Hạ Chi Dã: "...Cũng bình thường."
Cũng bình thường ông nội cậu!
Quả nhiên câu chuyện ma quỷ kia là do hắn nói bừa!
Khó trách Hạ Chi Dã vốn đang lạnh lùng cao ngạo lại đột nhiên trở nên nhiệt tình với tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền.
Khó trách nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần rất ít nói lại đột nhiên mở rộng cửa lòng, nói hết tâm sự với một người bạn xa lạ quen qua mạng ngay ngày đầu tiên cậu bắt đầu thực hiện kế hoạch chiến tranh lạnh trong ngày.
Khó trách tên được thuê chơi game chung vốn chưa bao giờ bậc mic nhưng đêm đó lại đột nhiên mở mic kể chuyện ma quỷ gần như có thể nói là được sáng tác dành riêng cho cậu.
Hóa ra tất cả đều là kịch bản.
Thật ra hắn đã sớm ngã ngựa, kết quả tên Hạ Chi Dã chó chết này vẫn cứ diễn kịch, trêu cậu, đùa bỡn cậu, lừa gạt tình cảm và cả tiền chơi game chung của cậu nữa.
Không chỉ như thế, thậm chí còn muốn bịa chuyện ma dọa cậu!
Sau khi dọa xong còn muốn quay về ngủ với cậu!
Thật đúng là cái đồ đáng chết.
Nhớ đến lịch sử trò chuyện cưa cưa dài cưa cưa ngắn dù yêu nhưng lại mặc kệ đáng xấu hổ của bản thân và một đống meme đáng yêu đủ khiến cho thiết lập cool boy hoàn toàn sụp đổ, Tống Yếm chỉ cảm thấy máu nóng nảy lên trong lòng: "Hạ Chi Dã, cậu đi chết ngay cho ông!"
Nói xong, nâng tay lên, hạ xuống một đao, Hạ Chi Dã sợ đến mức vội vàng ngăn chặn, đoạt lấy dao găm, ném tít ra ngoài: "Cưng à, bình tĩnh một chút, không đến mức đó mà, thật sự không đến mức đó đâu."
"Không đến mức cái đít! Trả dao cho tôi! Hôm nay tôi không giết người diệt khẩu thì tôi sẽ không mang họ Tống!"
Nếu lúc trước Tống Yếm chỉ là thương tâm phẫn nộ, bây giờ Tống Yếm chính là xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Nhưng mà trước khi cậu chết, tất nhiên phải kéo Hạ Chi Dã ra làm đệm lưng cho mình, như vậy thì trên đường đến hoàng tuyền cậu vẫn có thể giết Hạ Chi Dã thêm một lần nữa.
Hạ Chi Dã cũng biết chuyện này nhất định là nồi của mình, chỉ có thể gắt gao ôm chặt Tống Yếm, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ xíu xinh đẹp của cậu đang đỏ bừng lên vì tức giận, nhanh miệng kiểm điểm: "Thật xin lỗi, tôi sai, là lỗi của tôi, là tôi không biết xấu hổ, vì muốn theo đuổi cậu mà dùng thủ đoạn dơ bẩn xấu xa, dùng đủ loại thủ đoạn, quả thật là một tên cực kỳ đê tiện hạ lưu vô sỉ.
Cậu muốn đánh muốn chửi sao cũng được hết, nhưng mà chúng ta còn rất trẻ, con đường phía sau còn dài, cậu cho tôi một cơ hội cũng là cho bản thân một cơ hội, thế nên xin hãy bớt giận, bớt giận đi nhé, tức hỏng người sẽ không ai thay thế."
Tống Yếm không biết Hạ Chi Dã lấy mấy lời cợt nhả này ở đâu ra, tức giận mở miệng mắng chửi: "Cậu câm miệng cho tôi! Cậu là đồ súc...!Ưm."
Chụt.
Còn chưa mắng xong mà đã bị Hạ Chi Dã cúi đầu hôn một cái.
Máu nóng tức khắc càng thêm cuồn cuộn: "Cậu còn dám hôn...!Ưm."
Lại bị hôn thêm một cái.
"Tôi đệt ông...!Ưm."
Lại bị hôn thêm một cái.
"Ông nội cậu...!Ưm."
Vẫn bị hôn thêm một cái.
Hôn liên tục mấy cáu, đôi môi mềm mại dịu dàng chạm vào nhau, đột ngột chặn cơn tức giận từ trong miệng xuống, hôn đến mức Tống Yếm quên mất mấy câu mà bản thân muốn mắng, chỉ có thể tức giận đạp Hạ Chi Dã một cú.
Hạ Chi Dã cũng ôm cậu không buông tay, mặc cho cậu đá, nhẹ giọng dỗ dành: "Lúc đó tôi không lật tẩy là do sợ cậu tức giận, hơn nữa khi ấy tôi không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, cũng chỉ đành đường cong cứu nước, tuyệt đối không phải là muốn gạt tiền chơi game của cậu, chỉ đơn thuần muốn lừa sắc của cậu mà thôi.
Với cả chuyện cậu sử dụng tài khoản tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền trời biết đất biết cậu biết tôi biết nhất định sẽ không có người thứ ba biết được."
Đường cong cứu nước: Một từ xuất hiện trong khoảng thời gian Trung Quốc chống Nhật, giống như kiểu đánh du kích, không chống trực tiếp mà gián tiếp, bồi dưỡng lực lượng trên mọi thành phần từ công nhân cho tới trí thức, kìm chân quấy nhiễu, tranh thủ và bảo vệ thành quả từng chút một.
"Được." Tống Yếm cắn răng cười lạnh một tiếng, "Cậu nói chuyện chơi game chung là đường cong cứu nước, vậy cậu giải thích xem chuyện ma là sao đây? Cũng là đường cong cứu nước?"
Giọng Hạ Chi Dã trầm thấp nhu hòa: "Không phải cậu ngủ một mình không ngon giấc à, tôi sợ cậu nhớ tôi nhưng không thể vứt hết mặt mũi gọi tôi về ngủ nên mới nghĩ ra một biện pháp.
Dù sao tôi cũng đồng ý với cậu là sau này phải ngủ chung với nhau rồi, cho nên ngoại trừ những yếu tố bất khả kháng, tôi nhất định phải canh cho cậu ngủ, bảo đảm cậu được ngủ ngon giấc mỗi ngày, tuyệt đối không nuốt lời."
Ánh mắt Hạ Chi Dã nhìn Tống Yếm đầy chân thành tha thiết lại dịu dàng, hoàn toàn không giống như giả vờ, lông mi dài rậm tỏa ra vầng dáng nhợt nhạt dưới ánh đèn mờ mịt, làm nổi bật con người màu nâu nhạt trong sáng, Tống Yếm nhìn một hồi mà trong lòng rung ring.
Hình như cũng không phải không thể tha thứ.
Suy cho cùng, bởi vì tính cách nói một đằng làm một nẻo của mình, quả thật Hạ Chi Dã đã nghĩ ra không ít biện pháp.
Nếu không cũng chẳng đến mức lăn lộn như vậy.
Tống Yếm lạnh mặt, banh môi, lông mi lại run run rẩy rẩy.
Ánh mắt Hạ Chi Dã nhìn cậu dường như có mềm lòng động dung, quyết định rèn sắt khi còn nóng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ôm eo rồi nhẹ nhàng kéo cậu đến trước mặt, hơi rũ mắt, thấp giọng hỏi: "Vậy cậu tha thứ cho tôi có được không."
Tống Yếm nhìn đôi môi đỏ thẳm quyến rũ gần trong gang tấc ngay trước mặt của mình, tim đập rộn ràng.
Sau đó đôi môi đỏ thắm kia lại chậm rãi đóng mở: "Nếu tha thứ rồi thì để cho tôi hôn một chút có được không, hửm.
Tiếng nói trầm trầm, lười biếng khàn khàn, thấp giọng dỗ dành, hơi thở phả lên má và tai phải của Tống Yếm, nóng hổi mê người, khiến tim của Tống Yếm đập bùm bùm hai lần.
Tống Yếm cũng không biết tại sao một phút trước bản thân còn đang tức giận muốn giết Hạ Chi Dã, một phút sau đã bị Hạ Chi Dã dỗ ngọt đến nỗi mặt đỏ tai hồng.
Nhìn thấy môi của Hạ Chi Dã càng ngày càng gần, cổ họng Tống Yếm lăn lên lăn xuống, không biết nên để Hạ Chi Dã hôn mình, hay là dùng chân đá bay Hạ Chi Dã.
Sau đó cửa mở ra vang lên một tiếng kẽo kẹt, thay cậu đưa ra quyết định: "Hạ...!Chi Dã."
Giọng nói rơi xuống, hai người quay đầu lại, ba người nhìn nhau trong chốc lát.
Khi nhìn thấy rõ bộ dáng của người mới đến, Tống Yếm hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Tóc gợn sóng màu nâu nhạt, dáng người mảnh khảnh cao gầy, và đôi mắt đào hoa tương tự với Hạ Chi Dã, trên cổ tay là chiếc vòng kim cương Cartier tỏa sáng blingbling.
Cách trang điểm quen thuộc, tướng mạo quen thuộc, cảm giác trí mạng quen thuộc.
Mà sau khi đối phương kinh ngạc trong thoáng chốc, lập tức khôi phục nụ cười mê người: "Hello, em trai nhỏ, chúng ta lại gặp nhau rồi nè, giới thiệu một chút nhé, chị là chị họ của Hạ Chi Dã, Hạ Du.
Hai đứa tiếp tục đi, nhớ là đúng tám giờ phải ra ngoài cắt bánh kem đó."
Nói xong, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Để lại Tống Yếm trong phòng với khuôn mặt hờ hững đờ đẫn, dường như đã chết rồi, nhưng lại chưa chết hắn.
Ngay trong khoảnh khắc đó, đầy đầu của cậu đang suy nghĩ đến câu nói tuy rằng tôi không biết rõ quan hệ giữa hai người là gì, nhưng mà tôi muốn nói một câu, Hạ Chi Dã vẫn còn vị thành niên, hơn nữa cũng không còn trong trạng thái độc thân, cho nên hy vọng chị có thể chú ý kỹ việc đúng mực cao quý lãnh diễm hôm nay của mình khi nhìn thấy phú bà xinh đẹp này trước cổng trường.
Chú ý kỹ việc đúng mực.
Đúng mực.
Ừ, đúng mực.
Tống Yếm nhìn về phía Hạ Chi Dã, ôm hy vọng cuối cùng: "Chị ấy thật sự là chị họ của cậu à?"
Hạ Chi Dã hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình muốn biến mất khỏi Trái Đất của Tống Yếm, có chút không đành lòng, nhưng vẫn lựa chọn thành thật gật đầu: "Phải."
Phải.
Thế nên chị gái phú bà xinh đẹp mà cậu cho rằng trong lòng mang ý xấu với Hạ Chi Dã thật ra là chị họ của người ta.
Kết quả cậu còn cảnh cáo Hạ Chi Dã cách xa cô một chút.
Còn dùng acc clone tiểu phú bà tranh giành tình cảm với cô.
Thậm chí còn làm trò vênh váo tự đắc công khai chủ quyền trước mặt cô.
Kinh khủng nhất chính là thậm chí còn bị cô tận mắt nhìn thấy cậu và Hạ Chi Dã ấp ấp ôm ôm không biết chừng mực.
Một khắc kia, Tống Yếm quyết định tự mình moi ra một lăng mộ đế vương hai người cho Hạ Chi Dã.
Chờ đến khi giết hắn xong, cậu sẽ chôn cùng với hắn.
Cậu không thể nào tưởng tượng được viễn cảnh một mình cậu sống tạm trong thế giới bẩn thỉu tràn ngập sự xấu hổ và nhục nhã này được.
Đời này thật sự quá dài, hủy diệt hết đi, cậu mệt rồi.
"Hạ Chi Dã."
"Hả?"
"Chúng ta tuẫn tình đi."
Tuẫn tình: Tự sát vì tình yêu.
"???".