Phó Lam Tự cách tên béo một khoảng, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng.
Cô hỏi: “Thưa anh, ngoài đi theo tôi ra thì anh còn chuyện gì khác để làm nữa không vậy? Anh đã xem cuốn sách manh mối trong phòng chưa?”
Tên béo sửng sốt: “Sách manh mối gì? Ý em là thứ trong cái cặp ấy hả?”
Quả nhiên anh ta đã phát hiện ra cái cặp, dù sao khi cô lấy cuốn sách của mình đi đã vứt cái cặp quay về gầm giường.
Phó Lam Tự gật đầu: “Đúng thế, tôi đặt chìa khóa cặp với chìa khóa phòng ở trên bàn, anh có thấy không?”
“… Anh đâu có thấy chìa khóa gì đâu! Cái cặp cũng không mở ra được!”
“Thế thì căng rồi.” Khuôn mặt nhỏ của Phó Lam Tự đanh lại, nghiêm túc tới mức ai thấy cũng phải lo theo, “Tôi sợ anh không thấy nên cố tình để ở chỗ dễ thấy nhất rồi — Xem ra là có người vào phòng chúng ta vào sáng sớm, nhân lúc anh bất tỉnh đã trộm lấy chìa khóa của anh, chắc vì để anh không hoàn thành nhiệm vụ đấy.”
Mặt tên béo đỏ bừng lên: “Chẳng trách sáng nay anh thấy họ đều nhét đồ trong ngực, có phải là liên quan tới nhiệm vụ không?”
“Chắc thế.” Phó Lam Tự nói, “Vậy nên tôi đề nghị anh mau tìm cách để mở cái cặp ra đi.”
“Em không thể chia sẻ manh mối với anh à?”
Đọc Full Tại
“Tôi có cho anh xem manh mối cũng vô ích.” Cô nói cho anh ta biết, “Lần này mỗi người đều có một quyển sách, trong sách sẽ phát nhiệm vụ ngẫu nhiên, anh không giành được nhiệm vụ của người khác đâu.”
“… Sakura, sao em không lấy cuốn sách ra cho anh luôn mà còn phải khóa vào trong cặp nữa?”
Phó Lam Tự khẽ nhướng đuôi mày, thực ra đến cả cô cũng không ý thức được rằng những chi tiết nhỏ trên biểu cảm của mình càng ngày càng giống Kiều Vân Tranh.
“Thứ nhất, tôi họ Phó; thứ hai, anh nên thấy biết ơn đi, may mà tôi để ý khóa sách về, nếu không giờ anh không bị trộm chìa khóa mà là sách đấy. Nếu sách manh mối của anh bị người khác tiêu hủy thì anh hoàn toàn không có cơ hội cạnh tranh đâu.”
Tên béo vẫn hỏi tới: “Thế sao em đi mà không khóa cửa giúp anh? Khóa thì chúng đâu có vào được!”
“Làm ơn đi, anh nhìn cấu tạo khóa cửa phòng đi, khóa từ bên ngoài tức là khóa trái đấy, anh ở trong phòng cũng chẳng mở ra được — Hệ thống thiết lập như thế, tôi còn cách nào khác nữa? Chắc tôi là mẹ ruột của anh, phải sắp xếp sẵn mọi thứ trong game cho anh nhỉ? Tôi nên canh chừng kế bên anh, dù anh trúng tà té xỉu cũng phải bảo vệ anh / đúng không? Thưa anh, nói thật nhé, tôi không lợi dụng lúc anh khó khăn mà giết anh đã là quá lương thiện rồi.”
Tài hùng biện của cô quá xuất sắc, trả lời đanh thép và vững chắc, tên béo nhất thời không tìm ra được bất cứ sơ hở nào, cứ như cô thật sự hết lòng giúp đỡ anh ta vậy.
Anh ta im lặng một lúc lâu, không kìm được mà phẫn nộ nghiến răng: “Kẻ nào mà thất đức tới mức ăn cắp chìa khóa của anh như thế chứ, nếu tìm ra, anh sẽ làm thịt kẻ đó đầu tiên!”
Phó Lam Tự hỏi: “Còn nếu không tìm ra thì sao?”
“Thì đừng ai hòng tìm được! Anh không hoàn thành được nhiệm vụ ắt sẽ kéo chúng chôn chung!”
OK, hóa ra otaku cũng có mặt hung ác.
“Tôi rất tán thành tác phong của anh.” Cô quay người rải bước đi khỏi, chỉ bỏ lại một câu, “Thế thì anh từ từ tìm đi, chúc anh may mắn.”
…
Lúc này đây, hai anh em Kiều Vân Tranh và Cảnh Hạc đang đi bộ trong con hẻm náo nhiệt, tìm kiếm mục tiêu.
Thoạt nhìn con hẻm này không khác gì với những con hẻm chợ búa bình thường, hàng xóm uống sữa đậu nành, ăn bánh quẩy chung với nhau, thong dong phe phẩy quạt bồ hương chém gió với nhau; người đi làm thì đạp xe đạp rời khỏi nhà, đám học sinh mặc đồng phục đang học thuộc lòng bước ra ngoài; bọn con nít thì chơi bóng, ôm búp bê vải.
Cực kỳ thực tế, hoàn toàn đủ để người ta bị ảo giác.
Nhưng trong game, thứ không đáng tin nhất là ảo giác, càng thật sẽ càng có bẫy.
“Anh Vân.” Cảnh Hạc nghiêm túc xoa cằm, “Anh nghĩ chúng ta tới nhà ai thì ổn? Nhà nào trông như sẽ có lược nhỉ?”
Họ đang ra ngoài tìm lược giúp Phó Lam Tự.
Vì nhiệm vụ của Phó Lam Tự là cách gặp ma thứ bảy: Chải đầu lúc nửa đêm.
Kiều Vân Tranh bình tĩnh quan sát một vòng rồi chỉ tới trước: “Nhà đó.”
Cửa nhà anh chỉ tới có hai người phụ nữ ăn mặc theo phong cách nước ngoài, theo lý mà nói, trong nhà phụ nữ ắt hẳn sẽ có một vài cây lược.
Cảnh Hạc đi tới trước, cúi người lễ phép hỏi: “Chào hai chị, phiền chút ạ, cho hỏi hai người có lược không? Lược gỗ, lược sắt, lược vàng, lược bạc đều được, chỉ cần là lược chải tóc thôi, cảm ơn nhiều ạ.”
Bất ngờ là hai người phụ nữ đó dường như không hề nghe cậu ta nói gì, chỉ tiếp tục trò chuyện của mình, chẳng buồn nhấc mí mắt lên.
“…”
Cảnh Hạc nhẹ nhàng hỏi lại, vẫn không hề nhận được bất cứ lời hồi đáp nào, cậu ta cứ thấy sai sai nên thử đẩy vai một trong số hai người phụ nữ.
Cơ thể của người phụ nữ đó hơi lắc lư một chút nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường, vẫn nói chuyện phiếm, thậm chí là biểu cảm chẳng chút thay đổi gì.
Cậu ta nhíu mày, quay sang thì thầm với Kiều Vân Tranh: “Da cô ta lạnh lắm, em nghi là zombie, chắc sẽ không nói chuyện với chúng ta đâu.”
Ánh mắt Kiều Vân Tranh lại hướng tới gần đó, trầm ngâm: “Anh còn nhớ dì với bác kia, hôm qua cũng ở đây phe phẩy quạt bồ hương, quần áo không đổi, đến cả chỗ ngồi cũng thế.”
“Này, cả đứa bé trai kia nữa, hôm qua chẳng phải nó cũng xoay bóng ở đó sao?”
“Với lại người đàn ông đạp xe đạp kia lại quay về nữa rồi kìa.”
“…”
Nghĩ cũng đúng, tất cả cư dân trong con hẻm này từ chạng vạng tối qua, ngoài bà già kia, hình như đều tỏ ra rất thờ ơ với những vị khách không mời mà tới như họ.
Hoặc nói cách khác, họ căn bản không hề phát giác ra sự tồn tại của họ.
Họ sống trong thế giới khép kín, lặp đi lặp lại những hành động giống nhau.
Họ chỉ là phông nền cho game này thôi.
Tất nhiên có lẽ là còn có tác dụng khác nữa, chỉ là các người chơi chưa phát hiện ra thôi.
Nếu họ đã không có cảm giác gì với thế giới bên ngoài, điều này có nghĩa là họ cũng sẽ không cản nếu hai người vào nhà.
Cảnh Hạc đi theo sau Kiều Vân Tranh, cẩn thận vòng qua hai người phụ nữ, rón rén đi vào hành lang.
Hai người nhanh chóng xem qua hết phòng ở tầng , đa số cửa chống trộm đều bị khóa lại, chỉ có một căn là mở ra được.
Kiều Vân Tranh đẩy cánh cửa đó ra.
Tiếc là dù trong phòng có vẻ bày trí đầy đủ nhưng lại không tìm ra lược.
Cảnh Hạc lại phát hiện trong phòng vệ sinh có một chiếc ô, cậu ta nhớ cách gặp ma thứ hai là mở ô trong nhà, e đây là đạo cụ có ích cho người chơi khác rồi.
Cậu ta cầm đi luôn.
Đọc Full Tại
Hai người vừa ra khỏi hành lang đã phát hiện một người chơi khác bước ra từ hành lang sát vách, người chơi đó để tóc con sâu, xoăn tít như mì tôm vậy, tạm thời gọi là gã mì tôm.
Gã mì tôm cũng nhận ra ánh mắt của hai người nên dừng chân rồi quay đầu lại, vô thức nhét thứ đang cầm trong tay vào túi.
Cảnh Hạc lập tức cảnh giác: “Anh Vân, là lược đấy! Anh ta đang cầm lược!”
Cùng lúc đó, Kiều Vân Tranh cũng nhạy bén phát hiện ánh mắt của gã mì tôm đang lướt qua chiếc ô trong tay Cảnh Hạc, nét mặt hơi vi diệu.
“Đừng lo.” Anh chậm rãi nói, “Chúng ta có con bài để thương lượng mà.”
“Thế lỡ không chịu thì sao?”
“Thì dùng vũ lực.”
“… Hiểu rồi ạ!”
Thế là Cảnh Hạc sải bước đi tới, một mình hiên ngang đứng trước mặt đối phương, tiện thể cũng vác chiếc ô lên vai tạo dáng luôn.
“Người anh em, đang tính đi đâu vậy?”
Gã mì tôm nhìn cậu ta với vẻ hung hăng: “Đi loanh quanh thôi.”
“Anh nhét gì trong túi vậy? Lấy ra thương lượng với chúng tôi tí đi.”
“Xin lỗi nhé, hình như không có gì để thương lượng hết.”
“Không cần ô luôn à?” Cảnh Hạc xoay cán ô như đang múa kiếm, “Hình như đây là đạo cụ rất quan trọng đấy, nếu tôi đoán không sai thì chắc cả game chỉ có một cái thôi, anh không cần thì chắc tôi phải tìm cách đốt đi thôi.”
“…”
“Thực ra chúng ta có thể trao đổi trong hòa bình, theo nhu cầu thôi mà người anh em, đâu cần phải giấu giếm làm gì.”
Người bước vào game này, không ích kỷ cũng sẽ trở nên ích kỷ, người vốn thẳng thắn cũng sẽ trở nên đa nghi.
Gã mì tôm không nghĩ giao dịch với Cảnh Hạc là một ý kiến hay, hoặc gã cũng không muốn đưa lược cho Cảnh Hạc, gã nghĩ mình có thể tìm được chiếc ô khác.
Ai mà thích giúp người chơi khác qua cửa chứ?
“Không cần đâu.” Gã nói, “Tôi không có gì trao đổi với anh hết, anh tự giữ ô của mình đi, đừng có cản đường nữa.”
“Thật sự không chừa đường thương lượng đấy hả người anh em?”
“Tránh ra.”
Cảnh Hạc thở dài: “Thế thì xin lỗi nhé.”
Nói xong, cậu ta đột nhiên sấn tới trước, dùng tốc độ nhanh như chớp đấm thẳng tới, sau đó nhân lúc đối phương né tránh lại đột nhiên túm tay gã lật qua vai, vật gã ngã ra đất.
Giờ em trai có triển vọng rồi, nói được, đánh được, Kiều Vân Tranh bớt việc rất nhiều.
Anh đi qua, giúp Cảnh Hạc giữ chặt hai tay đang bị bắt tréo ra sau lưng của gã mì tôm, tay kia thì sờ vào túi gã, lôi cây lược kia ra.
“Cảm ơn ngài đã hợp tác.”
Cảnh Hạc buông tay đứng dậy, vẫn không quên ném ô cho gã: “Chúng tôi là người đàng hoàng, không chiếm hời đâu.”
Gã mì tôm hung hăng lườm cậu ta một cái nhưng hành động lại rất ngoan ngoãn, nhanh chống dúi chiếc ô vào ngực.
Hai người quay lại cửa căn nhà, thấy Phó Lam Tự đang đứng quan sát thứ gì đó trong hành lang.
“Em Lam, giơ tay ra nào.”
Phó Lam Tự bình tĩnh xoay tay lại, chẳng buồn nhìn mà nhét thẳng cây lược vào túi.
Cô nói: “Ngoài tên béo kia với một người chơi nữ thì những người khác đều ra ngoài hết rồi, giờ chúng ta có thể tới nhà bà già một chuyến.”
Cảnh Hạc vô thức hỏi lại: “Để trộm mèo à?”
“Đúng thế, còn phải thó vài lá bùa nữa.”
“Bùa ư?” Cậu ta hơi sững sờ, rất nhanh đã hiểu ra, “À à, mấy lá dán trên trần nhà ấy ạ?”
Trên trần nhà của bà già NPC dán rất nhiều bùa màu vàng, chắc có tác dụng trấn giữ linh hồn.
Họ phải gọi ma tới, khi ma tới rồi chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra, rất khó để đảm bảo an toàn được.
Hiện tại, cách duy nhất có thể giải quyết được vấn đề này là tới nhà bà già thó bùa.
“Thế thì như vầy.” Cảnh Hạc vỗ ngực một cái, “Em phụ trách trộm mèo, anh Vân ôm chị Lam lên gỡ bùa nhé.”
Kiều Vân Tranh mỉm cười: “Cậu cũng biết sắp xếp đấy.”
“Chứ sao nữa!”
Chốt xong, ba người sải bước đi qua hành lang, tới căn nhà cuối cùng.
Cửa đang khép hờ, có thể đẩy vào trong được. Sau khi vào, họ thấy bà già vẫn ôm con mèo mun đó, ngồi trên cái ghế nhỏ tựa vào tường.
Bà ta nghiêng đầu lại, đôi mắt kẻ đậm nhìn ba người chằm chặp.
Bà ta mở miệng, giọng khàn khàn.
“Muốn làm gì?”
Cảnh tượng này có hơi ngượng ngùng.
Phải nghĩ cách dụ đối phương đi.
Cảnh Hạc trộm nhìn Kiều Vân Tranh, Kiều Vân Tranh khẽ huých khuỷu tay vào Phó Lam Tự, Phó Lam Tự thì bình thản bước tới một bước.
Cô tiến lại gần bà già.
“Đói bụng quá, có thể phiền ngài làm cơm không?”