hạ Cảnh Tây đáp ứng, lập tức ôm cô vào toilet để cô lên ghế, dặn dò cô đừng lộn xộn đợi anh vào phòng lấy quần áo cho cô thay, rồi giúp cô mở nước ấm.

Làm xong tất cả anh mới ra phòng khách, cầm điện thoại lên, thấy trên thanh thông báo nhắc nhở Weibo đặc biệt chú ý đã phát tin Weibo mới nhất.

Trong lòng giật thót một cái, hô hấp không tự chủ khựng lại, anh click mở ——

Tang Nhược V: 【 Là bạn trai cũ, không phải người đại diện.

Chỉ có một câu này, khóe miệng Hạ Cảnh Tây không nhịn được mà kéo cong lên.

Hơn nửa giờ sau, Tang Nhược mới ngâm nước xong, vẫn là Hạ Cảnh Tây ôm cô ra, đầu tiên là giúp cô sấy khô tóc sau đó mới ôm cô lên giường.

“Vẫn còn phải tham gia một cuộc họp, sau khi kết thúc anh sẽ qua đây trông em.” Thay cô đắp chăn lên, Hạ Cảnh Tây hôn lên trán cô một cái: “Ngủ đi.”

Tang Nhược chớp chớp mắt không nói chuyện.

Tắm rửa xong đôi mắt cô đặc biệt đen bóng trong suốt, Hạ Cảnh Tây nhìn chằm chằm hai giây sau đó không nhịn được, một tay nắm lấy mặt cô cúi xuống hôn lên môi cô, động tác mạnh mẽ nhưng không mất đi phần dịu dàng thành công mà đoạt đất.

Cho đến khi người ở phía dưới sắp hết hơi mới buông ra.

“Ngủ ngon.” Nhẹ cắn lên môi cô, anh dùng giọng hơi khàn mà nói.

Rất nhanh anh đã rời đi.

Tang Nhược nằm thẳng trên giường, nhớ lại đủ chuyện đêm nay khuôn mặt vẫn không khống chế được mà đỏ lên, tim đập thình thịch thình thịch từng hồi như trống, quay người lại vùi mặt vào trong gối, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.

Vào lúc này tin nhắn Wechat Hạ Tri Yến gửi đến, tin đầu tiên là ảnh chụp màn hình tin nhắn với Hạ Cảnh Tây vào tối nay, tiếp theo là gửi tới tiếng cười xấu xa nói rằng anh ta có thù tất báo, vì vậy đã để Hạ Cảnh Tây nghe hết đoạn ghi âm.

Anh ta lại lấy đoạn ghi âm chuyển đến cho cô.

Tang Nhược click mở, quả nhiên, cô đoán không sai.

Ngón tay trên màn hình không chút để ý mà vuốt tới vuốt lui, cuối cùng, cô hừ một tiếng, gửi tin nhắn Wechat cho Hạ Cảnh Tây:【 Hạ Tri Yến thích hợp định cư ở nước ngoài, đưa cậu ta trở về đi.

【 Được, nghe lời em.

】Hạ Cảnh Tây trả lời.

Ảnh đại diện Wechat của Hạ Cảnh Tây vẫn là avatar cặp ở Maldives vào năm đó, Tang Nhược ngắm nhìn, không nhịn được mà mơn trớn vuốt nhẹ, cô có xúc động muốn nói với anh cái gì đó, cuối cùng vẫn là quyết định đợi anh họp xong trở về rồi tính.

Nhưng không nghĩ đến cô thế mà lại ngủ thiếp đi mất.

Khi Hạ Cảnh Tây trở về thì nhìn thấy cô đã an tĩnh ngủ rồi, anh đến bên cạnh giường ngồi xuống, lòng bàn tay không kìm được vuốt ve trên mặt cô.

“Tang Nhược…” Anh trầm thấp giọng gọi tên cô, ánh mắt thật sâu nói ra lời trong lòng: “Khi nào em mới có thể yêu anh một lần nữa, anh cảm thấy rất bất an.”

Trước sau như một không có tiếng đáp lại anh.

Nhìn chăm chú thật lâu, anh tắt đèn sau đó tay chân nhẹ nhàng lên giường ôm cô vào trong lòng, nghe hơi thở đều đặn của cô, cùng cô dán chặt không chút kẽ hở, nỗi nhớ nhung trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng được an ủi.

“Ngủ ngon.” Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cô.

Tối hôm qua chờ không được Hạ Cảnh Tây về sau đó Tang Nhược cũng không có cơ hội ở bên cạnh anh, bởi vì Hạ Cảnh Tây phải đi công tác, mà cô cũng phải vội vàng đi đến đoàn phim.

Lần này phim được lấy bối cảnh có cả ở trong và ngoài nước, đạo diễn hợp tác lần này cũng vô cùng nghiêm khắc, lịch diễn dường như là kín mít, với lại phần diễn của Tang Nhược cũng rất nặng, căn bản là cô không có thời gian dư thừa.

Có hai lần Hạ Cảnh Tây đi đến tìm cô, hai người gặp mặt không đến nửa giờ đã phải tạm biệt, chỉ có thể trích ra một ít thời gian trong ngày để liên lạc qua WeChat, nhưng mà liên lạc qua WeChat thì có nhiều lúc nếu không phải cô không có thời gian thì là anh đang bận rộn xử lý công việc, rất khó để có thể nói nhiều hơn vài câu.

Bởi vì có một ít chuyện ngoài muốn, mà tiến độ của phim bị kéo chậm lại, đến cuối tháng , trước hôn lễ Lam Nhiên có hai ngày cô mới chính thức được đóng máy.

Bởi vì hôn lễ của Lam Nhiên được cử hành trên một hòn đảo, nên cô liền bay ra nước ngoài luôn mà không trở về thành phố Tây.

Vào ngày kết hôn bầu trời rất trong xanh, toàn bộ hôn lễ rất lãng mạng và ấm áp, Tang Nhược không tham gia lấy hoa cưới nhưng vẫn may mắn, không biết làm sao hoa cưới vẫn rơi xuống ở bên chân cô, Lam Nhiên nói đây là sự sắp đặt tốt nhất, nói không chừng cô sẽ sớm gặp được gặp được chân mệnh thiên tử.

Tang Nhược lúc đó chỉ cười, cũng không để điều đó ở trong lòng.

Không nghĩ tới ——

Sáng hôm sau khi cô đang dạo bước trên bãi cát thì đột nhiên nhìn thấy hạ Cảnh Tây người đã rất lâu không gặp, anh đi từng bước về phía cô.

Cô giật mình đứng sững lại.

Giờ phút này, cô cảm giác được trong lòng mình có một thứ cảm xúc gọi là nhớ nhung đang lặng yên tuôn ra, cô cho rằng mình không có, nhưng chỉ khi nhìn thấy anh thì nó mới lập tức phá đất mà chui lên.

“Sao anh lại tới đây?” Đến khi anh đứng yên trước mặt cô, lông mi run rẩy, hô hấp hơi khựng lại của cô mới khôi phục lại bình thường.

Giây tiếp theo, cô bị anh ôm vào trong lòng.

“Anh đến đón em.” Môi mỏng hôn lên tóc cô, ý cười nhàn nhạt từ đuôi lông mày Hạ Cảnh Tây tràn ra, trong giọng nói cũng mang theo ý cười: “Có thời gian không, anh mời em đi nghỉ phép.”

Anh buông cô ra, trán chạm trán với cô.

Tang Nhược nở nụ cười, cô duỗi tay nắm lấy tay anh, trên mặt cũng là nụ cười xinh đẹp mang theo nét lười biếng: ” Được.”

Cô không hỏi anh muốn đưa cô đi đâu, tất cả cô đều giao cho anh, cái gì cũng không cần quan tâm cũng không cần phải suy nghĩ, cô biết anh đã thu xếp ổn thỏa mọi thứ.

Sau đó, máy bay hạ cánh xuống phía nam Thái Bình Dương, anh mang cô đến đảo Fiji.

“Em có muốn xuống nước học lặn không?” Vào khách sạn nghỉ ngơi, Hạ Cảnh Tây theo thói quen ôm Tang Nhược vào trong ngực.

Tang Nhược đôi mắt như phát sáng lên, gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên.”

Cô bật cười, Hạ Cảnh Tây cũng vậy.

“Được rồi, để anh đi tìm huấn luyện viên.” Anh hôn cô: “Vậy em ngồi nghỉ trước đi.”

Tang Nhược vui vẻ đồng ý.

Bọn họ sẽ ở đây khoảng một tuần, đa phần thời gian là chơi đùa, nghỉ phép đương nhiên phải nhàn nhã vui chơi rồi, cho nên cô rất thả lỏng, mục đích đến đây cũng để nghỉ ngơi mà.

Ngắm bình minh, học lặn, đi bộ …

Trong ba ngày tiếp theo, ngày nào cô cũng chơi vui vẻ đến quên trời đất, nụ cười trên môi chưa từng biến mất.

Vào ngày thứ tư, cả hai cùng đi lặn.

Tang Nhược chưa bao giờ nhìn thấy những rạn san hô đầy màu sắc đến vậy, có đủ loại màu sắc không ngờ như đỏ, hồng và xanh lam và có những loại sinh vật xinh đẹp khác nhau lướt qua bọn họ.

Chúng mang một vẻ đẹp riêng khiến người ta rung động khó mà diễn tả được.

Ngoài san hô, lặn xuống nước khiêu vũ cùng cá mập cũng là điểm nổi tiếng của biển Fiji, miễn là bạn có đủ can đảm để thử thách.

Tâm Tang Nhược ngo ngoe rục rịch muốn động, cô nhìn Hạ Cảnh Tây.

“Em sợ à?” Hạ Cảnh Tây nắm tay cô hỏi.

Tang Nhược lắc đầu.

Hạ Cảnh Tây hôn lên mặt cô: “Anh nắm tay em, sẽ không buông tay.”

“Vâng.” Tang Nhược cười.

Cô tin anh.

Chuẩn bị xong cả hai từ từ lặn xuống đáy biển để bắt đầu thử thách mang tính khiêu chiến mới, từ đầu đến cuối, anh nắm chặt tay Tang Nhược chưa bao giờ buông, anh ở ngay bên cạnh cô, chỉ cần cô quay đầu lại là có thể nhìn thấy anh.

Anh nắm tay cô bảo vệ cô, đồng thời có huấn luyện viên chuyên nghiệp hộ tống an toàn cho cô, anh đưa cô đi khám phá, đi tìm kiếm dấu vết của cá mập …

Tang Nhược chỉ cảm thấy tuyến thượng thận tăng vọt, cô chưa từng cảm thấy kích thích và rung động đến thế, lúc kết thúc cô còn chưa thỏa mãn.

Cô kìm lòng không được quay sang nhìn Hạ Cảnh Tây và phát hiện ra anh cũng đang nhìn mình.

Cô cong cong môi.

Nửa đêm, ánh trăng sáng tỏ.

Cát dưới chân mềm mịn, thoải mái dễ chịu, bên tai còn nghe thấy tiếng thủy triều lên xuống, Tang Nhược cười như một đứa trẻ, vui vẻ bước đi trên cát.

Một cơn gió biển lướt qua, thổi chiếc váy đỏ của cô.

Đột nhiên, trong đầu hiện lên hình ảnh của bộ phim cô vừa đóng máy, giống như là tâm tình khó kiểm soát, cô nhẹ nhàng nhảy lên, một mình múa trên bãi biển, từng động tác uyển chuyển múa giống trong phim, cô vẫn nhớ rõ từng động tác.

Chiếc váy dài tung bay, cô quay đầu, Hạ Cảnh Tây đã đứng cách cô hai bước.

“Thấy đẹp không?” Cô hỏi.

Người đàn ông bước đến trước mặt cô.

“Rất đẹp.” Anh nắm lấy tay cô đặt trong lòng bàn tay mình, Hạ Cảnh Tây trầm giọng đáp.

Tang Nhược cười đắc ý, mi mắt cong cong, còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy người đàn ông đột nhiên chậm rãi quỳ gối xuống trước mặt mình, anh nắm lấy tay cô, ngước mắt lên nhìn cô thật sâu.

Trong phút chốc, nhịp tim của cô bỗng dưng khựng lại.

Trên bãi biển lúc này chỉ có mỗi hai người là cô và anh.

“Tang Nhược.” Dưới lòng bàn tay là da thịt tinh tế mềm mại của cô, Hạ Cảnh Tây theo thói quen vuốt ve, hầu kết nhẹ lăn nhìn cô, anh khàn giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Sinh nhật…

Tang Nhược hô hấp bất giác ngưng trệ, vài giây sau cô mới nhận ra rằng hôm nay hình như là sinh nhật của mình, nhưng đó chỉ là sinh nhật của cô vào hai năm trước, sau khi chia tay với anh thì cô cũng không còn trải qua ngày sinh nhật này nữa.

Cô cụp mắt xuống.

Ánh mắt của Hạ Cảnh Tây vẫn luôn dừng trên mặt cô chưa từng rời đi.

“Hai năm trước đó là một đêm không hề thoải mái, anh không chắc mình có thể khiến em quên được không.” Anh vô thức nắm chặt tay cô: “Có lẽ sẽ rất lâu, có lẽ sẽ không thể quên được…”

Anh dừng một chút: “Nhưng anh sẽ cố gắng hết sức có thể để những hồi ức sau này của anh và em về buổi sinh nhật chỉ có niềm vui và hạnh phúc, giống như hôm nay vậy.”

“Anh xin lỗi.” Anh nhìn cô chằm chằm không hề chớp mắt, câu cuối cùng dường như phát ra từ sâu trong cổ họng anh.

Cơ thể anh căng cứng.

Tang Nhược mơ hồ cũng cảm nhận được, cô lẳng lặng nhìn anh.

Sau một lúc lâu, cô hỏi: “Vui vẻ giống như ngày hôm nay…Anh cảm thấy hôm nay em vui sao?”

Đồng tử của Hạ Cảnh Tây hơi co lại.

“Anh…” Cổ họng khó khăn, mất mấy giây anh mới căng thẳng hỏi: “Em không vui sao?”

Tang Nhược: “…”

Cô muốn mắng anh tại sao lại ngu ngốc như vậy, nhưng khi lời nói đến bên khoé môi lại sửa thành: “Tại sao anh không nói cho em biết về đoạn ghi âm mà Hạ Tri Yến đã gửi cho anh vào đêm phát sóng trực tiếp? Nếu anh muốn biết câu trả lời của em, tại sao anh không trực tiếp hỏi em?”

Môi mỏng của Hạ Cảnh Tây khẽ mấp máy: “Anh…”

“Đoán là em sẽ không trả lời? Hay là câu trả lời của em không phải như ý anh muốn?” Giữ tư thế lâu như vậy thực ra có chút mệt mỏi, Tang Nhược lặng lẽ trừng anh liếc mặt một cái.

“Hôm đó, Hạ Tri Yến hỏi em ở cùng một chỗ với anh có hạnh phúc không, có phải là anh ép buộc em hay không?”

Cô cảm nhận rõ ràng được anh đang căng thẳng.

Tang Nhược yên lặng nhìn anh hai giây: “Em đã nói với anh ta rằng nếu như em không hạnh phúc khi ở cùng một chỗ với anh, em sẽ không quay lại bên cạnh anh, không ai có thể ép buộc em, em cũng sẽ không miễn cưỡng chính mình.”

“Hạ Cảnh Tây.” Đầu ngón tay của cô ở trong lòng bàn tay anh cào nhẹ, giọng nói thả nhẹ: “Là anh đã khiến em nguyện ý hi vọng một lần nữa, em không hề không hạnh phúc, em rất vui vẻ và hạnh phúc trong khoảng thời gian này.”

Đôi mắt ảm đạm của Hạ Cảnh Tây chợt có ánh sáng nhàn nhạt lấp loé.

Tang Nhược bắt được, khóe môi không khỏi hơi cong lên, hừ nhẹ một tiếng: “Đêm đó em đã muốn nói cho anh biết, là anh không muốn nhắc đến.”

Đâu đó nơi đáy lòng dần dần mềm mại, cuộc trò chuyện xoay chuyển, cô lại nhìn vào mắt anh và nói: “Sinh nhật ngày hôm nay em thực sự rất vui vẻ.” Dừng lại một chút, cô nói thêm: “Thật sự, là anh làm cho em cảm thấy vui vẻ.”

“Chỉ là…” Cô cố ý kéo dài âm điệu.

Trái tim của Hạ Cảnh Tây lại nhấc lên: “Cái gì?”

“Không có quà.”

Thần kinh căng thẳng của Hạ Cảnh Tây cũng được thả lỏng, anh khàn giọng nói: “Quà ở khách sạn.”

Tang Nhược nở nụ cười, đôi mắt trong trẻo nhìn anh: “Anh còn có gì muốn nói với em không?” Không cho anh cơ hội nói chuyện, cô lại nói tiếp: “Em có chuyện muốn nói.”

“Em nói đi.”

“Cõng em.”

Tang Nhược rút bàn tay đang bị nắm lại, thấy anh không có lập tức động đậy, khóe môi khẽ cong lên, cố ý trêu chọc: “Thế nào, bạn trai không phải là nên cõng bạn gái sao?”

Động tác vốn định xoay người của Hạ Cảnh Tây bỗng dừng lại, anh cứng ngắc nhìn chằm chằm vào cô.

Đôi mắt anh vô cùng nóng bỏng.

Tim Tang Nhược rất không có tiền đồ mà đập loạn nhịp, cô hờn dỗi trừng mắt nhìn anh: “Anh không muốn làm bạn trai của em sao, nếu không muốn vậy thì…”

“Muốn.” Hạ Cảnh Tây dứt khoát cắt ngang lời cô như chém đinh chặt sắt.

“Cõng em.”

“Được.”

Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, Tang Nhược biết cảm giác được anh cõng trên lưng, vừa ấm áp lại vừa an toàn, không chút do dự, cô nằm sấp trên lưng anh, hai tay ôm cổ anh, sau đó anh đứng dậy.

Giống như giao thừa đêm đó, mỗi bước chân anh cõng cô trên lưngđều vững vàng trầm ổn.

Gió biển thổi qua, sợi tóc bị thổi bay nghịch ngợm quét qua trên khuôn mặt của anh, Tang Nhược mỉm cười hất nó ra, nhìn sườn mặt hoàn mỹ của anh, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh lên, giống như có thứ gì đó đang chui từ dưới đất lên.

“Hạ Cảnh Tây.” Cô nhẹ giọng gọi tên anh.

“Ừm.”

“Hạ Cảnh Tây.”

“Anh ở đây.” Đôi môi mỏng của Hạ Cảnh Tây cong lên một hình vòng cung.

Tang Nhược cũng cong khoé môi lên, bóng đêm cũng không thể che được ý cười trên khuôn mặt cô, lập tức, môi của cô nhẹ nhàng mà chủ động hôn lên khuôn mặt anh.

Bóng đêm dày đặc, trong không khí im lặng lan tràn sự ngọt ngào, trong ánh đèn vàng, bóng dáng hai người quấn lấy nhau giao tại cùng một chỗ.

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn đã kết thúc, chúc mừng Hạ cẩu cuối cùng cũng có danh phận là bạn trai, phiên ngoại chính là hai người ngọt ngào yêu đương nha, còn muốn xem phiên ngoại gì khác thì nói cho tôi biết nha.

Văn án dưới đây edit chưa beta

Truyện tiếp theo 《 Rơi vào cám dỗ ái tình 》xin thêm vào thư viện, trang đặc biết có thể thấy được

Giới thượng lưu ở Thanh Thành không ai không biết người cầm quyền nhà họ Kỷ là Kỷ Thanh Thời tính cách lạnh lùng khó có thể đến gần, trong mắt chỉ có làm việc.

Dòng họ thúc ép, Giang Dư biến thành vợ chưa cưới của anh.

Mà trong lúc vô tình Giang Dư biết được, trong lòng Kỷ Thanh Thời có bạch nguyệt quang(), mình chỉ là một người thế thân.

()Bạch nguyệt quang = ánh trăng sáng: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.

Vì để sớm kết thúc được mối quan hệ rồi hủy hôn, Giang Dư quyết định đóng vai nhân vật trà xanh() khiến cho anh ghét bỏ–

()Trà xanh: theo Hán Việt là Lục trà biểu – một từ lóng của cộng đồng mạng Trung Quốc – ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và toan tính, thích đùa giỡn tình cảm và luôn hứng thú với người đã có chủ.

Vịn vai anh ở cổ áo của anh lưu lại vết son môi.

Hai mắt không giấu diếm tình yêu mà nhìn thẳng vào anh, mềm mại mà cười: “Chồng ơi em rất là nhớ anh.”

Một ngày nào đó khi Kỷ Thanh Thời đi công tác.

Tối cùng ngày, Giang Dư mặc một chiếc váy đen với dây đeo gợi cảm buông thả ở quán bar(), bạn thân hỏi cô thái độ đối với người chồng chưa cưới được lời.

()Buông thả: Thả lỏng hoàn toàn, để cho tự do, không giữ gìn, hạn chế.

Giang Dư uống rượu, đôi mắt quyến rũ như tơ, môi đỏ mọng khẽ nhếch, trịnh trọng: “Kỷ Thanh Thời à, anh ta cần phải đi khám mắt.”

Vừa quay đầu, cô nhìn thấy Kỷ Thanh Thời —

Người đàn ông ngồi ở ghế dài, vén chân dài(), kẹp chặt điếu thuốc, áo sơmi màu đen từ trước đến nay luôn cài chặt từng cái một cúc áo hiện nay lại cởi ra hai cúc.

Mí mắt lạnh nhạt nhấc lên, âm thanh của anh trầm thấp: “Thật khéo, vợ chưa cưới.”

Nháy mắt tiếp theo, chiếc eo nhỏ nhắn của Giang Dư bị anh ôm chặt, phần bụng ngón tay của người đàn ông vuốt ve nhè nhẹ da thịt cô: “Tôi cần đi khám mắt, hử?”

Tôi cho là tôi làm thế thân của bạch nguyệt quang không nghĩ tới thực ra tôi tự làm thế thân của mình

Ánh sáng kiêu căng tươi đẹp X Tâm cơ thâm trầm

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio