- Đấu giá từ thiện?
- Đúng vậy, Hàn Thị có thể đứng ra chủ trì buổi đấu giá thì chắc chắn sẽ thu hút được nhiều ông chủ lớn, chỉ cần giá đưa ra càng cao kế hoạch mau chóng hoàn thành.
- Ba thấy ý kiến này rất hay, mọi chuyện theo ý hai đứa... ba tiếp tục quản lý công việc bên này, sẵn tiện liên hệ vài ông bạn giúp sức...
Xây dựng một mái nhà tình thương cho dân tị nạn thiên tai, cùng trẻ mồ côi là dự án cấp bách trước mắt. Nhưng chi phí bỏ ra quá lớn, ngân khố Hàn Thị lại gặp khó khăn không thể một lúc chi ra quá nhiều tiền, dự án rơi vào bế tắc nếu không kiếm đủ tiền đầu tư. Ngoài những lần góp vốn từ thiện thì đây là lần đầu đứng ra chủ trì, xét về kinh nghiệm lẫn hiểu biết đều không có, đấu giá từ thiện cũng chỉ là sáng kiến liều lĩnh của Giao Giao, có thành công hay không, không ai có thể biết trước được.
Lên danh sách khách mời, thiết kế thiệp, Vĩ Khang Tuấn Hạo cũng góp sức cung cấp vật phẩm đấu giá,... Mọi việc tuy rất mới mẽ nhưng được sắp xếp khá tốt.
Sáng hôm đó, Uy Vũ cùng Giao Giao đến bệnh viện Thanh Phong gửi thiệp mời, gần đến nơi hai người họ gặp một đôi trai gái, cô gái sắc mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, cố gắng bám vào chàng trai, anh dìu cô từng bước nặng nề, mồ hôi lấm tấm trên mặt họ, có lẽ họ đã đi rất lâu để đến đây. Sức trai cường tráng, Uy Vũ bế bổng cô gái đó lên, anh cũng không muốn bế cô ta nhưng Giao Giao đã nhờ làm sao từ chối, bước đi mà lòng chẳng muốn. Tình trạng cô gái đã khá hơn, đúng lúc gặp Thanh Phong, ba người cùng ra hành lang nói chuyện. Không lâu sau cô gái đó tỉnh lại.
- Chúng ta không thể nuôi nó, chúng ta chỉ mới tuổi, không thể làm cha mẹ được... em cũng vậy đúng không?
Bạn gái vừa tỉnh lại, một câu hỏi thăm cũng chẳng có, anh ta lại nói đến một vấn đề gì đó rất kì lạ, nghe đến nhói lòng. Giao Giao tuy không biết chuyện gì, nhưng cô có thể đoán được ít nhiều việc hai người họ đề cập đến, cô kéo tấm vài trắng ngăn cách giữa cái giường với không gian bên ngoài, nện vào mặt anh ta một đấm, cú đấm như trời giáng khiến hắn chao đảo, mất phương hướng ngã vào cạnh giường. Thanh Phong hơi bất ngờ trước hành động đó, còn Uy Vũ thì đã sớm miễn dịch với những điều kì lạ Giao Giao mang lại nên không ngạc nhiên mấy, xung quanh mọi người bắt đầu dòm ngó, xôn xao bàn tán. Thanh Phong ra hiệu cho vài cô y tá gần đó giải tán mọi người, anh kéo rèm lại, anh với Uy Vũ đứng bên ngoài. Không gian bên trong chỉ còn lại ba người họ.
- Nếu không thể chịu trách nhiệm được thì đứng khiến người khác mang thai, mỗi một đứa bé đều là do Thượng Đế dắt tay đến với thế giới này, anh không thể đối với sinh mệnh trong bụng của chị ấy như vậy.
Anh ta lom khom dưới đất bò dậy.
- Bỏ đứa bé đi!
Anh ta vẫn mặt dày mà nói ra câu nói đó, ánh mắt thành khẩn cầu xin cô gái, đáp lại ánh mắt đó cô cúi đầu xoa bụng mình.
- Em sẽ giữ lại nó, đứa trẻ không có tội.
- Anh thật sự xin lỗi, chúng ta không thể gặp nhau nữa. - Anh ta lau máu nơi khoé miệng, kéo rèm bước ra ngoài, một lần cũng không ngoảnh đầu lại.
____________________
Hai ngày sau.
- Dừng tay!
Thanh Phong đỡ lấy cây gậy vừa vung ra, tay còn lại ôm chặt lấy cô.
- Tôi là cha của đứa bé trong bụng cô ấy.
- Không...
- SHH...
- Bác trai, cháu xin lỗi, tất cả đều là lỗi của cháu, bác muốn đánh cứ tùy ý đánh cháu đi ạ!
Cây gậy cũ kĩ trong tay ông trở nên hung hãn, ông không ngần ngại đánh túi bụi vào người anh. Vy Vy ra sức ngăn ông cũng bị vạ lây, nhưng anh nhanh hơn một bước, đã bảo vệ được cô. Nằm dưới bờ vai rộng như lá chắn của anh, cô hoàn toàn an toàn, một roi cũng không quất trúng. Tuy người chịu đòn là anh nhưng cô chẳng thấy thoải mái chút nào, cô trách bản thân mình tại sao lại vô dụng đến vậy? Đánh đến lúc mệt rồi, ông quăng hẳn cây gậy vào hai người họ, ném hết đồ đạc của cô ra ngoài, buông lời sỉ vả, cũng như vậy mà một sự thật được tiết lộ.
- Có thai khi đang đi học... mày đang nghĩ gì thế?... Cút... cút cho khuất mắt tao... đồ con hoang...
- Ba... - Cô đỡ lấy anh, ánh mắt hỗn loạn nhìn ông kêu lên tiếng "Ba" xé lòng.
- Mày mà cũng xứng gọi tao thế à? Thật không ngờ " tiện" cũng di truyền, làm sao mày lại giống mẹ mày như thế, " tiện" không thể chịu đựng được... ai mà không biết mẹ mày lúc vị thành niên đã sinh ra mày, hiện giờ đến cha mày là ai cũng không rõ, hại tao hai mươi mấy năm qua phải gồng lưng mà đổ vỏ... không làm được chuyện gì tốt đẹp giờ còn mang một của nợ...
Ngồi thất thần trên mặt đất dở bẩn, cô không tin những gì mình vừa nghe là sự thật, cô cứ ngỡ do quá nóng giận nên ông mới nói như thế. Đợi đến khi ông bình tâm lại, mọi chuyện sẽ như trước kia, hai người cùng sống vui vẻ dưới một mái nhà, cùng ăn cơm chung, hạnh phúc biết bao. Nhưng mọi thứ đã hoàn toàn sụp đổ, ông quăng vào mặt cô một tờ giấy đã sỉ màu, cũ kĩ. Xét nghiệm DNA: không cùng huyết thống.
- Mày đã thấy rõ chưa? Giờ thì cút đi...
Ông quay lưng đi không nói thêm lời nào, đóng sầm cửa lại. Cầm tờ giấy trong tay, cô vẫn thất thần ngồi trên đất. Hai ngày trước người cô yêu thương đã quay lưng với cô, hai ngày sau người thân duy nhất của cô, người cha cô yêu thương nhất bỏ mặc cô. Bây giờ thì cô đã hiểu rồi, hoá ra mọi thứ từ trước đến giờ cô luôn tin là thật, những người cho cô cảm giác hạnh phúc đều là giả dối. Cô cứ ngốc nghếch mà tin tưởng vào cái hạnh phúc vô hình đó. Vy Vy cười khổ, giờ cô không khác gì người vô gia cư, không thể về nhà, không được nhận cha, nên đi đâu đây? Cô đặt tay lên bụng như muốn cho đứa trẻ sự an toàn, thứ duy nhất cô có thể làm cho nó:" Nếu mẹ lớn hơn một chút nữa... nếu mẹ mạnh mẽ thêm chút nữa... chỉ cần thêm chút... mẹ xin lỗi, xin lỗi con!"
Mưa lách tách rơi xuống, Thanh Phong lấy áo vest của mình khoác lên người cô, nhanh chóng đem hết đồ đạc của cô cho vào xe. Anh dịu dàng đến bên cô, dìu cô đứng dậy.
- Mau vào xe đi, không nghĩ cho bản thân cũng nên nghĩ cho đứa bé ở trong bụng chứ.
Cũng may là anh có việc gần đây nên mới gặp cô, nếu không thì không biết giờ này hai mẹ con cô ra sao. Chiếc xe bon bon trong mưa, xa dần, xa dần cái nơi chất chứa những hồi ức đẹp của cô, cũng là nơi khiến cô đau khổ nhất. Tựa lưng vào ghế, cô nhắm mắt hướng mặt ra ngoài cửa kính xe.
Thanh Phong đưa cô đến bệnh viện của anh. Anh xin lỗi vì không thể chuẩn bị một nơi ở tốt hơn, cũng xin lỗi vì không thể đưa cô về nhà, anh không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Nếu chỉ vì muốn giúp cô mà khiến cô bị mọi người dị nghị thì thật quá bất công cho cô rồi.
- Cảm ơn anh... vì tất cả...
- Không cần cảm ơn tôi, tôi không cho cô đến ở không đâu... đi học hỏi những y tá ở đây rất có ích cho việc học của cô... tay nghề lẫn kinh nghiệm cô có thể từ từ mà trải nghiệm... quan trọng hơn tôi muốn đứa bé được bình an đến với thế giới này... đừng gắng sức quá...
Thanh Phong thay xong cái áo sơ mi thì ra ngoài. Anh bảo khoảng hơn nửa tiếng sau anh sẽ quay lại. Chỉ còn một mình cô trong văn phòng của anh, cô ngồi trên sofa cúi gầm mặt. Những vết thương trên người anh khiến cô đau lòng, bức rức đến khó thở.
Thanh Phong mua rất nhiều đồ còn chạy về nhà bắt cóc em dâu của mình.
- Chị Vy Vy! Em muốn được thấy đứa trẻ này trưởng thành, được không?
Giao Giao như con sáo líu lo bên Vy Vy, cô áp tai vào bụng Vy Vy, cô nghe nói nếu làm vậy có thể nghe được em bé nói chuyện.
" Ọt... ọt..."
- Em bé nói chuyện với em này!
- Không phải em bé nói với em đâu, là chị nói đó, chị đói quá!
Vy Vy phì cười, xoa đầu Giao Giao vừa nói, cô bảo trước đây chưa từng kén ăn nhưng từ khi mang thai mỗi khi ăn cơm đều rất phiền phức, khẩu vị rất kém. Thanh Phong bày ra đủ món ăn bổ dưỡng nhưng nhìn tới món nào Vy Vy cũng cảm thấy khó ăn, muốn ói mấy lần.
- Kén chọn vậy? Rốt cuộc cô muốn ăn gì?
- Tôi muốn ăn cháo trắng.
- Cháo trắng thì đâu đủ dinh dưỡng...
Kẻ trong cuộc thì u mê người ngoài cuộc thì tỉnh táo. Bây giờ ba người họ giống như một gia đình thực thụ vậy, chỉ là họ vẫn chưa nhận ra thôi.
Vy Vy đã chấp nhận những nổi đau trong quá khứ, chúng sẽ không làm cô phiền muộn nữa, cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới cùng với đứa trẻ trong bụng.
Nhưng để bắt đầu thật không dễ, chuỗi ngày tiếp theo của cô chỉ toàn khó khăn thử thách. Những người trong bệnh viện cảm thấy không công bằng khi họ rất vất vả mới có thể vào được bệnh viện, còn cô ngay cả bằng cũng chưa có, nhưng lại nhận được sự ưu ái đặc biệt. Đương nhiên họ không thể đem sự ích kỉ này đi kiến nghị, chỉ có thể đổ hết cho nguyên nhân mọi chuyện.
Khi cuộc sống trở nên khắc nghiệt con người ta phải càng mạnh mẽ hơn. Vy Vy một mình chống chịu hết mọi thứ không một lời than vãn, cô cũng không cho Thanh Phong biết, cô không muốn chuyện gì cũng dựa dẫm vào anh nhưng chắc chắn cô cũng không biết Thanh Phong luôn âm thầm dõi theo cô. Cứ những lúc cô mệt mỏi, anh sẽ xuất hiện xua đi sự mệt mỏi trong cô, những khi cô gặp khó khăn, anh lặng lẽ giúp cô, có lúc nguy hiểm, anh không ngại mà xả thân cứu cô. Biết bao việc anh làm, anh đều không thừa nhận, chỉ phán đúng một câu " Tôi tình cờ đi ngang qua". Mỗi lần nghe Thanh Phong nói câu này, Uy Vũ với Giao Giao chỉ cười. Uy Vũ là người thấy rõ nhất sự thay đổi ở anh hai, con người anh tuy ôn nhu hiền hoà nhưng những việc không phải của mình anh tuyệt không quản, duy chỉ cô gái này lại làm anh để tâm rất nhiều, quan tâm từng chút một. Cơn gió mạnh mẽ vô định trong anh có lẻ đã tìm được một nơi muốn đến rồi.
- Vy Vy, chị sao vậy hả?
- Bụng chị... bụng chị... đau... đau quá!
- Chị cố chịu một chút, chị Vy Vy...
Hai chị em xuống kho sắp xếp dụng cụ y tế, Vy Vy đột nhiên đau bụng dữ dội, toát cả mồ hôi lạnh, khiến Giao Giao cũng muốn hoảng theo. Cũng may mọi chuyện giờ đã ổn. Bác sĩ nói tình hình trước mắt đã ổn định, nhưng tinh thần lẫn thể lực đều rất tệ, tuyệt đối không được để cô ấy gặp phải đã kích hoặc lao lực quá độ, người phụ nữ mang thai rất là yếu ớt, nếu cứ tiếp tục kéo dài đứa bé chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Thanh Phong vừa hợp xong lập tức đến phòng bệnh, anh bảo Giao Giao về nghỉ ngơi, phần còn lại cứ để anh lo. Trên chiếc giường ra trắng muốt, thân hình gầy gò của cô nằm bất động, sự mệt mỏi hiện rõ hơn bao giờ hết, làn da xanh xao đến nỗi có thể đếm rõ được từng cọng gân máu. Từ cửa sổ, có thể nhìn rõ những gợn mây trắng bồng bềnh trôi trên bầu trời xanh, một cách tự do chúng cứ bay trong vô âu vô lo tạo cho người ta có cảm giác rất lạ, rất khó diễn tả, chỉ biết một khi đã ngắm thì khó mà dứt ra được.
- Uhm...
Anh vừa trải qua một ngày dài nhưng anh không muốn nghỉ ngơi, lặng lẽ ở bên cạnh cô, cũng không biết từ lúc nào đã bị vẻ đẹp đất trời mê hoặc. Quay lại nhìn thấy cô đã tỉnh, đôi mắt trũng thật sâu, môi khô nứt nẻ...
- Xin lỗi vì không bảo vệ được hai người.
- Không phải đâu, anh đối xử với mẹ con tôi rất tốt mà, anh cho tôi ăn, cho tôi ở, còn dành thời gian đến lớp học của các bà mẹ với tôi, cùng tôi đi khám thai, anh đã làm rất nhiều chuyện cho tôi, tôi mới là người xin lỗi mới phải... - Vy Vy ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, cô cố giải thích với anh rất nhiều, rất nhiều.
- Ngốc quá! Dù tôi có làm nhiều hơn nữa cũng không đủ đâu... cô không cần phải gắng gượng nhiều như vậy... nhiệm vụ duy nhất của cô là phải sinh ra đứa bé này... hiểu chưa?
Thanh Phong không hề đùa, anh chân thành đến mức Vy Vy cảm thấy vừa hạnh phúc vừa lo sợ.