Hai bóng dáng xa lạ xuất hiện trong tầm mắt.
Đó là hai cô nữ sinh nhỏ ăn mặc sành điệu, khuôn mặt trẻ trung ửng hồng, ánh mắt nhìn cô tràn đầy kích động, một trong hai còn che miệng lại, giống như đang kiềm chế sự kích động của mình.
“Tang… Tang Nhược? Chị có phải là Tang Nhược không?” Cô gái tóc dài khom người hỏi trước, giọng nói khẽ run và hơi thở dường như cũng hơi dồn dập: “Chúng em… chúng em là fan của chị!”
Cô gái càng đỏ mặt hơn.
Khi đó, tay của Tang Nhược vẫn đang nắm lấy tay Hạ Cảnh Tây, cô hơi giật mình.
Hạ Cảnh Tây hơi cau mày nhỏ bé đến khó có thể nhận ra, môi mỏng động đậy như muốn phủ nhận thì lòng bàn tay bị ngón út của cô khều khều một cái…
Tang Nhược đã hoàn hồn.
“Suỵt.” Cô mỉm cười yếu ớt nhìn hai cô nữ sinh nhỏ, ngón trỏ khẽ đặt trên đôi môi hơi cong.
Đồng tử của hai cô gái đột ngột co rút lại, gần như hét lên vì phấn khích, may mà họ đã hiểu ý của Tang Nhược, cả hai vội vàng che miệng lại, kìm nén tiếng hét chói tai của mình.
Cả hai phấn khích như sắp khóc nhưng chỉ biết kiềm chế hết sức vì sợ thu hút sự chú ý của người khác.
“Tang… Tang Nhược, chị nghỉ ngơi thật tốt nha, phải thật mạnh khỏe để làm nhiều phim hay hơn nữa nhé, chúng em sẽ luôn ủng hộ chị.” Cô gái tóc ngắn còn ngượng ngùng chớp chớp mắt và lấy hết can đảm nói: “Chị là tuyệt nhất!”
“Cảm ơn.” Tang Nhược vui vẻ nhếch môi, trong lòng có chút động.
Nghĩ đến điều gì đó, cô cúi đầu tìm trong túi một cây bút với hai bức ảnh phong cảnh được in ra trên đảo Fiji, nhẹ giọng hỏi: “Hai em tên là gì?”
Hai cô nữ sinh nhỏ sửng sốt chết lặng, mất vài giây mới phản ứng lại và lắp bắp nói tên mình.
Tang Nhược bật cười.
Nhận ra cô muốn làm gì, Hạ Cảnh Tây đã chủ động đặt lòng bàn tay của mình dưới bức ảnh phong cảnh để cô có thể viết dễ dàng hơn.
Tang Nhược nhìn anh một cái, ý cười trong mắt càng đậm.
Ở trên tay anh, cô cẩn thận viết ký chữ To vào mặt sau tấm ảnh (tác giả ghi chữ To nên mình để im luôn), sau khi viết xong rồi đưa cho bọn họ, nháy mắt tinh nghịch nói: “Cảm ơn tình yêu của hai em, chị phải đi đây, tạm biệt.”
Nói xong, cô lại tự nhiên nắm lấy tay Hạ Cảnh Tây, siết chặt mười ngón tay với anh rồi rời đi.
Đi được vài bước, cô dừng lại.
“Vừa nãy anh muốn phủ nhận đấy à?” Cô nhìn về phíaHạ Cảnh Tây, cất giọng mang theo ý cười: “Tại sao lại phải phủ nhận, là anh không phải Hạ Cảnh Tây, hay là em không phải Tang Nhược thế?”
Hạ Cảnh Tây siết chặt tay cô, giải thích: “Anh sợ sẽ ảnh hưởng đến em.”
Quả nhiên.
Tang Nhược chợt nhớ đến đêm công chiếu phim 《Không quy cách》 ấy, sau khi xem phim xong, anh bảo cô rời đi trước còn anh thì về sau, chắc cũng giống như bây giờ, sợ bị chụp ảnh lại và sợ tai tiếng ảnh hưởng đến cô.
“Ồ…” Cô cố ý kéo dài giọng, nghiêng đầu: “Anh với em mà ở bên nhau, sau này chúng ta chỉ có thể lén lút yêu đương trong bí mật.
Có thể anh sẽ không được công khai, kể cả thế anh vẫn còn muốn sao?”
“Không sao.” Âm thanh trầm thấp tràn ra từ đôi môi mỏng của anh, trong mắt Hạ Cảnh Tây cũng đầy ý cười.
Đột nhiên Tang Nhược nghiêm túc nói: “Nhưng em không muốn như thế đối với anh.”
Cô cười.
Trong một giây tiếp theo, bàn tay còn lại tự nhiên leo lên vai anh, cô kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng của anh, trong giọng nói ẩn chứa mật ngọt: “Em muốn có thể hôn anh ở bất cứ đâu, bất kể lúc nào mà em thích, bất luận là ở bên trong hay bên ngoài, bất cứ lúc nào.”
Xung quanh có kẻ đến người đi mà cô lại chủ động hôn anh như thể không có ai bên cạnh, học được cách nhẹ nhàng lướt trên môi anh từ sự xấu xa của anh: “Anh cũng vậy.”
Mặc dù cách một tầng kính râm, những nụ cười của cô vẫn rơi vào trái tim của Hạ Cảnh Tây.
Sự rung động lan ra khắp người, bàn tay ôm eo cô lặng lẽ dùng sức áp cô vào trong ngực, khóe miệng hơi cong lên, anh nhanh chóng lấy lại thế chủ động, cùng cô cọ sát lưu luyến triền miên một hồi.
“Được.”
Tài xế đã đợi ở bãi đậu xe, điện thoại di động của Hạ Cảnh Tây đổ chuông ngay khi cả hai vừa lên xe, là công việc.
Tang Nhược nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ một hồi mới quay đầu một tay chống cằm lười biếng nhìn anh, lúc anh làm việc có một loại quyến rũ khác lạ, ngắm một lát khóe môi cô liền không tự chủ được kéo lên nụ cười…
Cô từ từ nhích lại gần.
Cảm nhận được cử động của cô, Hạ Cảnh Tây vừa trả lời điện thoại vừa nhìn cô, thấy mặt mày cô cong cong, trong lòng không khỏi mềm nhũn ra, anh vỗ vỗ lên đùi mình.
Tang Nhược im lặng hừ một tiếng, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo viết em không thèm qua đấy.
Hạ Cảnh Tây mỉm cười và đưa tay về phía cô.
Lúc này Tang Nhược mới hài lòng, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh rồi thuận thế nằm xuống đùi anh, lại lần lượt chơi những ngón tay xinh đẹp của anh.
Chơi đi chơi lại, ánh mắt cô lóe lên tia ranh mãnh, nội tâm nghịch ngợm lại nổi lên, khi ánh mắt anh hạ xuống, cô dưới ánh mắt đang nhìn xuống của Hạ Cảnh Tây nắm lấy tay anh, đưa tay đặt lên môi của mình, chậm rãi đưa lên rồi hôn một cái.
Cái lưỡi ẩm ướt và ấm áp, ngay khi chạm vào, một loại dòng điện tê dại khác đánh thẳng vào tim anh, dây thần kinh của Hạ Cảnh Tây đột nhiên căng cứng, trong chốc lát máu trong người dường như không còn lưu thông nữa.
Đôi môi mỏng khẽ mím lại, anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt thâm thúy.
Tang Nhược nhướng mày đắc ý.
“Ngoan nào, chú tâm nghe điện thoại cho tốt.” Cô dùng khẩu hình miệng âm thầm cảnh cáo.
Đột nhiên thái dương của Hạ Cảnh Tây giật giật.
Thấy ánh mắt anh càng lúc càng mờ đục, Tang Nhược chớp mắt vẻ vô tội, không còn trêu chọc, ngược lại hết sức khéo léo chỉ nắm tay anh.
Giống như là cố ý, càng vô tội lại càng vô tình hấp dẫn người khác mà không tự biết.
Phía bên kia điện thoại đang nói đến vấn đề mấu chốt, yết hầu anh gian nan chuyển động lên xuống, dục vọng muốn đi bắt nạt cô vẫn đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy, Hạ Cảnh Tây rủ mắt xuống nhìn cô chăm chú.
Tang Nhược khiêu khích nhìn anh dường như đang cười nhạt một tiếng, đang đắc ý chuẩn bị quay lưng về phía anh thì một cơn ngứa ngáy khó mà cưỡng lại bất ngờ xâm chiếm dây thần kinh từ eo chạy dọc theo sống lưng đến từng ngóc ngách trên cơ thể cô.
Qua lớp quần áo mỏng manh, mấy đầu ngón tay của anh từ từ ép sát di chuyển lên vòng eo của cô tựa như lưu luyến rời đi!
Cơ thể Tang Nhược chợt cứng đờ.
Hô hấp chợt khựng lại mất khoảng hai giây, đợi đến khi khôi phục lại cũng đã trở nên hơi gấp gáp không kiểm soát được, kẻ chủ mưu vần còn nằm trong tầm mắt cô, vẫn đang nghiêm nghị nói chuyện điện thoại với đầu dây bên kia.
Vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc vô cùng, nhưng động tác tay thì lại…
Rõ ràng là đang trêu chọc.
Rặng hồng khả nghi khẽ hiện lên mặt Tang Nhược, nhiệt độ dần dần tăng lên, lồng ngực hơi phập phồng, cô tức giận hung hăng nhìn chằm chằm vào anh, muốn gỡ tay anh ra nhưng ngay sau đó lại bị anh ôm lấy.
Cô chỉ thấy anh tuỳ ý ném chiếc điện thoại sang một bên, uốn éo người, cô làm ra vẻ định tẩu thoát khỏi người anh.
“Đừng nhúc nhích.” Một âm khàn trầm mang theo tia kiềm chế vang lên bên tai cô.
Tang Nhược trừng mắt nhìn anh.
Nhận ra điều gì đó, hai tay cô ôm lấy mặt anh, hơi thở hai người quấn lấy hoà vào nhau khoảng cách bằng một tờ giấy mỏng, sau đó bịt tai anh lại rồi nhẹ nhàng thổi khí, yêu kiều nói: “Em cứ nhúc nhích đấy, anh làm gì được em nào?”
Giữa hai hàng lông mày của cô đều là vẻ kiêu ngạo và đắc ý.
Hạ Cảnh Tây nhắm hờ mắt lại, theo thói quen đưa tay cô lên môi mà hôn, anh nhìn cô chằm chằm, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại đặc biệt u ám: “Anh xin nhận thua.”
Tang Nhược cười toe toét.
Ánh mắt phủ kín vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều, anh đưa tay khẽ vuốt lưng cô, Hạ Cảnh Tây dỗ dành: “Anh về công ty giải quyết chút chuyện, để tài xế đưa em về chung cư trước, nhé?”
Đầu ngón tay lần lượt lướt qua lòng bàn tay anh như có như không, nghe vậy thì Tang Nhược dùng một tay ôm lấy cổ anh, cười dịu dàng hỏi: “Anh có chắc là không muốn em đi cùng không?” Cô nhếch môi:
“Chỉ có một cơ hội thôi đấy.”
Hạ Cảnh Tây không hề chớp mắt nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh lên tiếng, giọng nói ấm áp mang theo ý cười như trào ra từ sâu trong cổ họng, khóe miệng cong lên cũng ẩn chứa ý cười: “Muốn.”
Đương nhiên là anh muốn rồi.
Tang Nhược cười đắc thắng hôn lên đôi môi mỏng của anh, sau đó lại như có như không trêu chọc anh lúc anh muốn hôn sâu hơn thì cô lại cố ý tách ra, chống đỡ trán mình lên trán anh: “Được rồi, em sẽ thành toàn cho anh, bạn trai.”
“Ưm…”
Sau gáy cô đột nhiên bị một lòng bàn tay to giữ lại, làm cô buộc phải cúi đầu xuống, mà anh thì ngẩng mặt lên, hôn thật mãnh liệt.
“Cảm ơn, cảm ơn bạn gái đã thành toàn.” Cô nghe tiếng anh cười nhẹ nói bên tai mình.
Hơi thở cực nóng, phả lên làn da vô cùng nhạy cảm của cô.
Hôm nay là thứ bảy.
Chỉ có thư ký Tạ và một vài vị tinh anh trong đoàn đội đang đợi Hạ Cảnh Tây ở công ty.
Tang Nhược được anh đưa thẳng đến tận văn phòng tổng giám đốc.
Ngay khi cô vừa bước vào, thư ký Tạ đã mang bữa trưa và hoa quả đến.
Tất cả đều là những thứ cô thích.
Muốn ăn cùng với người đàn ông kia, nhưng thấy anh vừa về đến nơi đã lập tức phải chuẩn bị họp để giải quyết công việc, cuối cùng cô cũng không muốn làm phiền anh, sau khi một mình ăn trưa ở văn phòng xong, cô ngồi trên ghế sofa đọc sách, xem tạp chí để chờ anh.
Lật xem tạp chí một hồi, cô lại cầm chiếc máy tính bảng anh chuẩn bị cho cô xem phim lên, không hiểu sao lại quẹt tay vào ấn mở Weibo, theo bản năng muốn thoát ra nhưng lại vô tình phát hiện toàn bộ lượt like của tài khoản này đều chỉ liên quan đến cô.
Và, cũng chỉ quan tâm đến một nick duy nhất, đó cũng chính là cô.
Mà tài khoản này thậm chí còn chưa thay đổi biệt danh, vẫn giữ nguyên tên người dùng mặc định khi đăng ký.
Thời gian đăng ký là vào năm ngoái… Đó là lần đầu tiên cô đảm nhận vai trò khách mời trong buổi phát sóng trực tiếp của Lam Nhiên.
Đầu trái tim cô như bị thứ gì đó quấn lấy, đột nhiên Tang Nhược có cảm giác được anh lén giấu kín trong lòng một cách thỏa đáng, vậy nên dư vị mật ngọt thoát ra nhẹ nhàng bao bọc trái tim cô.
Xem một lát, khóe môi không tự chủ được nhếch lên.
Tang Nhược không biết mình ngủ gật từ lúc nào và đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong vòng tay của Hạ Cảnh Tây.
“Anh làm xong chưa?” Cô mơ màng hỏi.
“Rồi.” Hạ Cảnh Tây xoa ngón tay lên má cô rồi cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Tiếp theo vẫn còn hai việc.”
“Việc gì cơ?”
“Gặp bác sĩ rồi đi ăn.”
Tang Nhược chậm rãi mở mắt ra nhìn anh chằm chằm mất hai giây, cô ngồi dậy khỏi lồng ngực Hạ Cảnh Tây, rất tự nhiên ngồi trên đùi anh, vòng tay qua cổ anh để cho mình tỉnh táo hơn: “Gặp bác sĩ làm gì?”
Hạ Cảnh Tây dỗ dành cô: “Đi gặp trung y bốc thuốc bắc để chữa đau bụng kinh cho em.
Hôm nay vừa đúng lúc vị trung y già ấy mới về lại có thời gian.
Bây giờ chúng ta đi qua đó, được không?”
Lông mi Tang Nhược run lên.
Cô nhớ tới sau khi gặp lại nhau, lần kinh nguyệt kia đặc biệt đau đớn, khi đó anh nói sau khi kết thúc công việc sẽ đưa cô đi gặp trung y, nhưng lúc đó cô vốn không muốn tiếp xúc gì với anh.
Sau đó cô cũng tập trung vào đóng phim nên đã quên béng mất chuyện này.
Vậy mà anh vẫn còn nhớ.
“Anh với em.” Đột nhiên đâu ra câu này.
Nhất thời Tang Nhược không kịp phản ứng lại: “Cái gì?”
“Sẽ cùng em uống thuốc bắc.” Ôm mặt cô vào lòng bàn tay và cảm nhận sự mịn màng tinh tế khi đụng chạm, lòng bàn tay lưu luyến quên lối về, Hạ Cảnh Tây hôn cô một cái nói: “Sẽ không đắng đâu.”
Trái tim bỗng chốc giống như bị cảm động, anh biết cô rất sợ đắng.
“Làm sao có thể tùy tiện uống thuốc bắc được.” Khóe miệng kìm không được giương lên, cô hờn dỗi liếc nhìn anh: “Uống vào mà bị gì em không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Hạ Cảnh Tây thế mà lại cười không nói gì.
Không hiểu sao Tang Nhược cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
“Sau khi gặp bác sĩ xong thì đi ăn cơm nhé?” Nhìn cô thì có vẻ bình tĩnh đổi chủ đề đấy, nhưng dái tai lại vẫn còn ửng hồng.
Hạ Cảnh Tây nắm tay cô, đan mười ngón tay vào nhau.
“Tang Tang.” Anh gọi tên cô.
Giọng nói trầm ấm vô cùng thâm tình giống như là đang thì thầm, rơi thẳng vào tim Tang Nhược khiến tim cô đập lỡ nhịp.
Hô hấp của cô dường như có phần bất ổn: “Hửm?”
Cổ họng khẽ nhúc nhích, Hạ Cảnh Tây bắt lấy tay cô, ánh mắt thật thâm thúy nhìn cô không chớp mắt: “Tối nay có muốn đi ăn với bạn của anh không? Có Úc Tùy, Tịch Mặc Viễn với Tưởng Thi Thi.”
Anh dừng lại một chút: “Anh cũng sẽ gọi cả Hạ Mạnh đến, để cậu ta chính thức xin lỗi em.
Nếu em không muốn thấy cậu ta xuất hiện ở đó, anh sẽ bảo cậu ta đi về sau khi xin lỗi xong, sau này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”
Sức lực đang nắm tay cô của anh vô thức siết chặt lại.
Tang Nhược cảm nhận được anh rất căng thẳng.
Ngay lập tức cô đã hiểu được ý của anh __
Anh muốn đưa cô đến gặp bạn mình, chút tình cảm này đã bắt đầu lại từ đầu, những gì trước đây không có thì bây giờ sẽ bù lại, và sẽ không bao giờ để cô phải cảm thấy bất an lo được lo mất nữa.
Anh muốn nói với cô rằng, anh đây là rất nghiêm túc.
Hô hấp của anh dường như hơi nặng nề.
Tang Nhược lặng lẽ nhìn anh một lúc, lại bắt gặp yết hầu của anh đang cuộn lên cuộn xuống, cười nhẹ rồi chủ động hôn lên môi anh: “Được.”
Hơn nửa tiếng sau, Tang Nhược bị đưa đến nhà của vị trung y già kia, sau khi tứ chẩn (bốn phương pháp chẩn bệnh trong đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ) xong, vị thầy thuốc đã kê đơn, dặn dò những công việc cần chú ý và bảo họ đến tiệm thuốc để bốc thuốc.
Sau khi đến tiệm thuốc, nhân viên hỏi họ có cần sắc thuốc sẵn hay không, Tang Nhược còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy người đàn ông bên cạnh trả lời rằng anh sẽ tự sắc thuốc.
Đến khi rời khỏi tiệm thuốc, Tang Nhược nhịn không được hỏi: “Có sắc thuốc được không đó?”
“Không.” Hạ Cảnh Tây thản nhiên đáp, nắm chặt tay cô: “Nhưng có thể học được, em cần phải điều trị một thời gian nên anh không yên tâm, hơn nữa tự sắc thuốc bắc thì sẽ tốt hơn.”
Anh nói xong thì đưa cô lên xe.
Khóe môi Tang Nhược hơi cong lên, sau khi ngồi vững thì cô nghiêng người về sau mà hôn anh, có sự ngọt ngào giữa lông mày và ánh mắt không che giấu được: “Cảm ơn, vậy là bạn trai của em phải vất vả rồi.”
Hạ Cảnh Tây mỉm cười, theo thói quen vòng tay qua ôm eo cô, lúc cô định rời khỏi thì dễ dàng giữ cô lại, thái độ lạnh nhạt nhưng ngữ điệu lại ẩn giấu nhiệt độ cực nóng: “Thế em định đền đáp anh thế nào?”
Tang Nhược không hề khách sáo hất tay anh ra: “Nằm mơ đi.”
Hạ Cảnh Tây đáp lại cuộc trò chuyện rất tự nhiên, bộ dạng nghiêm chỉnh như đang bàn bạc công việc nghiêm túc, chỉ có điều đôi mắt tối sầm đi đã phản bội anh: “Đúng là anh đã từng mơ như thế thật.”
“…”
Lấy thuốc xong, hai người đi đến hội quán Lan Thanh, đến nơi thì những người khác đã ở đó từ lâu, bởi vì bọn họ đều quen biết nhau, hơn nữa tâm thái của Tang Nhược cũng không giống trước đây nên không bị hồi hộp hay có những cảm giác khác.
Cô chào hỏi họ một cách tự nhiên và phóng khoáng.
Điều duy nhất không được tự nhiên là Hạ Mạnh, anh đột ngột đứng dậy ngay từ lúc hai người bước vào.
Hạ Mạnh nhìn họ bằng ánh mắt như thiêu đốt, muốn bước tới nhưng lại không dám, mất một lúc lâu mới thu hết can đảm để lắp bắp nói: “Tang… Tang Nhược, anh Hạ, thật xin lỗi.
Em đã từng làm một kẻ khốn nạn tự cho mình là đúng, không biết cách nói chuyện.
Rất xin lỗi…”
Anh nói lời thành khẩn đồng thời cúi đầu xin lỗi, đã mất đi vẻ nhiệt tình khốn nạn trước đây của mình từ lâu.
Hạ Cảnh Tây vẻ mặt lạnh lùng.
Hạ Mạnh mở miệng, có chút phiền muộn: “Thật xin lỗi, em…”
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.” Tang Nhược ngắt lời anh ta.
Hai mắt Hạ Mạnh thoáng sáng lên, hơi thở có chút gấp gáp, giống như là không dám tin.
Tang Nhược cười cười.
Cô không phải là người nhớ mãi quá khứ không quên dược, nếu anh ta đã thành thật xin lỗi thì tại sao phải giữ những chuyện đã qua để ở trong lòng, hơn nữa cô với Hạ Cảnh Tây cũng đã bắt đầu lại.
Sau đó mọi người cùng ngồi xuống một chỗ dùng cơm, bầu không khí cũng không tệ.
Bởi vì có Tưởng Thi Thi ở đó, nên cơ bản Tang Nhược toàn nói chuyện với cô ấy.
Hạ Cảnh Tây ngồi bên tay phải cô, thỉnh thoảng sẽ gắp những món ăn yêu thích vào bát của cô, còn trà lài trong cốc cô thì sau khi uống xong luôn kịp thời được rót đầy.
Sau đó, Tưởng Thi Thi có đề cập đến việc uống một chút rượu hoa quả, cô cũng muốn nếm thử nên liền vui vẻ đồng ý.
Đang uống được nửa đường thì Tang Nhược muốn đi vệ sinh, Hạ Cảnh Tây nhận ra được.
Nhỏ giọng hỏi cô: “Đi cùng em nhé?”
Mặt Tang Nhược đỏ bừng vì uống rượu, thêm với việc anh ở gần quá mức nên cô càng thấy nóng hơn, cô trừng mắt nhìn anh rồi từ chối: “Không được.”
Cô cũng không phải là một đứa trẻ mà muốn anh đi cùng mình vào toilet.
Nhưng ngay sau đó Tang Nhược đã hối hận.
Không lâu sau khi cô vào nhà vệ sinh đã có người theo vào, không chỉ có một người, đều là người cô quen, là Tưởng Thi Thi với Tịch Mặc Viễn.
Dường như hai người đã hôn nhau trên hành lang rồi vào tận trong đây, âm thanh của đôi môi và hàm răng quyện vào nhau đặc biệt rõ ràng trong toilet yên tĩnh sang trọng.
Mà rõ ràng nhất là giọng nói nũng nịu cộng với hơi thở hổn hển của Tưởng Thi Thi khi gọi Tịch Mặc Viễn là “anh trai” khiến người ta… tê rần cả da đầu.
Tang Nhược vẫn bất động, thậm chí đến thở cũng không dám vì sợ bọn họ phát hiện ra còn có người khác ở đây.
“Tang Tang.” Không biết qua bao lâu, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tang Nhược giật mình một cái, tỉnh táo lại.
Cũng chính vào lúc này cô mới nhận ra rằng Tưởng Thi Thi với Tịch Mặc Viễn đã rời đi từ lúc nào, nhưng dù vậy khuôn mặt cô vẫn đỏ bừng, đầu có chút choáng váng, cuối cùng cô được Hạ Cảnh Tây đưa đi rời khỏi hội quán Lan Thanh như thế nào cũng không biết.
Mãi cho đến khi cô bị Hạ Cảnh Tây nắm tay đưa xuống xe.
Cơn gió đêm thổi qua làm cô dần dần định thần lại, phát hiện hai người đang ở trên đường cái, con đường có vẻ có chút quen thuộc.
Thật lâu sau, cuối cùng Tang Nhược cũng nhớ ra con đường này chính là chỗ mà lúc trước cô đã nhõng nhẽo bắt anh cõng mình trên lưng và đó cũng là lần đầu tiên anh cõng cô.
Cô nhịn không nhịn nhìn qua Hạ Cảnh Tây đang ở bên cạnh.
“Có chuyện gì vậy?” Hạ Cảnh Tây dừng lại, nhéo nhéo má cô.
Hàng lông mi của Tang Nhược run lên.
“Hạ Cảnh Tây…”
“Anh đây.”
Ánh trăng che khuất, anh đứng trước mặt cô, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn mình chăm chú, trong đôi mắt ấy chỉ có cô.
Cô có muốn tránh cũng không tránh được, nhịp tim cô đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Giữa khóe mắt và đuôi lông mày thoáng hiện lên ý cười, Tang Nhược nhìn anh, đôi môi đỏ mọng không kìm được khẽ cong lên, giọng nói nũng nịu ngọt ngào lại kiêu ngạo: “Anh cõng em đi được không?”
Nơi đáy mắt phát ra ý cười, Hạ Cảnh Tây trầm giọng đáp lại: “Được.”
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Không chút do dự, Tang Nhược nằm sấp lên lưng anh để anh cõng đi, y như lúc ở đảo Fiji, anh cõng cô vững vàng tiến về phía trước.
Đây không phải lần đầu tiên cô được cõng, nhưng mỗi một lần đều cho cô một cảm giác vui vẻ và hạnh phúc khác nhau.
Là anh đã mang điều đó đến cho cô.
Dụi mặt vào người anh, trong trạng thái hơi say rượu ý cười trong mắt Tang Nhược ngày càng đậm.
“Hạ Cảnh Tây.” Cô gọi anh.
“Anh đây.”
“Hạ Cảnh Tây.”
Hạ Cảnh Tây bật cười: “Ừ.”
“Hạ Cảnh Tây…” Cô giống như đang chơi đùa hoặc như là đang trêu chọc anh, hết lần này đến lần khác nhẹ nhàng gọi tên anh, gọi xong chẳng nói thêm lời nào.
Mà từ đầu đến cuối vẫn luôn hùa theo sự đùa giỡn của cô, cô gọi còn anh thì đáp lại, dù cô có nói cái gì anh cũng đều đáp lại.
Chóp mũi đều là hơi thở mát lạnh độc nhất vô nhị thuộc về cơ thể anh, xâm nhập chiếm cứ toàn bộ giác quan của cô, trái tim của Tang Nhược được lấp đầy từng chút một, môi cô lại không nhịn được mà nhếch lên.
Cô vòng tay qua cổ anh, đột nhiên, cô ghé sát vào tai anh, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Tây Tây…”
Đôi môi phả ra hơi thở ấm áp ở sau tai anh, cơ thể Hạ Cảnh Tây bỗng nhiên cứng đờ.
Tang Nhược đã cảm nhận được điều đó.
“Tây Tây ơi, Tây Tây à…” Cô khẽ thầm thì, ỏn ẻn đáng yêu mà gọi : “Tây Tây của em…”
Hô hấp của Hạ Cảnh Tây trở nên nặng nề hơn trong tích tắc.
“Tang Nhược.” Anh gọi cô bằng giọng nói khàn đặc, thái dương cũng nhảy lên theo nhịp tim, thình thịch thình thịch: “Em gọi anh là gì cơ?”
“Chụt” một cái, cô lại hôn một cái thật mạnh lên mặt anh.
“Tây Tây á.” Không ngừng ngọ nguậy trên lưng anh, cô dùng ngón tay chọc chọc vào ngực anh, Tang Nhược hậm hừ: “Không phải anh ghen vì em gọi người khác không phải là cả tên lẫn họ giống như anh sao, vậy thì… Từ nay về sau em sẽ gọi anh là Tây Tây, có được không? Em chỉ có một mình Tây Tây thôi.”
Cô gọi lên từng tiếng, sự dịu dàng của cô dường như mang theo một số ham muốn thích hợp, mỗi một tiếng gọi của cô đều khiến da đầu anh tê rần lên, ngọn lửa chất chứa tận đáy lòng bấy lâu nay dễ dàng bị cô châm ngòi.
Nếu là trước đây, nhất định Hạ Cảnh Tây sẽ không nói hai lời mà đưa cô trở lại xe để trừng trị, nhưng bây giờ thì không được thế.
Yết hầu lên xuống khó khăn, anh phải kiềm chế, kiềm chế.
“Về nhà thôi.” Anh dỗ dành cô, dĩ nhiên giọng nói đã khản đi và trở nên căng cứng.
Tang Nhược cười toe toét, môi cô lại một lần nữa in lên mặt anh, nói nhỏ: “Không về nhà nữa mà chúng ta đi đâu đó đi, được không, Tây Tây.”
Hạ Cảnh Tây không biết là có phải cô đã tranh thủ uống nhiều rượu với Tưởng Thi Thi trong khi anh bận trả lời điện thoại hay không.
Bộ dáng bây giờ của cô rõ ràng là không được tỉnh táo cho lắm, nhưng trong lòng anh biết rõ nếu không chiều theo ý cô, có lẽ cô sẽ không vui mà còn giận dỗi nữa.
“Đi đâu cơ?” Anh hỏi.
Khuôn mặt anh bị đầu ngón tay cô nhẹ nhàng chọc chọc, trong giây tiếp theo, giọng nói cô rõ ràng mang theo tiếng cười lại vừa quyến rũ thổi vào trong tai anh…
“Ưm… đi vào rừng, anh có muốn đi không?”
– –