Bỗng nhiên Nguyệt Minh Lam mở mắt, xoay đầu nhìn trái phải trong phòng, phòng này là phòng của hắn!. Nhớ đến lời nói của hắn, bất giác tim cậu đập nhanh hơn không bao giờ hết. Cậu chưa từng có cảm giác này, nhưng cậu biết cậu đã yêu, người cậu yêu lại là hắn - vua của một nước. Nếu cậu yêu ngay hắn có lẽ cậu sẽ không được tình cảm trọn vẹn, vì cậu biết! Hắn là vua! thì sẽ có một hậu cung vô vàng mỹ nhân mà thương yêu. Không như cậu, cậu chỉ muốn một tình yêu chỉ có hai người bên nhau "đầu bạc răng long", nhưng sáng nay! Cậu nhớ đến hắn đã thề non hẹn biển để yêu mình cậu.
Cậu hơi do dự, sợ hãi mình sẽ bước theo vết đổ của Nguyệt Minh Lam, được người mình yêu thề non hẹn ước thì sao? Rốt cuộc thì sao? Hắn - Vân Chính vẫn bỏ rơi Nguyệt Minh Lam theo nữ nhân kia. Để Nguyệt Minh Lam khóc thương tâm đến chết sao? Cậu biết mỗi một người sẽ có một tình yêu khác nhau. Có người tình yêu đẹp, có người tình yêu sẽ đau đớn. Nhưng còn cậu, ở trong cơ thể của Nguyệt Minh Lam, Nguyệt Minh Lam đã tạo cho cậu bóng ma trong tình yêu rồi. Cậu do dự suy nghĩ suốt đêm không ngủ được, cũng không biết trả lời ra sao cho hắn biết. Mệt mỏi do suy nghĩ, cậu nằm dài xuống giường, đôi mắt nhìn lên ánh trăng cùng với ngôi sao trên đó. Chợt cậu khẽ nở nụ cười chua xót "Phải! Giống như thế đi? Trên bầu trời đêm đó - Hàn Vô Kiệt là mặt trăng, còn những ngôi sao trên đó đua nhau lấp lánh, tượng trưng cho những phi tần, ái phi của hắn đua nhau tranh sủng với hắn. Còn ta! Ta là gì trên đó?"
Đôi mắt nặng trĩu mệt mỏi bởi vì suy nghĩ như thế mà bỗng rơi lệ, có lẽ không là gì cả. Chỉ là hắn nhả hứng với cậu để mua vui thôi, cậu phải nghỉ ngơi để mai thi đấu! Thi đấu xong có lẽ cậu sẽ xin phụ thân và nương mình để đi xa nơi này, đi xa nơi nào không có hắn càng xa càng tốt. Như thế cậu sẽ không đau, bỗng Hàn Vô Kiệt đi vô phòng mắt thấy Nguyệt Minh Lam khóc, hắn hoảng hốt đi lại gần y, khi cậu thấy hắn lại gần, cậu khẽ lau nước mắt mình. Nhìn hắn lạnh lùng xa cách nói:
- Hoàng thượng! Cảm phiền ngài cho người chuẩn bị xe ngựa cho ta về
Nghe được cách nói chuyện xa lạ đó, hắn bỗng tức giận không thôi, nhưng nghĩ đến giọt lệ kia. Hắn đau lòng, khẽ nhẹ nhàng lại gần giường ngồi xuống và hỏi y:
- Tại sao ngươi không ở đây nghỉ ngơi mà muốn về? Chẳng lẽ! Ngươi chán ghét trẫm đến thế sao?
Vừa nói vẻ mặt của Hàn Vô Kiệt ánh mắt buồn, cùng với bi thương nhìn cậu "Tại sao y gần trẫm như thế, mà lại như cách xa ngàn trượng". Nhìn khuôn mặt đó của hắn, cậu biết hắn cũng buồn đau y như cậu. Nhưng cậu không thể mềm yếu được, cậu không muốn lại đi trên vết xe đổ kia. Dằn lòng, cậu quay mặt chỗ khác, mở miệng nói:
- Phải, có lẽ vậy!
Khi nghe được đáp án, hắn cười khổ cho bản thân. "Có lẽ sao? Y nhẫn tâm với trẫm như vậy! Y đành lòng hay y đang cắn rứt lương tâm". Khẽ hắn đưa tay xoay mặt của cậu lại, mắt nhìn mắt mà Hàn Vô Kiệt mở miệng hỏi:
- Nếu thật sự chán ghét trẫm, tại sao ngươi không nhìn vô mắt trẫm, sao không dùng ánh mắt xem thường hay khinh tởm nhìn trẫm. Tại sao ánh mắt ngươi luôn dành cho người khác, mà không phải là trẫm. Trẫm... trẫm yêu đôi mắt và linh hồn ngươi cơ mà. Tại sao vậy?... tại sao đối xử với trẫm như vậy...
Giọng nói Hàn Vô Kiệt càng lúc càng nhỏ cùng với sự chua xót, giọng nói nghẹn khuất khi nói tới đó thì ngưng lại. Giọt lệ đầu tiên của Hàn Vô Kiệt rơi! Giọt lệ rơi vì tình yêu của hắn dành cho y là chân thành. Tại sao y không hiểu, mà ngược lại y tránh né hắn. Tại sao y yêu người khác được mà không phải là hắn, không lẽ bởi vì hắn sinh ra là hoàng thượng sao. Bởi vậy y không thể yêu hắn sao? Chẳng phải hắn hứa sẽ trân trọng, yêu mến y sao, hắn hứa sẽ vì y bỏ hậu cung và chỉ phong y là hoàng hậu. Thế vì sao khi hắn ngỏ lời của mình với y, y lại e thẹn lại xấu hổ, tạo cho hắn hi vọng để rồi chà đập hi vọng đó. Hắn đã làm gì sai, sao y nỡ đối xử như thế với hắn. Khi thấy giọt lệ của hắn, cậu hốt hoảng không thôi, mặt cậu hối hận vì đã nghĩ sai về Hàn Vô Kiệt, khẽ ôm hắn và nói:
- Là ta sai, là ta sai, ngươi.. ngươi đừng khóc. Ta... ta đau lòng, chỉ vì sự ích kỉ của ta, nên ngươi tha lỗi cho ta nh
Hàn Vô Kiệt ngạc nhiên vì hành động đó của y, khẽ nở nụ cười lau nước mắt kia. Ôm lại y, ôn nhu nói:
- Ngươi biết không! Trẫm là yêu ngươi thật lòng, nên xin ngươi đừng phũ bỏ tình cảm của trẫm được chứ!
Nói xong Hàn Vô Kiệt ôn nhu hôn môi y, nụ hôn ướt át, nóng bỏng, cùng với sự day dưa không dứt. Khẽ hắn buông y thở dốc, khuôn mặt tà mị nói với Nguyệt Minh Lam:
- Lam nhi! Ngươi có thể gọi tên trẫm, chỉ cần là Lam nhi thì tất cả đều có thể
Ngượng vì thấy hắn ôn nhu vì cậu, cậu đành gật đầu, dựa đầu vào hõm vai hắn mà hỏi:
- Có thật ngươi biến thành Tiểu Kiệt mà để được bên ta không?
- Nếu không phải là thật, vậy ta biến cho Lam nhi coi
Vừa nói xong, hắn thành Tiểu Kiệt trước mắt cậu. Thấy được tận mắt cậu khẽ bất ngờ không thôi, nghi vấn cùng với tò mò hỏi hắn:
- Cái này sao có thể, nó được gọi là bộ pháp gì sao?
Thấy sự tò mò trên mặt y hướng mình hỏi, hắn vui vẻ hôn trán y trả lời:
- Cái này chẳng có gì lạ, chỉ là thuật biến hình thôi
Nghe được hắn giải thích mắt cậu lóe sáng nhìn hắn, nhìn thấy ánh mắt đó! Hắn đổ trộm mồ hôi trán, không biết cậu sẽ làm gì hắn. Nhưng Hàn Vô Kiệt biết, sẽ không có lợi gì cho hắn. Cậu nhìn hắn vui vẻ nói:
- A! Nếu được ngươi giả Tiểu Kiệt quài luôn đi, như vậy chẳng phải tiện hơn sao
"Ách! Đừng nói y muốn trẫm làm thế thật nha, hzzz sủng Lam nhi quá giờ y thành thói xấu rồi! Không được! Phải chỉnh". Nghĩ như vậy xong, hắn quay qua nhìn cậu với ánh mắt nham hiểm cùng với giọng nói:
- Chỉ cần Lam nhi cho ta ăn thịt! Ta sẽ biến thành Tiểu Kiệt suốt! Lam nhi chịu không?
- Ăn thịt gì? Nói đi ta sẽ làm cho ngươi ăn, nếu ta đủ khả năng ta sẽ làm
Cậu thành thật trả lời, cùng với khuôn mặt "Ta sẽ làm được" mà nhìn hắn. Mắt hắn lóe lên cùng với sự thèm khát mà muốn bổ nhào vô, nhưng nhớ lại! Ngày mai y phải thi đấu, nếu "ăn" y chắc chắn mai y sẽ không xuống giường được. Vì nghĩa lớn quên thân!, hắn tiếc rẻ nói với Nguyệt Minh Lam giọng đầy trượng phu mà nói:
- Để sau Ăn cũng được, mai ngươi phải thi đấu, không thể Ăn ngay bây giờ được
Cậu nổi một tầng da gà khi hắn nói chữ "Ăn", có cần nhấn mạnh như vậy không. Thấy lạ, cậu thắc mắc hỏi:
- Ăn thịt gì mà bây giờ không thể ăn, bộ thịt đó quý lắm hả?
Thấy bộ dạng ngây ngô cùng với đáng yêu nhìn hắn mà hỏi, hai tay Hàn Vô Kiệt muốn mọc mười ngón vuốt sắc nhọn của sói mà ăn y. Nhưng vẫn cố kìm lại, giả trượng phu ho khan hai cái nói:
- Đúng vậy! Thịt này rất quý, phải Ăn trong ngày lành mới được. Còn nếu chậm chân một chút, trẫm e trẫm chẳng ăn được miếng nào! Không thôi Lam nhi cho trẫm Ăn thứ khác đi
Nguyệt Minh Lam khuôn mặt khó hiểu nhìn hắn, nếu cậu nhớ không lầm!, hắn thân là vua. Có thịt gì mà chưa ăn, đã vậy vua sẽ được ăn ngon đầy đủ. Tại sao trước mặt cậu, hắn đòi ăn này! Ăn cái kia? Nhìn thấy khuôn mặt nghi ngờ của Nguyệt Minh Lam, hắn giả vờ mệt mỏi, nằm xuống giường thuận tay kéo theo y nằm đè lên mình. Thấy tình huống này rất ư là ngượng, cậu vội vàng muốn đứng dậy. Thấy y hành động muốn chốn khỏi vòng tay hắn, khẽ nắm một tay y giực mạnh lao về phía mình. Khi mặt y gần được mặt hắn, hắn nhướng mặt nhìn sát mặt y mà hôn môi. Bị hôn làm Nguyệt Minh Lam quên việc vùng vẫy thoát y, nụ hôn sâu làm Nguyệt Minh Lam cậu thở dốc. Đang hôn, bỗng tay của Hàn Vô Kiệt nắm lấy mông y mà sờ bóp. Giật mình, hoảng hốt, cậu cho y một cái tát in dấu tay. Thẹn quá hóa giận cậu mắng hắn:
- Ngươi... ngươi tên vô lại này! Ngươi làm gì ta đó. Đang yên đang lành! Ngươi ngươi cư nhiên dám sờ mó ta?
Hàn Vô Kiệt mặt không đổi sắc cười trả lời:
- Ta đây đang ăn nha!
Thấy hắn nói vậy, mặt cậu nổi dấu chấm hỏi to trên đầu, tò mò hỏi:
- Ngươi ngươi ăn gì? Rõ ràng ngươi sờ mó ta. Còn nói đang ăn?
- Hahaha! Lam nhi a~ ngươi thật ngốc.
- Trẫm đang ăn đậu hủ a~, đậu hủ của Lam nhi
Nói xong hắn chỉ chỉ mông cậu, cùng với vẻ mặt lưu manh cho rằng mình đứng đắn. Nghe được lời nói cùng với hành động của Hàn Vô Kiệt, cậu tức giận tát thêm một bạt tay ngón trên cùng một chỗ. Chỗ bị cậu tát nãy giờ chưa nhợt màu, giờ cậu lại thêm một tát lên nữa, nó đã hình thành dấu tay ngón rõ ràng. Hàn Vô Kiệt thấy mình ăn được đậu hủ thì cười đắc ý không thôi, hắn cũng không quan tâm việc mặt mình bị dính dấu tay đỏ rõ ràng đó. Biết là Nguyệt Minh Lam thẹn quá hóa giận, nên ôm chầm y vào lòng mình, khẽ nói:
- Ngủ sớm đi! Mai ngươi còn phải thức sớm để tỷ thí nữa
- Ân! Mai ngươi cũng đi xem?
- Đương nhiên rồi! Trẫm là ban giám khảo coi thi mà. Sao có thể thiếu được
- Ân! Ngươi ngủ ngon
Mắt thấy Nguyệt Minh Lam sắp ngủ, hắn chỉ chỉ vào má mình mà nói với y:
- A! Mau hôn trẫm, chúc trẫm ngủ ngon đi! Và phải kêu là "thê quân" chúc chàng ngủ ngon a~
Đang muốn lim dim ngủ, bị hắn hành độ chỉ má mình bắt cậu hôn, đã vậy còn kêu cậu! Kêu hắn bằng "Thê quân". Đang buồn ngủ! Cậu cũng không muốn so đo với Hàn Vô Kiệt, hướng tới má hắn hôn một cái và mở miệng nói:
- Thê quân! Chúc chàng ngủ ngon!
Rồi cậu nhắm mắt lại ngủ tiếp, để lại hắn ngơ ngác, vui vẻ mà ôm y ngủ tới sáng!