Kiều Vân Tranh giữ người em còn người anh thì giữ Phó Lam Tự, cả hai đối mặt nhau, chẳng ai thả lỏng tay, cảnh tượng cực kỳ bế tắc.
“Anh thả tay ra trước đi.” Người anh lạnh lùng nói, “Nếu không tôi cam đoan là bạn gái anh chết nhanh hơn em trai tôi đấy.”
“Thế à? Anh thử xem sao.” Kiều Vân Tranh khẽ nheo mắt lại, nét mặt trở nên u ám và lãnh đạm hơn cả khi trước, “Tôi cũng cam đoan sẽ bẻ gãy cổ em trai anh chỉ trong ba giây thôi.”
Nói xong, anh đột nhiên đạp một cú vào chân người em, cú này vừa chuẩn vừa ác, hai đầu gối người em mềm nhũn ra, lập tức quỳ rạp xuống đất.
Đây chính là một cuộc đọ sức về tâm lý, ai chùn bước trước thì kẻ đó thua.
Người anh thấy em trai bị đánh thì bắt đầu bực bội, khẽ biến sắc, trông hắn có vẻ như đứng tại chỗ nhưng thực chất cơ thể đã vô thức nghiêng tới trước.
Người khác không phát hiện nhưng Phó Lam Tự gần sát bên lại cảm nhận rất rõ ràng.
Có đôi khi, chỉ một khoảnh khắc thoáng qua đã đủ để xoay chuyển cục diện của trận chiến rồi.
Cô ngả người ra sau, đột nhiên nhấc chân đạp mạnh vào mu bàn chân của người anh.
Đây là một thế võ phòng thân cho phụ nữ, thường gây tác dụng bất ngờ khi đối phương đang phân tâm.
Nhân lúc người anh bị đau mà vô thức thả lỏng sức trên tay một chút, Phó Lam Tự dùng hai tay mở cánh tay hắn ra, sau đó lưu loát đánh thẳng một cú vào yết hầu hắn rồi thuận lợi thoát thân.
Kiều Vân Tranh không hề do dự mà ấn đầu đập thẳng người em vào góc cạnh của tủ sách bên cạnh, anh sải bước tới trước, xoay người lao tới rồi lập tức vật người anh xuống đất.
Hai người chiến đấu với nhau quyết liệt, trông có vẻ như đang muốn giết nhau.
Phó Lam Tự xoa chỗ cổ họng bị người anh bóp đau nhói, nghỉ ngơi một chút rồi trầm mặt đi tới trước hỗ trợ Kiều Vân Tranh ghì chặt cổ người anh, Kiều Vân Tranh lập tức nhân cơ hội bẻ chéo hai tay người anh ra sau lưng.
Anh quay lại, thấp giọng hỏi cô: “Có giết không?”
Phó Lam Tự nghiến răng mấy cái như đang cân nhắc.
Cuối cùng cô gật đầu: “Giết.”
Nếu không phải bất đắc dĩ, cô và anh rất ít khi chủ động giết người trong game. Nhưng giờ hai anh em này đã khiêu khích tới mức quá đáng, nếu không tìm cách nhanh thì ai biết sau này sẽ có sự cố gì nữa chứ.
Lúc Kiều Vân Tranh dùng sức, chỉ còn vài phút nữa là sẽ bẻ gãy cổ người anh, người em bị đập đầu chảy máu cũng tỉnh lại sao cơn mê, y bịt chặt vết thương, lo lắng đứng dậy.
“… Đừng đụng vào anh tôi! Chúng ta thương lượng đi!”
Phó Lam Tự liếc nhìn Kiều Vân Tranh một cái, cô vẫn luôn giữ tư thế tấn công, còn Kiều Vân Tranh thì vẫn chưa thả tay ra.
Cô bình tĩnh hỏi lại: “Có gì để nói chứ? Sao vừa rồi không nói mà để giờ mới nói?”
Người em nhìn cô không hề né tránh: “Chỉ cần còn đường khác để đi, tôi tin mọi người sẽ không chọn hợp tác với đối thủ cạnh tranh, tất nhiên phải thử dùng vũ lực cướp trước chứ.”
Câu trả lời này rất thật thà và thẳng thắn, đúng là quy tắc bất thành văn trong game thật.
Phó Lam Tự cười đầy ẩn ý: “Được, tôi chấp nhận câu trả lời này, mong là con bài anh dùng để thương lượng với chúng tôi đủ giá trị.”
Người em cũng cười, máu chảy dọc trên gương mặt của y khiến khuôn mặt thanh tú trở nên gian ác hơn.
Y nói: “Tôi với anh tôi tìm được một quyển sách, trên sách có thông tin quan trọng, cô có hứng thú không.”
“Điều kiện là gì?”
“Tôi chia sẻ thông tin với hai người, hai người cũng phải chia cho chúng tôi một cặp mắt kính mới tìm được.”
“Yêu cầu của anh hơi quá đáng đấy, anh lấy quyển sách ra đổi mạng anh mình mới là giao dịch công bằng chứ.”
Người em chần chừ nhíu mày: “… Còn hai cái phù hiệu nữa, tôi không rõ tác dụng, nhưng chắc chắn là đạo cụ manh mối, thôi được rồi, chia đều với hai người luôn.”
Phó Lam Tự trầm ngâm nhìn Kiều Vân Tranh một cái, Kiều Vân Tranh lặng lẽ gật đầu, ra hiệu cho cô quyết định.
“Thế cũng được.” Cô thong dong nói, “Cho tôi xem sách với phù hiệu tí đi.”
Người em là người cực kỳ cảnh giác, y nhìn cô: “Đưa mắt kính cho tôi trước đi, tôi về phòng lấy đồ — Yên tâm, anh trai tôi sẽ ở lại với hai người, tôi sẽ không thất hứa đâu.”
“Được, mong đây là một cuộc giao dịch có thành ý.”
Phó Lam Tự ném một cặp mắt kính trong hộp cho người em và đưa mắt nhìn đối phương bước ra khỏi phòng làm việc, sau một lúc lâu, cô quay lại nhìn người anh bên cạnh.
“Em trai anh thông minh hơn anh nhiều.”
Người anh phụ trách vũ lực, người em phụ trách trí lực, cặp sinh đôi này thú vị thật.
Người anh hừ lạnh, vẫn bày ra nét mặt đừng tới gần tôi, cực kỳ hung ác.
Phát hiện được hắn lại đang muốn giãy giụa, Kiều Vân Tranh tăng sức trong tay, ép hắn phải cúi lưng xuống.
“Làm ơn ngoan ngoãn tí đi, tuy rằng chúng tôi có tinh thần hợp tác và sẽ không giết con tin giữa chừng, nhưng nếu làm quá thì chúng tôi vẫn có thể hủy bỏ thỏa thuận bằng miệng này nhé.”
Người anh bị ấn đầu nhưng vẫn cố gắng ngước lên, lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.
“Hai người xuyên chung rank Bạch Kim lâu lắm rồi à? Nghĩ mình sẽ đi chung được bao xa hả?”
Kiều Vân Tranh mỉm cười, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt: “Thế anh nghĩ mình với em trai mình đi được bao xa hả?”
“Nó sẽ đi xa hơn tôi.”
“Ồ? Xem ra anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nhỉ.”
“Sớm muộn gì cũng phải chết, chỉ đơn giản là ai thôi.” Giọng điệu người anh rất trào phúng, “Đừng nói là hai người thật sự nghĩ sẽ cùng nhau sống tới cuối đấy nhé? Đừng có ảo tưởng, tôi biết rất nhiều trường hợp xuyên chung, dù là anh chị em, bạn bè hay người yêu đều phải chết một người ở rank Bạch Kim — Đó gần như là lời nguyền chung của rank Bạch Kim, anh càng muốn bảo vệ đồng đội của mình thì hệ thống chó má này càng không cho anh cơ hội.”
Thực ra, lý thuyết này cũng không quá xa lạ với Kiều Vân Tranh.
Cựu thủ lĩnh Đảo Ngầm, Giang Hà từng kể với anh rằng trong game, tuyệt vọng luôn nhiều hơn hy vọng, những người mình nghĩ sẽ đi tới cuối cùng với mình có thể sẽ chết ngay trước mặt mình, đến cả câu tạm biệt cũng chẳng kịp buông.
Hơi ấm và ánh sáng trong bóng tối quý báu bao nhiêu thì lúc đánh mất chúng lại đau lòng bấy nhiêu.
Đúng vậy, tới hôm nay, anh chưa từng thấy có người chơi xuyên chung nào được tự do cả đôi, người một mình qua cửa Bạch Kim IV như Giang Hà cũng đã hiếm hoi lắm rồi.
Những chuyện hên xui này có lẽ không thể chia đều cho hai người được, luôn phải có một bên chịu thua trước số phận.
Ai dám mong sẽ có kỳ tích xảy ra với mình chứ?
Trong lúc anh im lặng, người anh lại nói: “Tôi không ngờ ở rank Bạch Kim vẫn còn người mềm lòng như hai người đấy, nếu là người chơi khác, chắc chắn họ sẽ giết tôi trước.”
“Giết anh chưa chắc đã là cách giải quyết tốt nhất đâu.”
“Ít ra hai người sẽ bớt được một đối thủ cạnh tranh, anh biết mà, bốn chúng ta không thể nào cùng sống sót được.”
“Giết hai người thì lúc nào chả được.” Phó Lam Tự chậm rãi nói, “Nhưng tôi khuyên anh đừng nóng quá, giờ chưa tìm ra được bối cảnh và quy tắc để kết thúc game đâu, giết người chưa chắc đã chiếm được ưu thế.”
Trong những rank Bạch Kim trước, không phải cô chưa từng gặp phải tình huống cực đoan thế này, ví dụ như cần phải có dấu vân tay của sáu người chơi mới có thể vào được một cánh cửa, thiếu ai cũng không được.
Nếu lúc đó người chơi chém giết lẫn nhau quá kịch liệt, chỉ còn lại bốn năm người chết thì tức là nhiệm vụ thất bại, tất cả đều phải chết chùm.
Vì thế, có cơ hội đàm phán thì nên tạm thời thỏa hiệp trước, đây cũng gọi là chiến lược.
Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, người em sải bước đi vào.
Y thật sự cầm một quyển sách bìa da trong tay.
Y ném quyển sách tới trước mặt hai người.
“Thả anh tôi ra.”
“Anh lùi ra sau đi, không được qua đây.”
Phó Lam Tự giữa một khoảng cách an toàn với y, cúi người nhặt quyển sách kia lên.
Quyển sách đó không dày, gọi là một quyển nhật ký thì đúng hơn.
Nhật ký có vài chục trang, đa phần đều là trang trắng, chỉ có rải rác mười mấy trang là vẽ những hình thù ma quỷ kỳ quái, ở dưới có còn tiêu đề tiếng Anh đề tên của đám ma này nữa.
Đôi mắt cô như ra đa lướt qua hết thảy, chợt trong đầu lóe lên một ấn tượng.
Trên trang cuối cùng có vẽ một cái máy lớn, cấu trúc phức tạp, giữa máy là một bàn điều khiển, chẳng biết dùng để làm gì.
Bên dưới có một câu:
Let them rest in peace.
Để chúng yên nghỉ.
Dù sao thì đây cũng đúng là manh mối hữu dụng.
Cô bình tĩnh cất quyển sách vào ngực, gật đầu với Kiều Vân Tranh.
Kiều Vân Tranh buông tay thả người anh ra, đồng thời kéo cô đi nhanh về phía cửa.
Cùng lúc đó, người em cũng chạy tới chỗ người anh, người anh giang hai tay ra, hai anh em ôm chầm lấy nhau.
Hai bên đổi vị trí, cảnh giác lẫn nhau.
“Phù hiệu đâu?”
Người em giơ tay ném phù hiệu sang, Kiều Vân Tranh bắt lấy, cầm nó đưa cho Phó Lam Tự nhìn.
Phù hiệu bằng bạc đó có hình thánh giá, khắc đầy ký tự không rõ, có thể ghim lên quần áo được.
Theo kinh nghiệm thì hẳn đây không phải vật trang trí bình thường, rất có thể là đạo cụ.
Anh ghim phù hiệu lên cổ áo Phó Lam Tự rồi khẽ gật đầu: “Tôi đánh giá cao tinh thần giữ lời hứa của hai người.”
Người em không nói gì, người anh cũng lạnh lùng nhìn sang chỗ khác.
Có thể thấy, đối với hai người họ, đây chẳng phải là giao dịch vui vẻ gì.
“Đã giao dịch xong rồi, chúng tôi không cần phải nán lại đây nữa.” Phó Lam Tự nói, “Hai người tự xử đi.”
Lần sau gặp lại, có lẽ phải đánh nhau tới một mất một còn rồi.
Trong cả biệt thự, nơi thần bí nhất là tầng .
Hành lang tầng là hành lang quanh co phức tạp nhất trong tất cả các tầng, cửa phòng đều khóa chặt, ở khúc rẽ chỗ cầu thang thông lên tầng còn có một cánh cửa kim loại đặc chế nữa, đèn trên cửa được bật sáng, ở giữa có hơn hai mươi nút màu sắc khác nhau, trông rất tiên tiến, hình như phải mở qua một cơ quan nào đó.
Chẳng ai biết sau cánh cửa đó có gì hết.
Ban đêm, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh lại ra ngoài, mục đích lần này của hai người là đeo thử cặp mắt kính gọng vàng kim mình đã tìm được.
Vì chỉ còn một cặp kính nên Phó Lam Tự bèn để Kiều Vân Tranh đeo trước, mình thì đi theo anh.
Kiều Vân Tranh nắm tay cô, hai người căn cứ theo trí nhớ để đi lại đường tối qua, tất nhiên, giữa đường vẫn tới hành lang chật hẹp đó.
Chính là chỗ tối qua Phó Lam Tự bị níu cổ chân.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, hai bên cửa kính bị một màn sương mù che phủ, những phù văn màu vàng vẫn còn ở đó, chẳng khác gì lần trước hết.
Không ai tắm hai lần trên một dòng sông, lần này Phó Lam Tự cực kỳ cẩn thận.
Nhưng giờ vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, có lẽ con ma nữ đó bận quá nên còn ở tầng dưới, chưa kịp lên tầng .
… Mãi tới khi Kiều Vân Tranh bên cạnh chợt dừng bước lại.
Ngón tay thon dài chợt siết chặt, anh đanh mặt lại, ra sức siết chặt tay cô.
Phó Lam Tự nghi hoặc ngước mắt lên: “Sao thế? Anh thấy gì à?”
Kiều Vân Tranh im lặng rất lâu, như đang cân nhắc từ ngữ.
Cuối cùng anh thở dài, gỡ kính xuống đưa cho cô.
“Hay là em… tự nhìn đi?”