Nếu là trước đây, Phó Lam Tự sẽ luôn nghĩ việc sống chết rất đơn giản.
Cô chẳng có gì để lo lắng, đã nhận thức được sự tàn nhẫn của trò chơi này từ đâu nên cô luôn sẵn sàng cho việc chết bất đắc kỳ tử ở một thế giới nào đó.
Nhưng chẳng hiểu sao, dạo gần đây, hình như trái tim cô càng lúc càng mềm yếu thì phải.
Cô đứng đó, nhìn chằm chằm thi thể của Thư Anh và Tào Văn, tự dưng cảm thấy khó chịu.
Cô biết, sớm muộn gì mình cũng sẽ có một ngày như thế.
Nếu ngày đó tới, rốt cuộc cô có còn thứ gì không buông được, hoặc không đành lòng không nhỉ?
Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng cúi người xuống, rút cây đinh gỗ liễu trên trán Tào Văn và trên cổ Thư Anh ra.
Phó Lam Tự quay người đi tới phía Kiều Vân Tranh.
… Kiều Vân Tranh vẫn đang chiến đấu với ma nữ.
Đọc Full Tại
Chắc hẳn ma nữ này lấy nguyên mẫu từ Thực Phát Quỷ, mỗi sợi tóc dài của ả đều sắc bén như dao, có thể dùng để công kích tầm xa, mà cây đinh gỗ liễu trong tay Kiều Vân Tranh lại chỉ có thể tấn công tầm gần, rất bất lợi.
() Thực Phát Quỷ (hay còn gọi là Kamigui) là một thức thần Âm Dương Sư có một bộ tóc rất đẹp mà bất kỳ cô gái nào cũng ghen tị, anh chàng này cực kỳ chăm chút cho vẻ bề ngoài của mình.
Thấy tình thế đang cấp bách, Phó Lam Tự chẳng kịp suy nghĩ nhiều, cô cởi phăng áo khoác rồi trùm hẳn lên đầu ma nữ.
Áo khoác đã làm tốc độ tấn công của ma nữ chậm đi, nhưng rất nhanh cũng bị xé nát ngay.
Ma nữ quay người lại, phẫn nộ thay đổi mục tiêu, những sợi tóc như con rắn nước đan vào nhau thành tấm lưới dày đặc, đánh tới phía cô từ bốn phương tám hướng.
Cô lấy tay che mặt đi, mượn sức ở hông để ngả ngửa ra sau, khó khăn lắm mới tránh được cú tấn công này, nhưng vẫn có vài sợi tóc sượt qua mu bàn tay và cánh tay cô, lập tức có máu rỉ ra từ vết thương.
Trong thời khắc mấu chốt, Kiều Vân Tranh phi tới như bay, một tay níu lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình.
Hai người sẵn đà nhảy ra, lách mình nấp sau một gốc liễu, ma nữ tóc dài lập tức tấn công tới, trên thân cây cứng rắn cũng hằn lên vết cắt rất rõ ràng.
Phó Lam Tự lùi lại một bước, đụng phải bức tường sân lạnh như băng, cô nắm chặt hai cây đinh gỗ trong tay.
“Chúng ta không thể nào tới gần ả được, trừ khi…”
“Trừ khi là có vũ khí tầm xa, nhưng cây nỏ đang ở trong phòng Uông Đằng rồi.”
Ai ngờ Kiều Vân Tranh vừa dứt lời, dưới ánh trăng đã có tiếng vũ khí sắc bén xé gió vụt tới, đâm thẳng vào lưng ma nữ.
Ma nữ thét lên một tiếng đinh tai, vết thương trên lưng ả phụt ra khói đen, ả như một con người giấy bị đốt, xoay tròn vùng vẫy tại chỗ.
Phó Lam Tự nhìn tới phía xa xa, có vẻ hơi kinh ngạc.
“Là Cố Mặc Trì.”
Đúng là Cố Mặc Trì, lúc này y đang cầm một cây nỏ bằng kim loại, lắp đinh gỗ liễu bên trong, khoảng cách b ắn ra rất xa, hoàn toàn nắm được điểm yếu của ma nữ.
Thấy ma nữ tóc dài đang điên cuồng gầm thét đánh tới phía mình, y không hề dừng bước mà di chuyển linh hoạt để khóa chặt góc độ, nạp đạn liên tục, ba cây đinh gỗ liễu xé màn đêm bay tới, trong đó có hai phát lần lượt trúng vào ngực và bụng của ma nữ, phát cuối cùng là ngay giữa mặt ả.
Khói đen càng lúc càng dày đặc, cả người ma nữ đã bắt đầu nhen lên những đốm lửa nhỏ, mặt mũi ả từ từ thối rữa gớm ghiếc, máu chảy ra từ trong hốc mắt ả, cảnh tượng thực sự rất đáng sợ.
Nhưng ả vẫn chưa ngã xuống, không chỉ thế mà còn muốn tung ra một đòn với Cố Mặc Trì trong lúc hấp hối nữa.
… Nhưng Cố Mặc Trì chẳng còn cây đinh gỗ liễu nào hết.
“Anh Cố tránh ra!”
Cố Mặc Trì trợn mắt, quả quyết vứt cây nỏ đi rồi quay người chạy theo hướng ngược lại.
Đọc Full Tại
Ngay khi ma nữ chuẩn bị tấn công, Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự ở phía sau đuổi tới, hai người một trái một phải cầm đinh gỗ liễu của mình, đâm mạnh vào cổ ma nữ.
Đốm lửa nhỏ bùng lên chói lóa, từ đầu tới chân ma nữ hoàn toàn bốc cháy phát ra mùi khét lẹt và ôi thiu gay mũi.
Quả cầu lửa đó vặn vẹo lăn lộn trên đất một hồi lâu, cuối cùng hóa thành một đống than cốc, đen kịt không còn sự sống nữa.
Cố Mặc Trì bước tới, sau khi xác nhận Thường Như bị ma nữ nhập vào người đã chết hẳn thì mới ngẩng đầu lên, nhíu mày cười nói.
“Hai người vất vả rồi.”
Kiều Vân Tranh đang cụp mắt nhìn vết máu trên tay Phó Lam Tự, nghe vậy thì chậm rãi nói: “Nếu anh Cố mà tới trễ một chút thì e là phải đi vào cánh cửa kia một mình rồi.”
“Đừng nói thế, tôi đâu có cố tình lười biếng đâu, tôi chỉ tới phòng Uông Đằng lấy một vài thứ thôi.”
Thứ đó ắt hẳn là cây nỏ kia.
“… Anh cũng biết Uông Đằng tìm được cây nỏ ư?”
“Thật ra thì lúc hắn ám hại cặp đôi kia, tôi đã nhìn thấy hết.” Cố Mặc Trì nói, “Nhưng trò chơi rốt cuộc vẫn là trò chơi, tôi không có tư cách gì để ngăn cản hết.”
Đó là sự thật, tất cả mọi người đều có quan hệ cạnh tranh nhau, không có gì là giúp đỡ với mục đích tốt đẹp hết.
Lòng tốt và sự nhân từ là thứ vô dụng nhất ở đây.
“Nhưng tôi không ngờ lúc tôi tới, cửa phòng đã mở, Uông Đằng thì chết rồi.”
Một khi tất cả người chơi trong phòng đã chết, khóa cửa sẽ tự động mất hiệu lực, vì thế y rất dễ dàng lấy được vũ khí.
Cố Mặc Trì cười: “Xem ra thi thoảng hai người cũng sẽ nhúng tay vào một số chuyện không liên quan.”
Y đoán được là Phó Lam Tự với Kiều Vân Tranh giúp Thư Anh giết Uông Đằng.
“Không thể gọi là lo chuyện bao đồng được, dù sao giữ lại Uông Đằng thì một trong ba chúng ta cũng phải chết, sớm muộn gì đều phải giết hắn cả.” Phó Lam Tự nhìn Tào Văn và Thư Anh ôm nhau ở gần đó thoáng qua, sau một hồi lâu mới bình tĩnh quay người đi tới cửa chính, “Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, nên làm chuyện chính thôi.”
Cô kéo ống tay áo dính máu lên, bước lên bậc thềm lần nữa rồi giơ tay đẩy cánh cửa ra.
Ba người cứ nghĩ sau cánh cửa đó hẳn là một nơi như phòng thờ tổ tiên.
Kết quả là thế giới ở sau cửa rộng lớn và đáng sợ hơn so với họ tưởng tượng nhiều.
Xung quanh là những cây cột đồng sơn son, xếp vòng xung quanh, trên trụ đồng dán bùa không rõ ý nghĩa, gió thổi qua như hàng nghìn lá cờ vàng bay phất phới, âm u tới mức đáng sợ.
Ở giữa là một mê cung được xếp thành từ quan tài, hoặc nói cách khác, là một trận pháp nào đó.
Trên cánh cửa đen kịt cuối cùng có một chỗ lõm xuống hình bát quái, rất rõ ràng, đó là vị trí khảm miếng ngọc bội hình cá âm dương.
Chỉ cần đi tới đó, đặt ngọc bội vào là có thể qua cửa.
Nhưng có gần trăm cái quan tài bằng gỗ lim, mỗi quan tài đều được điêu khắc họa tiết kỳ lạ, chằng chịt và nối liền nhau, hoàn toàn không có chỗ nào để người ta đặt chân vào hết.
Nói cách khác, muốn tới điểm cuối, họ phải đạp lên quan tài mà đi.
… Cứ đạp lên như thế thì có ổn không?
Đùa à, cửa cuối cùng của rank Vàng làm gì mà đơn giản tới vậy?
“Chúng ta có thể thử trước.” Kiều Vân Tranh ra hiệu cho Phó Lam Tự, “Em Lam, trong túi tôi có đồ ấy.”
Phó Lam Tự đang khoác áo khoác của anh, nghe vậy thì lập tức thò tay vào túi, lấy ra một viên bi thủy tinh.
Cô hơi bất ngờ: “Cái này ở đâu ra vậy?”
“Lần trước lúc lục trong phòng, có một ngăn kéo đựng đồ trang điểm chứa đầy thứ này.”
Dù không biết để làm gì nhưng anh vẫn tiện tay lấy một quả, vốn nghĩ để dự phòng.
Ai ngờ thật sự là có tác dụng.
May mà túi anh có khóa kéo, nếu không lúc đấu với ma nữ khi nãy chắc đã làm đổ hết rồi.
Phó Lam Tự cầm một viên bi thủy tinh rồi ném đại vào một cái quan tài gần đó, bi rơi lên nắp quan tài phát ra tiếng giòn tan.
Ngay sau đó, nắp quan tài đột nhiên vỡ ra, bên trong có rất nhiều cánh tay đẫm máu vươn ra, quờ quạng trong hư không như muốn kéo người chơi đang đứng trên nắp quan tài xuống.
Có thể tưởng tượng, nếu không kiểm tra trước mà đã đạp lên thì hậu quả sẽ như thế nào.
Cô lại lấy một viên nữa ném tới, lần này cái quan tài được chọn đột nhiên chìm xuống, mãi cho tới khi hoàn toàn lặn xuống đất, một bàn đinh nhọn có cùng diện tích với quan tài dựng thẳng trên mặt đất, dù là ai rơi xuống đều sẽ bị đâm thành cái sàng ngay.
Cô thở dài: “Tôi đúng là đen hơn nhọ nồi mà.”
Kiều Vân Tranh mỉm cười: “Không sao, dù sao tôi cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.”
“Thế để tôi cho, con người tôi hơi bị may đấy.”
Cố Mặc Trì xung phong, y nhận lấy bi thủy tinh từ Phó Lam Tự, thử ném tới một cái quan tài ở hơi xa.
Như một kỳ tích, cái quan tài đó một lúc lâu vẫn chẳng có động tĩnh khác thường nào, là an toàn.
Nhờ đó mà cả ba đã có bước đi đầu tiên làm nên lịch sử, tất cả cùng nhảy lên cái quan tài đó.
Vì số lượng bi thủy tinh có hạn nên nhiệm vụ thử quan tài này chính thức được giao cho Cố Mặc Trì số đỏ.
Cố Mặc Trì liên tục chọn đại ba lần thành công, dẫn đồng đội thuận lợi đi tới trước, mãi cho tới điểm kết thúc.
Nhưng y vẫn luôn suôn sẻ như thế à?
Không đâu.
Lúc đang chọn cái quan tài thứ bảy, Cố Mặc Trì và Kiều Vân Tranh đã nhảy lên rồi, Kiều Vân Tranh đang tính đón Phó Lam Tự thì ngay sau đó lại nghe một tiếng vang thật lớn, nắp quan tài dưới chân Phó Lam Tự bị sập xuống.
Phó Lam Tự chưa kịp nắm lấy bàn tay đang vươn ra của anh thì đã mất trọng tâm và rơi vào quan tài!
“Em Lam!”
“Anh Kiều!”
Thực ra cái quan tài này trống chứ không hề có tay ma máu me gì, cũng chẳng có bàn đinh sắc bén đủ để đâm xuyên cơ thể.
Phó Lam Tự ngã trong quan tài gỗ không bị thương, cô bình tĩnh lại, mơ hồ nghe Cố Mặc Trì đang gọi Kiều Vân Tranh.
Cô đang nghi hoặc thì chợt thấy trên đỉnh đầu có một bóng đen lướt qua, Kiều Vân Tranh cũng nhảy theo vào.
“… Gì vậy, anh điên rồi à?”
“Thế em bảo tôi phải làm sao đây?” Một tay Kiều Vân Tranh nắm lấy tay cô, đầu ngón tay anh lạnh buốt, giữa đôi mày vẫn chưa gỡ được vẻ lo lắng, “Tình hình nguy cấp, tôi còn kịp suy nghĩ tới chuyện khác không?”
Trăng sao mờ tối nhưng ánh mắt anh lại cực kỳ trong trẻo, Phó Lam Tự nhìn thấy bóng dáng mình trong đáy mắt anh, cô ngẩn người ra, chợt cảm thấy mình không phản bác lại được.
“Tôi… Tôi không có bị thương, đây là quan tài rỗng.”
“Nếu là quan tài rỗng thì sao lại sập được?”
Cô giơ tay sờ xung quanh, sau một lát, hình như đã sờ được thứ gì đó ở dưới đáy quan tài.
Là một lá bùa.
Cô giật lá bùa xuống, ai ngờ ngay khi xé nó ra, dưới chân đã chấn động, tất cả quan tài đều đang thay đổi vị trí.
Cơn chấn động kéo dài rất lâu mới ngừng.
Hai người nhìn nhau, nhanh chóng nhảy lên nóc quan tài, đứng vững lại.
“Hai người còn sống à? Đúng là tuyệt vời.”
Vì trận quan tài xảy ra thay đổi nên vị trí hiện tại của Cố Mặc Trì cách họ rất xa, không chỉ có thế, nếu so ra, họ đang cách xa điểm kết thúc, mà Cố Mặc Trì thì lại rất gần.
Cái danh số đỏ đúng là danh bất hư truyền.
Đọc Full Tại
“Chắc anh Cố sẽ không chạy một mình đâu nhỉ?” Kiều Vân Tranh cười đầy ẩn ý, “Mong là sẽ không, dù sao mớ bi thủy tinh còn lại cũng đang ở chỗ chúng tôi mà.”
“Nói thế nào thì chúng ta cũng xem như cùng nhau vượt khó rồi, đâu tới mức đó được.” Cố Mặc Trì nói, “Thế này nhé, số tôi may nên tôi chỉ định vài cái quan tài, hai người đi tới bên tôi trước đã.”
“Được.”
Thế là sau đó, ba người phân công lao động, mỗi khi Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự đi qua một cái quan tài sẽ ném cho Cố Mặc Trì một viên bi thủy tinh để y tiếp tục dò đường tới trước.
Dù tiến độ hơi chậm nhưng cũng xem như là có hiệu quả.
Mãi tới lúc đến được cái quan tài số mười bốn, khoảng cách giữa ba người chỉ còn cách một bước, tiếc là trận quan tài lại đổi vị trí lần nữa.
Lần này không chỉ đổi vị trí mà còn xuất hiện những chuyện kỳ lạ nữa.
Gió to bất chợt nổi lên, hàng nghìn lá bùa trên trụ đồng kêu xào xạc như sắp bị thổi bay đi vậy.
Tất cả quan tài đều phát ra tiếng gõ dữ dội, xung quanh là tiếng khóc thảm thiết như có hàng chục nghìn con ma đang cùng kêu gào, muốn hút hết hồn phách của con người.
Chỉ trong chốc lát, Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự lại xa điểm đích hơn một chút, thời gian không còn nhiều, hai người đành phải tự dò đường, nhanh chân nhảy tới trước.
Chợt nghe Cố Mặc Trì đằng trước hoảng hốt nói: “Hai người, chú ý đằng sau kìa!”
Phó Lam Tự quay phắt người lại, thấy có một luồng khói đen dày đặc bốc ra từ nắp quan tài phía sau, đánh tới như một cái bóng.
Trong lòng cô chợt lóe lên một tia cảm khái, cúi đầu nhìn lá bùa đang cầm trong tay.
Thoạt nhìn có vẻ lá bùa đó không có gì khác so với bùa dán trên trụ đồng, nhưng trên lá bùa này vẽ những hình vẽ phức tạp hơn, mà cô cũng có thể hiểu được văn tự viết trên đó.
Đã làm sao, nếu đã hiểu được thì phải đọc lên chứ nhỉ?
“Thiên địa huyền tông, vạn khí chi căn, tứ linh thiên đăng, lục giáp lục đinh, giúp ta diệt tinh, yêu ma vong hình!”
Lúc cô cao giọng đọc câu thần chú gồm hai mươi bốn từ này, lá bùa lập tức biến thành một vệt sáng vàng bao bọc lấy cô và Kiều Vân Tranh.
Mà luồng khói đen cuồn cuộn kia đã bị ánh sáng vàng này cản lại.
Cố Mặc Trì bên kia thấy thế thì trầm trò: “Không ngờ hệ thống chó má này cũng xàm quá nhỉ?”
“…”
Đúng thế, đó chính là tiếng lòng chung của tất cả mọi người trong giờ phút này.
Kết quả là Cố Mặc Trì còn chưa kịp dứt lời thì những tiếng ầm ầm liên tục đã vang lên, vọng khắp trong trận quan tài.
Khói đen biến mất, hàng trăm cái quan tài đã có ít nhất là vài chục cái bị sập và hư hỏng, mà mấy chục cái còn lại đa phần lại nằm trong phạm vi nguy hiểm không được đạp lên.
Phó Lam Tự liên tục thử ba cái quan tài, tính ra một đường tắt ngắn nhất, có thể đi thẳng tới vị trí của Cố Mặc Trì.
Hai cái trước thì không sao, tới cái thứ ba thì hơi xa Cố Mặc Trì thật, đến cả Kiều Vân Tranh chân dài phóng qua còn hơi miễn cưỡng, tới cô thì độ khó lại càng cao.
Quả nhiên, dù sức bật của cô không tệ nhưng vẫn thiếu một chút.
Bên dưới là bàn đinh sắc bén.
May mà Kiều Vân Tranh và Cố Mặc Trì đã chuẩn bị sẵn sàng, ngay lúc cô suýt rơi xuống, cả hai cùng lúc nắm hai cánh tay cô, hợp sức kéo cô lên.
Cô gần như lao thẳng vào vòng tay của Kiều Vân Tranh đằng trước.
Kiều Vân Tranh trở tay ôm lấy cô, cười vỗ lưng cô: “Em Lam, đừng sợ.”
“… Không cần đâu, đâu có nghiêm trọng tới vậy.”
Cố Mặc Trì ở bên cạnh gật đầu vui vẻ, dù chẳng hiểu sao y lại vui như thế nữa.
“Tình cảm hai người tốt thật đấy.”
“Anh Cố, có thể kiểm tra trước rồi hẵng nói mấy câu vô nghĩa này được không?”
…
Sự thật đã chứng minh, cửa cuối cùng của thế giới này nếu chỉ dựa vào sức của một người sẽ khó có thể thành công được.
Cần có sự hợp tác chân thành.
Ngay sau khi viên bi cuối cùng bị ném ra, hai cái quan tài còn lại sẽ để Cố Mặc Trì số đỏ chọn bằng trực giác.
“Cái bên phải.”
Quan tài bên phải là an toàn.
Ba người như đang bước bước chân cuối cùng qua cầu Nại Hà, cuối cùng cũng đáp xuống mặt đất kiên cố.
Phó Lam Tự quay đầu lại, đột nhiên thở dài vô cớ: “Nãy mà cho tôi chọn, tôi sẽ chọn bên trái.”
Kiều Vân Tranh bình tĩnh gật đầu: “Trùng hợp quá, tôi cũng thế.”
“Vận may của hai người lạ đấy.” Cố Mặc Trì thân thiện nhắc nhở, “Sau này nếu bị bắt lựa chọn, có thể cân nhắc tới việc chọn ngược lại, tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn đấy.”
“…”
Phó Lam Tự lấy miếng ngọc bội cá âm dương kia ra, bước tới lắp vào chỗ lõm xuống trên cửa đá.
Tách.
Mặt dây chuyền trên cổ sáng lên, tiếng giọt nước rơi vào bình thủy tinh khe khẽ lại truyền tới.
Ánh sáng trắng quen thuộc ập tới, cô nhắm mắt lại, mơ hồ nghe Cố Mặc Trì đang nói.
“Hai người, số điện thoại của tôi là ….”
“Hiếm khi kết được bạn, có rảnh nhớ liên lạc nhé.”