Hạ Chi Dã vốn chỉ muốn ghẹo Tống Yếm một chút thôi, đã chuẩn bị tinh thần bị Tống Yếm đá một cú đôi, kết quả phát hiện sau khi người nào đó nghe xong câu này lại cương cứng ngay tại chỗ không thèm nhúc nhích.
Mà sắc đỏ giữa da thịt trắng ngần từng chút từng chút dần dần lan từ cổ đến bên tai, ngay cả vết khuyên tai nho nhỏ trên tai phải cũng đỏ bừng giống hệt như một nốt chu sa câu dẫn.
Đầu ngón tay Hạ Chi Dã không nhịn được dùng sức kéo kéo, cái nơ con bướm màu xanh lam tượng trưng cho món quà treo trên cổ Tống Yếm nhanh chóng rơi xuống mặt đất, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, cần cổ mảnh mai, hầu kết không tự giác lên xuống vô cùng mê người của thiếu niên.
Hạ Chí Dã vốn không có tâm tư lưu manh không biết xấu hổ, lúc rũ mắt nhìn thấy cảnh này cũng nhịn không được di chuyển hầu kết lên xuống, trong lòng chợt động, nhịp độ tim đập cũng ngày càng nhanh hơn.
Lúc này mà hắn còn không hôn, chứng tỏ hắn không phải là đàn ông.
Hạ Chi Dã bắt đầu nhanh chóng nhớ lại các nam chính trong mấy quyển tiểu thuyết mà Khổng Hiểu Hiểu gửi cho hắn thường làm cái gì vào lúc này.
Hình như phải giữ eo trước, sau đó đẩy vào góc, dùng sức nhấn đối phương lên tường, để người đó chạy thoát không được, rồi mới mạnh mẽ hôn người ta, hôn đến khi khóe mắt đỏ bừng, hai chân nhũn ra.
Tưởng tượng ra bộ dáng khóe mắt hồng hồng của Tống Yếm, Hạ Chi Dã duỗi tay ôm eo cậu, nhưng mà khi dẫn cậu lui về phía sau, cúi đầu từng chút từng chút một, ánh mắt dừng trên khóe môi cậu, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.
Hơi thở nóng bỏng của thiếu niên dần dần hòa quyện trong không khí lạnh lẽo của đêm tuyết, sương trắng mờ mịt ái muội, khoảng cách trực tiếp giữa đôi môi của hai người cũng càng ngày càng gần, gần đến mức có thể cảm nhận rõ ràng được nhịp tim của nhau, nhìn thấy được bông tuyết tan chảy ngay cuối lông mi của đối phương.
Gần một chút, gần thêm một chút, chỉ cần gần thêm một chút, là có thể nhấm nháp hương vị vừa ngây ngô vừa ấm áp của nhau trong đêm đông lạnh lẽo.
Sau đó bọn họ nghe thấy một tiếng la kinh thiên động địa: "Tống Yếm! Hạ Chi Dã! Đồ ăn lên rồi! Hai người các cậu ở chỗ đó làm gì đấy!"
Vì thế mà toàn bộ không khí ái muội bỗng dưng đột nhiên im bặt.
Tống Yếm vốn đang tạm thời offline bởi vì câu nói và động tác của Hạ Chi Dã cũng phục hồi tinh thần lại từ trong trạng thái ma xui quỷ khiến vừa rồi, muốn đẩy Hạ Chi Dã ra rồi giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra hết.
Nhưng mà tiếng bước chân càng ngày càng gần, đoán chừng không đến ba giây là đối phương đã có thể tìm thấy chỗ này.
Trớ trêu thay, ở đây lại là góc chết của rừng trúc, không có cách nào để trốn cả, khăn quàng cổ của cậu vẫn còn nằm trên mặt đất, lỗ tai và mặt mũi cũng nóng hổi bất thường, nếu bị người khác bắt quả tang ngay tại trận, cũng không biết phải giải thích như thế nào, Tống Yếm còn chưa muốn còn trẻ như vậy mà đã chết vì nhục đâu.
Thế nên khi nhìn thấy cái đầu nhỏ mê hoặc của Trần Duệ thò ra khỏi trong rừng trúc ngay phía sau Hạ Chi Dã, cái khó ló cái khôn, hạ quyết tâm, nâng chân lên, đá bay Hạ Chi Dã, lạnh giọng trách mắng: "Mẹ nó cậu cứ dây dưa hoài vậy? Tôi đã nói là không có hứng thú với người yêu qua mạng của cậu, khăn quàng cổ chỉ là phù hợp, đờ mờ cậu đừng có rảnh rỗi gây chuyện nghe không?"
Nói xong, đỏ mặt khom lưng nhặt cái khăn quàng cổ đang nằm trên đất kên rồi nhanh chán đi về phía quán lẩu.
Để lại Hạ Chi Dã một giây trước còn đang ôm mỹ nhân ôn hương trong ngực, giây tiếp theo đã bị mỹ nhân dùng lực đá bay, chậm rãi bật ra một dấu chấm hỏi: "?"
Sau đó quay đầu lại, bỗng thấy Trần Duệ đang đứng giữa ngã rẽ con đường bày ra vẻ mặt khiếp sợ: "Đệt! Hạ gia! Hóa ra cậu với anh Yếm là tình địch à?! Tôi đã nói yêu qua mạng là dở mà! Giờ thành tình tay ba rồi đó!"
Hạ Chi Dã: "..."
Nếu không phải hiện giờ hắn có gia có thất, Trần Duệ sẽ không có cơ hội sống sót bước ra khỏi chỗ này.
Nhưng mà suy xét đến việc không thể khiến Tống Yếm vẫn còn trẻ tuổi mà đã ở góa, chỉ có thể cố nén xúc động muốn ám sát Trần Duệ của mình xuống, mỉm cười vỗ vỗ vai Trần Duệ: "Tốt lắm."
Trần Duệ: "?"
Tốt lắm cái gì?
Tại sao hắn ta lại cảm thấy nụ cười của Hạ Chi Dã cứ quái quái?
Chẳng lẽ Hạ Chi Dã rất hưởng thụ cảm giác kích thích khi cạnh tranh giành người yêu với người khác à?
Trần Duệ sờ không được đầu óc của hòa thượng Trượng Nhị, ngốc nghếch theo sau hai người quay về phòng.
Trong phòng, Nguyễn Điềm cũng đã nói chuyện điện thoại với bạn trai xong xuôi, đang bỏ đồ ăn vào nồi nước lẩu sôi ùng ục ùng ục.
Vừa ngẩng đầu, cảm nhận được không khí giữa ba người có chút kỳ quái, hơi nhấc mi: "Sao vậy?"
"Không sao ạ.
Chỉ là người yêu qua mạng của Hạ gia hình như tặng Hạ gia và anh Yếm hai cái khăn quàng cổ cùng kiểu, hai người bọn họ tranh giành tình cảm nên đánh nhau, cơ mà cũng may em tới kịp thời mới ngăn cản trận đánh tàn bạo này, tránh khỏi thảm kịch anh rm bất hòa bạn tốt phản bội!
"..."
Trần Duệ càng nói càng cảm thấy bản thân quá giỏi, nói xong câu cuối cùng thậm chí còn vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng mà chờ hắn ta nói xong, nghênh đón hắn ta lại là sự im lặng của cả phòng, ngay cả âm thanh nước lẩu sôi sùng sục cũng giống như tiếng than khóc khi chết của các nguyên liệu nấu ăn.
Tiểu Béo và Chu Tử Thu biết rõ chân tướng: "..."
Bọn họ đang suy nghĩ xem nên thương tiếc người bạn mới sắp biến mất này như thế nào đây.
.
Truyện Tổng Tài
Giang Viên Viên Triệu Duệ Văn Khổng Hiểu Hiểu không rõ chân tướng: "..."
Đệt, kích thích vãi.
Nguyễn Điềm về mặt lý thuyết cần phải giám sát học sinh tuân thủ nghiêm ngặt nội quy không thể yêu sớm của trường học: "..."
Cô đang suy nghĩ xem bản thân nên khuyên bảo không được yêu sớm trước hay là nên trấn an cảm xúc của học trò trước đây.
Hạ Chi Dã và Tống Yếm: "..."
Bọn họ chỉ đơn giản cảm thấy Trần Duệ thật sự đúng là một tên ngu ngốc.
Nhưng mà chuyện này là do Tống Yếm cái khó ló cái khôn gây ra, Trần Duệ chỉ truyền đạt đúng sự thật mà thôi.
Nếu bây giờ trực tiếp phủ nhận, cậu nên giải thích hành vi cậu và Hạ Chi Dã đỏ mặt dính chặt vào nhau ở trong rừng trúc hồi nãy như thế nào đây?
Thật ra Tống Yếm không sợ việc thừa nhận bản thân cậu thích con trai, chỉ đơn giản là da mặt mỏng mà thôi, hơn nữa không công khai thì Hạ Chi Dã còn có chút cố kỵ, chứ sau khi công khai chắc không biết Hạ Chi Dã sẽ cợt nhả lẳng như thế nào, thế nên ở trong tình huống không tất yếu, cái cửa này tạm thời chưa mở được.
Suy cho cùng, Hạ Chi Dã không biết xấu hổ, nhưng mà cậu vẫn muốn giữ mặt mũi.
Vì thế nghiến răng nghiến lợi trầm mặc một hồi, Tống Yếm siết chặt nắm tay, lanh mặt, chà sát răng cấm phía sau, đằng đằng sát khí nói ra một câu: "Tôi không có hứng thú với người yêu qua mạng của Hạ Chi Dã, tất cả chỉ là hiểu lầm."
Trần Duệ rất vui mừng ôm chầm bả vai của cậu: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tôi đã nói rồi mà, tình cảm của hai anh em các cậu tốt như vậy, sao có thể gây lộn vì một đối tượng yêu qua mạng được chứ."
Hạ Chi Dã nhìn cái móng vuốt kia của hắn ta, chỉ cảm thấy Trần Duệ sợ là chưa từng chết, ôm chầm bả vai Tống Yếm, dùng lực một chút liền giật cậu ra khỏi cánh tay của Trần Duệ trở lại lồng ngực của mình.
Dựa vào người Tống Yếm, cà lơ phất phơ cười nói: "Ừ, đúng, tôi có thể xác định Yếm cưa không có hứng thú với người yêu qua mạng của tôi, đều do tôi hiểu lầm hết.
Yếm cưa cũng không có giận tôi, thế nên sau này chúng ta vẫn là anh em tốt nhất.
Đúng không, Yếm cưa?"
Hai chữ anh em được nhấn âm hơi mạnh, mang theo chút ý cười ái muội mơ hồ không rõ, còn nghiêng đầu nhìn về phía Tống Yêm mặt mày cong cong bỡn cợt mê người.
"Ừm, cậu nói đúng." Tống Yếm mặt không cảm xúc đáp một câu, sau đó chân trái ở dưới gầm bàn hung hăng dẫm lên móng vuốt của con hồ ly lẳng lơ chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn nào đó.
Hạ Chi Dã đau đớn thu ngón tay lại, ôm bả vai Tống Yếm càng chặt hơn, lại còn lộ ra một nụ cười mỉm hiền huệ khéo léo thức thời: "Quả nhiên vẫn là Yếm cưa của chúng ta rộng lượng tốt tính."
Nguyễn Điềm sao biết được đôi tình nhân ngầm ve vãn đánh yêu, chỉ nhìn thấy bộ dáng anh em tốt mặt ngoài của hai người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu không cô thật sự không biết nên hòa giải sự tranh chấp tình cảm giữa các nam sinh trong độ tuổi này như thế nào cả.
Cơ mà...!
Cô giáo Nguyễn -nhà giáo dục thiên sứ- Điềm châm chước một hồi, nhìn về phía Hạ Chi Dã: "À ừm, bạn học Hạ Chi Dã, cô có một vài lời không biết có nên nói không nữa."
Dù sao thì muốn nói hay không cũng phải nói.
"Thật ra á, tuổi này của các em mà nảy sinh tình cảm là chuyện hết sức bình thường, suy cho cùng, có cô gái nào mà không hoài xuân, có chàng trai nào mà không chung tình, cho nên dù nhà trường không ủng hộ nhưng cô cảm thấy dưới tiền đề không ảnh hưởng đến việc học thì tình cảm tốt đẹp của độ tuổi dậy thì vẫn có thể phát triển lành mạnh, ít nhất cũng không nên bị bóp chết.
Nhưng..."
Nguyễn Điềm làm nền một đoạn dài, cuối cùng cũng nói tới trọng điểm, "Nhưng mà yêu đương qua mạng...!Hình như có hơi không đáng tin phải không?"
Nói xong, như là sợ mạo phạm đến nội tâm yếu ớt của Hạ Chi Dã, vội vàng nhấn mạnh: "Đương nhiên, không phải là cô phủ định toàn bộ chuyện yêu qua mạng, chỉ là nói về một vài tình huống đặc thù thôi."
"Em xem bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, rất nhiều hình ảnh ghi âm và ghi hình cũng không nhất định là thật.
Sau lưng tài khoản trên mạng có khi hoàn toàn không phải người mà em nghĩ, có lẽ là có mục đích riêng, cũng có thể là chơi đùa mà thôi.
Các em còn nhỏ, rất nhiều lúc sẽ xử trí tương đối theo cảm tính, cho nên sẽ dễ dàng chịu thương tổn, khi gặp tình huống như vậy thì các em phải biết cách bảo vệ bản thân.
Ý của cô, em hiểu mà?"
Hạ Chi Dã vốn chỉ muốn trêu chọc tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền nào đó thôi, kết quả lại cảm nhận được một bàn chân được nhích gần lại đôi giày của mình, vì thế lập tức nghiêm túc nói: "Vâng, em biết, cô cứ yên tâm fdi, em nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân, cũng sẽ tuyệt đối không để việc yêu qua mạng ảnh hưởng việc học tập."
Ở trong lòng Nguyễn Điềm, Hạ Chi Dã là kiểu học sinh bên ngoài không có chút đáng tin nhưng thực tế lại rất đáng tin cậy, nghe thấy câu trả lời của hắn mới hơi yên tâm gật gật đầu rồi nhìn những người khác: "Mấy lời vừa nãy cú cô, các em cũng phải nhớ kỹ, nghe chưa?"
"Nhớ ạ!" Tiểu Béo và Triệu Duệ Văn vô cùng nể tình, sau khi đáp xong còn liếc mắt nhìn Chu Tử Thu đang ngồi bên cạnh thong thả ung dung ăn lẩu một cái, "Nghe chưa? Thiếu niên nghiện internet ngày nào cũng chơi game?"
Chu -thiếu niên nghiện internet ngày nào cũng chơi game- Tử Thu không chút để ý gắp một miếng thịt bò béo bở lên: "Nghe rồi, tôi cũng đâu có ngu, đối diện là nam hay nữ là tốt hay xấu mà tôi cũng không nhận ra được à?"
Nói cũng đúng.
Nguyễn Điềm vẫn có chút tin tưởng về trí lực học sinh của mình, vì thế vừa lòng vẫy vẫy đũa: "Được rồi, ăn nhanh đi, ăn xong rồi cô đi thanh toán, các em về ký túc xá sớm một chút, sáng mai đừng có đi học muộn."
"Vâng ạ! Cảm ơn Điềm muội!
Lúc ăn lẩu xong gọi xe đi về, Nguyễn Điềm về ngôi nhà nằm đối diện con sông của mình, Trần Duệ và Giang Viên Viên quay về Thực Nghiệm.
Còn lại sáu người, ngồi không đủ một chiếc xe, thế nên mọi người đều rất ăn ý lựa chọn để Hạ Chi Dã và Tống Yếm chờ chiếc xe thứ hai.
Mà chiếc xe thứ hai cũng không có chở bọn họ về ký túc xá Tam trung, mà là ngừng ngay hẻm Tại Tửu.
Khi Tống Yếm bị Hạ Chi Dã kéo xuống xe vẫn còn chưa hoàn hồn thì đã trơ mắt nhìn chiếc xe cuối cùng nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mình.
Chỗ này cách ký túc xá Tam trung nói xa thì không xa, nói gần cũng phải đi sáu bảy phút, huống chi tuyết còn đang rơi.
Tống Yếm vốn dĩ còn thẹn quá thành giận vì chuyện hôn nhau chưa thành ngược lại còn bị úp sọt tại trận ở tiệm lẩu, vừa định nổi giận hỏi Hạ Chi Dã có phải rảnh quá nên phát bệnh hay không, giây tiếp theo lại cảm giác hình như tuyết đã ngừng rơi, ngay sau đó trên cổ chợt thấy ấm áp, do được người khác dùng khăn quàng cổ buột chặt lại.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy Hạ Chi Dã cầm chiếc ô che mưa thuận tay lấy trong quán lẩu, cúi đầu nhìn cậu: "Tối nay ngủ ở nhà tôi nhé?"
"..."
Tống Yếm bỗng dưng không nổi giận được nữa.
Tuy rằng không phải chưa từng ngủ lại.
Nhưng mà buổi tối ngày đầu tiên vừa mới xác định quan hệ mà đã ngủ ở nhà đối phương, hơn nữa trong nhà của người ta lại chỉ có một cái giường.
Tống Yếm cứ cảm thấy chỗ nào đó quái quái.
Cậu hơi trầm mặc hai giây.
Sau đó Hạ Chi Dã lại cực kỳ dịu dàng nói: "Sinh nhật sáng mai bà nội sẽ nấu mỳ trường thọ cho tôi, nếu trọ ở trường thì ăn không được, với cả ba mẹ tôi không còn nữa, năm nay tôi muốn cậu là người đầu tiên nói chúc mừng sinh nhật tôi."
"..."
Không biết tại sao, Tống Yếm cảm thấy giữa sự dịu dàng này của Hạ Chi Dã còn có một chút thương cảm cực kỳ nhạt nhòa mà trước kia hắn chưa bao giờ bộc lộ.
Có thể là do nhớ ba mẹ.
Dù sao thì những ngày như thế này, người nhà tình sâu nghĩa nặng lại không có ở bên cạnh, cho dù Hạ Chi Dã rộng lượng, nhưng hẳn là vẫn sẽ khổ sở.
Tống Yếm thấy nếu bây giờ mà cậu từ chối thì có vẻ như cực kỳ bất cận nhân tình, vì thế cúi đầu, ừm một tiếng: "Đi thôi."
Hai người đi dưới ô, sóng vai chậm rãi bước vào hẻm nhỏ sâu thẳm trong đêm tuyết yên tĩnh.
Tuyết rơi xuống mặt đất, rơi lên mái dù, rơi trên phân nửa đầu vai của Hạ Chi Dã.
Mà Tống Yếm chỉ cảm thấy cái ô này vô cùng lớn, che chắn gió tuyết đặc biệt chặt chẽ, ấm áp không ít.
Cậu thong thả bước đi, nhớ đến chút thương cảm toát ra từ sự chờ mong khi nãy của Hạ Chi Dã, nhịn không được thấp giọng hỏi một câu: "Lúc ba mẹ cậu vẫn còn, cậu hẳn là sống rất hạnh phúc phải không."
Có thể học ngôi trường tốt nhất, có thể lập dàn nhạc, có thể không cần chăm sóc một già một trẻ khi còn vị thành niên.
Mà Hạ Chi Dã lại nhớ đến cảnh tượng vào sinh nhật mỗi năm mẹ hắn sẽ hiếm khi xuống bếp tự tay nấu một bàn đồ ăn thật ra không được ngon lắm, nhưng hắn và ba hắn lại cười tươi khen ngon sau đó một hơi ăn hết toàn bộ.
Đó là tất cả những định nghĩa về tình yêu mà hắn học được từ ba mẹ --- đồng hành, chăm sóc, bao dung và nhường nhịn vô điều kiện.
Vì thế hắn nắm tay Tống Yếm, ngón tay nhẹ nhàng cắm vào những khe hở giữa các ngón tay của Tống Yếm, rồi dứt khoát siết chặt: "Sau này chúng ta cũng sẽ sống thật hạnh phúc."
Sau này hẳn là có thể hạnh phúc.
"Nhưng mà bây giờ chúng ta không có tiền."
"?"
Giọng điệu của Tống Yếm giữ nguyên sự lãnh đạm bình tĩnh: "Điều kiện để tôi không cần quay về chính là phí sinh hoạt mỗi tháng chỉ có tệ."
Hạ Chi Dã: "..."
Ngơ ngác một hồi ngắn ngủi, Hạ Chi Dã mới nhận ra Tống Yếm có ý gì, không kiềm được cười nhẹ một tiếng.
Bản thân hắn rốt cuộc đã làm chuyện gì mà khiến cho Tống Yếm ấn tượng rằng hắn rất nghèo nàn thất vọng khó có thể sống một cuộc đời hạnh phúc vậy? Thế nên trong thời khắc lãng như thế này mạn nhưng trong đầu vị đại thiếu gia nào đó lại nhọc lòng việc hiện giờ bọn họ không có tiền.
Hạ Chi Dã cảm thấy Tống Yếm như vậy thật sự quá đáng yêu.
Còn Tống Yếm vẫn đang nghiêm túc nhọc lòng.
Tuy rằng cậu nhất thời cáu kỉnh với Tống Minh Hải thì sảng khoái thật, nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại, một tháng tệ, còn chưa đủ để cậu uống một ly trà sữa mỗi ngày nữa chứ đừng nói đến việc cậu phải trợ cấp cho Hạ Chi Dã, chăm soc bac nội rồi mua búp bê cho tiểu Mạt Chược.
Gần như không còn cách nào để sống qua ngày.
Tống Yếm nghĩ như vậy nên có chút bực bội: "Cậu cười cái gì?"
"Không có gì." Hạ Chi Dã đè nặng ý cười, "Gioi chỉ đang suy nghĩ rằng cậu không có tiền cũng chẳng sao cả, tôi kiếm tiền nuôi cậu là được."
Tống Yếm cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nổi giận nói: "Cậu có thể kiếm tiền như thế nào đây? Khởi nghiệp treo biển hành nghề?"
"Thế thì không được đâu, việc trái pháp luật không thể làm.
Hơn nữa tôi còn muốn thủ thân như ngọc cho Yếm cưa của chúng ta nữa đấy." Hạ Chi Dã mang theo ý cười chậm rãi nói, "Nhưng mà tôi có thể đi chơi game chung, tôi có quen một tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền, cực kỳ giàu, còn rất dễ nói chuyện, cô ấy sẽ tìm nhiều đơn hơn cho chúng ta."
Nói xong, Hạ Chi Dã bỗng cảm thấy bàn tay hắn đang nắm hơi cứng lại một chút, sau đó nén cười, nghiêng đầu nhìn về phía Tống Yếm, biết rõ còn hỏi: "Thế nào, Yếm cưa của chúng ta ghen hửm?"
Tống Yếm: "..."
Ăn giấm cái đít.
Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền kia của cậu chính là ông đây, cậu kiếm tiền của tôi để nuôi tôi, mẹ nó cậu bị bệnh có đúng không?!
Có điều nghĩ đến việc Hạ Chi Dã cũng đâu có biết cậu chính là tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền, Tống Yếm lại thấy Hạ Chi Dã hẳn là có ý tốt, xụ mặt: "Không ghen, dù sao thì cũng đừng tìm phú bà kỳ kỳ quái quái giống như vậy là được."
Thôi, dùng tiền của bản thân để nuôi bản thân thì cứ nuôi đi, cũng đỡ hơn việc cái tên hồ ly tinh Hạ Chi Dã này thật sự bị phú bà nào đó coi trọng.
Tưởng tượng đến đó, trong lòng Tống Yếm vẫn có hơi chua lòm, lạnh giọng: "Nhưng mà cậu thích tìm ai thì cứ việc tìm, cũng không liên quan cái rắm gì tới tôi cả."
"Tại sao lại không liên quan đến cậu chứ."
Hạ Chi Dã dừng chân.
Tống Yếm bị hắn nắm chặt tay cũng không thể không dừng lại, xoay người nhìn về phía hắn.
Hai người mặt đối mặt đứng dưới tán dù, Hạ Chi Dã cúi đầu nhìn cậu: "Hiện giờ cậu là bạn trai của tôi, chuyện của tôi đều là chuyện của cậu, chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi, thế nên việc cậu không thích tôi làm thì sau này tôi sẽ không làm nữa, cậu không có tiền thì tôi sẽ kiếm tiền nuôi cậu, đó là cái lẽ xưa nay."
Cái lẽ xưa nay gì chứ.
Tại sao trước kia Tống Yếm lại không phát hiện ra rằng Hạ Chi Dã có tư tưởng chủ nghĩa sô vanh nam nặng như vậy.
Chủ nghĩa sô vanh nam: Về hành động, thái độ, ngôn ngữ, chính sách, tư tưởng trọng nam khinh nữ, cho rằng sinh ra nam mạnh hơn nữ.
Đó là biểu hiện cụ thể của sự phân biệt giới tính, đồng nghĩa với chủ nghĩa gia trưởng.
Nhưng hình như không hiểu sao cậu lại có chút rung rinh.
Mà Hạ Chi Dã vẫn một tấc lại tiến thêm một thước để ý đến mái tóc của cậu: "Tôi biết cậu không thích ba ruột xảy cậu, không thích ngôi nhà kia, cho nên sau này không cần phải quay về, tôi nuôi cậu.
Dù sao thì nhất định sẽ nuôi giỏi ba cậu, ít nhất cũng phải nuôi cậu đến nỗi trắng trẻo mập mạp mới được."
Càng thêm rung rinh hơn nữa.
Tống Yếm lúng túng trốn tránh ánh mắt: "Cậu nuôi heo hay gì.
Hơn nữa bản thân cậu cũng đâu có tiền, còn muốn nuôi tôi."
"Thật ra tôi có tiền..."
"Ha." Không đợi Tống Yếm nói xong, Tống Yếm đã lạnh lùng ha một tiếng, "Cậu có tiền mà lại tìm phú bà cày game chung? Cậu có tiền mà lại không thể mua đồ chơi cho tiểu Mạt Chược? Cậu có tiền mà lại không mua nổi một cái khăn quàng cổ? Cậu nghĩ là do lúc trước tôi ngốc hay bây giờ tôi ngốc?"
"..."
Giữa câu hỏi buột miệng thốt ra của Tống Yếm, Hạ Chi Dã ẩn ẩn ngửi được mùi vị của sự chết chóc.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, hắn cảm thấy việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn, nếu không có lẽ kết quả sẽ là bản thân hắn hôn mê ngay chỗ này, sinh nhật biến thành ngày giỗ, mà Tống Yếm sẽ trở thành quả phụ sống trong trung tâm cải tạo thiếu niên suốt cả quãng đời còn lại.
Vì thế lập tức sửa miệng: "Ý của tôi là tôi sẽ có tiền, thế nên cậu đừng có lo."
Điều này thì thật ra Tống Yếm không có phủ nhận.
Hạ Chi Dã thông minh, đẹp trai, trẻ tuổi, nhân duyên tốt, làm việc có thiên phú lại đáng tin cậy, nhìn ra sao cũng là thanh niên tài tuấn trong tương lai, sau này chắc sẽ có rất nhiều tiền.
"Sau này rồi nói tiếp."
Tống Yếm biệt biệt nữu nữu nói ra một câu.
Hạ Chi Dã mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu của cậu: "Không cần phải bảo là sau này rồi nói, bây giờ tôi cũng sẽ không để đại thiếu gia của chúng ta chịu khổ đâu."
Tống Yếm đập tay hắn ra: "Mẹ nó ai là đại thiếu gia."
"Không phải đại thiếu gia thì là công chúa à?"
"Cút mẹ đi."
Tống Yếm giơ tay muốn đấm Hạ Chi Dã.
Lại bị Hạ Chi Dã nắm tay kéo vào trong lồng ngực, nhìn vào đôi mắt cậu, thấp giọng cười nói: "Tôi cũng không thể cút được, sau này quần áo nhà chúng ta không có tiền đi giặt, tôi còn phải giặt nữa, cuối tuần muốn ăn ngon, tôi còn phải tự đi mua nguyên liệu về nấu.
Hơn nữa với sự thông minh tài trí của tôi, tùy tiện làm gì đó cũng có thể kiếm tiền nuôi sống địa thiếu gia nhà chúng ta, cho nên sau này cậu không cần tức giận vì người khác, tôi nuôi cậu."
Hạ Chi Dã tuy đang nói vui vui, nhưng ánh mắt nhìn Tống Yếm lại quá nghiêm túc, thế nên Tống Yếm đột nhiên cảm thấy khóe mắt có hơi chua xót, dời tầm mắt: "Tôi có tay có chân, cũng đâu phải không thể tự nuôi sống bản thân."
"Ừm, Yếm cưa của chúng ta lợi hại như vậy, nhất định có thể tự nuôi sống bản thân, nhưng mà con người của tôi có tư tưởng chủ nghĩa sô vanh nam rất nặng, nên là tôi hy vọng sau khi bạn trai ở bên cạnh tôi sẽ kém cạnh so với trước kia dù chỉ một chút, còn phải càng ngày càng tốt mới được.
Thế nên Yếm cưa của chúng ta cho tôi một cơ hội để biểu hiện, được chứ?"
Rõ ràng bản thân người này đã nghèo như vậy, cuộc sống mỗi ngày lại khó khăn như thế, mà còn muốn đối tốt với cậu, muốn nuôi cậu, thật là cái tên siêu ngốc.
Tống Yếm vừa định ngẩng đầu mắng người thì đã đối diện với tầm mắt nghiêm túc thành khẩn của Hạ Chi Dã, vì vậy mà tất cả những lời mắng chửi lạnh như băng kia bỗng dưng tan biến giữa môi răng.
Hạ Chi Dã cúi đầu nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Tống Yếm, tôi nói nghiêm túc.
Lần đầu tiên cậu uống say, tôi dẫn cậu về nhà, chính là ở ngay chỗ này, cậu nói với tôi rằng từ nhỏ đến lớn không có ai thương cậu, lúc đó tôi đã suy nghĩ nếu sau này tôi có thể luôn thương cậu thì tốt biết mấy.
Bây giờ tôi là bạn trai của cậu, cho nên sau này cậu có thể thử dựa vào tôi, chuyện này không hề mất mặt, cũng không cần phải sợ hãi."
Cậu cũng có thể thử dựa dẫm vào người khác, không cần phải cảm thấy mất mặt, cũng không cần phải cảm thấy sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Tống Yếm thật sự tin tưởng những lời này.
Bởi vì người nói ra những lời này là Hạ Chi Dã.
Nơi xa tiếng gió gào thét, cây khô phần phật, cậu ẩn ẩn nghe thấy tiếng chuông đầu tiên vang lên lúc nửa đêm từ một tháp chuông không biết ở chỗ nào.
Cậu nhìn Hạ Chi Dã, giọng điệu lạnh như băng: "Cúi đầu."
Hạ Chi Dã: "?"
Tống Yếm: "Thò mặt qua đây."
Hạ Chi Dã: "..."
Ngay vào lúc Hạ Chi Dã cho rằng bản thân nói nhiều sai nhiều dẫm vào bãi mìn của Tống Yếm rồi thấy chết không sờn nhắm hai mắt cúi đầu, hắn cảm nhận được cảm xúc dịu dàng mềm mại nhẹ nhàng dán lên khóe môi của mình.
"?"
Dường như không thể tin được, Hạ Chi Dã mở bừng mắt, sau đó chợt thấy Tống Yếm hơi nhướng chân, lông mi run rẩy, vụng về khẽ hôn lên môi hắn.
Tứ chi thon dài từ trước đến nay đều phối hợp mượt mà bỗng dưng cứng đỡ như không có chỗ để, vì khẩn trương mà lông mi rung động không ngừng, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh hờ hững ngầu lòi lại giống như một đứa trẻ lần đầu tiên lén ăn vụng.
Mà chờ đến khi phát hiện Hạ Chi Dã đã mở bừng mắt, lại vội vàng nhanh chóng dời môi, để lại một câu sinh nhật vui vẻ rồi chuẩn bị gây chuyện chạy trốn.
Nhưng bị cảnh sát Hạ ôm eo bắt về, hơn nữa còn trước lạ sau quen nhấn vào góc tường, thấp giọng cười nói: "Hôn xong rồi chạy? Nhóc lưu manh đến từ chỗ nào đó?"
"Mẹ nó cậu mới là nhóc lưu...!Ưm."
Chiếc ô rơi xuống mặt đất, bông tuyết an an tĩnh tĩnh khẽ rơi, rơi trên hàng lông mày đen nhánh và lông mi khép hờ của hai cậu thiếu niên, như là yên lặng tặng một câu chúc phúc đến bạc đầu.
Mãi cho đến khi rất lâu rất lâu, mới truyền đến một câu không được, đừng hôn nhỏ xíu dồn dập.
Mà một người khác lại thấp giọng cười một tiếng: "Nhóc ngốc nghếch, ngay cả thở cũng không biết hửm.
Không biết thì tôi dạy cậu.".