Trong hai năm qua, Bạch Sanh luôn xuyên rank Bạch Kim một mình, trong lúc đó đã chịu không ít vết thương lớn nhỏ, có thể nói là nhờ sự kiên trì mới vượt qua được.
Cô ấy đã xén mái tóc dài, xăm tên Cố Mặc Trì lên vết sẹo do chấn thương.
Một cô gái từng hoạt bát tươi sáng như thế lại gần như không bao giờ cười nữa, ngày càng ít nói, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Giờ cô ấy có thể chạy một hơi km mà chẳng cần nghỉ ngơi, đánh nát bao cát làm bằng chất liệu tốt, dù là phim kinh dị sợ tới đâu cũng thấy nhạt, xem mà chẳng chớp mắt.
So với sự tàn sát và trải nghiệm cầm dao giết ma trong game, những thứ này chẳng là cái thá gì hết.
Cuối cùng, cô ấy cũng trở thành một người chơi rank cao chẳng cần dựa dẫm vào ai, bất chấp nắng mưa rồi.
Nhưng thế thì sao? Chỉ đơn giản là vì người hứa hẹn sẽ mãi mãi bảo vệ cô ấy đã không còn ở đây nữa rồi.
Nếu được người ta bảo vệ cả đời, ai mà muốn kiên cường làm gì.
“Sanh Sanh hiện tại hơi giống em năm đó đấy.” Trong sương mù mờ mịt, Bạch Tiêu đẩy tách trà mới pha tới trước mặt Phó Lam Tự, “Nhưng em càng ngày càng dịu dàng, đến cả khí chất cũng hao hao giống anh Kiều rồi.”
Có lẽ những người yêu nhau sẽ luôn ảnh hưởng lẫn nhau.
Phó Lam Tự nhìn tách trà chằm chằm, khẽ cong khóe môi lên.
“Cũng chẳng phải chuyện gì xấu.”
“Tính ra anh Kiều chỉ còn vài cửa nữa là tới Bạch Kim IV rồi nhỉ?” Bạch Tiêu thấp giọng nói, “Em có dự định gì không? Nếu anh ấy qua cửa thì sau này không thể xuyên vào game chung với em nữa, lúc đó em…”
“Em có thể xuyên một mình mà, như trước đấy thôi.” Cô đáp rất thong dong, “Dù sao anh ấy được tự do cũng tốt hơn chúng ta bị mắc kẹt trong game nhiều, chí ít là tương lai em có hy vọng rồi, đúng không?”
Bạch Tiêu cười một tiếng: “Ừ nhỉ.”
Món canh sườn ngó sen mà Kỷ Linh muốn ăn vẫn đang hầm trong bếp, anh ta đứng dậy đi chỉnh lửa, được nửa đường lại quay đầu nhìn cô.
“Cuối tuần này anh Kiều có rảnh không? Tới nhà gặp nhau tí đi, anh nấu cơm.”
Phó Lam Tự nói: “Hẹn thứ hai nhé, cuối tuần không được rồi, bọn em có chút việc.”
“Hả? Chuyện gì?”
“Sinh nhật của Cảnh Hạc, cậu ấy hẹn bọn em tới công viên giải trí.”
Nghe thì đúng là phong cách mời mọc của cậu Cảnh rồi.
…
Năm nay Cảnh Hạc đã tròn tuổi, tuy rằng mặt vẫn trẻ con như thế nhưng phần mắt đã có dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành rồi.
Hiện tại cậu ta đang bắt đầu giúp cha mình là Cảnh Sam quản lý công ty, mọi hạng mục đều xử lý đâu ra đấy, mặc âu phục đeo cà vạt ra đường rất phong cách, lúc họp với khách hàng cực kỳ dứt khoát, dù là ai cũng phải cung kính gọi một tiếng sếp nhỏ Cảnh.
Chỉ có khi ở trước mặt Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự, cậu ta vẫn là cậu trai nổi loạn không nghiêm túc.
“Nói thật nhé, lâu lắm rồi em mới tới công viên giải trí đấy.” Cậu ta mua hai quả bóng bay sặc sỡ, lần lượt buộc lên ba lô của Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh, cực kỳ hài lòng khi thưởng thức tác phẩm của mình, “Ổn, bóng bay này dễ thấy, lỡ như lạc mất thì còn tìm được nhau.”
Kiều Vân Tranh khẽ cười: “Sáng kiến hay đấy, nhưng anh nghĩ gọi điện thoại sẽ nhanh hơn.”
“… Ờm, cũng có lý nhỉ!”
“Cậu là giám đốc công ty mà điều ước sinh nhật lại là một bát đá bào trái cây với tới công viên giải trí ngồi tàu lượn siêu tốc à, không sợ lộ ra sẽ bị đồng nghiệp chê cười hả?”
“Ai dám chê cười em chứ? Em đánh gãy chân người đó ngay!” Cảnh Hạc cực kỳ hùng hổ nhưng lại cười hì hì bổ sung thêm, “Với lại điều ước của em cũng đâu hoàn toàn là cái này, quan trọng là hai người phải đi chung với em kìa.”
“Có rất nhiều cách để đi chung với cậu mà, cần gì phải tới công viên giải trí, ồn ào chết đi được.”
“Anh Vân à, không phải em chê anh, mà sao dạo gần đây tính tình anh càng lúc càng bị già hóa vậy, chẳng lẽ thanh niên không nên tìm chút kch thích à?”
Phó Lam Tự ngậm que kẹo, uể oải thở dài: “Xem ra bình thường xuyên vào game chưa đủ kch thích với cậu rồi.”
“Uầy, kch thích đó với kiểu này đâu có giống nhau.”
Kch thích mà Cảnh Hạc theo đuổi là mọi người cùng nhau ngồi tàu lượn siêu tốc, thuyền hải tặc và đu quay, tả xung hữu đột, đu tới đu lui, quay cuồng kch thích, la hét ầm ĩ.
… Tất nhiên, thực tế là chỉ có mình cậu ta hét thôi.
“Á á á á á chị Lam, chị có sợ không? Á á á á em thấy cái khóa này không an toàn chút nào, có phải em sắp rơi xuống dưới rồi không á á á á á —”
Một tay Phó Lam Tự vịn vào lan can tàu lượn siêu tốc, tay kia bịt một bên tai lại.
Gió thổi mạnh tới nổi màng nhĩ của cô sắp rách luôn rồi.
Tàu lượn chỉ đi có một phút nhưng Cảnh Hạc lại thấy như đã qua nửa thế kỷ.
Cậu ta lảo đảo xuống tàu, suýt chút đã ngã, Phó Lam Tự tốt bụng đỡ cậu ta lại, sau đó thấy cậu ta như sắp nôn thì lập tức đổi hướng, đẩy cậu ta cho Kiều Vân Tranh.
Kiều Vân Tranh đỡ lấy Cảnh Hạc, quay đầu cậu ta sang một bên rồi tóm cổ cậu ta lôi tới thùng rác.
Nhưng cuối cùng Cảnh Hạc không nôn, chỉ uống vài ngụm nước để dịu lại cơn sốc của mình thôi.
Cậu ta cực kỳ khó hiểu: “Anh Vân, anh ngồi tàu lượn siêu tốc mà không lo thật à?”
Kiều Vân Tranh: “Anh lo lắm chứ.”
“Hả?”
“Chẳng phải cậu ngồi chung hàng với chị Lam của cậu sao, lại còn bóp đỏ hết cả cánh tay cô ấy nữa, cậu nghĩ anh có lo không hả?”
“…”
Cảnh Hạc biết anh chị mình đều là những minh chứng cho trái tim mạnh mẽ, xem loại trò chơi giải trí có độ khó cao này là “thứ chỉ có trẻ con thích”, chịu đi chung với cậu ta đã là cực kỳ chiều mình rồi.
Cậu ta không có gì để đáp lại, chuyện duy nhất làm được là mua cho Phó Lam Tự cơm trưa với kem đắt nhất trong khu thắng cảnh.
“Bởi vậy mới bảo mấy thứ đồ ở khu thắng cảnh chỉ được cái mác, vừa đắt mà lại chẳng ngon.” Phó Lam Tự cắn một miếng gà rán rồi phàn nàn.
Cảnh Hạc ngồi đối diện cô: “Cũng đâu có dở lắm đâu chị, tại chị chưa nếm thử set ăn ở Thung Lũng Hạnh Phúc thành phố A rồi, với tài nấu nướng của em mà còn nấu ngon hơn họ nữa đấy.”
Phó Lam Tự ngẩng đầu lên, thấy cậu ta đã đeo một đôi tai thỏ bông từ bao giờ nên ghét bỏ nhíu mày.
“Hình như cậu hơi cute quá mức rồi đấy?”
“… Mới mua đấy, chị không thấy nó hợp với khuôn mặt đẹp trai tới tỏa nắng này của em à?”
“Cũng tàm tạm.”
Cảnh Hạc tức tối thở dài: “Chị à, chị cái gì cũng được, chỉ thiếu chút tế bào lãng mạn thôi đấy.”
“Sao chị lại phải dùng tế bào lãng mạn với cậu hả?”
“…” Cậu ta nhìn Kiều Vân Tranh rõ ràng đang rất vui ở bên cạnh, im lặng một lúc lâu rồi ngoe nguẩy đôi tai thỏ của mình, “Em sắp tham gia trận đấu thắng rank rồi, thế mà hai người không an ủi tí nào mà còn thồn cho em cơm chó nữa.”
Mấy năm nay cậu ta rất chăm chỉ, lúc không phải hoàn thành nhiệm vụ bắt buộc sẽ nhận đơn để dẫn khách hàng qua cửa, cộng thêm việc thường xuyên biểu hiện xuất sắc trong game nên nước sinh mệnh do hệ thống thưởng cũng nhiều, vì thế thăng rank rất nhanh.
Đấu thăng rank là từ Vàng IV tới Bạch Kim I, rõ ràng là Quỷ Môn Quan.
Cậu ta cũng sắp bước vào nhóm người chơi rank cao, chính thức tham gia vào trận chiến của ma quỷ thực sự rồi.
Phó Lam Tự nhét một thìa kem vào miệng cậu ta: “Còn mấy cửa nữa là tới đấu thăng rank?”
“Hai ba cửa nữa, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ là tháng .”
Cô gật đầu: “Tới đó chị với anh Vân sẽ đi chung với cậu.”
Cảnh Hạc sửng sốt: “Không không, ý em không phải thế, em có thể tự làm được, không cần cả ba chúng ta đều…”
“Dù cậu làm được thì hai bọn anh cũng không yên tâm.” Kiều Vân Tranh chậm rãi nói, “Thăng rank Bạch Kim là chuyện lớn, bọn anh không mong cậu xảy ra sự cố gì hết.”
Trong nhóm bạn thân đã có Cố Mặc Trì đi rồi, không thể có người thứ hai được.
Trong phạm vi khả năng của mình, anh mong có thể bảo vệ Cảnh Hạc thật tốt, chí ít là lần này phải đảm bảo Cảnh Hạc thăng rank an toàn.
Bỗng dưng nhắc tới chủ đề game khiến bầu không khí có hơi nặng nề, cuối cùng vẫn là Cảnh Hạc nhiệt huyết, hào hứng gọi mọi người.
“Ừm, em hiểu rồi, thế anh Vân, chị Lam, cả ba chúng ta chụp ảnh chúng nhé?”
Phó Lam Tự bình tĩnh buông thìa ra: “Được đấy.”
Kiều Vân Tranh cũng vui vẻ đứng dậy: “Chụp ở đâu đây?”
“Ở trước lâu đài kia đi, đúng tiêu chuẩn du khách luôn!”
Thế là Phó Lam Tự đưa điện thoại cho một người qua đường, nhờ họ chụp một bức ảnh chung.
Tay trái Cảnh Hạc ôm cô, tay phải ôm Kiều Vân Tranh, mỉm cười trước ống kính với hàm răng trắng sáng.
“Cheese —!”
Tháng , đang độ giữa xuân.
Dưới trời xanh mây trắng, lâu đài màu hồng nhạt trong công viên giải trí tỏa sáng rạng rỡ.
Hình bóng của ba người đọng lại trong bức ảnh có bố cục hoàn hảo, ấm áp và dịu dàng.
Ba tháng sau, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh cố gắng hết sức hỗ trợ Cảnh Hạc vượt qua một trận đấu thăng rank cực kỳ khốc liệt.
Hai người chỉ có thời gian một tháng để nghỉ ngơi, rất nhanh đã phải đối diện với nhiệm vụ Bạch Kim tháng .
Hệ thống không bao giờ cho người ta có cơ hội lười biếng.
Mặt trời đã ngả về Tây, Phó Lam Tự ngồi trên chiếc xích đu mới lắp ngoài ban công, ôm con mèo Maine trong lòng, nhìn ra cửa sổ, nhàn nhã đung đưa.
Kiều Vân Tranh đang ngồi bên cạnh cô, tùy ý lật một cuốn sách, thi thoảng giơ tay đẩy xích đu cho cô.
“Anh Vân.”
“Ừm, anh đây.”
“Có một cửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng ở thành phố A mở chi nhánh ở thành phố C rồi, nghe nói cà phê ở đó cũng ngon lắm.”
Kiều Vân Tranh cụp mắt cười: “Ngày mốt mới xuyên việt, vẫn kịp, mai chúng ta đi đi.”
“Gọi bọn Bạch Tiêu luôn.”
“Ừm.”
Sau một khoảng lặng thật lâu, mãi tới khi con mèo Maine kêu meo meo nhảy xuống xích đu, Phó Lam Tự mới cúi đầu bóp chân.
“Giờ Cà Phê càng lúc càng nặng rồi, cứ như đặt quả tạ lên người em ấy.”
Nụ cười của Kiều Vân Tranh càng sâu hơn: “Tất nhiên rồi, anh nuôi nó sáu năm, nó tăng hơn mười cân, chắc sắp bằng một con chó cỡ trung rồi đấy.”
Hơi dừng lại, anh như đang nhớ về một chuyện rất xa xưa, trong giọng nói có chút cảm xúc.
“Em Lam, tính ra anh với em cũng quen nhau bảy năm rồi nhỉ.”
Trong [Hệ thống thoát hiểm cho người sống sót] này, cộng sự có thể làm bạn bảy năm bên nhau rất đỗi hiếm hoi.
Đây là duyên phận, cũng là ơn trời ban.
Phó Lam Tự khẽ nói: “Chúng ta sẽ có rất nhiều cái bảy năm nữa.”
Ánh nắng tà chiếu vào đôi mắt đen láy của cô, cô nghiêng người tới, gối đầu lên vai Kiều Vân Tranh.
Kiều Vân Tranh ôm lấy cô, nụ hôn của anh lướt qua hàng mi cô, cuối cùng đáp xuống cánh môi mềm mại.
Giọng anh trầm và dịu dàng như thể đến từ một giấc mơ rất đỗi xa xôi.
“Đúng thế.” Anh lặp lại, “Chúng ta sẽ có vô số cái bảy năm nữa.”
Mong là bảy năm tiếp theo, anh và cô sẽ có được tự do.