Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

chương 35: cố mặc trì

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chiều đó, Phó Lam Tự kéo hết rèm trong phòng ngủ ra để che khuất ánh mặt trời bên ngoài, ngồi xếp bằng với Kỷ Linh trên giường, mở phim “Búp bê ma Hanako” ra xem lần nữa.

Xem được một nửa, Bạch Tiêu trong phòng bếp đã làm xong chè xoài bưởi nên nhờ Bạch Sanh đưa tới cho cả hai.

Bạch Sanh vốn đang hào hứng lao vào phòng, kết quả thấy Hanako đang được quay cận trong màn hình máy tính nên sợ tới mức hét lên, suýt chút đã hất thẳng hai bát chè xoài bưởi luôn.

“Hai người làm gì vậy!”

“Xem phim kinh dị.” Phó Lam Tự bình tĩnh trả lời, “Ôn lại cửa rank Bạc mấy ngày trước tớ qua thôi mà.”

Kỷ Linh ngồi bên cạnh ngáp: “Chị rảnh quá nên ôn lại chung với em ấy luôn.”

Bạch Sanh khó tin: “Xem show thực tế chẳng hay hơn à? Khó khăn lắm mới không phải xuyên việt mà sao cứ phải tự làm khó mình thế?”

“Phải duy trì cảm giác nguy hiểm chứ.” Kỷ Linh nói, “Dù không xuyên việt thì em cũng phải duy trì tinh thần tốt nhất để xuyên — Này, xế chiều hôm nay chống đẩy năm mươi cái và gập bụng một trăm cái nhé, còn phải chạy máy nửa tiếng nữa, không được phép lười.”

“… Chị Linh, giờ chị thật sự chỉ có hơn chứ không hề kém anh em với Lam Lam đâu.”

“Vì chị đã được trải nghiệm nhược điểm về thể chất của em rồi.” Kỷ Linh nhận chè, thuận tay véo vùng thịt mềm trên cánh tay cô ấy, “Nhìn em kìa, cứ như cô ấm sống cả đời sung sướng ấy, lúc trước xuyên vào rank Bạc chung với chị, thậm chí em còn chẳng chạy nhanh bằng khách của chị nữa, cuối cùng là chị dẫn em qua cửa đấy.”

Bàn tay cầm thìa của Phó Lam Tự khựng lại: “Có vụ này nữa à?”

“Đúng thế, bởi vậy chỉ mới bảo Sanh Sanh thật sự bị anh chiều hư rồi, phải tăng cường độ luyện tập lên.”

“Sau này em sẽ mua thêm hai quả tạ tay để trong nhà, rảnh rỗi để cô ấy luyện tập một chút, mà nhảy dây cũng rèn luyện cơ chân, sau này mỗi sáng thêm hai trăm cái đi.”

“Chị thấy OK đấy.”

Bạch Sanh: “…”

Địa vị của cô ấy trong cái nhà này thực sự càng lúc càng thấp rồi.

Kết quả là chưa xem hết được bộ phim, chưa ăn được một nửa bát chè xoài bưởi thì điện thoại của Phó Lam Tự đã vang lên.

Màn hình hiển thị tên Kiều Vân Tranh.

Cô thản nhiên ấn nút nhận cuộc gọi.

“A lô, sao thế?”

“Em Lam.” Trong giọng nói của Kiều Vân Tranh tràn đầy ý cười, “Chiều có rảnh không? Ra đây ngồi xíu đi, gặp người quen.”

“Người quen nào cơ?”

Theo những gì Phó Lam Tự biết thì những người quen trong thành phố này của cô đều ở trong căn hộ này, còn lại cũng chỉ có Kiều Vân Tranh và Cảnh Hạc, cô không nhớ còn ai nữa hết.

Kiều Vân Tranh nhàn nhã thừa nước đục thả câu: “Em tới là biết ngay mà, quán cà phê Tang trên Phố ẩm thực đường Hồ Châu nhé, tiếng sau, không gặp không về.”

Phó Lam Tự đáp lại rồi mơ màng cúp máy.

“Em ra ngoài chút nhé.”

Ra đa nhiều chuyện của Kỷ Linh lập tức mở ra: “Đi đâu vậy? Đi hẹn hò với anh Kiều à?”

“… Tới đường Hồ Châu gặp người quen mà.”

“Tớ đi nữa.” Bạch Sanh nói, “Cậu đi gặp người quen của mình, tớ tới trung tâm thương mại mới mở cửa nên giảm giá ở đường Hồ Châu, sau đó về nhà chung.”

“Được.”

Kỷ Linh húp tiếp chè xoài bưởi của mình, nghe vậy thì nhướng mắt lên: “Thế còn chị? Hai đứa không tính dẫn chị đi chơi chung à.”

“Chị tham gia làm gì?” Bạch Sanh thản nhiên đáp, “Hiếm khi hai bọn em không có ở nhà, chị phải đàng hoàng hưởng thụ thế giới hai người với anh em chứ, chẳng phải đây là cơ hội để bồi dưỡng tình cảm cực tốt sao?”

Kỷ Linh nghiêm túc suy nghĩ rất lâu rồi khẽ gật đầu.

“Ừ, đúng thế, rất có lý, thế hai đứa còn đợi gì nữa? Đi nhanh đi, đừng có tốn thời gian.”

“…”

Cứ như thế, Phó Lam Tự và Bạch Sanh gần như bị quý cô Kỷ Linh trọng sắc khinh bạn đuổi ra ngoài.

Hai người đón xe tới gần đường Hồ Châu, sau đó Bạch Sanh đi mua sắm, Phó Lam Tự thì tới chỗ hẹn.

Tang là quán cà phê nổi tiếng trên mạng đã mở được ba bốn năm trên đường Hồ Châu, thiết kế trong quán mang hơi hướm Trung Quốc kết hợp với phương Tây, có rất nhiều người trẻ tuổi thích tới uống một ly trong thời gian rảnh, tiện thể chụp vài bức ảnh đẹp để đăng Weibo luôn.

Ngay khi Phó Lam Tự mới vào quán, báo bàn hẹn trước, nhân viên phục vụ đã tươi cười dẫn cô vào một căn phòng nhỏ trong góc tạo thành bởi một bức bình phong chạm khắc.

Bên trong có hai người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi, bên trái là Kiều Vân Tranh, người bên phải rất đẹp trai, vai rộng eo hẹp chân dài, mặc áo khoác da rất bảnh, đang cười đầy ẩn ý cho đường viên vào tách cà phê của mình.

Hóa ra là Cố Mặc Trì, ông hoàng may mắn trong lúc qua cửa nhà cổ rank Vàng kia.

Phó Lam Tự hơi kinh ngạc: “Anh Cố?”

“Cô Phó.” Cố Mặc Trì cười nói, “Nhìn biểu cảm của cô có vẻ đã gần như quên mất tôi rồi đúng không?”

“… Làm gì có, chí ít tôi còn nhớ tên anh mà.” Cô hỏi, “Vết thương của anh Cố đã lành chưa?”

Lần trước khi trong nhà cổ, vì bị người ta làm chú thuật người giấy nên Cố Mặc Trì đã dùng cây kéo quẹt một phát vào bụng mình, tuy vết thương không sâu nhưng chắc cũng phải dưỡng khá nhiều.

“Đã lành được khoảng hai tuần rồi, không sao hết, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cửa xuyên việt sau nữa.” Cố Mặc Trì hơi dừng lại, cố tình phàn nàn, “Cô Phó, trước khi qua cửa tôi có đọc số cho cô, sao cô không gọi cho tôi lần nào hết vậy?”

Phó Lam Tự ngồi xuống, khẽ liếc sang Kiều Vân Tranh: “Chẳng phải anh ấy gọi cho anh rồi sao?”

Kiều Vân Tranh mỉm cười: “Tôi đang dạo trên diễn đàn hệ thống, trong lúc vô tình chợt sực nhớ ra nên gọi chào hỏi một câu — Ai ngờ anh Cố ở ngay thành phố lân cận, ngồi đường sắt cao tốc phút là tới rồi, thật sự rất khéo.”

Cố Mặc Trì nói: “Ở thành phố lân cận tôi không có nhiều bạn, suốt ngày chán phèo, nghe nói giá nhà bên này không chênh lệch bao nhiêu với bên kia hết, tôi tính thời gian tới sẽ tới đây thuê nhà, nói không chừng còn hợp tác được với hai người vài cửa nữa.”

“Rank anh Cố là bao nhiêu vậy?”

Y lôi mặt dây chuyền hình bình nước trong cổ áo ra, ngón tay thon dài khẽ búng một cái, ánh sáng màu lam nhạt lóe lên rồi biến mất.

“Bạch Kim cấp I, sắp lên cấp II rồi.”

Lần trước y xuất hiện trong rank Vàng là vì ký hợp đồng thế thân giá cao, thay thế một khách hàng bị thương ở nhà để tham gia đấu thăng cấp Vàng.

Phó Lam Tự hiểu: “Giống với anh.”

Tất nhiên là đang nói với Kiều Vân Tranh.

Kiều Vân Tranh cười lắc đầu: “Tôi không bằng được với anh ấy, số tôi xui lắm.”

Cố Mặc Trì rank cao, thực lực mạnh, lại còn may mắn bẩm sinh, đây mới là lợi hại thực sự, đúng là con cưng của game.

Cố Mặc Trì nghe vậy lại hỏi: “Thế cô Phó rank gì?”

“Vàng IV.”

“À… Nói tới nói lui thì xem ra cơ hội hợp tác của ba chúng ta cũng không nhiều nhỉ.” Y tiếc nuối thở dài, “Sau này cô thăng lên Bạch Kim rồi chắc chắn sẽ xuyên việt chung với anh Kiều, tôi chỉ có thể chúc hai người may mắn về mặt tinh thần thôi.”

Hệ thống có quy tắc là ba người cùng rank không được xuyên chung.

Huống chi là dù hệ thống không cấm thì ba người xuyên chung rank Bạch Kim cũng là một chuyện quá mạo hiểm.

Rank Bạch Kim là dạng thần tiên đánh nhau, ma quỷ hỗn chiến, mỗi người chơi đều là kẻ hung ác nhất, nếu ba người chơi chung một đội thì xác suất sống sót gần như là dưới %.

Phó Lam Tự giơ tách ra hiệu: “Mượn lời chúc của anh Cố, tôi cũng chúc anh Cố sau này có thể tìm được cộng sự hợp ý.”

“Ha ha, tôi cũng mong thế.”

Dù sao con đường xuyên việt một mình cũng hơi cô đơn quá.

Vành tách của ba người khẽ chạm vào nhau.

Người chơi cấp cao muốn nói chuyện về kinh nghiệm của mình thì phải nói dông dài, mà ba người này tán gẫu gần tiếng, uống hai lượt cà phê, ba đ ĩa bánh ngọt cũng hết sạch.

Tuy rằng bánh ngọt đều do Phó Lam Tự ăn hết.

Mãi tới khi chạng vạng tối, mặt trời đã ngả về Tây, Cố Mặc Trì muốn nếm thử một quán đồ Nhật rất nổi tiếng trên đường này nên tính mời Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự đi chung.

Lúc này chợt nghe một tiếng gọi thánh thót như chuông bạc ở phía sau.

“Lam Lam, anh Kiều, tớ tới rồi!”

Bạch Sanh mới đi mua sắm về, trong tay vẫn đang xách túi lớn túi nhỏ, cô ấy mừng rõ bổ nhào tới chỗ ngồi bên cạnh Phó Lam Tự, tiện thể ôm lấy cổ cô luôn.

“Trung tâm thương mại đó mới mở nên đại hạ giá, cực kỳ hời luôn! Tớ mua cho cậu một cái áo khoác, cho chị Linh một chiếc váy, về nhớ thử nhé!”

Mái tóc xoăn màu lúa mạch buộc nửa đầu của cô ấy xõa ra, chất tóc rất đẹp, dưới ánh chiều tà hiện ra một ánh sáng rất mềm mại.

Từ góc độ của Cố Mặc Trì, góc nghiêng của cô ấy rất thanh tú và xinh đẹp, cười lên môi hồng răng trắng, ngọt ngào và tràn đầy sức sống.

Y quay đầu đi, hơi hào hứng hỏi Kiều Vân Tranh: “Đây là…”

“Xem như là đồng nghiệp đấy.” Kiều Vân Tranh trả lời, “Vàng I, người một nhà, không phải ngại đâu.”

Có lẽ là ảo giác nên biểu cảm của Cố Mặc Trì lập tức trở nên thoải mái và vui vẻ hơn rất nhiều.

“Trùng hợp tới vậy à?”

“Không không, tôi nào dám tự nhận là đồng nghiệp của mọi người, tôi chỉ là lính mới thôi, toàn nhờ các trùm lớn dẫn lên Vàng không đấy.” Bạch Sanh vô thức xua tay, cô ấy mới quay đầu lại, bấy giờ mới phát hiện Cố Mặc Trì ngồi ở đó nên nhìn y chằm chằm, “Ờ thì, Lam Lam, anh đẹp trai này là ai vậy? Tớ chưa gặp bao giờ hết.”

Phó Lam Tự nói: “Là một người bạn cùng qua cửa trước.”

Cố Mặc Trì bình tĩnh đứng dậy, vươn tay tới phía Bạch Sanh.

“Tôi họ Cố, Cố Mặc Trì, Mặc trong thủy mặc, Trì trong ao xuân.”

“À à, anh Cố, rất hân hạnh được biết.” Ánh mắt Bạch Sanh hơi sáng lên, lập tức nắm tay y, “Tôi họ Bạch, Bạch Sanh, Sanh trong sanh tiêu hòa minh.”

() Sênh – tiêu hòa thanh, bắt nguồn từ một điển tích thời Tần, ý chỉ hai bên tâm đầu ý hợp.

… Với tính cách vốn có của hai người, tự giới thiệu thôi cũng đâu cần chua tới vậy nhỉ.

Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh thầm liếc nhau, cả hai đều không lên tiếng nhưng ánh mắt đã nói hết tất cả.

Gì thế này, chỉ một cuộc gặp giữa đồng nghiệp với nhau mà trời xui đất khiến thế nào lại thành một buổi hẹn hò à?

Sau một lúc lâu mới nghe Cố Mặc Trì hỏi tiếp: “Cô Bạch sống ở thành phố này à?”

“Tất nhiên rồi, tôi thuê chung với Lam Lam, có đôi khi sẽ xuyên việt chung nữa.”

“Nếu có cơ hội thì thử ký hợp đồng hỗ trợ với tôi đi, thi thoảng tôi cũng nhận đơn trên diễn đàn đấy.”

Bạch Sanh tò mò: “Thế rank của anh là…”

“Bạch Kim I, sắp lên tới Bạch Kim II rồi.”

“Giỏi quá!” Nói xong, cô ấy lại hơi ngượng ngùng, hạ thấp giọng xuống, nhẹ giọng nói với y, “Nhưng anh đừng thấy tôi rank Vàng, thực chất khả năng chỉ ở ranh giới giữa Đồng với Bạc thôi, giỏi kéo chân sau của người khác lắm.”

Cố Mặc Trì không hề bất ngờ, y nhướng mày, hoàn toàn bình tĩnh tiếp nhận.

“Không sao, trước đây tôi cũng có gặp những khách hàng không có thiên phú, chắc chắn cô Bạch thông minh hơn họ nhiều mà.”

Bạch Sanh khẽ thở phào, lập tức mỉm cười rạng rỡ: “Thế lúc nào tôi đặt đơn ở chỗ anh thì anh nhớ giảm giá nhé!”

“Nếu là cô Bạch đặt đơn thì nể mặt cô Phó với anh Kiều, đơn đầu tiên chúng ta có thể miễn phí để xuyên thử.”

Phó Lam Tự ăn miếng bánh cuối cùng trong đ ĩa, bình tĩnh mở miệng.

“Không cần nể mặt hai chúng tôi đâu, chúng tôi có mặt mũi gì chứ? Anh Cố có ý kiến gì thì cứ mạnh dạn làm đi, dù sao sau khi chuyển tới thành phố C, mọi người cũng còn nhiều cơ hội để gặp nhau mà.”

Bạch Sanh ngạc nhiên xen lẫn chút mừng thầm: “Thật á? Anh cũng định ở lại thành phố C sao?”

“Đúng thế, thành phố C có nhiều người giỏi, tôi rất thích.” Tố chất tâm lý của Cố Mặc Trì rất cứng, dù bị Phó Lam Tự trêu cũng chẳng để bụng, vẫn mời như thường, “Cô Bạch có rành về thành phố C không? Chỗ nào giao thông thuận lợi, hoặc mua sắm tiện thì giúp tôi tham khảo chút được không?”

“Được chứ, không lừa anh chứ tôi có biệt danh là bản đồ sống của thành phố C đấy, xem như anh tìm đúng người rồi.” Bạch Sanh nhiệt tình đề nghị, “Tôi kể anh nghe, gần đây có một quán Nhật rất ngon, nếu anh thích đồ Nhật thì chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện.”

Đúng là trùng hợp một cách kỳ lạ.

Cố Mặc Trì cười nói: “Là Hoshino Izakaya đúng không? Nãy tôi mới đề nghị muốn mời anh Kiều với cô Phó tới quán đó nếm thử đây.”

“Đúng rồi!”

“Chúng tôi không đi được rồi.” Kiều Vân Tranh cong mắt mỉm cười, “Tôi không thích món Nhật lắm, thích ăn lẩu hơn.”

“Lẩu ngon.” Phó Lam Tự bình tĩnh hùa theo, “Tôi cũng muốn ăn lẩu, tình cờ trên đường này có một quán đấy.”

“Tôi biết em đang nói quán nào, rất nổi tiếng, phải nhanh đi xếp hàng mới được.”

“Thế thì đi thôi.”

Hai người nghiêm túc nghiên cứu, chẳng xem ai ra gì rời khỏi quán cà phê, chừa lại không gian cho đôi nam thanh nữ tú nào đó tiện bàn bạc chuyện riêng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio