Đừng Có Học Hư

chương 6: c6: lộ thức thanh bị ngó lơ hai ngày

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Hẹn ước ba năm đến hạn, ôm nhau chết chùm thôi!

Cứ mỗi 5 phút, Lộ Thức Thanh lại mở cửa nhìn qua phòng 1501 nằm chéo phía đối diện.

Cứ như vậy mấy lượt, cậu lại cảm thấy hành động này không thích hợp lắm. Vò đầu bứt tai cả buổi trời, cuối cùng cậu quyết định vẫn nên lấy hộp sơ cứu nhỏ về.

Chỉ là khi cậu mở cửa phòng lần nữa, hộp sơ cứu nhỏ ở cửa phòng 1501 đã không thấy đâu cả.

Lộ Thức Thanh: “...”

Vừa thấp thỏm vừa mừng rỡ.

Hơn nửa tiếng sau, Châu Phó xách túi cơm trở về, Lộ Thức Thanh đang vùi mặt xuống sô pha giả chết.

“Anh không biết cậu nói nhà nào nên mua hết mấy món có tiếng ngon của 2 nhà về.” Châu Phó bày biện đồ ăn ra, gọi vậy tới ăn, “Tạ tổng đã bắt đầu tuyển trợ lý cho cậu, về sau anh không ở bên cạnh…”

Nghe tới đây, Lộ Thức Thanh vọt dậy, sốt ruột kêu: “Không cần trợ lý đâu.”

Cậu tốn hết nửa năm, không dễ gì mới quen được với Châu Phó, cậu không muốn bồi dưỡng tình cảm với người lạ thêm lần nữa đâu.

“Cái này cậu đi mà nói với Tạ tổng.” Châu Phó trợn trắng, “Anh cũng đâu thể theo sát cậu 24/7 đâu, nếu lại giống hôm nay, có người nhân lúc anh đi vắng mà bắt nạt cậu thì sao.”

Lộ Thức Thanh vội chống chế: “Không có ai bắt nạt em, với cả đợi diễn không phải bình thường lắm sao? Dung Tự trả lời phỏng vấn có nói hóa trang chờ diễn ở đoàn phim vài tiếng là bình thường mà, anh ấy còn từng bị bơ 2 ngày kìa.”

Hiếm khi cậu mở miệng nói một hơi nhiều tới vậy.

Châu Phó không ngờ Lộ Thức Thanh lại chống đối như thế, có hơi khó hiểu cuộc sống ngày thường sẽ như thế nào.

Quen nhau lâu như vậy, hình như anh cũng chưa từng nghe Lộ Thức Thanh nhắc đến bạn bè gì đó của mình, đến cả người nhà cũng không nghe nói bao giờ.

Rốt cuộc cậu đã trưởng thành như thế nào đây.

“Không gấp.” Châu Phó thấy cậu sốt ruột, trán đầy mồ hôi thì vội an ủi, “Đợi quay xong rồi hẵng nói.”

Đối với chuyện mình không thích, Lộ Thức Thanh tuân theo nguyên tắc có thể kéo dài được thì kéo, thích nghe nhất là câu “đợi sau rồi hẵng nói”. Cậu thở phào một hơi, ngồi vào ghế ăn cơm.

Hai nhà hàng tương đối nổi bên đường Cảnh Huy đều là món Tương, sắc hương vị đủ cả, cho dù đóng gói mang về cũng bày ra mâm, nhìn thôi đã thấy thèm.

Món Tương: Món Hồ Nam, thường là món cay

Không biết Dung Tự khen nhà hàng nào, thế là hàng nào Lộ Thức Thanh cũng thử vài miếng.

Không bao lâu sau, Châu Phó buông đũa, muốn nói lại thôi cả buổi: “Cay hả?”

“Không cay.” Môi Lộ Thức Thanh đỏ chót, hốc mắt toàn nước mắt, hít hà đáp, “Không hề cay tẹo nào luôn, ngon lắm.”

Châu Phó: “...”

Cay ch ảy nước mắt luôn rồi kìa!

Lộ Thức Thanh cứng miệng chứ thật ra không đánh lại đòn tấn công vật lý của đồ cay. Ăn nửa bát cơm thì hết nhịn được nữa, bỏ đũa xuống, gồng cái khuôn mặt trong trẻo bi ai lên, cay tới nỗi nước mắt đầy bàn tí tách rơi.

Châu Phó tức cười, vội đưa nước cho cậu uống.

Sau cùng, bữa này Lộ Thức Thanh cũng chẳng ăn được mấy đũa, nuốt vội mấy miếng cơm đã no.

Mai còn phải dậy sớm nữa, Châu Phó dọn dẹp đồ đạc xong, Lộ Thức Thanh cũng đã tắm táp, uể oải bò lên giường.

Không biết do lạ giường hay hôm nay quê đến xệ luôn rồi, trong mơ cứ thấy có thứ đáng sợ đuổi theo mình, cậu chỉ hận không thể mọc ra tám cái chân, liều mạng trốn chạy, cứ chạy mãi tới tận khi chuông báo thức vang lên.

Lộ Thức Thanh đội ổ gà trên đầu, gật gà 10 phút mới kinh hãi nhớ ra thứ vẫn luôn đuổi theo cậu…

Là poster của Dung Tự, lại còn mọc ra hai cái chân dài, báo hại cậu khóc la hù hụ.

Lộ Thức Thanh: “...”

Lúc Châu Phó tới gọi thì thấy Lộ Thức Thanh đang đâm đầu vào gối, hức hức mãi không thôi.

Mới sáng sớm, gì thế này?

Vì giấc mơ ấy, cả buổi sáng Lộ Thức Thanh cứ hồn vía đâu đâu, khí thế hệt cây nấm âm u, người ngoài nhìn thôi đã thấy sợ, sợ chọc cậu tức giận, không dám đến gần.

Hóa trang giúp cậu bận bộ đồ rách rưới trong phim vào, Châu Phó đưa cậu tới phim trường.

Cảnh quay hôm qua, bảng biểu thông báo đổi sang 10 giờ sáng.

Lộ Thức Thanh ngồi ghế, chơi di động trong góc, chọt điện thoại hồi lâu.

Di động Châu Phó đổ chuông, mở ra xem…

[Cyan: Châu ca, anh biết Dung Tự quay phim gì ở đây không?]

Châu Phó cách cậu một bước chân giật khóe môi: “Thiếu gia, cậu há cái miệng là mệt chết liền hả?”

Lộ Thức Thanh là tên sợ giao tiếp, có thể online nói chuyện thì sẽ không lãng phí miệng lưỡi, thế là cậu lại bắt đầu im lặng gõ chữ.

Châu Phó không buồn để ý cậu, chỉ nhìn thời gian.

Đã 10 giờ 30 phút.

Đạo diễn cách đấy không xa đang quay cảnh của nữ chính, thậm chí còn không có ai qua đây nói với Lộ Thức Thanh một tiếng.

Châu Phó tức đến độ bật cười, sầm mặt đứng dậy, định đi tìm đạo diễn.

Lộ Thức Thanh đang thoải mái chợt căng cứng, ngay cả điện thoại cũng không nghịch nữa mà nhào tới ôm cánh tay Châu Phó: “Anh anh anh anh đi đâu đó?”

Châu Phó: “Đi kiếm người nói chuyện phải trái.”

Lộ Thức Thanh vẫn không buông ra: “Đừng tức giận… đừng cãi nhau.”

Châu Phó nhớ Tạ Hành Lan có dặn mình, đừng xung đột với người khác trước mặt Lộ Thức Thanh, thế là anh lộ ra nụ cười hiền hòa thiện lương: “Đều là người có mặt mũi, ai lại cãi nhau chứ. Anh với người ta là giao lưu thân mật.”

“Vậy anh về lẹ lẹ nha.”

Có được câu trả lời chắc chắn, Lộ Thức Thanh lưu luyến buông tay ra.

Châu Phó không phải kẻ dễ bắt nạt như Lộ Thức Thanh, sẽ ngậm bồ hòn để khỏi phải giao lưu, xưa nay anh cãi nhau đều là thiên hạ vô địch, đấy cũng là nguyên nhân công ty sắp xếp giao Lộ Thức Thanh cho anh.

Tổng đạo diễn của đoàn làm phim đang ngồi sau màn hình quay phim xem hiệu quả một cảnh quay.

Châu Phó làm đúng như đã nói với Lộ Thức Thanh, sau khi đi qua xem màn hình quay phim thì thái độ rất thân thiện.

“Cảnh này quay ý cảnh đủ đầy. Quả không hổ là đạo diễn Triệu, phim truyền hình cũng có thể quay được cảm giác cao cấp như phim điện ảnh.”

Đạo diễn Triệu đã liếc thấy anh đi sang từ lâu, vốn định vờ như không thấy, nhưng Châu Phó đã nói vậy, ông cũng hết cách giả chết được nữa, chỉ đành quay đầu lại, nở nụ cười.

“Đó là công của nữ chính, diễn xuất 10 điểm mới cho ra hiệu quả tuyệt đối.”

Châu Phó nhỉ thầm thằng cháu này đang nói cạnh mình đây mà.

Anh ta cười như không cười: “Đúng nha, dàn dựng bối cảnh như vậy, không hổ là đập tiền quay phim, nếu giống mấy webdrama không đầu tư thì e là cảnh phim giáng cấp lớn đấy.”

Đạo diễn Triệu cười mỉm, nhủ thầm à thằng cháu này đang nói khóe mình.

Nếu là phim bình thường, đạo diễn Triệu có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng ông ta gần như đã dốc hết toàn bộ gia tài ra mới có thể nắm được đại ip “Cửu Trùng truyện”, không muốn miếng phân chuột làm hỏng cả nồi cháo.

Hai thằng cháu cứ cạnh khóe nhau.

Đạo diễn Triệu không muốn nhiều lời với Châu Phó, khóe mắt liếc sang phó đạo diễn bên cạnh.

Phó đạo diễn kêu khổ không thôi, chỉ có thể căng da đầu đi sang: “Ài anh Châu, vừa mới định tìm anh nè, hôm nay ánh sáng không tốt lắm, chắc phải để Lộ lão sư đợi sang buổi chiều rồi.”

Châu Phó lạnh lùng nhìn phó đạo diễn, tạm thời nhịn cơn giận: “Buổi chiều chứ gì, mấy giờ thế, thông báo giờ giấc của chúng ta còn chuẩn không thế?”

Phó đạo diễn lau mồ hôi: “Hai ba giờ gì ấy, có thể trễ hơn nữa.”

Thời gian nước đôi.

Châu Phó thầm cười lạnh, truy hỏi tới cùng: “Trễ là tới khi nào?”

Phó đạo diễn khó xử: “Cái này…”

Đạo diễn Triệu lạnh lùng: “Quay cảnh ngoài trời phải nhìn mặt mũi ông trời ăn cơm chứ không phải nhìn mặt mũi ai. Nếu Lộ lão sư cảm thấy không chờ nổi thì 3 4 giờ quay lại cũng được.”

Châu Phó sầm mặt.

Minh tinh tuyến 1 của Truyền thông Tinh Trần, 10 thì có đến 8 người do Châu Phó nâng, chỉ là mới ẩn cư chốn hậu đài 2 3 năm thì đã có người dám chỉ vào mũi mình mà mắng rồi cơ đấy.

Châu Phó nhìn đạo diễn Triệu, không hiểu sao chợt bật cười: “Đạo diễn Triệu nói đúng lắm, phim nay phải nhẫn nại. Nghệ nhân nhà tôi chờ cũng chả làm sao, chỉ hi vọng mấy cảnh sau đạo diễn Triệu cũng có thể dựa ông trời ăn cơm, thuận lợi lên lên sóng.”

Nói xong thì quay người đi.

Phó đạo diễn nghẹn hồi lâu, cuối cùng vẫn không dằn lòng được, khuyên nhủ đạo diễn: “Người ta cũng vào đoàn rồi anh còn làm trò này. Tôi thấy Lộ Thức Thanh đó lai lịch không nhỏ, nhiều năm rồi Châu Phó không dẫn người mới, bây giờ lúc nào cũng kè kè theo cậu ta, đợi có nửa giờ còn bảo vệ tới vậy. Nếu thật sự đắc tội với Tạ tổng…”

“Nếu Tạ Hành Lan thật sự coi trọng thì sẽ không để cậu ta diễn vai tuyến 18.” Đạo diễn Triệu cười hừ, “Lơ thêm ngày nữa rồi hãy nói sau, miễn cho người ta lại nghĩ phim của tôi tùy tiện cũng được diễn.”

Song phó đạo diễn lại là người biết thời biết thế, càng nghĩ càng thấy câu nọ của Châu Phó làm người ta sợ run, dè đặt nhắc nhở.

“Nhưng Châu Phó nổi danh lòng dạ độc địa, điên lắm đấy. Mấy năm trước có đạo diễn làm nghệ nhân dưới tay anh ta xấu mặt, anh ta hủy hợp đồng xách người đi thẳng. Ngày hôm sau nam chính phim đấy bị khui tin mua răm kéo theo bộ phim quay mấy tháng thành đồ bỏ.”

Cũng vì sự kiện đó, sau khi Châu Phó lùi về hậu đài, mấy năm đều không dẫn dắt người mới.

Đạo diễn Triệu cau mày: “Bộ phim này Tạ Hành Lan cũng có đầu tư, Châu Phó không có gan đâu đi đập cửa tiệm của ông chủ nhà mình.”

Phó đạo diễn nói với ông ta như nước đổ lá khoai, bất đắc dĩ đành thở dài.

Lỡ đâu Châu Phó thật sự dám ngọc nát đá tan thì sao…

Châu Phó lạnh mặt quay về, lòng đang gõ bàn tính tính xem nên chỉnh đạo diễn này thế nào.

Nếu giống thủ đoạn xử lý nam chính năm đó thì có hơi vội vã. Vì chuyện đó mà Châu Phó tứ bề thọ địch, lần này phải từ từ, không thể gây thù chuốc oán cho Lộ Thức Thanh được.

Trước tiên ra tay với nam phụ gọi là uy hiếp tí, dù sau tin hắc cũng cả đống.

Châu Phó không tỏ vẻ gì, chỉ là quyết định phải đại sát tứ phương.

Lộ Thức Thanh còn đang chọt điện thoại, thấy Châu Phó quay lại mới thở phào: “Chu ca.”

Châu Phó không bày ra mặt trái cảm xúc của mình trước mặt Lộ Thức Thanh, anh mỉm cười, thoải mái tự nhiên nói: “Không sao, giải quyết ổn rồi.”

Tạ Hành Lan cho anh đủ quyền hạn, chỉ cần không để Lộ Thức Thanh chịu thiệt thì dùng chiêu tổn hại nào cũng được cả.

Nếu buổi chiều Lộ Thức Thanh không quay được, thế cái đoàn phim này cũng khỏi quay nữa.

Lộ Thức Thanh còn tưởng đã giải quyết thật rồi, đôi mắt lộ ra ánh sáng sùng bái nhìn Châu Phó, chỉ thấy anh ta thật giỏi, chỉ mấy câu mà đã dẹp yên mọi chuyện, còn không cãi nhau nữa cơ.

Châu Phó cười với cậu: “Ngoan, đi chơi di động đi.”

Lộ Thức Thanh gật đầu, tiếp tục lướt siêu thoại.

Cậu đã tìm ra lịch gần đây của Dung Tự trong siêu thoại của hắn. Hiện tại Dung Tự đang quay một bộ phim dân quốc ở phim trường, chắc cuối tháng sẽ đóng máy.

Hội hậu viện có vẻ sẽ đến tham ban, cậu có thể sắp xếp xe tiếp ứng đưa đồ sang.

****

Tại quần thể kiến trúc thời dân quốc cách đó mấy km.

Con phố rộng lớn đều đã giải tán, đạo diễn vừa quay xong cảnh đấu súng. Nhân viên đoàn làm phim đang tất bật bố trí cho cảnh quay sau.

Dung Tự ngồi trên ghế uống nước, bộ tây trang mang phong cách thời dân quốc trên người loang lổ máu, mắt kính gọng viền vàng vỡ hết một nửa do cảnh lăn lộn khi nãy, hóa trang đang tô vẽ lại vết thương trên thái dương và gò má hắn.

Nhóm diễn viên quần chúng bên cạnh líu ríu chuyện trò.

“... Cậu ta không phải người mới Truyền thông Tinh Trần đang tận lực nâng đỡ à? Đạo diễn còn dám không nể mặt cậu ta tới vậy sao?”

“Lại chả, nghe nói đáng ra cảnh đó quay hôm qua rồi, thế mà bắt cậu ta đợi cả chiều, sáng này lại kiếm lí do lấp li3m cho qua, tôi thấy á buổi chiều cũng màu vậy rồi.”

Lòng Dung Tự khẽ động: “Bọn họ đang nói gì vậy?”

Hóa trang đang vẽ vết thương lên khuôn mặt ngũ quan sắc nét, lòng thầm kêu au áu, nghe hỏi thế cũng nghiêng đầu nghe đầy tai, thuận miệng đáp: “Đoàn phim “Cửu Trùng truyện” kế bên có một một người bị ăn bơ hai ngày không cho quay, nghe đâu để thị uy.”

Hóa trang chợt nhớ tới hot search mấy hôm trước, lập tức do dự không biết có nên nói tên không, mất công Dung Tự lại xấu hổ.

Dung Tự: “Ai?”

Hóa trang hắng giọng: “Lộ, Lộ Thức Thanh.”

Dung Tự tốt tính, người cũng hài hước dí dỏm, nhân duyên trong đoàn phim tốt cực kỳ, ai cũng có thể nói dăm ba câu. Song hóa trang biết hắn không phải kẻ ưa hóng chuyện, lần này lại bất chợt đặt câu hỏi, cũng có chút mới lạ.

Bàn tay Dung Tự đang gõ trên tay vịn của chiếc ghế dựa khựng lại.

Lộ Thức Thanh bị ngó lơ hai hôm rồi?

Tác giả có lời muốn nói:

Châu Phó: Con người giỏi giao thiệp version bom khoai tây vặn vẹo u ám.

(Qinghe: Bạn nào chơi game này sẽ biết, bom khoai tây chôn xuống đất phải ủ một thời gian mới "mọc", lúc đó đạp trúng mới bùm =)).)

Tham ban: (Fan/ Bạn bè/ Đối tác) Đến thăm (đoàn làm phim/ địa điểm quay show…) trong quá trình quay chụp

Webdrama: Phim chiếu mạng

Tiếp ứng: Hỗ trợ đón tiếp, bày trí, sắp xếp ở nơi tổ chức sự kiện (Thật ra là trang hoàng bày trí sắp xếp xung quanh nơi tổ chức sự kiện để đón idol)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio