Bàn tay của Vu Hân Hân rất đẹp, nhưng tiếc là cô ta không được khéo cho lắm, tốn cả buổi sáng vẫn chưa học được cách may búp bê.
Dù cô ta có nhìn chằm chằm Phó Lam Tự may thì con đường từ lý thuyết tới thực tiễn vẫn gian nan tới lạ thường.
Thực ra Cảnh Hạc cũng chẳng khá khẩm gì mấy, nhưng cậu ta biết dùng mánh khóe để gian lận, Phó Lam Tự may giúp cậu ta dáng đầu và cơ thể, Kiều Vân Tranh may giúp tay chân, cậu ta chỉ cần nhét bông vào trong, may đại vài đường cho kín lại rồi gắn vào với nhau là được.
… Tất nhiên, những bước cuối này cũng khiến cậu ta khá vất vả.
Về váy búp bê, cậu ta tính dùng một miếng vải đỏ quấn quanh để qua quýt cho xong thôi.
Sau lần thứ n bị kim đâm vào tay, cuối cùng Vu Hân Hân cũng đã mất hết kiên nhẫn, quyết tâm vứt kim may và vải vào trong hộp.
Cô ta ngồi đó suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa ra được một kết luận: Nếu mình đã không may được thì cũng chỉ có thể kéo người khác xuống nước chung thôi.
“Tôi thấy may búp bê này có vẻ như là thuật che mắt của hệ thống thôi, hẳn sẽ không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu.” Cô ta giả vờ bâng quơ tựa vào một bên giường, cố tình nói, “Mọi người có thấy không, tối qua Hanako vào phòng, thấy chúng ta chưa may xong cũng chẳng làm gì, chỉ tới hù dọa thôi, thế sao phải bận tâm? Mọi người đừng may làm chi nữa.”
Trong phòng ký túc lặng ngắt, ba người kia đều không để ý tới cô ta, chỉ lo làm việc của mình.
Vu Hân Hân bị bơ nên không nhịn được mà hờn dỗi: “Sao lại mặc kệ người ta thế! Anh trai, chẳng lẽ tôi nói không đúng hay sao?”
Kiều Vân Tranh đang nằm trên giường, nhìn tấm thiệp có hình Hanako xem tường tận.
Nghe vậy, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, cười rất dịu dàng: “Ừ, rất có lý.”
Vu Hân Hân mừng thầm: “Vậy anh…”
“Tôi sẽ không may nữa.”
“Thật ư?”
“Thật.” Anh gật đầu, “Vì tôi may xong rồi.”
“…”
Kiều Vân Tranh không để ý tới sắc mặt đen như đít nồi của Vu Hân Hân, anh thản nhiên buông tấm thiệp đứng dậy, hoạt động cổ tay rồi ra ngoài cửa.
“Mọi người cứ may từ từ đi, tôi ra ngoài dạo một vòng.”
Phó Lam Tự không nói gì, cô ngước mắt lên nhìn nhau với anh một cái rồi lại cúi đầu tiếp.
Một lúc sau, cửa bị đóng lại từ bên ngoài.
Vu Hân Hân cắn quả táo héo tới nỗi chẳng còn vị gì, bí mật quan sát, cô ta phát hiện thời gian trôi qua, Phó Lam Tự cũng đã may búp bê xong và bắt đầu ngủ trưa.
Mà Cảnh Hạc ở giường trên đối diện cũng đã hoàn thành bước lắp các bộ phận, đang bắt đầu may lại.
Cứ tiếp tục thế này thì cô ta sẽ trở thành người chơi duy nhất không có búp bê trong phòng này mất.
Tuy tối qua chưa may xong búp bê nhưng Hanako cũng chẳng làm gì thật.
Nhưng ai mà biết tối nay Hanako có làm gì không chứ?
Dù sao cơ chế của hệ thống cũng là thế, thả rông một đêm có thể là để cho các người chơi có đủ thời gian để may búp bê thôi, làm gì có vụ rộng rãi mãi được.
Cô ta nắm chặt chuôi cây kéo dùng để cắt vải, chớp mắt chần chừ một chút rồi giấu nó dưới gối.
Để phòng ngừa tai họa, cô ta phải thực hiện một số biện pháp thôi.
…
Trước bữa tối, Phó Lam Tự thức dậy sau một giấc ngủ trưa, chuẩn bị đi ra ngoài tìm hiểu rõ bố cục của tòa ký túc xá này.
Tình cờ là Cảnh Hạc cũng đã may xong búp bê, sau đó bèn theo cô ra ngoài.
“Chị Lam! Đừng hành động một mình, nguy hiểm lắm, hai chúng ta đi chung để em bảo vệ chị.”
Phó Lam Tự sải bước đi tới trước, giọng điệu bình tĩnh: “Cậu hài hước quá.”
“… Em mà hài hước gì? Em nghiêm túc thế mà.”
“Cậu nhớ cho kỹ, sau này nếu có xuyên việt một mình thì đừng có gửi gắm hy vọng nằm không hưởng thắng nữa, phải làm quen địa hình, tìm manh mối, chủ động làm việc đi.” Cô không bông đùa với cậu ta nữa mà nghiêm túc dặn dò vài câu, “Trước đây chị đã từng gặp rất nhiều người chơi ở rank thấp, họ cứ chờ đợi, ngóng trông các đối thủ khác bị tiêu diệt để cuối cùng mình được hưởng lợi — Chuyện này cần tỷ lệ may mắn cực lớn, nhưng không phải lần nào cũng tới lượt cậu đâu, cậu muốn thắng thì phải học cách lấy tấn công làm phòng thủ.”
Cảnh Hạc nhìn cô, hơi sững sờ.
“Chị Lam, trước giờ chị đều làm như thế à?”
“Ừ, chứ không thì sao?”
“Em thấy hơi khó mà tưởng tượng nổi, hình như chị chưa từng bị yếu thế, nhưng lần đầu xuyên việt chị chỉ mới có tuổi, quá cực khổ.” Cậu ta thở dài, “Em chẳng dám nghĩ tới việc sẽ thăng lên rank Vàng, giờ ở rank Bạc mà em đã thấy mình sẽ chết bất cứ lúc nào rồi.”
“Cậu là người trưởng thành, nên có trách nhiệm đi, nếu cậu chết thì nửa đời sau của cha cậu phải làm sao đây?” Phó Lam Tự đi từ tầng xuống tầng , vừa nhanh chóng quan sát xung quanh vừa thuận miệng hỏi, “Đúng rồi, chưa nghe cậu kể về việc tại sao bị kéo vào hệ thống nhỉ?”
“À, là sự cố bất ngờ đấy.” Nhắc tới chuyện này, Cảnh Hạc hơi bực bội gãi đầu, “Khoảng hai năm rưỡi trước, em tan học về nhà, lúc băng qua đường tình cờ thấy một người phụ nữ dắt con nhỏ, lúc đèn đỏ sáng lên, cô ấy dừng lại nhưng đứa trẻ lại chạy đi, vì bảo vệ đứa trẻ mà em…”
“Lúc đó em bị tông tới mức chấn động não mạnh, xương toàn thân bị gãy rất nhiều chỗ, sau này hồi phục lại thì cái hệ thống trời đánh này cũng tìm tới.”
Phó Lam Tự im lặng một lúc rồi giơ tay lên, khẽ khàng vỗ vai cậu ta.
“Rất tốt, dù trông hơi ngốc nghếch nhưng vẫn là một người lương thiện.”
“…” Cảnh Hạc nhất thời nghẹn họng, “Chị à, chị đang khen em đấy hả?”
“Đang khen cậu đấy.”
Nói xong, Phó Lam Tự chợt dừng bước và túm lấy cổ áo Cảnh Hạc, ép cậu ta lùi về sau một bước.
Hai người đang đứng ở góc rẽ hành lang tầng , thấy có hai người chơi nam đang nghiên cứu khóa cửa chính của tòa ký túc xá.
Cô khẽ nheo mắt lại.
Ở góc độ này, dù cách một khoảng nhưng cô vẫn có thể thấy rõ hình dạng của ổ khóa đó khá kỳ lạ, chắc chắn chìa khóa mở không phải chiếc mà sáng nay cô với Kiều Vân Tranh tìm được.
Lúc này, một người chơi nam trong đó quay đầu lại, lúc nhìn thấy hai người cũng hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã phản ứng lại được, tiện thể nhắc nhở bạn mình ở bên cạnh luôn.
Gã có đôi mắt một mí, cười lên trông giống như Mashimaro, trông rất thân thiện.
“Hai người ở phòng nào vậy?”
Phó Lam Tự trả lời: “Ký túc xá số .”
“À à, chúng tôi ở ký túc xá số .”
Còn người chết tối qua thì ở ký túc xá số .
Ngoài ba cửa phòng được dán số này ra, những ký túc xá khác trong tòa nhà đều bị khóa kín lại, nãy cô đã thử rồi, tất cả đều không mở ra được.
Gã Mashimaro cười nói: “Mong là hai người may mắn, thuận lợi qua cửa.”
Tên nhuộm tóc xanh lam ở cạnh rất thiếu kiên nhẫn đẩy lưng gã: “Có quen đâu mà nói tầm xàm vậy, trò chơi này có thể cho tất cả qua cửa à?”
Ừm, người này đúng là ngay thẳng.
So với lịch sự giả tạo với nhau, sự thù địch không che đậy sẽ chân thực và đáng tin cậy hơn.
Phó Lam Tự chẳng nói gì thêm, cô xoay người bỏ đi, vẫy tay ra hiệu Cảnh Hạc đi theo.
Trong tòa nhà, tiếng nhạc chuông báo giờ lại vang lên.
Có vẻ đây cũng là một người bình thường, đa số mọi người đều bị kẹt trong tòa ký túc xá này, ngoan ngoãn may búp bê.
Hoặc có lẽ cũng có người đang ôm ý đồ xấu nhưng chưa thể hiện ra hết.
Ban đêm, tòa ký túc xá tắt đèn như thường lệ.
Hình như ánh trăng tối nay sáng hơn đêm qua một chút.
Tập thể ký túc xá số đã chìm vào giấc ngủ, Phó Lam Tự nằm nghiêng trên giường, hơi thở đều đều, có lẽ đã ngủ say rồi.
Cảnh Hạc và Kiều Vân Tranh cũng chẳng có động tĩnh gì.
Vu Hân Hân nằm trên giường đợi rất lâu, cuối cùng cũng cảm thấy thời cơ đã tới, bấy giờ mới sờ sạng lấy cây kéo dưới gối, rón rén bò xuống giường.
Cô ta ngồi bên giường Phó Lam Tự, cẩn thận quan sát một chút, cuối cùng xác nhận con búp bê đã may xong vẫn được đặt trong góc giường.
Cô ta nín thở, lén cầm lấy con búp bê, siết chặt trong tay.
Sau đó hé cây kéo ra, định cắt đầu búp bê đi.
Nếu trong ký túc xá có hai người chưa may xong búp bê thì phạm vi mục tiêu của Hanako sẽ rộng hơn, chắc sẽ an toàn hơn một chút.
… Nhưng hành động đơn giản này không thể thành công được.
Cổ tay cô ta chợt bị siết chặt, cơn đau ập tới, Vu Hân Hân hoảng hốt quay đầu lại, thấy Phó Lam Tự đã dậy tự bao giờ, chộp lấy cây kéo cô ta đang cầm.
Giọng nói của Phó Lam Tự rất tỉnh táo, không hề nghe ra tí ngáy ngủ nào: “Cô Vu thú vị thật đấy, cố tình thức khuya chỉ để cắt búp bê của tôi à?”
“Tôi… tôi không có.” Vu Hân Hân cứng đầu giảo biện, “Tôi chỉ muốn xem thử đến tối búp bê có thay đổi gì không thôi, tôi… tôi thật sự chỉ muốn xem thử thôi…”
“Thế giờ cô đã thấy chưa?” Phó Lam Tự dí mũi kéo nhọn vào cổ họng Vu Hân Hân, “Đưa búp bê cho tôi.”
Vu Hân Hân không cam lòng lắm, cũng chẳng muốn bỏ cuộc, cô ta do dự một lúc rồi lại nắm chặt con búp bê hơn.
Phát hiện tay cô ta đang bí mật dùng sức để xé con búp bê đã được may ra, Phó Lam Tự quả quyết giơ tay lên, cây kéo lập tức vạch ra một đường máu trên cổ cô ta, sau đó lại thuận tay tát thêm một phát nữa.
Vu Hân Hân không kịp đề phòng nên ngã hẳn ra đất, đau đến mức suýt bật khóc thành tiếng.
“Bản chất của trò chơi này rất đặc biệt, ai cũng muốn sống hết, vì thế làm gì tôi cũng hiểu được, không có đúng sai.” Phó Lam Tự nhặt búp bê của mình lên, phủi đất trên đó, giọng điệu bình thản, “Nhưng cô dùng cái trò khôn lỏi này với tôi thì hơi múa rìu qua mắt thợ rồi đó.”
Vu Hân Hân sờ cổ thấy một tay ướt đẫm máu, cô ta vừa tức vừa sợ, không kìm được mà lên giọng.
“Cô muốn giết tôi à? Cô đang muốn giết người đấy hả! Hai người mau dậy đi, cô ta muốn giết người kìa!”
Kiều Vân Tranh dùng cánh tay che mắt lại, làm như không nghe thấy gì.
Cảnh Hạc uể oải trở mình, lầm bầm: “Ồ, giết người à?”
Hai người ngủ tiếp, giả vờ chẳng biết gì.
Vu Hân Hân sụp đổ: “Ba người kết thành đồng minh sau lưng tôi đúng không? Mấy người nghĩ kết thành đồng minh là thắng được hả?!”
“Chúng tôi thắng được hay không thì chưa chắc, nhưng loại như cô chắc chắn không thắng nổi đâu.” Phó Lam Tự cất kéo, nằm lại lên giường, “Tôi đếm tới ba, nếu cô còn chưa chịu quay về ngủ thì tôi cho thêm một nhát lên mặt cô đấy.”
“…”
“Một, hai…”
Bàn tay Vu Hân Hân run lên, sợ cô làm thật mà trong phòng lại chẳng có ai chịu giúp mình nên chỉ có thể nén giận, ôm vết thương rướm máu tủi thân bò lên giường trên.
Sớm muộn gì mình cũng sẽ tự tay giết con nhỏ xảo quyệt này thôi!
Tiếc là mục tiêu cao cả của cô ta không thể nào thực hiện được.
Nửa đêm, tiếng bước chân nhẹ nhàng quen thuộc lại vang lên trong ký túc xá.
Cộp, cộp, cộp.
Đôi giày da gõ trên đất, Hanako đi đi lại lại trong ký túc xá chật hẹp.
Nó dùng trước giường của Phó Lam Tự, cúi người quan sát dáng vẻ khi ngủ của cô.
Bím tóc dài của nó rủ xuống đỉnh đầu Phó Lam Tự, lọn tóc quét tới quét lui trên mặt cô như một cây chổi sắt, chà tới mức khiến da đau nhức.
Phó Lam Tự nhắm mắt, không nhúc nhích.
Hanako nhìn một lúc thì dời mắt đi, cầm lấy con búp bê đã may xong trên góc giường.
Giọng nói yếu ớt lạnh lùng của nó vang lên, dù ở gần trước mặt nhưng nghe lại như hiệu ứng âm thanh vòm độ.
“Chà, búp bê của Hanako đã may xong rồi này.”
Nó ôm lấy con búp bê, xoay người đi chỗ khác, nhìn Kiều Vân Tranh và Cảnh Hạc ở đối diện.
Búp bê Kiều Vân Tranh may rất cẩn thận và đẹp đẽ, nó rất hài lòng; búp bê của Cảnh Hạc hơi xiêu vẹo, hình như nó còn nhỏ giọng phàn nàn một câu.
Vì câu phàn nàn này mà Cảnh Hạc đang trốn trong chăn sợ tới mức chảy mồ hôi lạnh.
May mà nó không làm gì bất thường, vẫn ôm con búp bê của Cảnh Hạc trong lòng rồi bỏ đi.
Nó dạo một vòng, cuối cùng nhắm mục tiêu vào Vu Hân Hân nằm ở giường trên của Phó Lam Tự.
Con búp bê của Vu Hân Hân chỉ mới được nhồi bông vừa đủ, đường may thô sơ, so với tối qua thì không tiến triển được là bao.
“Ôi.” Nó thở dài, “Cậu chưa may xong búp bê của Hanako rồi.”
Vết thương của Vu Hân Hân đang đang nhói nên chẳng ngủ nổi, bấy giờ ý thức được Hanako tới kiểm tra tiến độ nên hoảng tới mức tóc gáy dựng đứng, bất giác run rẩy.
Bàn tay nhỏ lạnh như băng của Hanako nhẹ nhàng m ơn trớn vết máu trên cổ cô ta, sau một lúc lâu thì cười khanh khách, nói nhỏ bên tai cô ta.
“Thế… Tối nay cậu chơi với Hanako nhé?”
Câu nói này như lời đòi mạng từ địa ngục, Vu Hân Hân sợ hãi tới mức vô thức mở mắt ra.
Cô ta đang đối mặt với Hanako ghé bên gối.
Trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Hanako là một đôi mắt to xen lẫn màu đỏ và đen, tựa như máu chảy trong đêm tối, quỷ dị đáng sợ.
Hanako nhe răng ra cười với cô ta một tiếng, nét mặt như ác quỷ, giọng nói lại ngây thơ.
“Đến chơi với Hanako nhé?”
Khi con người rơi vào tình trạng cực kỳ khủng hoảng thường sẽ không kêu ra thành tiếng được, Vu Hân Hân nặng nề ngã tựa ra vách tường phía sau, nhìn chằm chằm Hanako đang tới gần, hai mắt trợn lên, chỉ kịp phát ra một tiếng rên yếu ớt.
…
Cảnh Hạc thức trắng cả đêm.
Cậu ta co rúm trong chăn, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào mà chứng kiến được toàn bộ quá trình Vu Hân Hân chết qua khe hở.
Cậu ta thấy Hanako xé động mạch cổ của Vu Hân Hân ra, máu tươi phun đầy trên tường;
Cậu ta còn chứng kiến Hanako tay không xé toạc tay chân Vu Hân Hân, sau đó nhét tứ chi đẫm máu của cô ta vào trong chăn.
Tiếng máu thịt roèn roẹt như tiếng mổ lợn vậy.
Mùi máu tanh tưởi tràn ngập khắp phòng ký túc xá khiến người phát nôn.
Sau đó cậu ta chẳng thể chịu nổi nữa, vùi mặt vào gối, mồ hôi ướt đẫm quần áo, chỉ thấy đầu quay cuồng tới mức ong ong.
Cậu ta còn không biết Hanako đi khi nào nữa.
Khó khăn lắm mới chịu được tới tảng sáng, ánh nắng chiếu vào.
Tay chân cậu ta nhũn ra, lết xuống giường, vừa khóc nức nở vừa chui vào chăn của Kiều Vân Tranh để tìm kiếm sự an ủi.
“Anh Vân ơi! Má nó, tối qua anh có thấy không? Hanako đó giết người ngay trên giường, còn em lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi!”
Kiều Vân Tranh thở dài: “Thế sao cậu phải nhìn làm gì? Cậu nhắm mắt được mà.”
“… Đó là chuyện em khống chế được sao?”
“Sao lại không khống chế được?” Kiều Vân Tranh nói, “Lúc đó chị cậu nằm ở giường dưới, máu từ giường trên chảy xuống dưới gối cô ấy kia kìa, cậu có thấy cô ấy vẫn ngủ được không?”
Cảnh Hạc quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Phó Lam Tự đang dụi mắt đứng dậy, thầm trách một câu.
“Hai người ồn ào thế?”
Bên ngoài gối của cô thực sự bị dính một mảng máu, trên đất cũng toàn là máu.
Cậu ta lạy luôn, phụ nữ có thể tới được Vàng IV thì tố chất tâm lý còn bình thường được nữa ư?
“Vậy… Vậy thi thể này phải để lại ở phòng chúng ta mãi sao?”
“Hiện tại xem ra đúng là vậy đấy, vì không có chỗ để vứt.” Phó Lam Tự đứng dậy, “Chị đi dọn dẹp đây.”
“Để tôi làm cho.”
Kiều Vân Tranh leo lên giường trên trước cô, dùng hai ngón tay vén cái chăn dính máu ra.
Vu Hân Hân đã gần như bị Hanako xé thành trư nhân, y hệt với con búp bê bán thành phẩm tả tơi bên cạnh của cô ta.
Anh chuyển thi thể Vu Hân Hân ra, tìm được một chiếc chìa khóa màu bạc trong vũng máu dưới người cô ta, trên chìa khóa có số “”.
“Như tôi đoán.” Anh nói, “Sẽ tìm được chìa khóa tương ứng với phòng ký túc xá của người chết.”
Giống như người chết hôm qua ở ký túc xá số , dưới thi thể cậu ta cũng có một chiếc chìa khóa đánh dấu số phòng của mình.
Phó Lam Tự trầm ngâm: “Anh tìm được chỗ cần chìa khóa trên tầng chưa?”
“Một trong những cửa phòng ký túc xá trên tầng có thể mở được, sau khi mở ra sẽ thấy một rương gỗ trên bệ cửa sổ, cái rương đó có ba ổ khóa y hệt nhau.”
“Thế giờ cái rương đó đâu?”
“Bị tôi giấu trong nhà vệ sinh tầng rồi, giờ tôi sẽ đi lấy, em sang ký túc xá số xem thử chút đi.”
“Được.”
Thế là cả hai chia nhau ra hành động, Cảnh Hạc cân nhắc hai bên, cuối cùng quyết định đi theo Kiều Vân Tranh tìm rương.
Phó Lam Tự vào ký túc xá số một mình, lúc đi ngang qua ký túc xá số , cô dừng lại một chút vì bên trong có tiếng nữ đang khóc.
Cô bước tới, gõ cửa một cái.
“Cho hỏi, ở chỗ mọi người cũng xảy ra chuyện rồi à?”
Trong ký túc xá số chỉ còn lại một nam một nữ, người chơi nữ đó đang khóc, nước mắt giàn giụa trên mặt, vừa khóc vừa chỉ lên giường mình.
“Cô ta chết rồi.”
Một người chơi nữ khác chết y hệt Vu Hân Hân, đều bị Hanako xé toạc người ra.
“Ký túc xá của chúng tôi cũng chết một người, là vì chưa may xong búp bê, cô ta cũng thế à?”
Người chơi nam bên cạnh nói: “Thực ra cả ba chúng tôi đều chưa may xong, nhưng búp bê của cô ta không thành hình nên Hanako bảo cô ta không nghiêm túc, bởi vậy mới…”
Phó Lam Tự: “Hai người vất vả rồi.”
Cô rời khỏi ký túc xá số , đi tiếp tới ký túc xá số .
Nhóm ở ký túc xá số cũng thế, bị chết một người.
Gã Mashimaro, tên tóc xanh và một người xem như bạn cùng phòng của họ đang ngồi song song trên giường, sắc mặt rất khó coi.
Trên cái giường đẫm máu kia rõ ràng là người chơi bị Hanako chọn trúng tối qua.
“Ái chà, quý cô số , gặp nữa rồi.” Gã Mashimaro mỉm cười đánh tiếng chào, tuy rằng nụ cười có hơi gượng gạo, “Chắc bên các cô cũng xảy ra chuyện rồi nhỉ?”
“Người giường trên của tôi chưa may xong búp bê nên chết rồi.” Phó Lam Tự hỏi, “Còn người này thì sao?”
“Bốn chúng tôi đã đều may xong hết cả, nhưng tối qua nghe Hanako nói anh ta may xấu nhất nên phải chơi với nó.”
“…”
Nói tới đây, Phó Lam Tự đã hiểu hết.
Tóm lại, theo thiết lập trò chơi, mỗi phòng ký túc xá tối qua đều phải có một người chết, lấy việc may búp bê làm tiêu chuẩn cơ bản.
Người chơi chưa may xong sẽ ưu tiên bị giết;
Nếu có người may xong thì người chưa may hết sẽ chết.
Nếu tất cả người chơi đều may xong thì người may xấu nhất sẽ bị giết.
Nói ngắn gọn là không khéo tay là không sống được trong thế giới này.
Phó Lam Tự đang suy tư thì chợt nghe gã Mashimaro mỉm cười hỏi: “Này cô, hôm qua cô có đụng vào thi thể trong nhà vệ sinh không?”
Cô nhìn gã một cái, thấy gã nhìn mình chằm chằm với ánh mắt sắc bén một cách khó hiểu, toát lên vẻ đã nhìn thấu và muốn đánh giá.
Đây không phải ánh mắt mà người chơi rank thấp có.
Hầu hết những người mắt một mí đều không đơn giản.
Cô biết gã muốn thăm dò chuyện gì nhưng rất thản nhiên phủ nhận.
“Không có đụng vào, tôi sợ bẩn lắm.”