Trực giác của Phó Lam Tự sáng nay không hề sai, đúng thật là có kẻ theo dõi họ.
Kẻ đó phát hiện manh mối ở phòng sách đã bị phá hủy nên quyết định nấp ở gần phòng họ, nhân lúc ban đêm họ ra ngoài để bám theo rồi cướp luôn manh mối.
Kẻ đó là Lan Lan.
Nhưng Lan Lan cũng khá thông minh, không tới một mình mà tìm được đồng minh.
Đồng minh của cô ta là cô gái đeo kính và tên tóc xoăn chung phòng.
“Nhìn đi, tôi đã bảo là đôi mèo mả gà đồng này rất gian xảo mà?” Lan Lan đi tới trước mấy bước, chỉ vào hai người nói, “Giấu riêng manh mối, đêm hôm khuya khoắt lén ra ngoài tìm lời giải, nếu tôi không gọi hai người thì chắc hai người chết cũng chẳng biết đâu.”
Cô gái đeo kính và tên tóc xoăn nhìn nhau, im lặng một cách vi diệu.
Ánh mắt của Phó Lam Tự nhìn cô ta như nhìn kẻ thiểu năng: “Gì mà giấu riêng manh mối hả? Đây là game cạnh tranh đấy, chẳng lẽ tôi phải công bố nhắc nhở, gọi tất cả cùng bàn bạc nhau à?”
“Không sao, dù sao bọn tao cũng đã tìm ra chỗ này rồi, cảm ơn mày đã thắp đèn chỉ đường nhé.” Nét mặt của Lan Lan xen lẫn giữa đắc ý và thù hận, giọng điệu cực kỳ châm chọc, “Phát hiện ra nhắc nhở sớm thì có ích gì, cuối cùng cũng bị bọn tao giết mà? Con đ ĩ, mày nên xuống đất nhận lỗi đàng hoàng với bạn trai tao đi.”
“Xin lỗi nhé, tôi không quen biết bạn trai cô, hơn nữa có vẻ bạn trai cô khá nóng tính đấy, nhiều khi đi trên đường suối Vàng cũng nhanh — Chưa chắc gì cô chết đã được gặp anh ta đâu.”
Lan Lan tức giận nói: “Mày im ngay cho tao!”
Phó Lam Tự chậm rãi dịch bước, đứng gần cô ta, rất thản nhiên nói.
“Cô với hai người chơi này kết thành đồng minh rồi à?”
“Thế thì sao?”
“Cô có giá trị gì cho người ta lợi dụng mà dám chắc liên minh bền vững được vậy?”
Lan Lan cười lạnh: “Ngoài hai bọn mày ra thì chỉ có tao là người duy nhất biết được manh mối qua thi thể tối qua, huống hồ gì tao chỉ có một mình, kết thành đồng minh với ai cũng chẳng ảnh hưởng tới quy tắc ba người sống sót, là lựa chọn thích hợp nhất rồi còn gì.”
“Ồ, thật sao?”
“Nực cười, chẳng lẽ mày nghĩ còn khả năng thứ hai nữa?”
Phó Lam Tự chắp một tay ra sau lưng, thầm ra dấu cho Kiều Vân Tranh. Cô nhướng mày, trong giọng nói có chút bất cần và thản nhiên.
“Tất nhiên là sẽ có khả năng thứ hai rồi, ví dụ như…”
Chưa nói hết, cô chợt lấn người tới, ngay trước khi mọi người kịp phản ứng lại, cô đã túm lấy cổ áo Lan Lan rồi dứt khoát quăng sang cho Kiều Vân Tranh kế bên.
Kiều Vân Tranh lập tức kẹp cổ Lan Lan, tay kia bắt chéo hai tay cô ta ra sau lưng để tránh cô ta vùng vẫy.
Anh thấp giọng cười nói: “Ví dụ như giết cô, sẽ chặn được khả năng đầu tiên mãi mãi.”
Cô gái đeo kính và tên tóc xoăn hơi hoảng, cả hai vô thức muốn tới cứu Lan Lan, nhưng Phó Lam Tự lại không hề cho họ cơ hội này.
Cô trở tay rút con dao găm bên hông ra, lập tức đâm lưỡi dao sắc bén vào trái tim Lan Lan.
Mọi thứ đều diễn ra trong tích tắc.
Lúc nên gọn lẹ thì đừng dây dưa dài dòng làm gì.
“Tôi không thích giết người, hơn nữa sẽ không ra tay lúc ban ngày ban mặt.” Cô xoay tròn cán dao rồi rút về, giọng nói lạnh lùng, “Nhưng tôi hối hận rồi, thực ra sáng nay tôi nên giải quyết cô luôn, đỡ phải để cô yếu còn ra gió.”
Lan Lan trợn trừng hai mắt, trước khi chết vẫn cực kỳ không cam tâm, cả người co giật mấy cái rồi tắt thở.
Kiều Vân Tranh thả tay ra, đẩy đại thi thể cô ta sang một bên.
“Tiếc quá, giờ chỉ còn hai chúng tôi là người chơi biết manh mối thôi.”
“Cô Lan Lan này chắc chắn vẫn chưa nói cho hai người nghe câu thơ đầy đủ nhỉ.” Phó Lam Tự lạnh giọng tiếp lời, “Để tôi đoán xem nào, điều kiện của cô ta là sau khi giết hai chúng tôi mới chia sẻ manh mối, để hai người không lật lọng, đúng không?”
“…”
Cô gái đeo kính và tên tóc xoăn không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
“Thế thì chúng ta tâm sự tiếp nào, hai người tới cũng tới rồi, tính làm gì đây?” Phó Lam Tự nói tiếp, “Thứ cho tôi nói thẳng, đừng hòng giết chúng tôi trước rồi thử từ từ sau, trong vách tường rỗng ruột, mấy người có thể tới gõ để chứng thực. Đều là người chơi có nhiều kinh nghiệm rồi nên chắc cũng biết quy luật của trò chơi này, cơ quan kiểu này đa phần chỉ có một cơ hội để thử thôi, lỡ thử sai nhiều khi sẽ phơi thây tại chỗ đấy, cân nhắc cho kỹ vào.”
Thế chủ động chuyển ngôi, bầu không khí nhất thời trở nên khá lúng túng.
Tên tóc xoăn cân nhắc ưu nhược, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn bình tĩnh lại để miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
“Vừa nãy chỉ là hiểu lầm thôi, cô gái này dẫn hai chúng tôi tới đây, bảo là sẽ để cho hai chúng tôi thấy được thành ý hợp tác của mình, bởi vậy chúng tôi mới tới — Chúng tôi không hề tính giết hai người, chỉ có hứng thú với manh mối mà thôi.”
Cô gái đeo kính nghe vậy cũng vội gật đầu hùa theo: “Đúng thế, chúng tôi thật sự không có ác ý gì hết. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao chúng tôi cũng đã tới một chuyến rồi, không thể nào về tay không được, chắc hai người cũng không ra tay với chúng tôi vì chuyện này đâu nhỉ?”
“Chúng tôi luôn chủ trương đàm phán hòa bình, nếu không phải bất đắc dĩ thì sẽ không dùng vũ lực đâu.” Phó Lam Tự nói, “Chúng tôi không ngại kết thành đồng minh bốn người trước, đợi khi thu thập hết manh mối thì tiễn hai người chơi khác lên đường sau — Dù sao tỉ lệ sống sót ba phần tư vẫn lớn hơn một phần hai mà, hai người nghĩ sao?”
“Tôi thấy cũng được.” Tên tóc xoăn tỏ vẻ đồng ý, “Bốn người chúng ta hợp lại tác chiến trước là một lựa chọn rất sáng suốt.”
Cô gái đeo kính vươn tay ra bắt tay Phó Lam Tự, xem như tạm thời kết thành đồng minh.
“Được rồi.” Phó Lam Tự đưa dao găm cho Kiều Vân Tranh rồi xoay người sang chỗ khác, đi tới cơ quan bằng gỗ trên tường, “Thế chúng ta cùng nhìn đi, xem rốt cuộc sau tường có gì.”
Cô lấy hai vật kim loại từ trong ngực ra, đặt trong lòng bàn tay xem thật kỹ.
Hiện tại xem ra thứ có hình dạng kỳ lạ này sẽ khớp được với bốn lỗ nhỏ trên chữ ở cơ quan.
Vấn đề là phải ghép vào hai chữ nào thì mới chính xác?
Đáp án phải tìm trong câu thơ mà phu nhân ma để lại.
— Đi rồi lại đến trong cơn gió, hàng nhạn lướt qua đỉnh núi cao.
Cô ngoái lại nhìn Kiều Vân Tranh, thấy Kiều Vân Tranh đang đưa lưng về phía hai người chơi kia, lặng lẽ dùng khẩu hình miệng: Phụng Tiên.
Rất tốt, giống với suy nghĩ của cô.
Đi rồi lại đến trong cơn gió, bỏ chữ 几 trong chữ 风 (Gió), kết hợp với chữ 又 (Lại) là thành chữ 凤 (Phụng);
Hàng nhạn lướt qua đỉnh núi cao, phần trước chữ 峰 (Đỉnh núi) là 山 (Núi), nhạn bay trên trời theo hình chữ 人 (Người), ghép lại là thành chữ 仙 (Tiên).
Phụng Tiên.
Cô dùng người che khuất cơ quan để giữ bí mật, lần lượt tra chìa khóa kim loại vào hai ô có chữ Phụng Tiên. Một lúc sau, chỉ nghe hai tiếng “tách tách” khẽ vang lên, một vật đồ sứ trong đó bắt đầu chậm rãi dịch sang bên cạnh, để lộ một lối đi khác.
Có một dãy bậc thang bằng đá kéo dài xuống mật thất dưới lòng đất, không gian hai bên rất hẹp, chỉ vừa cho một người đi qua.
Nhưng Phó Lam Tự không bước thẳng vào mà lùi ra sau mấy bước, nghiêng người ra tư thế “Mời.”
“Tôi đã mở cơ quan rồi, để đảm bảo công bằng, hai người cũng nên đi trước dò đường để thể hiện thành ý đi.”
“… Để tôi dò đường cho, không sao hết.” Tên tóc xoăn nói, “Nhưng hai chúng tôi đi trước e lại không đảm bảo việc hai người không đánh lén.”
“Thế thì dễ thôi.” Kiều Vân Tranh thản nhiên đáp, “Anh đi trước, tôi đi theo sau anh, bạn anh đi thứ ba, bạn tôi đi thứ tư, thế thì mọi người đều có thể kiểm soát nhau.”
Tất cả mọi người đều không có ý kiến gì, đề nghị có hiệu lực, bốn người xếp hàng rồi lần lượt đi xuống cầu thang dưới đất.
Cầu thang đá không dài lắm, rẽ vào là đạp tới mặt đất bằng phẳng, vách tường loang lổ bụi bặm, giăng đầy mạng nhện, thoạt trông có vẻ đã rất lâu rồi chưa có ai tới.
Cuối cùng có cánh cửa gỗ chia thành hai bên trái phải, có thể dùng vòng sắt để mở ra.
… Quan trọng là, lúc tên tóc xoăn kéo cửa gỗ bên phải một chút mới phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
“Mọi người, hình như thiết kế cửa này là chúng ta phải có hai người cùng kéo cửa ra, nếu không đá trong cửa sẽ rơi xuống đấy.”
Nếu hai bên trái phải có bất cứ ai thả tay ra, cửa đá sẽ lập tức sụp đổ, những người trong mật thất sẽ bị mắc kẹt tới chết hoặc bị cơ quan giết.
Cô gái đeo kính hơi nhỏ tiếng nói: “Thế chúng ta mỗi người một cửa kéo hai bên đi, hai người còn lại thì vào trong tìm manh mối.”
Đây là đề xuất đáng tin nhất, dù sao cả hai bên đều không tin tưởng lẫn nhau, không thể để một bên ở ngoài, một bên ở trong hết được.
Vì người ngoài lo người ở trong báo sai manh mối, người trong lại lo người ở ngoài cố tình đóng cửa lại.
“Cô Phó.” Kiều Vân Tranh thong thả ra hiệu, “Cô kéo cửa đi.”
Trong mật thất chưa biết có gì, ở ngoài sẽ an toàn hơn một chút.
Tên tóc xoăn nhìn cô gái đeo kính một chút, tỏ vẻ hơi chần chừ.
Hai người này thuộc dạng tạm thời cộng tác nên vẫn chưa tín nhiệm lẫn nhau, vừa muốn đảm bảo mà lại sợ đối phương lâm trận đánh ngược lại, tóm lại là vẫn hơi khó xử.
“Thế anh ở ngoài kéo cửa đi.” Cô gái đeo kính chủ động nói, “Tôi vào trong tìm manh mối cho, yên tâm, hai chúng ta ở chung một phòng mà, tất cả hành động của tôi đều ngay trước mặt anh, anh còn sợ tôi giở trò à?”
Giọng nói của cô ta vẫn điềm đạm nho nhã như thế, nhưng càng như vậy lại càng khiến tên tóc xoăn xấu hổ hơn.
Gã cười: “Ừm, thế cô nhớ cẩn thận tí nhé.”
“Biết rồi.”
Cứ như thế, Phó Lam Tự và tên tóc xoăn vào hai bên trái phải, cầm vòng sắt trên cửa lên, lần lượt dùng sức kéo hai bên cửa gỗ ra.
Cửa gỗ và mặt đất ma sát nhau phát ra tiếng kẽo kẹt rờn rợn, sau đó, cả khung cảnh trong mật thất hiện ra trước mặt hai người còn lại.
Kiều Vân Tranh bình tĩnh thản nhiên bước vào, cô gái đeo kính cũng theo sát phía sau.
Bên ngoài chỉ còn lại hai người, Phó Lam Tự ngước mắt lên, tình cờ đối diện với tên tóc xoăn.
Cô đọc được nét cân nhắc từ trong mắt đối phương nên bình tĩnh hỏi lại: “Thưa anh, anh đang nghĩ gì đấy? Nếu không ngại thì nói thẳng đi.”
Tên tóc xoăn mỉm cười rất thân thiện, bình thường mà nói thì kiểu ngoại hình lương thiện thế này mới là lừa tình nhất.
Gã nói: “Cô Phó, gọi cô là thế đúng không?”
“Sao cũng được, tùy đi.”
“Cô Phó, hình như cô rất thân với cộng sự của mình nhỉ, quen biết từ trước à?”
“Mới quen khi vào game thôi.” Phó Lam Tự bình tĩnh đáp, “Hai chúng tôi rút thiêm thất bại, người chơi chung phòng đã chết hết, mấy người lại tự động ghép nhóm nên tất nhiên chúng tôi chỉ có thể sưởi ấm cho nhau thôi.”
“Nếu mới biết thì tức là cộng tác với ai cũng được đúng không? Có từng nghĩ tới việc đổi chưa?”
“… Đổi thế nào?”
“Cô thử nghĩ mà xem.” Tên tóc xoăn ân cần dụ dỗ, “Nếu chúng ta lừa họ nói ra manh mối trước rồi thả cánh cửa này ra, nhốt hai người họ ở trong, thế tức là sẽ loại trừ được cùng lúc hai đối thủ rồi — Cứ như thế, chúng ta vẫn giữ vững tỉ lệ sống sót ba phần tư, không hề bị thiệt chút nào.”
Nói rất có lý, đúng là không bị thiệt chút nào.
Phó Lam Tự cũng cười, nhưng cô không hay cười nên chỉ khẽ cười bâng quơ một chút, khiến người ta có cảm giác bí bách vô cớ.
Cô hỏi gã: “Tất cả mọi người đều là tay chơi Bạch Kim hết rồi, anh nghĩ có ai là tay mơ không? Hay là để tôi thử cho anh xem tí nhé.”
Nói xong, cô cố tình nâng cao giọng, hô vào trong mật thất.
“Anh Kiều, tìm ra manh mối gì thì nói ra cho chúng ta thảo luận tí đi?”
Một lúc sau, bên trong truyền tới giọng nói pha ý cười của Kiều Vân Tranh.
“Xin lỗi nhé cô Phó, đợi khi nào tôi ra khỏi mật thất này mới có thể nói cho cô biết manh mối được.”