Ngay khoảnh khắc trước khi phòng bệnh mở ra, Kiều Vân Tranh quyết định cực nhanh, ngã ra giường bệnh của Phó Lam Tự gần đó.
Phó Lam Tự vén chăn, bao bọc cả hai thật kín.
Cảnh Hạc ở giường bệnh đối diện cũng nằm im đó, bị dọa tới mức không dám thở mạnh.
Cộc, cộc, cộc.
Đôi giày đế mềm của y tá mặt rắn phát ra tiếng vang nhè nhẹ trên sàn nhà, cô ta đẩy một cái xe lăn trống, chậm rãi bước vào phòng bệnh.
Lúc đi ngang qua giường Phó Lam Tự, cô ta dừng lại, dường như nhìn lên giường một chút.
Cái giường đơn chỉ rộng chừng ấy, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh chen chúc nhau, gần trong gang tấc, cô gối đầu lên vai anh, thậm chí có thể nghe rõ được tiếng nhịp tim của anh nữa.
Cánh tay Kiều Vân Tranh ôm hờ lấy cô, ngón tay thon dài đặt sau đầu Phó Lam Tự, có lẽ là vì ảo giác mà cô lại cảm giác như anh hơi vuốt nhẹ tóc mình.
Cô thầm trợn mắt.
May mà y tá không để ý tới việc hai người nằm trên giường, hoặc là cô ta không quá care chuyện rốt cuộc có bao nhiêu người, chỉ đẩy xe đi tiếp tới trước, cuối cùng thì dừng lại ở trước giường thanh niên.
Vì tác dụng của thuốc nên thanh niên vẫn ngủ chổng vó, hệt như lợn chết vậy.
Tuy dáng vẻ của y tá rất yếu đuối nhưng thực chất rất khỏe, cô ta bế thanh niên lên theo kiểu bế công chúa rồi quay người ném hắn lên xe lăn.
Cảnh Hạc ở đối diện đang nhìn lén qua chăn: “…” Ngầu quá.
Y tá đã tìm được mục tiêu nên không ở lại lâu nữa, nhanh chóng đẩy xe lăn đi, rất nhanh đã biến mất ở ngoài cửa.
Phó Lam Tự phát hiện ở lòng bàn chân cô ta có máu, sau lưng còn giắt theo một con dao, là con dao dùng để chặt đầu tối qua.
Có thể thấy tối nay cô ta lại giết người nữa rồi.
Cửa phòng bệnh lại bị khóa, Cảnh Hạc thở phào nhẹ nhõm, cậu ta vất vả bò dậy từ trên giường.
“Mới nãy ít nhất là em đã nhẩm lần Chú Đại Bi rồi đấy!”
“Cậu còn thuộc Chú Đại Bi nữa hả?”
“Cha ép em học thuộc, bảo là nói không chừng sẽ có lợi trong thời điểm then chốt, học ngôn ngữ mới luôn có ích mà.”
“…”
Kiều Vân Tranh chống một chân ngồi bên mép giường, trầm ngâm hỏi: “Em Lam à, em nghĩ tại sao tên ngốc kia lại bị bắt đi?”
“Không biết, chắc ban ngày đụng vào thứ không nên đụng chăng.” Phó Lam Tự nhìn sang Cảnh Hạc, “Ban ngày cậu luôn theo hắn lêu lổng khắp nơi mà, có phát hiện ra gì không?”
“Sao lại bảo là lêu lổng được? Em sợ hắn gây chuyện nên mới giám sát hắn mà.” Cảnh Hạc nói, “Hắn muốn xúi em giết hai người, thế có tính là bất ổn không?”
Kiều Vân Tranh mỉm cười tiếp lời: “Vậy thì không phải không ổn, phải gọi là nằm mơ ban ngày.”
“…” Cảnh Hạc im lặng rồi đột nhiên thông suốt, “À đúng rồi! Em nhớ rồi, hắn nhặt được một con dao phẫu thuật rất nhỏ trong phòng phẫu thuật, nói là có thể dùng làm vũ khí phòng thân, còn nhét vào túi nữa.”
Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh nhìn nhau, cùng gật đầu.
Có lẽ con dao phẫu thuật đó là thứ không nên đụng vào, đụng là bị y tá bắt đi ngay.
Về chuyện bắt đi làm gì thì phải điều tra thực địa mới biết được.
“Cậu ngoan ngoãn đi ngủ đi, bọn chị đi theo xem thử.”
Cảnh Hạc sợ hãi: “Bảo em ngủ ở đây một mình á? Nghĩ sao mà em ngủ được vậy?”
Phó Lam Tự bình tĩnh đề nghị: “Nếu không ngủ ở đây được thì hay là cậu tới tìm y tá bên cạnh, bảo cô ta ngủ cùng mình đi?”
“… Không cần, anh, chị, hai người đi thông thả nhé.”
Cảnh Hạc lập tức chui ngay vào chăn, bọc mình thành con nhộng để bày tỏ sự quyết tâm.
Sắp xếp thằng nhóc xong, hai người mới xuống giường đi tới cạnh cửa, sau khi xác nhận trong hành lang đã không còn tiếng động gì mới cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
Lúc đi ngang qua bảng tin, Phó Lam Tự còn nhìn kỹ bức ảnh dữ tợn của bác sĩ Wang.
“Hôm nay tôi thấy trong văn phòng có ảnh chụp chung của Wang và y tá, hẳn cả hai phải có quan hệ người yêu hoặc vợ chồng.”
Kiều Vân Tranh gật đầu: “Wang chết rồi.”
“Hả?”
“Tờ báo cáo hôm nay đầu trọc tìm thấy là báo cáo tử vong, báo cáo tử vong của Wang.”
“Sao lại thế?”
“Đầu bị đánh trực diện, mặt bị xé nát, tay chân đứt đoạn, chết vì mất máu quá nhiều.”
“…” Phó Lam Tự bình tĩnh bình luận, “Về cơ bản là bị chém thành người lợn à.”
() Bắt nguồn từ tích của Thích phu nhân, một phi tần rất được sủng ái của Hán Cao Tổ Lưu Bang. Sau khi Lữ hậu lên làm Hoàng Thái hậu đã sai người chặt chân tay Thích phu nhân, rồi móc mắt, đốt tai, cho uống thuốc thành câm. Sau đó Thái hậu sai để Thích phu nhân ở trong nhà xí, gọi đó là người lợn.
“Em nghĩ tại sao y lại bị giết?”
“Còn phải nói nữa à, anh nhìn một đám bệnh nhân bị biến dạng hoàn toàn trong bệnh viện này đi, đều do bác sĩ gây ra cả đấy, có nên bị trả thù hay không?”
“Ồ.” Kiều Vân Tranh mỉm cười gật đầu, “Em Lam thông minh thật đấy.”
“…”
Phó Lam Tự lập tức không muốn nói chuyện với anh nữa, đi thẳng tới phía cầu thang.
Trong hành lang vắng lặng, thoạt trông chẳng có gì khác thường, nhưng cô lại phát hiện ra một vũng máu ở cửa phòng bệnh gần cầu thang.
Vết máu kéo dài cả một quãng đường, chứng tỏ tối nay y tá cũng kéo cái xác đi biệt tăm.
Cô còn nhớ đó là phòng bệnh của hai thanh niên kia.
Họ gần như chẳng có tí cảm giác tồn tại nào, cẩn thận như thế mà còn mắc sai lầm sao.
Kiều Vân Tranh nói: “Cẩn thận nhưng cũng chưa chắc là thoát khỏi bệnh nhân ép hỏi mình có đẹp không được.”
“Cũng đúng.”
Xem ra một trong hai đã bất hạnh làm trái quy tắc hôm nay rồi.
Cả hai bám vào lan can cầu thang, rón rén đi lên tầng rồi lại thận trọng đi dọc theo vách tường như hai tên trộm được huấn luyện bài bản và dày dặn kinh nghiệm vậy.
Kiều Vân Tranh dừng lại, lẳng lặng ra dấu với Phó Lam Tự.
Quả nhiên, trong một trong những phòng phẫu thuật đang vang lên tiếng sột soạt khiến người ta phải khiếp sợ trong đêm khuya.
Phó Lam Tự bước tới gần cửa phòng phẫu thuật, cô trầm ngâm nghe một lúc rồi dùng khẩu hình để nói: Hình như là đang mài dao.
Vấn đề là mài dao để làm gì?
Kiều Vân Tranh nắm lấy tay nắm kim loại ở cửa phòng phẫu thuật, anh nín thở, từ từ đẩy cánh cửa hé ra một khe hở nhỏ mà không phát ra tiếng động nào.
Đầu anh ở trên, đầu Phó Lam Tự ở dưới, đầu cả hai sát nhau, ai cũng nheo một mắt lại để thấy rõ cảnh tượng bên trong khe cửa.
Trong căn phòng phẫu thuật trống trơn, đa số dụng cụ đã bị hoen gỉ và hư hỏng hết, đèn mổ không hắt bóng trơ trọi soi sáng cho hai cái giường phẫu thuật nằm sát nhau, còn y tá mặt rắn thì đứng một bên, khom lưng mài con dao lên bàn.
Con dao đó mảnh và sắc bén, rõ ràng không phải con dao bầu cô ta giắt sau lưng mà rất có thể là con dao phẫu thuật tên thanh niên kia đã nhặt được.
Xem ra cô ta phân loại rất kỹ càng, dao gì làm chuyện nấy, tuyệt đối không thể lẫn lộn được, đề nghị mọi người nên học hỏi tinh thần xuất sắc này.
Thanh niên đang nằm trên một cái giường phẫu thuật, mà bên cạnh hắn lại là…
Phó Lam Tự không khỏi nhíu mày.
Đó là thi thể của Wang, hoặc nói cách khác là người lợn Wang.
Đúng như báo cáo tử vong ghi, tay chân của Wang đều bị chém đứt, bề mặt hư thối đầy giòi bọ, chỉ còn lại một phần thân cứng ngắc.
Đầu của y rõ ràng đã bị đập mạnh nên một bên đã hoàn toàn vỡ nát, da mặt thì bị xé toạc ra, để lộ kết cấu cơ bắp màu tím đen, mí mắt cũng chẳng còn, chỉ còn lại hai con ngươi đục ngầu đặt trong hốc mắt bầy nhầy.
Cuối cùng y tá cũng mài xong con dao, cô ta cầm dao từ từ đi tới cạnh Wang, sau đó giơ tay lên, sờ mặt Wang rất dịu dàng — Kết quả là chỉ sờ trúng một mảng nhầy nhụa nhớp nháp.
Cùng lúc đó, thanh niên kia trở mình, từ từ mở mắt ra.
Ánh sáng của đèn không hắt bóng khiến mắt hắn hơi mờ đi, hắn nheo mắt một lúc lâu mới chợt ý thức được mình đã bị đem tới chỗ quái quỷ gì.
“… Con mẹ nó!!” Hắn hoảng hốt nhìn chằm chằm vào thi thể của Wang, bản năng mưu cầu sự sống khiến hắn nhảy xuống giường rồi chạy ra ngoài cửa, “Cứu — Cứu với! Cứu với…”
Như đã nói, y tá cực kỳ khỏe, thanh niên căn bản chẳng phải đối thủ của cô ta.
Cô ta đuổi theo vài bước, ngay trước khi thanh niên đụng được tới cửa đã xách thẳng hắn về, vứt hắn lên bàn phẫu thuật.
Thanh niên tuyệt vọng tru lên.
Y tá giơ con dao đang cầm trên tay lên cao rồi nặng nề chém xuống, từng nhát, từng nhát một.
Lưỡi dao đâm vào da thịt phát ra tiếng vang trầm đục, mỗi lần rút dao đều khiến một dòng máu phụt ra theo.
Máu tươi bắn lên đèn không hắt bóng, ánh sáng hơi mờ đi.
Cuối cùng thanh niên cũng không vùng vẫy nữa, chết với đôi mắt vẫn còn trợn trừng.
Y tá quan sát tường tận hắn, dường như rất hài lòng, cô ta vẩy máu trên dao phẫu thuật đi rồi nhắm mũi dao ngay đỉnh đầu hắn, rạch một đường nhỏ.
“Cái này thích hợp không?”
“Cái này thích hợp không?”
Cô ta lẩm bẩm, móng tay dài và sắc bén dựa vào vết rạch của dao phẫu thuật, “roẹt” một tiếng, cô ta đã bóc ra một lớp da mặt hoàn chỉnh từ trên mặt hắn, dễ như xé vải.
Cô ta hôn lấy miếng da mặt đẫm máu rồi lại nhẹ nhàng dùng nó trùm lên mặt của Wang.
Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh chứng kiến toàn bộ cảnh tượng: “…”
Hiểu, người này đang muốn tìm một gương mặt thích hợp cho chồng mình.
Dù xem ra là không thể hợp được.
Sau khi hiểu ra chuyện này, cả hai chuẩn bị đứng dậy đi tới tầng tìm một chút, ai ngờ đi chưa được bao bước đã chợt nghe một tiếng gió kỳ lạ, một cái ly thủy tinh từ đối diện bay thẳng tới.
Phó Lam Tự nghiêng người né đi, cái ly lập tức đập vào tường sau lưng cô rồi vỡ nát.
Một cái bóng đen nhanh chóng biến mất ở cầu thang tầng .
Rất rõ ràng, trong hành lang yên tĩnh thế này, tiếng động thanh thúy đó đã thu hút sự chú ý của y tá.
Y tá nắm chặt con dao trong tay, đôi mắt đen như mực nhìn thoáng về phía cửa.
Cô ta dùng gấu áo lau sạch vết máu trên con dao, từ từ lê bước đi tới.