Thơm một cái rồi chạy cái này còn không phải là giở trò lưu manh sao?
Giữa cảnh lặng ngắt quái dị ấy, Dung Trạch bước ra từ phòng bếp, gọi bọn họ: “Ăn cơm thôi nào.”
Lộ Thức Thanh chết lặng, cậu có hơi muốn nuốt trọng mình luôn.
Năm ngoái, chỉ cần tên của Lộ Thức Thanh với Dung Tự lên hot search chung với nhau là phía dưới sẽ có fan CP gào cái tên CP khôi hài: “Pháp bất dung tình”, trông cứ như đang nói mấy chuyện luật pháp ấy.
Từ đó tới giờ Lộ Thức Thanh vẫn luôn cố phớt lờ tên CP này, hễ nhìn thấy là híp mắt lướt vội.
Không ngờ tới nhà Dung Tự ngồi còn chưa nóng chỗ đã bị ịn vào mặt.
Đáng ra gặp chuyện như vậy, người thấy sượng phải là Ngụy Lễ Chi kìa, hiềm nỗi Lộ Thức Thanh không dưng lại moi ngón chân xuống sàn, cậu ôm mèo không nhịn được vuốt v e suốt, suýt nữa làm nó trọc lóc luôn.
Hay thôi về khách sạn đi.
Dung Tự ngồi kế nhịn cười muốn điên.
May mà Ngụy Lễ Chi còn bạo dạn hơn cả Dung Tự, bà cười tít mắt còn gãi cằm con mèo, vờ như lơ đễnh tháo thẻ bài ra rồi cất vào túi ngay trước mặt Lộ Thức Thanh như không có gì xảy ra hết: “Được rồi, bé con ăn cơm nào.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Rốt cuộc cậu cũng biết tính cách của Dung Tự hình thành thế nào rồi.
Với Ngụy Lễ Chi mà nói, cái chuyện đội quần có thể khiến Lộ Thức Thanh nhảy xuống từ tầng 18 chỉ là khúc nhạc đệm nho nhỏ trong lúc nói chuyện phiếm. Người một nhà như chẳng có chuyện gì ngồi vào bàn, bắt đầu đề tài khác.
Lộ Thức Thanh cảm thấy tới đây là đủ rồi, không muốn nhìn tiếp nữa, nhưng gần mực thì đen, cuối cùng cậu cũng không thầm xấu hổ thêm.
Tay nghề nấu ăn của Dung Tự là do Dung Trạch truyền thụ, rõ ràng không phải cơm tất niên nhưng vẫn rất phong phú, còn là nửa bàn đều là món thanh đạm vì để ý Lộ Thức Thanh không ăn cay.
Lộ Thức Thanh cứ thấy ngại, cứ có cảm giác mình gây thêm phiền hà cho người khác.
Cậu ngồi bàn chông ăn hết một bát cơm, Ngụy Lễ Chi còn muốn xới cho cậu thêm bát nữa: “Con coi con gầy tới vậy kìa, ăn nhiều một chút.”
Lộ Thức Thanh vội lắc đầu: “Dạ khỏi, con no rồi.”
Dung Tự thoáng nhìn cậu.
Hình như từ lúc biết Lộ Thức Thanh tới giờ, hắn chưa thấy khi nào mà cậu có da có thịt cả, người còn lắm bệnh nhiều tai. Có cho cậu ăn thế nào thì trước sau vẫn là dáng vẻ gió thổi cũng bay.
Ngụy Lễ Chi chỉ thấy cậu ăn mấy đũa đã kêu no mới lo lắng: “Là lão Dung làm không hợp khẩu vị à? Hay là cay quá? Hay cơm tối mai để dì nấu cho.”
Dung Trạch u ám nhìn vợ mình, ông quyết định mai mà bà ấy nấu cơm tất niên thì mình sẽ bỏ nhà đi luôn.
Dung Tự suýt phun nước miếng, hắn vội cản Ngụy Lễ Chi lại, không để bà bộc lộ tài năng.
Lộ Thức Thanh vội kêu: “Không phải không phải, tại… con đang quay phim, đạo diễn kêu kiểm soát cân nặng, mập quá lên hình không đẹp.”
Chương Triêu Mộ có vóc dáng thiếu niên gầy gò, nếu có da có thịt thì mất hết khí chất.
Ngụy Lễ Chi thở phào, bà nhiệt tình lắm, tiếp tục dỗ cậu: “Vậy bé ăn thêm nửa bát đi, ăn một hai bữa không lên được mấy cân đâu.”
Lộ Thức Thanh vốn không biết từ chối, Ngụy Lễ Chi thì cướp bát xới bộp bộp, cơm chất cả thành tòa tháp nhỏ.
Dung Tự biết sức ăn của cậu, hắn nhịn cười nhìn vẻ mặt dại ra ấy, cuối cùng giải cứu người: “Vừa khéo tôi không đủ ăn nè, Thức Thanh phân tôi nửa bát nha.”
Nói xong, hắn lấy chiếc muỗng sạch phân cả đống cơm sang bát mình, chỉ chừa chút cơm dưới đáy bát lại cho cậu.
Cuối cùng Lộ Thức Thanh cũng thở phào.
Dung Trạch, Ngụy Lễ Chi: “...”
Này là…
Bạn bè qua lại với nhau á?
Hai người giương ánh mắt kì lạ nhìn nhau.
Hình như tên oắt này lún sâu thật rồi.
Khó nhọc ăn hết bữa cơm thì đã hơn 10 giờ, Ngụy Lễ Chi còn định lôi kéo Lộ Thức Thanh xem TV chung, tạo dựng cảm tình với nhau.
Dung Tự lại kéo vai Lộ Thức Thanh về phía mình, nhướng mày nói: “Mấy giờ rồi còn xem TV? Tới giờ đi ngủ rồi.”
Ngụy Lễ Chi liếc hắn nhưng khi thấy vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt Lộ Thức Thanh thì lại nhớ ra cậu đã quay phim cả ngày trời, cũng không kiên trì nữa.
“Vậy cũng được, con lên lầu ngủ đi… Phòng khách không có phòng tắm, Thức Thanh tắm dưới lầu rồi hẳn lên nha.”
Dung Tự thấy Ngụy Lễ Chi đề phòng mình như đề phòng sói ấy mới “chậc” một tiếng. Hắn dắt tay Lộ Thức Thanh lên lầu: “Không phải phòng con cũng có phòng tắm à? Không cần phiền thế.”
Nói xong người cũng chạy biến lên lầu.
Ngụy Lễ Chi với Dung Trạch đưa mắt nhìn nhau.
Hình như hai người không tin con trai mình là chính nhân quân tử lắm.
Lần đầu tới nhà Dung Tự, Lộ Thức Thanh trông gì cũng thấy mới mẻ.
Lầu hai xưa nay đều là Dung Tự dùng. À đúng rồi, giờ đã có thêm lối cho mèo Pudding leo trèo. Mèo lông dài rụng lông quanh năm song trên này bốn phía không có lấy hạt bụi, một sợi lông mèo cũng không thấy nữa. Xem ra bọn họ đã tốn không ít tinh lực quét tước sạch sẽ.
Trên bức tường trong phòng khách ở lầu hai treo rất nhiều ảnh chụp và huy chương của Dung Tự. Lộ Thức Thanh tò mò nhìn sang hết, cậu thấy cả tấm giấy khen nhà trẻ được bồi lên, trên đó viết “Bạn học Dung Tự lớp mầm đạt được hạng nhất hạng mục cãi nhau, đặt biệt khen thưởng, coi đây là cổ vũ”.
Lộ Thức Thanh suýt cười phì.
Từ nhỏ tới lớn Dung Tự vẫn luôn rất ưu tú, hầu như có giải gì cũng treo hết lên khoảng tường nhỏ đó, còn cả hình của hắn từ bé tới giờ.
Có vẻ từ bé hắn đã biết tìm ống kính, ảnh chụp em bé trăm ngày hắn cũng có thể cười hềnh hệch với ống kính. Về sau gần như năm nào cũng có rất nhiều ảnh chụp làm kỷ niệm, dán kín cả mặt tường.
Lộ Thức Thanh nhìn Dung Tự từ cục thịt nhỏ dần dần trưởng thành, mang dáng vẻ thiếu niên trên ảnh, tầm mắt nhìn tới cuối bức tường thì thấy Dung Tự dựa tường, đứng đó cười híp mắt với cậu.
Hắn đã cởi áo ngoài ra, bên trong là sơ mi đen cởi hai cúc trên cùng, hormone nam sắc ập tới làm người ta khó thở.
Dung Tự lại cố ý cởi cúc áo như đang mê hoặc người khác vậy, hắn cười hỏi: “Sao nào, có phải tôi đẹp trai từ bé không?”
Lộ Thức Thanh không chịu thừa nhận mình bị mỹ sắc dụ dỗ, nghĩ một đằng đáp một nẻo: “Tàm tạm.”
Dung Tự đi tới áp sát cậu, trầm giọng nói khẽ: “Chỉ “tàm tạm” thôi à?”
Ban nãy mắt Lộ Thức Thanh đã rung rinh rồi, vả lại 15 tuổi cậu đã bắt đầu đu idol, nghĩ lại lớp da của hắn đúng thật rất có sức hấp dẫn với cậu.
“Lúc em theo đuổi thần tượng tôi mới 20, có phải tấm này…” Dung Tự cười như con cáo, hắn khẽ chọc ngón tay vào tấm ảnh 20 tuổi trên tường, “Ồ, đúng là đẹp thật, bảo sao Chối lão sư thích tới vậy.”
Chối lão sư: “...”
Ánh mắt Lộ Thức Thanh đã bay tứ bán, cậu thèm nói “em thích chỗ nào” lắm, ngặt nỗi tài khoản phụ lộ sạch sẽ rồi, có nói ra cũng chẳng ai tin.
Cậu không thể nào đỡ nổi Dung chim công xòe đuôi, chắc là bị ép hỏi dữ quá, cậu nhìn qua đống ảnh trên tường, bàn tay đột ngột chỉ vào chân dung Dung Tự 3 tuổi mặc đồ bé gái chụp ở studio. Cậu gồng mặt làm ra vẻ bình tĩnh: “Em thích tấm này.”
Dung Tự nhướng mày.
Thẩm mỹ ở studio 20 năm trước với giờ như hai thế giới khác nhau. Tới giờ hắn vẫn không hiểu sao chuyên viên tạo hình cứ nhất quyết bắt một bé trai bận váy múa ba lê bồng bềnh. Hồi ấy hắn mà không thẹn thùng giơ tay kéo váy xuống thì khéo đã khoe tr ym rồi.
Bị người trong lòng nhìn thấy lịch sử đen tối của bản thân cũng không làm Dung Tự thấy thẹn, thậm chí hắn còn khuyến khích ngược lại cậu: “Nếu đã thích vậy rồi, hay thôi chụp làm ảnh nền di động đi.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Cậu làm gì ngả ngớn qua được hắn chứ, chỉ có thể cụp mắt không ư hử gì.
Dung Tự bật cười, hắn lấy đồ tắm với áo ngủ đưa Lộ Thức Thanh: “Vào phòng tắm tắm trước đi, đồ ngủ này giặt rồi, chưa có ai mặc, chỉ có kích cỡ có thể hơi rộng với em đấy.”
Thấy hắn không truy hỏi nữa, Lộ Thức Thanh thở phào rồi giơ tay ra nhận lấy: “Vâng ạ.”
Dung Tự dẫn cậu tới phòng tắm, sau khi chỉ chỗ để dầu gội sữa tắm cho cậu thì đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng nước trong đấy chầm chậm vang lên, Dung Tự ngồi trên ghế dựa nghĩ lại, hắn chợt ý thức được có vẻ Lộ Thức Thanh đã không còn nói năng lắp bắp như lúc mới quen.
Lúc trước có thể do chướng ngại giao tiếp ảnh hưởng, cậu vẫn luôn “không, không sao” “vâng, vâng ạ”, đến cả tiếng “xin lỗi” cũng phải “xin” hai lần. Giờ hình như cậu nói năng dần dứt khoát, thậm chí còn biết đáp trả lại.
Hắn cứ có cảm giác thành tựu khi nuôi dạy trẻ nhỏ ấy.
Mấy chục phút sau, Lộ Thức Thanh ngập trong hơi nóng đi ra.
Dung Tự đang nghịch di động, nghe tiếng mở cửa mới ngẩng đầu lên nhìn, rồi khẽ ngẩng ra.
Lộ Thức Thanh mặc bộ đồ ngủ rộng rãi của hắn, tuy tay áo phù hợp nhưng thân hình cậu lại gầy gò. Từ phần vai thõng có thể nhìn ra chênh lệch hình thể rõ ràng, chỗ cổ áo cũng trễ xuống thấp, để lộ xương quai xanh chữ nhất (一) xinh đẹp.
Mái tóc dài đen nhánh lau bằng khăn lông mới khô một nửa, giờ còn đang nhỏ nước.
Lộ Thức Thanh không thích áo ngủ kiểu cổ sâu như vậy lắm, cứ nắm kéo lên mãi. Cậu mất tự nhiên nói: “Em xong rồi.”
Dung Tự hoàn hồn lại, hắn “à” lên rồi đứng dậy nhường lại sô pha nhỏ trong phòng ngủ.
“Nào, ngồi đây đi.”
Lộ Thức Thanh ôm quần áo mình thay ra: “Em muốn ngủ… ối.”
Còn xưa nói xong Dung Tự đã cướp mất đồ dơ của cậu. Ban đầu hắn còn định mang qua phòng giặt bên cạnh giặt máy sấy khô, nếu mai quần áo chưa gửi tới kịp còn có cái để mặc. Cơ mà nhìn kỹ hắn mới nhận ra đồ của Lộ Thức Thanh là hàng may đo cao cấp.
Dung Tự: “...”
Được rồi.
Hắn đành bỏ quần áo xuống, đi lấy máy sấy.
Lộ Thức Thanh cầm lấy định tự sấy, còn chưa mở miệng Dung Tự đã đè cậu xuống, hắn cắm điện xong thì cầm lấy sấy vù vù.
Dung Tự có kinh nghiệm sấy lông mèo rất phong phú, hắn phớt lờ kháng nghị của Lộ Thức Thanh, tay nghề thuần thục có thể so với thầy Tony. Không bao lâu sau, tóc của cậu đã được sấy bồng bềnh hẳn.
“Ngoan rồi, đi ngủ đi.”
Lộ Thức Thanh không biết mình nóng hay thẹn nữa mà mặt mày đỏ ửng, cậu đứng dậy kéo tóc bản thân mình, cứ muốn nói lại thôi.
Dung Tự “ồ” lên, biểu cảm sặc mùi “chẹp, dính người mà, nhưng ai bảo tôi thích em làm chi”, thế là hắn “miễn cưỡng” khom lưng hôn cậu.
“Được rồi, lần này có thể đi ngủ được rồi.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh định hỏi vụ thẻ bài trên cổ Pudding cơ, thấy vậy đã bị lớp da mặt dày cui của Dung Tự làm cho khiếp đảm.
Anh, anh ấy…
Làm gì có ai lại thế chứ?!
Thấy Lộ Thức Thanh đờ người ra đó, không dám tin hắn mặt dày đến vậy, nụ cười của hắn càng thêm sâu, vậy là lại xuyên tạc ý cậu thêm lần nữa. Dung Tự ngả người tới hỏi: “Sao vậy, không lẽ trước khi ngủ Chối lão sư còn muốn hôn sâu kiểu Pháp với tôi mới có thể ng…”
Nói tới đây thì im bặt.
Lộ Thức Thanh đột ngột ngửa đầu lên hôn hắn.
Bình thường Lộ Thức Thanh là người thông minh, nhưng hễ tới lúc ứng phó chuyện gấp gáp thì đầu óc lại chẳng mấy thông suốt. Lần này chắc bị Dung Tự bức ép thảm quá, CPU xoay chuyển vù vù, nghĩ coi phải đáp trả lại hắn thế nào.
Hai người gần nhau quá đỗi, Dung Tự lại ra vẻ muốn hôn mình, tim Lộ Thức Thanh tăng tốc, cậu tuyệt vọng nghĩ xem làm sao mới chặn miệng Dung Tự lại được, để hắn cũng phải thẹn thùng giống mình một lần.
… Sau đó đầu óc cậu trống rỗng, khi có ý thức lại đã thấy mình ngửa đầu hôn Dung Tự.
Đúng là chặn miệng hắn được thật.
Khác với cái lần chủ động vào đêm nọ trong bệnh viện, bây giờ Lộ Thức Thanh đã chẳng còn lo được lo mất, sợ mình sẽ như quả bóng bay xì hơi như khi ấy. Giờ đây lòng cậu tràn đầy vẻ bình tĩnh, bên tai nghe được tiếng hít thở mỏng manh, mũi ngửi được hơi thở thuộc về riêng Dung Tự. Thứ mà hơi thở nóng rực, gấp gáp mang lại đã chẳng còn là sự căng thẳng và nỗi sợ nữa mà là niềm vui cậu chưa từng có.
Kim giây tích tích nhích từng chút một.
Lộ Thức Thanh chỉ hôn một cái đã co vòi lại, len lén nhìn phản ứng của hắn.
Dung Tự mang theo vẻ mặt ngạc nhiên, hắn giữ nguyên tư thế cúi xuống đó nhìn cậu, có vẻ trong một chốc sẽ không phản ứng được gì.
Nhìn kỹ thì thấy vành tai hắn đỏ bừng như sắp nhỏ máu vậy. Đôi mắt đen thẳm cứ dán vào Lộ Thức Thanh, hầu kết trượt lên xuống, chứa đầy d*c vọng chiếm hữu.
Rốt cuộc Lộ Thức Thanh cũng đã làm Dung Tự đỏ mặt thẹn thùng được như ý nguyện, lòng dấy lên niềm vui vớt được ván hòa lẫn với chút sợ hãi.
Ánh mắt của Dung Tự trông có hơi đáng sợ.
Lộ Thức Thanh dè dặt nhìn Dung Tự, cậu rón rén trượt ra từ kẽ hở giữa hắn với chiếc sô pha như con mèo không xương, khô khốc nói: “Em về ngủ trước đây.”
Dung Tự: “Đợi…”
Lộ Thức Thanh không đợi hắn phản ứng lại đã chạy biến về phòng dành cho khách như chú thỏ con hốt hoảng vậy.
Dung Tự như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, hắn lập tức đuổi theo.
Cạch cạch
Lộ Thức Thanh khóa trái cửa phòng, người thì giả chết.
Dung Tự: “… …”